Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 28


1 tháng

trướctiếp

Lục Ngôn Lễ dựa vào tường thở hổn hển mấy hơi, cúi đầu che đi sương mù giữa mi mắt.

Khi nghe được những lời của Hạ Lâu, hắn tự nhiên hiểu ra rằng Hạ Lâu đã nhớ lại tất cả rồi.

Giống như Đinh Tòng Lộ, anh ta nhớ ra toàn bộ sự việc bốn giờ trước đám cưới.

Vì vậy, những món ăn trong tiệc cưới không phải là điều quan trọng nữa, những món ăn này có thể có những công dụng khác, hoặc nhiệm vụ của nó chỉ là khiến cho người khác kinh tởm.

Và bây giờ, Hạ Lâu cũng muốn kéo hắn xuống sông cùng anh ta.

Hạ Lâu vẫn đang nói chuyện bên trong, anh ta thuyết phục Thẩm Na và những người khác đến gặp trưởng làng để làm chứng.

Nghe thấy thế, Lục Ngôn Lễ bình tĩnh lại và bước ra ngoài.

Thấy bóng dáng của hắn, con ngươi của Hạ Lâu co rụt lại: "Cậu vừa ra ngoài à?"

Hạ Lâu đã có thể tưởng tượng rằng kẻ lừa đảo sau lưng mình đã bị bắt ngay tại chỗ, đặc biệt là một người khó tính như Lục Ngôn Lễ, người đang nghĩ cách giết anh ta.

Anh thừa nhận rằng trong sâu thẳm trái tim mình, anh ta vô cùng sợ hãi Lục Ngôn Lễ.

Bây giờ bị phát hiện ra, Lục Ngôn Lễ cũng không còn gì để giả vờ: “Ừ, tôi vừa mới nghe.” Hắn đưa mắt nhìn Thẩm Na, cười cười: "Thực ra cũng không cần thiết phải chọn tôi đâu Thẩm Na nhỉ?"

“Mấy ngày trước Liễu Hạ qua đời ngoài ý muốn. Thẩm Na, cô cứ ở bên anh ta là được.” Giọng điệu của Lục Ngôn Lễ nhu hòa, như thể đang nói chuyện phiếm: “Liễu Hạ rất tuân thủ lệ làng, cô sẽ nguyện ý được ở bên anh ta."

Hạ Lâu kinh ngạc nói: “Cậu!” Anh ta muốn nói gì đó lại bị ánh nhìn hung hăng của Lục Ngôn Lễ ngăn lại mà nuốt những lời đã vọt ra đến cổ họng của mình về. Đối phương cùng lúc mấp máy môi như muốn nói cái gì đó.

Khẩu hình miệng của hắn khiến Hạ Lâu nuốt xuống những gì anh ta muốn nói. Nếu Lục Ngôn Lễ có thể nghĩ ra cách, chứng tỏ rằng hắn cũng quan tâm đến người khác.

"Thẩm Na, cô có ý kiến gì hả? Tôi không dễ dàng gì để chọn người cho cô đâu."

"Đúng, chỉ là, Liễu Hạ vừa vặn đã chết chính là anh ta đúng không?"

Thẩm Na vẫn còn do dự, Hà Lâu lại thuyết phục cô ta. Hai người thay phiên nhau ra trận khiến cho Thẩm Na phải đồng ý hai người họ trong mê man bối rối.

Tuy nhiên, Hạ Lâu không quan tâm được nhiều như vậy, anh ta bảo Thẩm Na đi xuống để họ tự bàn bạc với nhau trước, sau đó anh ta lập tức bước nhanh vài bước đến chỗ Lục Ngôn Lễ, hạ giọng nói: "Cậu có ý kiến ​​gì không? Những gì cậu vừa nói là có ý gì?"

Ngày mai là ngày diễn ra minh hôn, hôm nay là ngày chết của Hạ Lâu, anh ta không có nhiều thời gian suy nghĩ. Anh ta còn có thể làm gì để trốn thoát đây?

Cho dù Lục Ngôn Lễ có đáng sợ đến đâu, nhưng nếu hắn không có ý định đối phó với anh ta mà thực lòng dùng cả trái tim của hắn để giúp mình hoàn thành nhiệm vụ, thì anh ta ít nhiều sẽ cảm thấy yên tâm hơn.

Lúc này, Lục Ngôn Lễ lại nói: "Hiện tại thực sự có một con đường sống, nhưng tôi đã nắm nó trong lòng bàn tay. Vì vậy hãy để tôi nói với anh trước."

Rõ ràng tất cả mọi người đều bị tử thần uy hiếp. Nếu lúc này Hạ Lâu đi thông báo cho trưởng làng, thì ngày sau Lục Ngôn Lễ sẽ không sống nổi, nhưng vẻ mặt đối phương vẫn lãnh đạm như thể đang kể xem tối hôm nay hắn sẽ ăn món gì.

Hạ Lâu hít sâu vài hơi, ép mình bình tĩnh lại, khống chế ý muốn bóp cổ đối phương, dùng vẻ mặt chân thành nhất trong đời hỏi: "Con đường sống nào? Tôi van cậu, làm ơn cho tôi biết là con đường sống nào?”

Xa xa truyền đến những tiếng ồn ào, có thể nghe thấy tiếng người dân đang rầm rập đi về phía này. Những dân làng kia trên mặt vẫn mang nụ cười, nhưng ở  trong mắt Hạ Lâu, những nụ cười đó không khác gì nụ cười của tử thần.

Anh ta sắp bị xử tử! Chờ ngay sau khi dân làng tràn đến, anh ta sẽ bị xử tử!

Kéo dài đám cưới? Liệu trưởng làng có tin không? Đây có phải là vi phạm nội quy không?

Lúc này, bất luận là núi đao hay là biển lửa, anh ta đều phải đi, sao còn có thể quan tâm chân tướng thật giả như thế nào nữa? Cho dù là giả, anh ta cũng phải thử!

"Được, nếu đã như vậy, tôi sẽ nói cho anh biết. Anh cứ chạy đi là được." Lục Ngôn Lễ trầm ngâm nói.

“Cái gì, gì cơ?” Đây là kiểu trả lời gì vậy? Hạ Lâu ngạc nhiên mất một lúc.

Trong tiềm thức nói với anh ta rằng có lẽ Lục Ngôn Lễ đang nói dối, nhưng khi anh ta phải đối mặt với những mối đe dọa, cái chết cận kề trong ngôi làng kỳ lạ và khó hiểu này, việc đầu tiên chiếm đóng não của bọn họ là là thế nào để không vi phạm quy định của thôn làng, những thứ khác vào giờ khắc này đều đã không còn quan trọng nữa. Hạ Lâu không hề phát hiện được rằng năng lực kiểm tra của mình đã giảm đi rất nhiều, anh ta lo lắng nói: "Chúng ta sẽ sống ở đây cả tháng! Hơn nữa, dâh làng sắp đến, tôi có thể đi đâu được bây giờ?"

"Anh đi nơi nào là chuyện của anh chứ. Tôi chỉ hỏi anh, sống một tháng... Anh cho rằng mình đã sống ở đây được bao lâu?" Lục Ngôn Lễ không thèm quan tâm chút nào. Hắn lấy từ trong túi ra một cuốn sổ mỏng, lần lượt lật từng trang.

Ở đây được bao lâu rồi? Chẳng phải họ đã sống ở đây được mấy năm rồi sao?

Từ từ đã! Họ rõ ràng chỉ sống...

Hạ Lâu ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng mình không thể trả lời câu hỏi này.

Kí ức trong đầu hỗn độn, anh ta nhớ mình cùng bạn bè đã sống ở ngôi làng này mấy năm. Một ký ức khác lại kể rằng vào lần đầu anh ta tham dự tiệc cưới , “đôi tân lang” đã quỳ lạy, nhưng chỉ trong tích tắc, chúng mất hút. Trong trí nhớ của bọn họ, thời gian trực tiếp chuyển tiếp đến ba năm sau, khi bọn họ kết thúc hôn lễ thứ hai của Trần Chính Hào và Đinh Tòng Lộ. Sau đó thế giới trong trí nhớ của anh ta lại được chuyển tiếp đến nhiều tháng sau!

Hạ Lâu chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ của mình đã vô thức cầm lấy cuốn sổ trong tay Lục Ngôn Lễ: "Đây là gì thế?"

Ngay khi mở ra, anh ta ngay lập tức dừng lại.

Đây là nhật ký của ai?

Lúc này, mấy người ngoài sân đã thảo luận xong. An Tinh Vũ đi ở phía trước liếc mắt nhìn thấy sổ ghi chép trên tay Hạ Lâu bèn kinh ngạc nói: "Tại sao nhật ký của tôi lại ở trên tay anh?"

Bấy giờ Hạ Lâu mới phát hiện ra cuốn sổ này nhìn quen quen. Kể từ khi bước vào thế giới này, An Tinh Vũ mỗi khi rảnh rỗi đều sẽ viết gì đó vào cuốn sổ. Cho dù là ghi nhật ký hay làm bài, khi được hỏi, cậu ta chỉ nói: "Nếu có thể bình an trở về, tôi còn phải thi đại học."

Còn về việc quay trở lại hay không... Khi cuộc sống của không còn nữa, làm sao có thể nói đến thi này thi kia?

Hạ Lâu đột nhiên cảm thấy cuốn sổ trong túi có chút khó hiểu, anh ta thản nhiên nói: “Tôi vô tình nhặt được, vậy nó của cậu sao?” Sau đó, anh ta lập tức trả lại cuốn nhật ký cho An Tinh Vũ.

Ở làng Hồng Hà, nếu bạn không trả lại những thứ bạn nhặt được, bạn sẽ chết!

Về phần nói dối, chỉ cần không có người phát hiện và chính hắn tự thừa nhận, hắn sẽ bình an vô sự.

Sau khi An Tinh Vũ lấy được cuốn nhật ký, cậu ta có chút không vui nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm cuốn nhật ký trong tay gật đầu với Hạ Lâu. Triệu Xuyên nhìn về phía xa và mỉm cười: "Trưởng làng và những người khác đang ở đây, họ muốn đến đây để tiễn anh Lâu."

Sau khi anh ta không làm phiền nữa, Hạ Lâu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Anh ta suy nghĩ về việc khác: Tại sao Lục Ngôn Lễ lại lấy nhật ký của An Tinh Vũ? Có phải An Tinh Vũ đã ghi lại điều gì đó quan trọng không?

Dân làng ngày một đến gần hơn, Thẩm Na và những người khác vui vẻ chào đón họ, đồng thời giải thích tình hình cho trưởng làng đang đi ở phía trước.

Trưởng làng nghe nói bọn họ đều tìm được đối tượng để minh hôn thì vui mừng khôn tả, liên tục nói đồng ý. Những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua hằn sâu. Ai nấy đều vô cùng vui mừng, hò reo hoan hô trong khắp thôn làng.

Nhưng Hạ Lâu lại cảm thấy buồn cười.

Anh ta đã nhìn thấy một dân làng đi phía sau trưởng làng, trên vai gánh một cái khay, trên khay đặt một con dao găm!

Bọn họ đang đến đây để tiễn anh ta!

Cho nên... đường sống... rốt cuộc đường sống là ở hướng nào?

Mọi chuyện có thực sự đơn giản giống như Lục Ngôn Lễ đã nói là chỉ cần chạy trốn không? Nếu thời gian không còn nhiều, anh ta chắc chắn sẽ chết nếu trốn đi.

Cùng lúc đó, Lục Ngôn Lễ quay đầu lại và nhẹ nhàng nhắc nhở đối phương: "Nhật ký là điểm mấu chốt, và điểm mấu chốt là thời gian trong nhật ký."

Đúng rồi, thời gian.... Thời gian của toàn bộ làng Hồng Hà đều vô cùng hỗn loạn.

Từ lâu, cả thôn đều có tiếng là tuân thủ giữ gìn phép tắc, làm việc gì cũng phải nghiêm chỉnh, thực hiện đúng theo lệ làng.

Nhưng toàn bộ ngôi làng này lại là sự tồn tại hỗn loạn nhất!

Trong ngôi làng hỗn loạn này, việc quan sát thời gian ở thế giới bên ngoài có thực sự cần thiết không? Theo “lệ” làng thì bọn họ đã sống được vài năm. Nếu không tuân theo nhịp chảy thời gian của thế giới bên ngoài, có nghĩa là đang tuân thủ quy định của thôn, và những thứ tuân theo quy định thì không thể tồn tại trong làng.

Theo cách lý giải này, ngôi làng tuân theo quy tắc hỗn loạn chắc chắn sẽ xung đột với thời gian và không gian. Chẳng lẽ... đây là con đường sống sao?

Hạ Lâu lấy điện thoại di động từ trong túi ra và cố gắng xem giờ, nhưng điện thoại đã bị hỏng lúc nào không hay.

“Đừng nhìn tôi, tôi cũng xem giờ trên điện thoại.” Hạ Lâu vừa quay đầu định hỏi, Lục Ngôn Lễ đã lời thẳng vào câu hỏi của anh ta.

Lúc này, trưởng làng đã đến, nụ cười nhu hòa không khác gì những người đứng tuổi bình thường, ông ta nói: “Hạ Lâu, ngày mai là ngày thành hôn của anh, hôm nay chúng tôi đến để tiễn anh lên đường.”

Bấy giờ Hạ Lâu đã bình tĩnh lại, nở nụ cười đáp lại trưởng làng, như thể anh ta không nhận thấy sự ác ý sâu xa ẩn trong nụ cười của ông ta.

Phải thật bình tĩnh, tỉnh táo, bây giờ chỉ có cơ hội này thôi.

Lục Ngôn Lễ không thể giúp anh ta trốn thoát. Vậy thì anh ta có thể thừa dịp trốn thoát khi dân làng đuổi theo anh ta.

Chính xác, anh ta chắc chắn đang dùng chính mình như một vật thí nghiệm để xem con đường sống này có hiệu quả hay không.

Nhưng với tình hình trước mắt, đó là cứu cánh duy nhất của anh ta.

Cho dù như vậy, Hạ Lâu vẫn thăm dò hỏi: "Trưởng làng, tôi muốn cùng bạn bè tốt tổ chức hôn lễ, ngài có thể hoãn đám cưới của tôi lại mấy ngày được không?"

"Mấy ngày sau?"

Tất cả dân làng đều đồng loạt nhìn qua, há hốc mồm.

Lục Ngôn Lễ cẩn thận quan sát.

Ngoại hình của những người dân trong làng đều rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng một khi ai đó vi phạm quy tắc, khuôn mặt của họ bị tập thể xa lánh của họ sẽ trở nên phẳng lì và nhợt nhạt.

Trông sẽ giống như… một người được làm bằng giấy.

Trưởng làng nói: “Ngày cưới đã định, anh đây là định nói không giữ lời sao?”

Xem ra cả thôn chỉ có trưởng làng là "người sống", hay chí ít ông ta vẫn là vật tồn tại bị khống chế.

Trên thực tế, khi Lục Ngôn Lễ đề cập đến ngày đính hôn năm đó, vì mục đích thử nghiệm, anh ta đã đặc biệt lùi ngày cưới lại. Tuy nhiên tất cả đều vô dụng, chỉ cần một khi tiệc cưới kết thúc, bọn họ sẽ lập tức vọt tới mốc thời gian tương ứng.

Hạ Lâu nhìn thấy sự thay đổi của trưởng làng, anh ta lập tức thay đổi lời nói: "Không đến mức thế, tôi chỉ muốn ở bên bạn bè của mình, chúng tôi cùng nhau tới làng Hồng Hà....."

Sắc mặt trưởng làng không những không cải thiện mà còn càng ngày càng đáng sợ hơn. Trong mắt ông ta tràn đầy lạnh lùng cùng hận ý, miệng chậm rãi há to, phảng phất như không có hàm dưới. Rất nhanh, miệng ông ta đã mở ra đến thắt lưng, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi những gì con người có thể làm. Cái miệng há hốc chứa đầy thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra dữ dội.

Hình như nó có vẻ giống với dòng sông chảy qua thôn.

“Đã đến lúc tôi chuẩn bị kết hôn rồi!” Thấy cái miệng kia sắp nuốt chửng mình vào trong mà mình chỉ có thể đứng đông cứng tại chỗ không nhúc nhích, Hạ Lâu lập tức thay đổi lời nói.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, trưởng làng vì câu nói này mà há hốc mồm, những người dân khác trong làng cũng đông cứng lại. Toàn cảnh như thể video đã nhấn nút dừng, không có một ai di chuyển.

Ngay cả Lục Ngôn Lễ cũng đứng yên, bất động.

Một giây.

Hai giây.

...

"Tôi thay đổi ngày kết hôn dựa theo ngày kết hôn ban đầu có được không?"

Đối mặt với trưởng làng, Hạ Lâu chỉ cảm thấy vô cùng ớn lạnh và sợ hãi. Bản năng anh ta mách bảo anh ta rằng nếu anh ta thay đổi lời nói một lần nữa, một giây sau anh ta có thể sẽ bị nuốt chửng vào trong cái miệng đáng sợ này, không có khả năng chạy thoát.

Không biết qua bao lâu, trưởng làng rốt cục cũng động đậy, sắc mặt khôi phục như bình thường, không có vẻ gì là sắp nuốt chửng một người vào bụng như vừa nãy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hà Lâu quyết định: "Bọn họ cũng muốn kết hôn vào ngày mai, giống như tôi."

Nếu bạn muốn trốn thoát, hãy để mọi người trốn thoát cùng nhau, đó là cách tốt nhất để chạy trốn. Vì vậy việc cần làm bây giờ là đánh thức ký ức của họ ngay lập tức.

"Thật sao? Các người đều tìm được bạn đời rồi sao?" Trưởng làng, người đã trở thành người bình thường, tỏ vẻ ngạc nhiên. Ông ta trưng ra khuôn mặt lo lắng của mình,

"Đúng vậy, đã tìm được xong xuôi hết rồi." Hạ Lâu ép mình phải bình tĩnh lại dù sau lưng áo đã ướt sũng. Cơn gió thổi qua mang theo hơi mát lạnh khiến anh ta tỉnh táo hơn.

"Thẩm Na và Liễu Hạ, Triệu Xuyên và Vương Tinh, An Tinh Vũ và....." Hạ Lâu bị khựng lại một chút.

Thẩm Na, Đinh Tòng Lộ, Lữ Tú Tú và Vương Tinh, đây là bốn thành viên nữ duy nhất trong đội của họ!

An Tinh Vũ thì phải tính sao bây giờ?

An Tinh Vũ cũng nghi hoặc quay đầu nhìn anh ta. Vẻ mặt của cậu ta vẫn như cũ non nớt, lúc này, trông cậu ta thật sự giống một học sinh trung học bình thường, chứ không phải là một người gặp mặt lần đầu tiên đã có thể bình tĩnh đến mức gần như người máy.

An Tinh Vũ hỏi: "Tôi với ai? Anh đã tìm được đối tượng cho tôi chưa?"

Mồ hôi trên trán Hạ Lâu nhỏ xuống: "Rồi, chúng tôi tìm được rồi, cậu và... cậu và..." Ánh mắt của anh ta không tự chủ được đảo qua, muốn tìm một đối tượng thích hợp cho cậu ta.

"Tôi với ai?" An Tinh Vũ hỏi.

"Cậu với...." Anh ta tình cờ quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn Lễ, không tự chủ được thốt ra tên của đối phương.

Vừa dứt lời, anh ta ngay lập tức cảm thấy trong ánh mắt của người đứng sau hiện lên sát ý.

Lục Ngôn Lễ ở phía sau nói: "Hạ Lâu, ở làng Hồng Hà, hai người đàn ông không được kết hôn, đây là theo quy định."

Quy tắc, lại quy tắc!

Vậy nên, rút ra là không có đối tượng minh hôn mới là chìa khoá quan trọng để tồn tại hay sao?

Lục Ngôn Lễ liếc nhìn Hạ Lâu một cái rồi quay đi, không để ý quá nhiều đến những lời nói nhảm của đối phương. Hắn vẫn đang suy nghĩ về cảnh vừa rồi.

Sau khi trưởng làng mở miệng, trong miệng ông ta tràn đầy chất lỏng màu đỏ như máu. Những thứ này có thể gọi là máu hoặc là vật khác, ví dụ như là dòng sông đỏ trong làng.

Hắn cũng liên tưởng đến những cây nấm màu đỏ mà hắn đã ăn. Khi hắn cắn chúng, một loại chất lỏng có mùi tanh như máu sẽ bắn ra.

Những thứ này có điểm gì tương đồng với nhau sao?

Trưởng làng cười nói: "Tóm lại là các người đều định kết hôn ngày mai đúng không?"

Ảnh hưởng của Hạ Lâu trong đám người vẫn còn, Thẩm Na và Triệu Xuyên đồng loạt gật đầu. An Tinh Vũ hiện giờ chưa tìm được đối tượng thích hợp cũng không phiền lòng, không vướng mắc gì chúc mừng bọn họ.

Toàn thân Hạ Lâu đều căng thẳng.

Bốn giờ trước đám cưới, ký ức sẽ được khôi phục có đúng là sự thật không?

Bây giờ, điều quan trọng nhất là tìm được con đường thoát thân.

"Trưởng làng, ngài nhìn xem. . ."

Trên mặt trưởng làng vẫn là nụ cười tươi roi rói: "Ồ, các người đều muốn kết hôn thì đương nhiên là chuyện tốt rồi. Cứ coi như là gia đình chúng ta ăn với nhau một bữa thật vui vẻ. Vậy ngày kết hôn của các người đã định là ngày mai, không ai có ý kiến gì chứ?"

Thẩm Na: "Tôi không có ý kiến gì."

Triệu Xuyên và Vương Tinh cũng đồng loạt gật đầu.

Hạ Lâu chỉ vào một chiếc váy cưới do một người dân trong làng cầm: "Trưởng làng, nếu có nhiều người kết hôn, chiếc váy cưới này có đủ không thế? Còn có chiếc nào khác nữa không?"

Trưởng làng gật đầu như sực nhớ ra, giao cho những người dân trong làng khác đi lấy thêm.

Hơn một nửa trong số bảy hoặc tám người dân theo sau ông ta đã đi mất.

Hạ Lâu hiểu rằng cơ hội đã đến.

Trưởng làng dẫn đầu đi vào trong sân, hỏi: "Ta còn chưa hỏi anh, anh thích chết kiểu gì? Hạ Lâu, anh cảm thấy dùng dao có được không? Con dao kia rất sắc bén, chỉ cần dùng một chút sức cũng có thể cắt lìa cổ họng."

Hạ Lâu ước gì mình có thể lập tức bỏ chạy khi phải bàn về một chủ đều khủng khiếp như vậy, thế nhưng anh ta chỉ có thể ép mình bình tĩnh và gật đầu: “Tôi không có ý kiến."

"Thẩm Na, còn cô?"

Thẩm Na cau mày: "Tôi muốn đổi một chút, như kiểu để cho người nào đó tự tay bóp chết. Tôi muốn tơ lụa cùng sa tanh, vì tôi thích cảm giác bị lòng bàn tay bóp cổ đến ngạt thở."

Triệu Xuyên tiếp tục nói: "Tôi cũng muốn dùng một con dao được dội nước sôi từ đầu đến cuối. Nước sôi đến độ một lượt thôi là có thể bỏng ấy."

Ngay khi chủ đề này được đưa ra, mọi người dần dần trở nên hứng thú, mỗi người đều thảo luận về cách chết yêu thích của mình.

Mọi người mau chóng nhớ lại đi!

Nhanh lên!

Hạ Lâu phát hiện tâm lý của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn, bằng chứng là anh ta có thể nghe những lời này mà mặt không đổi sắc dù trong lòng anh ta đang gào khóc tuyệt vọng. Cuối cùng anh ta cũng biết lời cầu nguyện của mình có hiệu quả hay không. Anh ta thoáng thấy khóe mắt của Thẩm Na có chút thay đổi.

Đây, đây là...

Sắc mặt của Thẩm Na đột nhiên trở nên cực kỳ tái nhợt. Cô ta đã nhớ lại tất cả mọi chuyện!

Cô ta, cô ta đang làm gì ở đây vậy?

Ngày mai là ngày chết của cô ta ư? Và cô ta đang hăng say nói về cách chết của chính mình?

Phẩm chất tâm lý vững vàng được rèn luyện qua việc làm nhiệm vụ trong thời gian dài giúp cô ta có thể chịu đựng mà không có biểu hiện gì bất thường. Nhưng Hạ Lâu đã nhanh chóng đi đến bên cạnh cô ta, giữ chặt hông cô ta rồi nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi nặng nề lắc đầu, trầm giọng nói: “Tôi có biện pháp rồi.”

Triệu Xuyên và Vương Tinh thì không được may mắn như vậy.

Không đến mấy phút đồng hồ, sắc mặt Triệu Xuyên cũng tái nhợt, từng đợt ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc tràn vào trong não.

Cậu ta, nhiệm vụ của bọn họ...

Cậu ta ấy vậy mà thực sự sắp xếp một cuộc minh hôn cho chính mình? Lại còn vào ngay ngày mai?!

Khuôn mặt đáng sợ của trưởng làng ở ngay trước mắt, Triệu Xuyên sợ đến mức nhảy dựng lên, chạy bắn ra ngoài như bị điện giật.

Cậu ta cũng biết phải ngậm miệng lại để ngăn bản thân mình hét lên. Tuy nhiên chỉ với vẻ mặt của cậu ta, trưởng làng đã có thể hiểu được.

“Có người không tuân theo quy định, muốn đào hôn…” Trưởng làng buồn bực nói.

Khuôn mặt của những người dân làng khác trở nên tái nhợt và phẳng lặng ngay lập tức.

"Cậu không tuân thủ quy tắc..."

Bóng dáng của bọn họ trở nên nhẹ như lông, bay nhanh về phía Triệu Xuyên, định trói chân kẻ ngỗ nghịch này về rồi trừng trị cậu ta cho thật thoả đáng!

Mọi người trong phòng đuổi bọn họ ra ngoài, lúc này Vương Tinh cũng tỉnh lại. Khi đám đông rời đi, Hạ Lâu gầm lên: "Chạy đi!!" Nói xong, anh ta kéo An Tinh Vũ, người vẫn chưa nhận ra điều đó, chạy khỏi phòng và rẽ sang một hướng khác.

Thẩm Na theo sát phía sau, chạy trốn về phía rìa làng như một mũi tên rời dây.

Nhất định... Bọn họ nhất định phải chạy thoát!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp