Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 27


1 tháng

trướctiếp

Hạ Lâu mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng biểu cảm trên mặt Lục Ngôn Lễ rất dễ gạt người, nhìn thế nào cũng thấy hắn đang có ý tốt. Vì vậy anh ta coi câu nói này như một lời chúc phúc, gật đầu cười cười đáp lại.

Dân làng hò hét nhau đi chuẩn bị hôn lễ, Thẩm Na tính đi theo giúp cô dâu trang điểm, những người còn lại cũng tự giác tản ra.

Lục Ngôn Lễ đi sau cùng. Từng bước đi của hắn trông bộ vô cùng nhàn nhã, nhưng không ai biết được não bộ hắn đang chạy rất nhanh.

Bí mật của làng Hồng Hà đến tột cùng là thứ gì kia chứ? Chúng có liên quan đến dòng sông không? Tại sao ngôi làng này bị ám ảnh bởi tục minh hôn? Sau lễ minh hôn, người ta đày cô dâu chú rể xuống sông Hồng, nghe có vẻ… rất giống với tục lệ tế thần. Nếu hắn muốn sống sót ở làng Hồng Hà trong một tháng, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Hắn không tin vào mấy lời đồn quỷ quái như kiểu cứ tuân thủ tốt quy định của thôn thì có thể sống sót, thoạt nghe thì không khó, nhưng quy tắc cuối cùng của lệ làng đã bị thay đổi, khiến cho tất cả người ngoài vào đây đều phải thực hiện lễ minh hôn. Một khi quy tắc này có hiệu lực, hắn chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa. Bây giờ hắn có thể đẩy người khác lên trên, nhưng hắn phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp trước khi đến lượt mình lên thớt.

Nếu không, ngay cả khi hắn thoát ra ngôi làng này, lời nguyền sẽ đi cùng hắn mãi mãi.

Ngoài ra, đèn lồng da người và nấm đỏ kỳ lạ trong làng là thứ gì?

Hiện vẫn chưa rõ liệu rằng chứng rối loạn trí nhớ của bọn họ có liên quan đến việc ăn phải loại nấm đó không, hay là do mọi người đã rơi vào một loại ảo giác nào đó?

Trong quá trình đối phó với các sự kiện siêu nhiên trong một thời gian dài, Lục Ngôn Lễ có một số hiểu biết về độ khó của việc bị ma quỷ quấn lấy. Chúng tồn tại dựa trên chủ nghĩa duy tâm, và hoàn toàn không thể chống lại chúng bằng ý chí của con người, tin hay không thì cũng vô dụng. Không vật chất nào có thể tiêu diệt được chúng, chúng có thể tùy ý can thiệp vào trí nhớ và giác quan của con người. Trước những yêu ma gần như toàn năng, con người dường như thật nhỏ bé, căn bản là không thể trốn thoát.

Và những người ngoài này là cơ hội duy nhất của hắn.

Chỉ cần những người bên ngoài này tiến vào, toàn bộ thế giới điên cuồng sẽ nhanh chóng khôi phục lại trạng thái trước khi nó bị méo mó biến dạng, những "thứ" đã sớm trở thành những vật quái dị mà tồn tại cũng sẽ sớm quay về làm người bình thường.

Huống chi, những người này đến từ thế giới khác, như vậy lại để cho hắn nhìn thấy một tia hy vọng xoá sổ thứ quỷ dị kì quặc này!

Trong những ngày đầu, khi hắn gặp những người làm nhiệm vụ, mặc dù hắn cảm thấy rằng họ và hắn có hơi không hợp nhau, nhưng hắn vẫn không nghĩ sâu xa hơn theo hướng khác, cũng chưa từng liên kết những thay đổi với thế giới với họ.

Mãi về sau, hắn mới tự học một ít thuật thôi miên, lấy được một ít cấm dược, sau đó hắn biết thêm một chút tin tức moi được từ những người đó. Tuy nhiên, một khi chạm được vào một trong những điểm mấu chốt nào đấy, họ sẽ đột ngột chết ngay tại chỗ. Dù vậy, Lục Ngôn Lễ có thể liên hệ, kết nối thông tin về những người này ở thế giới khác lại với nhau, chừng ấy xem như đã đủ.

“Nhiệm vụ” của họ đến cuối cùng là để làm gì? Điều gì đang thao túng hành động của con người và ma quỷ ở đằng sau? Ai là người đã đặt ra những quy tắc đó? Tại sao ... ngay cả ma quỷ cũng phải tuân theo chúng?

Và hắn có điểm gì đặc thù? Tại sao hắn vẫn có thể tỉnh táo? Tại sao hắn có thể thường xuyên gặp phải những người được gọi là người thực hiện nhiệm vụ này?

Từ nhỏ, Lục Ngôn Lễ đã rất thông minh, thậm chí hắn còn có thể nhớ rõ cảnh tượng khi hắn còn học mẫu giáo. Khi đó thế giới vẫn còn bình thường, và ma quỷ chỉ tồn tại trong các tác phẩm giải trí. Nhớ lại từ nhỏ đến lớn, hắn không cảm thấy mình có điều gì quá đặc biệt để có thể khiến bản thân hạn chế được ảnh hưởng khi đối mặt với yêu ma. Nhưng vô luận như thế nào, điều này đối với hắn mà nói cũng tương đối có lợi. Trong cùng một tình huống hỗn loạn, hoặc bối rối trước một sự kỳ lạ nào đó, hắn có thể tỉnh táo sớm hơn rất nhiều so với những người khác.

Lục Ngôn Lễ trở về phòng của mình, đóng cửa lại. Hắn ấy điện thoại di động từ trong túi ra và đưa lên giám sát.

Hồn ma có năng lực thao túng ký ức, cũng có thể xáo trộn các loại hình ảnh giám sát. Tuy nhiên, xét về thể chất đã trải qua vô số lần chiến đấu giành giật sinh tử của hắn, hắn có thể làm suy yếu ảnh hưởng tiêu cực của ma quỷ đối với hắn. Bình thường hai điều này không xảy ra cùng lúc với nhau.

Màn hình giám sát Cửu Công Ca được hiển thị trên điện thoại di động, Lục Ngôn Lễ mở màn hình giám sát phòng của Đinh Tòng Lộ, trích xuất video với thời gian tương ứng và tua nhanh nó.

Cho đến ngày hôm qua, Đinh Tòng Lộ vẫn chưa có biểu hiện gì bất thường. Mãi cho đến buổi đêm, khi Đinh Tòng Lộ đang ngủ say đột nhiên thay đổi sắc mặt. Cô ta nằm trên giường, hai mắt mở to trong giây lát, toàn thân run rẩy không dám cử động.

Vậy... khoảnh khắc này có ý nghĩa gì? Tại sao cô ta lại khôi phục được trí nhớ?

Lục Ngôn Lễ tua lại và nhìn thời gian, Đinh Tòng Lộ đột nhiên mở mắt vào đúng nửa đêm. Một suy đoán xuất hiện trong đầu hắn, hắn tiếp tục tua màn hình giám sát rồi sau đó nhìn xuống.

Ngay khi hắn nhấn nút tạm dừng, một bàn tay tái nhợt và không có máu đột nhiên xuất hiện trên và bao phủ toàn bộ màn hình!

Lục Ngôn Lễ ngay lập tức ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.

Dù sao, chờ cho đến đám cưới.... đám cưới tiếp theo, hắn có thể xác minh được điều đó.

Ngày cưới của Trần Chính Hạo và Đinh Tòng Lộ sắp đến, và giống như trưởng làng và những người khác lần trước. Giống như lần trước của trưởng làng hay những người khác, chú Ngô cũng làm hai chiếc đèn lồng bằng da người làm quà.

Tất cả dân làng mang theo những chiếc đèn lồng giấy trắng đến quảng trường trung tâm của thôn. Hàng dài người xếp thành hàng đi trên đường, ánh sáng lờ mờ của những chiếc đèn lồng không thể khiến màn đêm sáng sủa hơn chút nào.

Lục Ngôn Lễ cầm một chiếc đèn lồng đi theo phía sau đội ngũ.

Hắn đang cẩn thận quan sát người dân trong ngôi làng này, sau đó âm thầm so sánh với ngày con trai trưởng làng tổ chức đám cưới.

Chúng giống nhau y như đúc ... không có gì thay đổi, quần áo của họ, những cuộc trò chuyện xuất hiện lác đác và thậm chí ngay cả thứ tự xếp hàng cũng giống hệt nhau, ngoại trừ hai nhân vật chính kết hôn ngày hôm nay đã thay đổi, trở thành Trần Chính Hào và Đinh Tòng Lộ.

Nó gần giống như... một phiên bản sao chép hoàn hảo của ngày hôm đó.

Quá trình tiếp theo giống hệt như ngày hôm đó. Điểm khác biệt duy nhất là khi trưởng làng phát biểu xong, sau khi mọi người ngồi xuống, những người thực hiện nhiệm vụ đã chủ động gắp các món ăn trên bàn mà không có bất kỳ sự phản kháng nào, chuẩn bị đưa lên miệng.

“Chờ một chút!” Trong lòng Lục Ngôn Lễ có suy đoán. Hắn nhanh chóng ngăn cản hành động của mọi người xung quanh lại rồi lần lượt gắp cho bọn họ những món ăn khác. Dưới sự thuyết phục của hắn, những người này không mảy may nghi ngờ.

Hạ Lâu ăn lá phổi của hai vợ chồng.

An Tinh Vũ ăn não khỉ.

Thẩm Na ăn một đĩa thịt rán được chế biến từ lòng bàn tay.

Triệu Xuyên ăn một con chuột sống.

...

Về phần mình, hắn ăn một cây nấm khác.

Mùi máu kinh tởm ngào ngạt xộc thẳng vào trong miệng, Lục Ngôn Lễ chỉ biết mỉm cười như không thể không nhận thấy điều đó. Khuôn mặt của những người khác cũng mang theo nụ cười, dường như không khác người dân trong làng là mấy. Ánh sáng trắng hắt lên khuôn mặt của bọn họ, biến khuôn mặt của bọn họ thành một khuôn mặt tươi cười tương tự.

“Nhất bái thiên địa."

Một cô dâu mặc váy cưới đội khăn trùm đầu màu đỏ được nhấc ra khỏi chiếc kiệu, một bộ xương mặc trang phục chú rể được dựng trong quan tài, cũng không biết máu thịt đã trôi về nơi nào.

Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đang ôm khung ảnh đen trắng, tiếng kèn Xô-na vang lên đinh tai nhức óc, tiếng pháo nổ tanh tách, đèn lồng bay phấp phới.

Hai xác chết cúi đầu làm lễ.

Đôi mắt của Lục Ngôn Lễ đột nhiên tối sầm lại.

Đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, gương mặt của Triệu Xuyên lọt vào trong tầm mắt.

"Mau dậy đi! Anh Lâu sắp kết hôn rồi. Bây giờ chúng ta qua giúp một tay đi."

Ký ức trong đầu Lục Ngôn Lễ vẫn còn hỗn loạn, nhưng thói quen đã hình thành từ lâu khiến hắn gật đầu trong vô thức, yên lặng đi theo phía sau Triệu Xuyên.

Đúng vậy... bây giờ bọn họ đang muốn giúp đỡ Hạ Lâu.

Đối tượng kết hôn của anh ta là Lữ Tú Tú.

Lục Ngôn Lễ luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn khi đi theo sau Triệu Xuyên, nhưng hắn loay hoay mãi vẫn không thể nói ra điều không ổn ấy là gì. Hắn giữ sự bất an nhen nhóm trong lòng và không ngừng nghĩ về nó, nhưng trực giác ngăn cản hắn hỏi, khuôn mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thường.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến bên ngoài nơi ở của Hạ Lâu.

Bọn họ đã sống ở làng Hồng Hà mấy năm trời. Bởi vì bọn họ luôn tuân theo quy định của làng Hồng Hà nên được người dân trong làng nhanh chóng tiếp nhận. Mọi người sống với nhau rất hoà thuận, vui vẻ.

Vài ngày trước, Lữ Tú Tú qua đời ngoài ý muốn. Vì mấy người ngoại lai bọn họ có quan hệ với nhau rất nên sau vài ngày đau buồn, Hạ Lâu đã quyết định cưới Lữ Tú Tú. Trưởng làng và dân làng đều mừng cho họ, cả thôn rộn ràng chuẩn bị cho một đám cưới náo nhiệt.

Vừa đến nơi ở của Hạ Lâu, cả hai đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Hạ Lâu luôn tỏ ra mình là người anh cả chín chắn, vững vàng, đi phía trước để dẫn dắt họ giờ lại làm ra vẻ như mình bị điên, cố gắng giải thích điều gì đó với An Tinh Vũ trong tuyệt vọng. Thẩm Na đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt bất lực và hung dữ.

"Này, sao lại quay về đây rồi?" Triệu Xuyên lập tức tiến lên. Cậu ta rất hâm mộ Hạ Lâu, không hiểu tại sao đối phương đột nhiên lại......

Nhưng Lục Ngôn Lễ bất chợt chú ý đến một điều. Cậu ta đứng ngoài cửa, không đi vào mà lùi lại một bước, như thể đang canh giữ cửa để không ai chú ý tới.

Nhìn thấy Triệu Xuyên, Thẩm Na không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng cậu cũng đến. Mọi chuyện đang rất suôn sẻ thì không hiểu sao Hạ Lâu lại quay về, tự dưng giật đùng đùng muốn từ hôn." Trên mặt cô ta hiện lên rõ vẻ hung dữ.

Là một thành viên của làng Hồng Hà, cô ta ghét nhất là những người như thế này. Rõ ràng là những người này đã định hôn ước xong xuôi cả rồi, vậy mà cuối cùng lại đòi huỷ bỏ.

Triệu Xuyên cũng bị sốc nặng.

Sao lại có người muốn huỷ bỏ hôn ước vậy? Đây là chuyện lớn chưa từng được nghe nói đến ở làng Hồng Hà.

“Không phải là tôi muốn huỷ bỏ hôn ước. Tôi chỉ hy vọng các người mau tỉnh táo lại đi, tất cả mọi người mau nhớ lại đi!” Hạ Lâu biết không thể vi phạm quy định trong làng nên ngay lập tức phủ nhận hành vi vừa rồi của mình.

Giờ phút này, anh ta đã hoàn toàn thanh tỉnh, đối mặt với ngôi làng kỳ lạ hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta và tử cục hiện lên trước mắt khiến trán Hà Lâu đã lấm tấm mồ hôi.

Không thể phủ nhận được, nếu không anh ta sẽ bị xử tử theo lệ làng.

Nhưng nếu chấp nhận hôn ước, anh ta chắc chắn sẽ bị xử tử vì lễ minh hôn sắp diễn ra.

Dù như thế nào cũng là đi vào đường chết. Những người bạn đồng hành của anh ta giờ phút này còn đang trong trạng thái mê man, không có một chút ký ức nào.

Nhưng ngay cả bây giờ, dù cho bọn họ có thức tỉnh đi nữa thì cũng vô dụng. Bọn họ phải ở đủ một tháng mới được rời đi.

Bây giờ, cùng lắm cũng chỉ mới trôi qua một tuần mà thôi.

Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Khi đó Đinh Tòng Lộ đào tẩu rất nhanh chóng đã bị dân làng bắt lại. Nếu là anh ta, anh ta có thể đi đâu để trốn thoát trong ba tuần còn lại?

"Anh Lâu đang làm gì thế? Anh ta bảo chúng ta phải nhớ lại cái gì cơ?" Triệu Xuyên vội vàng hỏi lại An Tinh Vũ: "Anh Lâu hôm nay sao vậy? Hay là bị cái gì kích thích rồi?"

An Tinh Vũ lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết. Sau khi anh ta tỉnh lại thì đột nhiên làm mấy chuyện bất thường này."

"Tôi không làm chuyện gì bất thường. An Tinh Vũ, Thẩm Na, các người mới là người sai, các người có nhớ gì không? Chúng ta tới đây làm nhiệm vụ, khi chúng ta tới nơi này có mười ba người, chúng ta sẽ ở làng Hồng Hà đủ một tháng, sau một tháng chúng ta mới có thể rời đi. Lữ Tú Tú cũng đến đây cùng chúng ta...."

Thẩm Na lúc này bày ra vẻ mặt chán ghét: “Đã đủ rồi, đừng có nhắc tới tên của Tú Tú nữa. Nếu anh đã muốn huỷ bỏ hôn sự, thì sao còn mặt mũi để nhắc đến tên của cô ta?" 

Vẻ mặt của An Tinh Vũ cũng mờ mịt không rõ chuyện gì đang xảy ra: "Anh Lâu, anh nói cái gì thế? Không phải chúng ta đã ở làng Hồng Hà được năm, sáu năm rồi sao?"

Triệu Xuyên tiếp tục nói: "Đúng rồi, anh Lâu, anh quên rồi sao? Anh đã muốn kết hôn từ lâu, nhưng trong làng chưa từng có một cô gái nào chết. Lần này không phải là anh gặp cơ hội hiếm có nhờ Lữ Tú Tú nhốt mình trong quan tài, ngạt thở mà chết ngoài ý muốn sao?"

Bọn họ mỗi người một câu, Hạ Lâu hoàn toàn không có chỗ đã chen vào. Bất kể là anh ta nói gì về quá khứ, những người này đều cho rằng anh ta đang nói nhảm.

Phải làm thế nào bây giờ

Hạ Lâu không la hét như Đinh Tòng Lộ vì vốn dĩ anh ta đó là việc làm vô ích. Thế nhưng nếu anh ta đồng ý, một lúc sau dân làng có thể đến bóp cổ anh ta đến chết.

Đúng rồi, tại sao đến lượt mình làm lễ minh hôn?

Hạ Lâu đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó, Lục Ngôn Lễ đã cắt ngang lời anh ta.

Hắn giao... hắn giao Lữ Tú Tú cho mình, nhưng khi đó anh cũng không có phản ứng gì, vui vẻ đi báo cáo với trưởng làng.

Lục Ngôn Lễ chết tiệt!

Tại thời khắc sinh tử, Hạ Lâu khẽ cắn môi. Anh ta không còn sức lực để hối hận hay có bất kỳ cảm xúc nào khác, bộ não của anh ta đang chạy rất nhanh, cố gắng tìm kiếm một lối thoát.

Nhân tiện, chẳng phải Đinh Tòng Lộ vào thời điểm đó cũng vậy sao? Cô ta đột nhiên tỉnh dậy, khóc lóc nói rằng cô ta muốn huỷ bỏ cuộc hôn nhân. Đó là bởi vì lúc đó cô ta đã nhớ lại rồi phải không?

Chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà Đinh Tòng Lộ bỗng dưng khôi phục trí nhớ, cũng như toàn bộ những ký ức của anh ta, tất cả đều xảy ra vào một ngày trước hôn lễ.

Chẳng lẽ... trước hôn lễ một ngày, ký ức sẽ được khôi phục?

Hạ Lâu đã cảm nhận được ý định nham hiểm của nhiệm vụ này.

Làm cho bọn họ tuân thủ lệ làng, đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ dần dần  trở thành một phần của làng Hồng Hà với nhau. Mà đã là người của làng Hồng Hà thì tất nhiên sẽ phải thực hiện minh hôn. Nói cách khác, chỉ cần ở lại làng Hồng Hà thì bọn họ nhất định sẽ chết!

Chỗ đáng sợ nhất của nhiệm vụ chính là, bọn họ được khôi phục ký ức trước hôn lễ một ngày, như vậy người làm nhiệm vụ khó có thể chết trong mê man mà chỉ có thể tỉnh táo trơ mắt nhìn những người đồng hành với mình ra tay giết chết mình.

Trong mỗi nhiệm vụ, ngoài việc không cho người ta lối thoát trước ma quỷ, chúng còn giở trò đồi bại với lòng người, khiến người ta rơi vào sự tuyệt vọng cùng cực, nhìn người làm nhiệm vụ chém giết lẫn nhau. Hạ Lâu đã hoàn toàn hiểu ra. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhưng anh ta sẽ không do dự.

Anh ta có thể làm bất cứ điều gì để sống sót, tồn tại.

Thấy Thẩm Na tức giận định bỏ đi gọi trưởng làng, Hạ Lâu cuối cùng cũng hạ quyết tâm, tóm lấy Thẩm Na.

"Không phải là tôi muốn huỷ bỏ hôn sự, chỉ là tôi muốn được ở bên mọi người." Hạ Lâu bình tĩnh nói: "Chúng ta đã cùng nhau đến làng Hồng Hà, cùng nhau phát triển. Tôi sẽ không bao giờ quên những thời gian tốt đẹp này. Vì vậy, với tư cách là một người bạn tốt, tôi thực sự muốn chúng ta tổ chức hôn lễ cùng với nhau."

Đúng rồi, trì hoãn cái gọi là đám cưới, kéo dài nó sang tháng sau.

À mà... Lục Ngôn Lễ đâu rồi?

Rốt cuộc hắn đã biết bao nhiêu chuyện

Sau phần giới thiệu, hắn đã biết chưa? Trí nhớ của anh ta đã được hồi phục chưa?

Nếu không phải do Lục Ngôn Lễ đề nghị, anh ta sẽ không phải rơi vào hiểm cảnh như bây giờ.

Hạ Lâu đã lấy lại bình tĩnh, anh ta cười và nói với Thẩm Na: "Lục Ngôn Lễ thì sao? Tôi nghĩ tôi có thể ở bên hắn."

Vẻ mặt Thẩm Na do dự: "Nhưng mà, hắn. . . "

"Không có gì nhưng mà, cô không cảm thấy rằng hắn rất phù hợp sao? Chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, cô không hiểu hắn là người như thế nào sao?" Hạ Lâu thấy Thẩm Na đã có chút dao động, lập tức được đà lấn tới: "Ngoài ra, hắn cũng rất tuân thủ các quy tắc của làng Hồng Hà, vì vậy không có gì không ổn cả."

Trong mắt Thẩm Na có chút kháng cự mà cô ta cũng không hiểu nổi: "Để tôi... để tôi suy nghĩ đã."

Lúc này, đối tượng thảo luận của bọn họ là Lục Ngôn Lễ đang núp sau cánh cửa. Hắn dán chặt lưng vào tường, ánh mắt đầy vẻ chật vật, sau đó còn đập mạnh vào đầu mình.

Trong đầu hắn trào dâng một mớ kí ức hỗn độn, không thể phân biệt được là thật hay giả.

Nhanh lên... Mau chóng nhớ lại đi!

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt trong veo.

Hắn không phải là người của làng Hồng Hà.

Hắn... hắn còn phải sống để quay về.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp