Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 33


1 tháng

trướctiếp

NPC thức tỉnh…

Là một cá nhân đặc biệt, hay là một nhóm? Phải chăng có cơ chế gì đó để kích hoạt? Thức tỉnh của bọn họ đã đạt đến trình độ nào? Tại sao có thể bị [Tường Cao Tất Đổ] dùng từ thức tỉnh thức tỉnh hình dung? Nếu như chỉ là NPC có chỉ số IQ cao thông thường, đối phương tuyệt đối sẽ không nói như thế.

Trong lòng Sở Hưu đầy nghi vấn, nhưng anh ta không hề công bố việc này ra bên ngoài.

Những người thi hành nhiệm vụ không nhìn thấy tương lai, không tìm thấy được hy vọng, thời điểm đi lại bên bờ sinh tử, bọn họ cũng chỉ là những người bình thường mà thôi, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, kiếp này cứ bình an mà trôi qua như vậy.

Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ bất hạnh bị cuốn vào thế giới u ám kinh khủng nhất, lưỡi hái của tử thần bất kỳ lúc nào cũng kề trên cổ của bọn họ. Kiểu áp lực tâm lý này, người bình thường khó mà tưởng tượng nổi, mỗi tháng số người tự sát được thống kê trên trang web đã lớn hơn chục vụ, chết một nhóm rồi lại một nhóm, nhưng số người đăng ký trên trang web chỉ tăng chứ không giảm.

Ba người khác ở trong xe nhìn có vẻ như lạc quan, tươi cười đùa giỡn, lại không phải là vì biết bản thân có thể sẽ bỏ mạng bất kỳ lúc nào hay sao, cho nên mới muốn cố gắng lưu lại nụ cười trong một khắc cuối cùng của cuộc đời.

Trải qua sinh tử chạy trốn rồi lại phải tuân thủ luật pháp và quy định của xã hội hiện đại, kỳ thực là yêu cầu quá cao đối với bọn họ. Bọn họ đã ngầm thừa nhận hành vi trút giận tàn bạo của những người thi hành nhiệm vụ vào người dân bản địa ở thế giới này, cũng gọi họ là NPC.

Ở đây giết người, dù sao vẫn còn tốt hơn so với giết người ở thế giới hiện thực.

Đây cũng là nguyên nhân Sở Hưu lựa chọn che giấu.

Nếu như công khai việc này ra, ắt hẳn sẽ khiến cho tâm lý của những người thi hành nhiệm vụ vốn ở trên sợi dây lung lay sắp đứt mà mất sự bình tĩnh, dẫn tới hậu quả không thể lường trước được, đoán chừng [Tường Cao Tất Đổ] cũng nghĩ như vậy, cho nên y mới phải lựa chọn nói việc này với anh ta. 

Nhưng mà, tuy y nói ở trong mail rằng chỉ nói với Sở Hưu, nhưng không thể bảo đảm được lời y nói đều là thật, bây giờ còn chưa biết được phải chăng những người khác cũng tiếp nhận được những tin tức này.

Trái ngược với sự bất an mà Hạ Lâu để lộ mơ hồ trong chữ viết của mình, thì quan điểm của Sở Hưu hoàn toàn khác biệt.

Cho đến nay, không phải là không có người cố gắng tìm kiếm bí mật sau nhiệm vụ, nhưng cuối cùng đều phí công vô ích. Hạ Lâu nói NPC thức tỉnh, có thể là một bước xoay chuyển.

Chỉ đáng tiếc, đối phương không hề lộ ra nhiều tin tức hơn, anh ta không biết NPC đó cuối cùng là ai, ở thế giới… Anh ta có thể tìm thấy sao?

Chiếc xe tiếp tục chạy, bốn người trong xe trò chuyện tới mức quên cả trời đất, nếu không nhìn thấy đoạn đường bọn họ đi tới càng ngày càng vắng lặng tĩnh mịch, nhìn qua những người bình thường cùng đi chơi cũng không có gì khác biệt.

Xung quanh càng ngày càng hoang vắng, khi bọn họ đi đến được chỗ mục tiêu, cảnh tượng phía trước dùng từ kinh khủng để hình dung cũng không có gì quá đáng, xung quanh yên lặng không một tiếng động, một người cũng không nhìn thấy, trước đó những con côn trùng nhỏ liên tục phát ra tiếng kêu đến chỗ này thì yên tĩnh giống như không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại, con đường bị cháy nắng để lộ ra màu nền trắng loang lỗ, cây cối và thảm thực vật cũng trơ trụi, lá cây cũng rụng hết.

Chiếc xe dừng lại trước một cột mốc cũ, cột mốc này rất kỳ lạ, lớp sơn màu xanh nhạt đã gần như bay hết, bên dưới lộ ra kim loại màu trắng bạc, nhưng chữ ở phía trên là màu đỏ tươi, hoàn toàn nguyên vẹn không tổn hao gì, rất dễ dàng có thể nhận ra được ba chữ Đường U Minh.

Giống như là… Chữ do máu tươi viết nên vậy.

“Đến rồi, chính là nơi này, chúng ta xác định lại nhiệm vụ một lần nữa. Tổng cộng bảy ngày, bảy trò chơi, ngày đầu tiên, ở lộ U Minh ngẫu nhiên dẫn theo hai người qua đường, lúc 12 giờ đêm cùng bọn họ đến ngã tư đường chơi một trò chơi có tên là cái bóng, mỗi lần một người, phải thực hiện đầy đủ các bước, sau khi tất cả mọi người đều hoàn thành mới có thể rời đi.” Tài xế tên là Nhiếp Duẫn Chân, sau khi dừng xe lại, anh ta nói câu đầu tiên.

Anh ta thông báo nhiệm vụ xong, nhìn bản chỉ đường kia, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Nơi này, hình như có điều gì đó tồn tại không rõ ràng, nó ở ngay góc đường, chặt chẽ nhìn chăm chú từng người một!

“Đến chỗ thế này chơi cái trò chơi kia…” Sắc mặt của người đàn ông ngồi phía sau đã trở nên cực kỳ nhợt nhạt.

Cậu ta vừa mới cố gắng làm nóng câu chuyện, chính là để có thể khiến nỗi sợ hãi trong lòng giảm bớt đi, vậy mà lời của Nhiếp Duẫn Chân không chút nể nang đâm thủng hoang tưởng của cậu ta.

Cậu ta vẫn còn đang sợ hãi việc kia, bao gồm… trò chơi này.

Trò chơi tên là cái bóng, hoặc có lẽ còn có một tên gọi khác, đó chính là – gọi hồn! Nó yêu cầu người tham gia sau 12 giờ đêm, đứng ở bên đường một mình, dựa vào ánh trăng cũng được đèn đường cũng được, đi về phía trước đối diện với cái bóng của chính mình, mỗi bước đi, thì phải kêu tên của mình một lần, sau khi đi đến bước thứ mười ba mới có thể rời đi.

Diệp Thành Khoa, người đàn ông ngồi ở ghế sau, trước khi cậu ta vô cớ bị kéo vào nhiệm vụ cũng là một người theo chủ nghĩa chủ nghĩa duy vật, nhưng thời điểm đó anh ta là người rất gan dạ, không tin thế giới này có linh hồn, còn thường cùng bạn bè chung sở thích chơi một vài trò chơi kỳ dị, cái gì mà bút tiên, đĩa tiên, Mary đẫm máu toàn bộ đều đã chơi qua, kỷ lục cao nhất là từng qua đêm một mình ở nghĩa trang. Lúc đó cậu ta đã dương dương tự đắc, quay lại toàn bộ quá trình bản thân đã chơi, khoe khoang với bạn bè: “Tôi đã nói rồi, trên thế giới này không có linh hồn, chỉ là tự mình dọa mình.”

Cho đến sau này…

Cuối cùng Diệp Thành Khoa được dạy dỗ.

Ba năm trước, cậu ta kéo bạn chơi trò chơi tên cái bóng này, có người nói khi đi đến bước thứ mười ba, bạn sẽ phát hiện ra cái bóng trước mặt đã có nhiều hơn một cái, cái bóng đó chính là “thứ đồ” bạn gọi hồn được, nó có thể sẽ giúp bạn một việc, cũng có thể sẽ nhờ bạn giúp đỡ một việc.

Lúc đó, Diệp Thành Khoa không tin, tự mình chơi trước một lần, cũng không có xảy ra chuyện gì. Ban đầu, bạn bè có chút nhát gan, sau khi nhìn thấy cậu ta không xảy ra chuyện gì, ngay sau đó cũng dừng xe ở bên đường, đối diện với cái bóng của mình đi từng bước từng bước, nhưng mà, sau khi y đi đến bước thứ mười ba, đột nhiên thật sự…

Diệp Thành Khoa nhắm đôi mắt lại, không dám nhớ lại nữa.

Bây giờ, lại sắp chơi trò chơi này.

“Diệp Tử, cậu lại nhớ tới cái việc đó sao?” Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh anh ta an ủi cậu ta.

Cô ta có dáng người nhỏ nhắn, có một gương mặt trẻ con, trông rất đáng yêu, nhưng cô ta còn lớn hơn Diệp Thành Khoa hai tuổi, từng là bạn cùng trường đại học với Diệp Thành Khoa, giờ phút này, trong mắt cô ta lộ ra dáng vẻ dịu dàng không tương xứng: “Cậu không cần tự trách mình, việc đó cũng không phải là sai lầm của cậu, cậu không có hại anh ấy.”

Diệp Thành Khoa cười khổ một tiếng: “Đàn chị, chị cũng đừng an ủi tôi, nếu như không phải tôi đề nghị phải chơi cái trò chơi này, anh ấy cũng sẽ không…”

“Được rồi, cũng đã đến chỗ này rồi, có thể nói một chút gì đó may mắn được không?” Nhiếp Duẫn Chân cắt ngang ký ức của hai người bọn họ, “Bây giờ chúng ta vẫn còn lo lắng một chút cái nơi quỷ quái này sẽ có người qua đường đi đến đây hay không thôi.”

Hoàn toàn chính xác, ở đây không có gì cả, chỉ một mảnh hoang vắng, ngay cả phong cảnh cũng rất dọa người, hoàn toàn có thể trực tiếp lấy cảnh này để quay phim ma.

Cứ cho là có người, cũng không biết đó là người thật, hay là…

Nhưng mà nhiệm vụ chính là quy định như thế, bọn họ cũng không dám vi phạm, nếu không đã từ thành phố náo nhiệt tùy tiện kéo theo hai người không phải càng tốt hơn sao?

“Có người qua đường hay không trước tiên không nói, xem như có, cũng rất khó kêu bọn họ cùng chúng ta chơi trò chơi này đấy? Cái này chúng ta cũng cần phải nghĩ cách.” Nhiếp Duẫn Chân lại nói.

Dẫu sao người bình thường cũng không phải não bị úng nước, ai lại rảnh rỗi chơi cái thứ này? Tự mình dọa mình. Có lẽ, bọn họ chỉ có thể dùng biện pháp bạo lực một chút.

Nói tới đây, thời gian qua Sở Hưu rất ít khi tiếp lời hiếm khi mở miệng: “Không cần lo lắng vấn đề này.”

Nhiếp Duẫn Chân không biết Sở Hưu có thủ đoạn gì, nhưng nếu anh ta đã chắc chắn như thế, có lẽ nhất định là đã có cách gì đó. Nhiếp Duẫn Chân gật gật đầu: “Vậy đợi lát nữa thì làm phiền anh Sở rồi.”

Tiếp theo đó, bốn người cứ yên lặng ngồi ở trong xe chờ đợi, cố gắng đợi đến lúc có người qua đường đi qua.

“Thanh Thanh, bây giờ đã muộn thế này rồi, cậu thực sự muốn đêm khuya đi qua đây sao? Rất nguy hiểm.” Một đầu khác trên đường, hai nữ sinh đeo cặp sách trên lưng đi ngang qua, trong đó một nữ sinh cao hơn lo lắng nói. Ánh mắt cô nữ sinh kia nhìn về phía chiếc cặp của cô gái ở bên cạnh, có chút sợ hãi.

“Được rồi, Thiến Thiến, cậu không cần khuyên mình, bà ngoại đã nói với mình, mèo chết treo trên cây, chó chết thả dòng nước. Nếu như mình không mang tiểu Mễ đến đây, cả nhà của mình đều sẽ gặp xui xẻo.”

“Nhưng mà, ở đây thật sự rất đáng sợ, ngày mai ban ngày chúng ta tới được không? Trời đã sắp tối rồi.”

Gần tới mùa đông, trời sẽ rất nhanh tối, bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, mặt trời đã lặn từ lâu, chỉ có một chút điểm hào quang còn vương lại chân trời, mà lộ U Minh không cần nói từ tên hay là từ môi trường nhìn tới, đều đủ để hù dọa nữ sinh nhát gan.

Nghe vậy, trong mắt của Ôn Thanh cũng có chút do dự, cô gái siết siết quai cặp, lắc lắc đầu: “Không được.” Trong mắt cô gái đầy sự sợ hãi, Vân Thiến từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt của Ôn Thanh sợ hãi như thế.

“Không được, nhất định phải là hôm nay… Anh ta nói rồi, nhất định phải là hôm nay…”

“Người đó? Người đó là ai? Bà ngoại cậu nói sao?”

Nhưng mà tiếp sau đây cho dù Vân Thiến hỏi như thế nào, Ôn Thanh cũng không trả lời, cô gái chỉ an ủi người bạn tốt của mình: “Không sao đâu, cậu nhìn xem, chúng ta đã đến đây rồi, chỉ cần nhanh chóng tìm một cái cây treo nó lên thì được rồi.” ( truyện trên app T𝕪T )

Trong cặp của cô gái, một mùi thơm ngọt béo phảng phất tỏa ra, cùng hòa lẫn với mùi máu tươi, Vân Thiến vô tình ngửi thấy, ngay lập tức quay đầu đi.

“Nhưng mà, cây cối ở đây đều rụng sạch lá rồi, cây cối rậm rạp ở đâu ra chứ?” Vân Thiến không muốn khuyên cô gái nữa, chỉ đi theo nhìn xung quanh.

Đích thực, hai bên đường mọc đầy cây cối, nhưng rừng rậm lớn như thế, cuối cùng rụng lá, chỉ có vặn vẹo vài cành khô trơ trụi.

“Chúng ta tìm lại lần nữa đi.” Nói tới đây, Ôn Thanh cũng có chút ngại ngùng, cô gái kéo tay Vân Thiến, “Không sao đâu, mình bảo vệ cậu, chúng ta sẽ nhanh chóng đi về thôi.”

Không ai biết được, cánh tay khác của cô gái siết chặt bùa hộ mệnh ở trong túi áo.

Trời càng lúc càng tối, hai người nữ sinh nắm chặt tay nhau, từng bước từng bước đi về phía con đường tối đen như mực bị những bóng cây che mất.

Không biết có phải là ảo giác của Vân Thiến hay không, mà mùi thơm ngọt béo kia trong mũi cô ta càng lúc càng nồng nặc hơn rồi.

Phía trước loáng thoáng truyền tới một chút điểm sáng, lại đi về phía trước nữa, vậy mà lại có một chiếc xe, thấy người ngồi bên trong xe đang nói chuyện.

Có người ở đây, hai người nữ sinh đã yên tâm không ít, bước chân bước về phía trước cũng nhanh hơn một chút. Dựa vào đèn xe, bọn họ thực sự nhìn thấy một cái cây vẫn còn mang một chút lá, mọc ở phía trước bên kia đường.

Vân Thiến lay lay tay của Ôn Thanh, mừng rỡ nói: “Tìm được rồi!”

Hai người ba bước thành hai chạy đến, rời khỏi con đường lớn đi đến phía trước cây đó. Ôn Thanh ước lượng, phát hiện dáng người của mình không đủ cao, với không tới cành cây thấp nhất, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu về phía Vân Thiến.

Dáng người Vân Thiến cao hơn một chút, có lẽ có thể.

“Thiến Thiến, mình, mình không với tới…”

Vân Thiến bị dọa sợ đến mức liên tục xua tay: “Cậu đừng nhìn mình nha, mình cùng cậu đến đã là rất dũng cảm rồi, mình không dám đâu.”

“Vậy được rồi.” Ôn Thanh nghiêng người đặt cái cặp của mình xuống, từ trong cặp lấy ra một túi ni lông và một sợi dây thừng.

Một cuộn bên trong túi không biết là thứ gì, túi căng phồng thành một cuộn, kích thước bằng hai bàn tay hợp lại. Ôn Thanh ngoài mặt mở lớp túi kia ra, bên trong lại là một lớp, cô gái rất kiên nhẫn mở ra từng lớp một.

Theo động tác của cô ta, mùi vị ngọt ngào thơm béo kia càng thêm hấp dẫn người khác hơn, Vân Thiến chịu không nổi xoay người đi, cách xa vài bước để hít thở không khí trong lành. Nhưng Ôn Thanh không để ý, từng lớp túi được mở ra, bên trong… thình lình là xác của một con mèo đen bê bết máu tươi!

Vân Thiến bị dọa sợ không dám nhìn, quan sát xung quanh thay đổi sự chú ý, cô nàng nói: “Mình đi ra bên ngoài trước đợi cậu nha.” Nói xong vội vàng đi tới bên đường.

Ôn Thanh không để ý, ôm con mèo nhỏ của mình mà rơi nước mắt.

Đây là tiểu Mễ của cô gái, sao cô gái lại sợ được chứ?

Hai tay cô gái ôm lấy con mèo, đã không rãnh đi quan tâm tới sợi dây thừng, mới cảm thấy hành vi của mình có chút không ổn, hẳn là trước tiên ném sợi dây thừng qua, bây giờ làm thế nào đây?

Tiểu Mễ không thể chạm vào đất được.

“Thiến Thiến, thế này đi, cậu giúp mình quấn dây thừng qua, được không? Dây thừng rất sạch sẽ, chờ mình buộc tiểu Mễ lên sợi dây là xong rồi.” Ôn Thanh cúi đầu sờ sờ tiểu Mễ, không quan tâm tay mình dính máu mèo, cô gái nâng cao giọng hô với bạn tốt của mình.

Không ngờ được, sau lưng cô gái truyền đến một giọng nam xa lạ.

“Được nhé.”

“Aaaa” Ôn Thanh giật nảy mình, nhanh chóng xoay người lại, theo sau thì nhìn thấy bạn của mình đang đứng ở phía sau cách đó không xa, trong mắt đầy hoảng sợ, nhưng không dám lên tiếng.

Bởi vì đầu của cô nàng, đang bị một khẩu súng dí vào.

Bên cạnh Vân Thiến, đã nhiều hơn bốn người, ba nam một nữ, người đàn ông lúc nãy nói chuyện cách cô gái rất gần, vẻ mặt cười tít mắt.

“Mấy người là ai? Muốn làm gì?!” Ôn Thanh hoảng sợ lùi về sau một bước, dẫm lên túi ni lông, phát ra một chút âm thanh, trong đầu đều là các loại tin tức về pháp trị.

Nào ngờ, con mèo đã chết mà cô gái ôm trong tay cũng dọa Nhiếp Duẫn Chân gần trước người cô nhảy một cái.

Bốn người lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy cô gái này có chút lập dị. Nhưng không có cách nào, bây giờ chỉ có hai người qua đường.

“Không có gì, chỉ cần hai người cùng chơi với chúng tôi một trò chơi thì được rồi.” Người phụ nữ trong bốn người lên tiếng, “Chỉ cần hai người nghe lời, chúng tôi sẽ không làm khó hai người.”

Cả người Ôn Thanh đều đang run lẩy bẩy.

Vào lúc này, điều cô gái cần làm nhất chính là buông con mèo trong tay ra sau đó lặng lẽ báo cảnh sát, nhưng mà… tiểu Mễ không thể chạm đất.

“Trò, trò chơi gì?” Trong đầu cô gái đã nghĩ đến một số việc không qua được kiểm duyệt của Tấn Giang, lòng hối hận khôn xiết vì hành vi liều lĩnh của bản thân.

Nếu không người đàn ông này thật sự muốn… Cô nên làm sao đây?

Cô và Thanh Thanh nên làm thế nào?

Thật sự phải đến mức đó, cô sẽ…sẽ để tiểu Mễ trên mặt đất.

Nhưng những người đó đưa ra một câu trả lời mà căn bản cô gái chưa từng nghĩ đến, hoàn toàn khác xa với những gì cô gái tưởng tượng.

“Gọi hồn?”

“Đúng, quy tắc của trò chơi cô đã nghe rõ chưa?” Người phụ nữ trong đó nói.

Giọng nói của cô ta rất dịu dàng, mềm mại, nhưng nghe vào tai hai người so với ma quỷ không có gì khác biệt. Ôn Thanh vội vàng nói, “Tôi hiểu rồi, mấy người… trước tiên có thể thả cậu ấy ra được không?”

Sở Hưu thu cây súng đang chỉa vào đầu Vân Thiến lại, đẩy người nhẹ một cái, cô nàng lập tức lao về phía bạn tốt của mình, nhưng dừng lại một chút bởi vì xác của con mèo đen trong tay cô bạn, lùi lại sau đó cầu xin đối phương đang đứng bên cạnh.

“Sau 12 giờ đêm, chơi xong trò chơi này, chúng tôi sẽ tự động đưa hai người ra ngoài.” Tốc độ của Sở Hưu rất nhanh, tất cả mọi người không ai nhìn rõ anh ta cất súng ở đâu, anh ta tỉ mỉ quan sát hai nữ sinh, ánh mắt phút chốc dừng lại ở trên mặt Ôn Thanh lâu hơn.

Cô ta sẽ là NPC thức tỉnh sao?

Không, còn cần quan sát thêm lần nữa.

“Mấy người nói lời phải giữ lời.” Giọng nói của Ôn Thanh còn có hơi run rẩy, nhưng cô gái không tỏ ra quá yếu đuối, thế này khiến cho bốn người đều có hơi kinh ngạc.

“Đúng rồi, bây giờ có thể nói với chúng tôi, thứ ôm trong tay cô là thứ gì không?” Nhiếp Duẫn Chân tiếp tục cười híp mắt hỏi.

Ôn Thanh mím mím môi: “Con mèo của tôi, tên là tiểu Mễ.”

“Vậy tại sao cô lại muốn mang nó tới chỗ này? Ban nãy đứng dưới cây kia muốn làm gì vậy?” Người phụ nữ trong bốn người lại tiếp tục dịu dàng mềm mại hỏi.

Cô ta tên Thời Yến, dáng vẻ nhìn hai nữ sinh nương tựa vào nhau, giống như nhìn thấy chính mình đã từng cùng bạn thân A Hân.

Chỉ đáng tiếc, A Hân của cô ta…

Ánh mắt của Thời Yến trong nháy mắt cực kỳ trầm xuống, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

Lúc này cách 12 giờ vẫn còn thời gian rất dài, bọn họ không sốt ruột, trước tiên nhất định phải hỏi rõ tình hình.

Hai cô gái này rất kỳ quái, cái nơi quỷ dị này, rốt cuộc sau lưng có chuyện bí mật gì.

Ôn Thanh không muốn trả lời cũng không có cách nào, cô ta hít sâu một hơi: “Tiểu Mễ đột nhiên chết, tôi mang nó đến đây chôn cất.”

“Chôn cất? Tại sao phải treo lên cây?”

“Bởi vì, việc này là bà ngoại tôi đã nói với tôi. Bà ngoại tôi từng nói…”

Lúc này đây, ở tòa thành cũ kỹ này nằm ở một góc tiểu khu, một người thanh niên điển trai đang gõ vào cánh cửa, trong tay anh ta còn ôm một con mèo màu đen.

“Xin chào, xin hỏi ở đây là nhà cô Ôn phải không? Tôi đã tìm thấy con mèo mà mọi người đăng tin trên bản tin tìm mèo.” Người thanh niên nở nụ cười hiền hòa, “Cô gái làm mất con mèo tên Ôn Thanh, đúng không?”

Là một người lớn tuổi, bà ta liếc nhìn con mèo trong tay người thanh niên, vội vàng gật đầu: “À, đúng đúng, cảm ơn cậu nhé chàng trai. Đúng rồi, tại sao cậu biết tên của cháu gái nhà chúng tôi vậy?”

Nói đến đây, bà lão lại vỗ vào đầu mình một cái: “ y da, con bé kia, nhất định cũng đã viết tên mình lên đó rồi.”

Con mèo đen nhẹ nhàng meo lên một tiếng, từ trong lòng người thanh niên nhảy xuống, giống như chủ nhân về đến nhà vậy, nghênh ngang đi vào nhà.

“Cậu trai trẻ, có muốn vào nhà uống ly trà không?” Bà lão vui mừng khôn siết, chào hỏi anh ta, “Đúng rồi, vẫn còn chưa biết cậu xưng hô thế nào?”

Người thanh niên cười cười: “Không cần khách sáo như thế ạ, đúng rồi, cháu tên Lục Ngôn Lễ.” Ánh mắt của anh ta lặng lẽ nhìn lướt một vòng hoàn cảnh trong nhà, “Cháu gái của bà vẫn chưa về sao? Ở đây cháu còn nhặt được thẻ học sinh của cô gái.”

Nói đến đây, bà lão cũng có chút âu sầu: “Vẫn chưa, không biết có phải lại bỏ học đi tìm con mèo không.”

Lục Ngôn Lễ đưa thẻ học sinh qua, tiện thể mở miệng an ủi: “Không sao đâu, sẽ bình an trở về.”

Nói xong, anh ta không quan tâm lời mời ở lại của bà lão, phủi phủi tay rời đi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp