Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 23


1 tháng

trướctiếp

Dường như phát hiện ra ánh mắt của anh ta, người thanh niên kia quay qua, đối diện với ánh mắt của Hạ Lâu. Vẻ mặt người thanh niên đó có hơi mê mang, nhưng vẫn rất lịch sự mỉm cười gật đầu lại với anh ta rồi quay qua chỗ khác.

An Tinh Vũ cũng phát hiện sự khác thường của Hạ Lâu, cậu ta nhìn theo hướng ánh mắt của đối phương, phát hiện có một thanh niên nhìn có vẻ rất nhã nhặn, cậu ta dùng khuỷu tay khẽ chạm vào Hạ Lâu, ánh mắt mang theo ý dò hỏi.

Lúc này Hạ Lâu mới cố gắng bình tĩnh lại rồi khẽ lắc đầu.

Anh ta chỉ là... Anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện đối phương thế nhưng có thể sống sót. Cho dù anh ta biểu hiện có thông minh như vậy, lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, cũng chính là trước mặt gã đạo sĩ đã hoàn toàn điên loạn kia, anh ta thực không nghĩ ra làm cách nào mà Lục Ngôn Lễ có thể trốn thoát được.

Huống hồ, ánh mắt đó của Lục Ngôn Lễ là có ý gì? Hắn không nhận ra mình sao? Vì sao hắn giống như đang nhìn một người lạ vậy chứ?

Lúc mới tiến vào thế giới, dáng vẻ yếu đuối lương thiện tốt bụng của Lục Ngôn Lễ đã ấn tượng sâu vào tâm trí, Hạ Lâu không khỏi có chút hoài nghi, đến tột cùng thì hắn thực sự không nhận ra mình hay chỉ đang giả vờ thôi?

Hoặc là nói, trong thế giới này còn có một người có dáng vẻ giống y hệt với hắn?

Trong lúc nhất thời, anh ta chìm vào suy nghĩ của chính mình, tuy mặt ngoài vẫn là dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe trưởng làng nói chuyện, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc nhìn về phía Lục Ngôn Lễ.

Trưởng làng vẫn đang phát biểu dõng dạc đột nhiên dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về phía Hạ Lâu, dưới ánh sáng đèn lồng mờ ảo, sắc mặt của ông ta âm trầm đến đáng sợ.

"Trong này có một vị khách không tuân thủ quy định..."

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều yên tĩnh lại, hướng theo ánh nhìn của trưởng làng đồng loạt xoay đầu nhìn về phía Hạ Lâu. Vẻ mặt của họ đều âm trầm quỷ dị như trưởng làng, đồng thanh mở miệng nói.

"Khách nhân, vì sao lại không tuân thủ quy định vậy?"

Gương mặt bọn họ trở nên trắng bệch, bờ môi mỏng dài đỏ tươi mấp máy, nhìn kỹ lại thấy giống như đám búp bê giấy đặt ở tang lễ, trong đôi mắt cười híp lại không có chút ý cười nào, ngược lại là tràn ngập sự lạnh lùng tàn nhẫn.

Lục Ngôn Lễ đứng trong đám thôn dân, quay đầu nhìn về phía Hạ Lâu, cũng cong môi cười, nhưng sự khủng bố và tàn nhẫn còn đáng sợ hơn cả thôn dân gấp nhiều lần.

"Khách nhân, không tuân thủ quy định... không tuân thủ quy định..."

"Kẻ không tuân thủ quy định... phải..."

Hạ Lâu lập tức toát hết mồ hôi lạnh.

Anh ta không thể ngờ được, mình chỉ liếc nhìn Lục Ngôn Lễ vài lần thôi đã bị trưởng làng nhạy cảm phát hiện ra, rõ ràng Lục Ngôn Lễ đã đứng ở một bên cạnh thôn trường, đáng lẽ không nên bị phát hiện chứ?

Nhưng nghĩ lại thì đám “người” trong làng này có lẽ đã không thể coi là người được nữa, chấp niệm của chúng với quy định tuyệt đối bất thường đến mức khó hiểu. Vậy nên có lẽ đối với phương diện này cũng cực kỳ nhạy cảm đi?

Làm sao bây giờ?

Anh ta cũng hiểu khá rõ sự trừng phạt của ngôi làng này, khiến một đám quỷ hồn đến trừng phạt con người, kết quả có thể đoán ra được.

Sao bây giờ, anh ta nên làm gì đây?

Những người làm nhiệm vụ khác cũng đồng thời toát mồ hôi lạnh.

Mặc dù đều đã đọc qua quy định thôn, cũng biết trong này có thể có mấu chốt để bọn họ sống sót rời khỏi làng, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải người trong làng, hiện tại cũng không rõ về khái niệm “Xúc phạm quy định của làng đều sẽ chết”, bởi vậy nên vừa nãy trong bọn họ chưa chắc đã có mấy người thực sự nghe trưởng làng nói chuyện.

Ai mà ngờ được Hạ Lâu sẽ bị bắt thóp chứ?

An Tinh Vũ đứng bên cạnh người anh ta lập tức im miệng, nghiêm túc nhìn về phía trưởng làng. Cậu ta không kìm được mà lo lắng cho Hạ Lâu.

Anh ta sẽ làm thế nào?

Ít nhiều gì thì Hạ Lâu cũng là người đã từng làm rất nhiều nhiệm vụ, ngoại trừ lần khinh thường Lục Ngôn Lễ rồi bị lật xe kia ra, đối phó với tình huống quỷ dị như này cũng có chút ít kinh nghiệm. Anh ta hoảng loạn vài giây rồi lập tức giải thích trước khi từ “phải phạt” được nói ra: "Thưa trưởng làng, trong quy định có viết, tiệc mừng thì mọi người đều phải phấn khởi chúc mừng."

Anh ta nhấn mạnh hai từ “phấn khởi”, lúc nói ra lời này thì lòng bàn tay anh ta đổ đầy mồ hôi, cả người cứng đờ tại chỗ, nhưng anh ta vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Đến cả nhịp thở cũng không hề rối loạn.

Nếu không phải quần áo phía sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, Hạ Lâu có lẽ cũng tin tưởng chính mình đang rất bình tĩnh đấy.

Lúc còn ở quán trọ, anh ta đã phát hiện bà chủ cũng từng vi phạm quy định nhưng lại không có ai đứng ra tố cáo, bà ta cũng không chịu thừa nhận, bởi vậy mà bà chủ không phải nhận trừng phạt gì.

Lời này vừa nói ra, toàn bộ gương mặt đang tươi cười của thôn dân đều cứng đờ, nét cười đang nứt ra lập tức dừng lại, duy trì một góc độ buồn cười khi đang cố ngẩng cao đầu lên nói chuyện. Lục Ngôn Lễ cũng không ngoại lệ, đứng giữa đám đông cũng giống như bọn họ” nụ cười quỷ dị tạm dừng trên gương mặt.

Tiếng kèn xô-na vẫn đang vang lên, tiếng pháo nổ lách tách cùng tiếng người quen chào đón khô khan từ đằng xa càng ngày càng đến gần. Ngay cả những cơn gió lạnh cũng dường như bị ngưng trệ.

Hiện tại người duy nhất còn cử động chính là con trai của trưởng làng trong bức ảnh đen trắng. Nụ cười của gã chậm rãi rũ xuống, khóe miệng và đuôi mắt dần rũ xuống, con ngươi đen láy nhìn thẳng chằm chằm về phía Hạ Lâu.

"Thưa trưởng làng, quy định đã nói là sau tiệc mừng, mọi người phải vui vẻ cùng nhau chúc mừng."

Tình huống đột phát, Hạ Lâu ngược lại càng tỉnh táo hơn, anh ta một lần nữa nhắc lại lời của bản thân.

Anh ta đã ngâm cứu kỹ bản nội quy làng mấy lần rồi.

 Lệ làng,  lệ làng.

Là một người trong làng, ông ta đương nhiên cũng phải tuân thủ. Ông ta làm sao có thể không vui trong bữa tiệc mừng này được.

Một giây, hai giây, ba giây...

Ngắn ngủi có vài giây thôi mà cảm giác còn dài hơn mấy tiếng đồng hồ.

Rốt cuộc, ngọn gió bị ngưng trệ một lần nữa thổi tới, gương mặt tái nhợt như búp bê giấy của trưởng làng và người dân trong làng cũng dần có sức sống hơn.

"Hôm nay là tiệc vui của con trai tôi, mọi người phải vui vẻ ăn mừng." Trưởng làng một lần nữa phát biểu.

Cả sân một lần nữa sôi động lên, đám dân làng lại nở nụ cười vui vẻ, an tĩnh nghe trưởng làng phát biểu.

Giống như biến cố vừa nãy chưa từng phát sinh, không ai nhắc lại từ “quy định” nữa, cũng không có người lại tiếp tục nhìn Hạ Lâu.

Lục Ngôn Lễ cũng thu lại ánh mắt, biểu hiện giống hệt với những người dân khác, tập trung nghe trưởng làng nói chuyện, khi cần vỗ tay thì vỗ tay.

Hạ Lâu thầm thở phào một hơi, nhưng anh ta cũng không dám lại vi phạm  lệ làng thêm lần nữa. Lần này còn gặp may mắn, nhưng lần tiếp theo thì sao?

Những người khác cũng nghĩ y như vậy.

Chỉ riêng việc thấy biểu hiện của đám người dân này đã rất khó để thuyết phục bản thân là bọn họ còn là con người. Nhưng nhiệm vụ mà bọn họ đang thực hiện là có quy tắc, đến quỷ cũng phải tuân thủ theo, đây chính là phương thức trốn thoát duy nhất của bọn họ. Thậm chí nhìn lẫn nhau cũng không dám làm, chỉ ngoan ngoãn yên lặng chờ đợi.

Các quy tắc của minh hôn có điểm khác biệt so với hôn nhân bình thường, mà quy định của làng Hồng Hà lại càng khác biệt. Con trai của trưởng làng lấy vợ, trước tiên phải dựa trên ngày mất của người đã khuất để tính “Cát” (điềm lành), ngày đó quan tài sẽ được dời đi. Cô dâu mới cưới về cũng được coi là “cát”, trong vòng không quá một phút phải khiên cả quan tài lẫn kiệu hoa tiến vào bên trong nhà trai.

Đến nửa đêm, hai vợ chồng mới cưới gặp mặt. Nếu hợp ý nhau thì làm lễ chính thức, cúi đầu khấn vái trời đất, lạy cha mẹ, hài cốt hai vợ chồng đặt chung một quan tài, rồi lại được đội nghênh đón đưa đến sông Hồng ở cuối làng, đẩy quan tài trôi trên mặt nước trôi ra giữa sông, đến khi quan tài chìm xuống. Vậy là buổi lễ hoàn thành.

Những quy tắc này đều do trưởng làng báo xong, tuyên bố mọi người có thể ngồi dần vào bàn. Trong đó có một thôn dân ngồi cùng bàn với Hạ Lâu đã nói các quy tắc cho anh ta.

Trưởng làng đọc một bài cực dài, cẩn thận dặn dò con trai ông ta, ông ta đã tìm một con dâu vô cùng vô cùng tốt cho gã rồi, muốn gã sau này thanh thản ổn định, đối xử thật tốt với vợ của mình, đừng có gây chuyện khiến gia đình không yên. Người vợ chưa vào cửa của gã cũng vậy, nếu cô ta tuân thủ  lệ làng, vậy tất cả người trong làng Hồng Hà sẽ tiếp nhận cô ta, còn nếu như không tuân thủ, vậy sông Hồng nhất định sẽ trừng phạt cô ta, khiến cô không được an nghỉ.

Vẫn là quy định...

Giờ phút này, đám người làm nhiệm vụ lần thứ hai xuất hiện thêm một nhận thức mới: nếu vậy thì đối với người dân của làng Hồng Hà này mà nới, quy định là cực kỳ quan trọng.

Nó cũng giống như quy tắc của nhiệm vụ bình thường vậy.

Bởi vậy, anh ta tuyệt đối, tuyệt đối không thể vi phạm lần nữa.

Hạ Lâu liếc mắt nhìn bóng dáng Lục Ngôn Lễ một lần cuối rồi thu hồi ánh mắt.

Vấn đề về người kia, ngày mai anh ta có thể đi hỏi thăm thử, hiện tại chỉ có đám cưới là quan trọng nhất.

Từng món ăn được bê lên. Mà món ăn đầu tiên được bưng lên thì đám người làm nhiệm vụ đã không nhịn được mà nắm chặt nắm tay.

"Vì sao lại không ăn?" Người dân nghi ngờ đặt câu hỏi.

"Đó là, vì sao lại không ăn?" Nghe thấy một câu này, đám thôn dân bàn xung quanh lập tức quay đầu lại.

Trong ánh mắt gã tràn ngập sự ác ý lạnh lùng, miệng trở nên dài mỏng, khép mở liên tục.

"Vì sao lại không ăn?"

"Khách không tuân thủ quy định, khách không tuân thủ quy định... Khách không tuân thủ quy định... "

Những người khác cũng đều toát mồ hôi lạnh.

Đồ ăn trên bàn quá mức cổ quái, nấm đỏ tươi ngâm trong nước tương màu đỏ đặc sệt, một cái đầu khỉ vừa bị chặt ra và lột bỏ phần xương đỉnh đầu, để lộ ra bộ óc trắng ởn, đám chuột con vừa mới sinh bị nhốt vào một cái lồng đang kêu chít chít, bên cạnh còn một loại nước sốt đỏ tươi như máu không biết để làm gì...

Một thôn dân mở lồng ra, đưa đũa gắp một con chuột con màu trắng hồng còn chưa mọc lông chưa mở mắt, con chuột kêu chít chít liên tục, gã chấm nó vào trong đĩa gia vị, con chuột con kia lập tức phát ra tiếng kêu chít chít càng khủng khiếp hơn. Người kia không thèm để ý đến, cho con chuột vào trong miệng với vẻ mặt đầy hưởng thụ, tiếng nhai nuốt nhóp nhép cùng tiếng kêu “chít” cuối cùng của con chuột kia khiến người khác thấy rợn cả người.

"Vì sao lại không ăn?" Khóe miệng gã thôn dân kia còn để lộ ra một đoạn đuôi màu hồng phấn, gã cười nhe ra một miệng đầy răng trắng.

"Không tuân thủ quy định..."

Hạ Lâu nói: "Trong làng quy đã nói, trong miệng có đồ ăn là không được nói chuyện."

Gã thôn dân kia cứng đờ người, cái đuôi màu hồng phấn lập tức biến mất.

Gã lại nhìn qua Hạ Lâu, sự tàn nhẫn trong ánh mắt càng đậm: "... không tuân thủ quy định..."

Hạ Lâu nói: "Tôi ăn." Nói xong thì cầm đũa lên, đưa tay gắp một cái nấm màu hồng, anh ta cố gắng bình tĩnh đưa cái nấm vào trong miệng, cắn một miếng.

Chất lỏng có mùi máu tanh tưởi nồng nặc bắn ra, bùng nổ trong khoang miệng. Hạ Lâu cố chịu đựng nuốt xuống, mỉm cười nói: "Ăn ngon lắm."

Gã thôn dân kia mới dời ánh mắt sang hướng khác, nhìn chằm chằm vào những người làm nhiệm vụ còn lại.

Những người đó thấy vậy còn có thể nói gì nữa đâu? Bọn họ vốn là ngồi chung một bàn, nhìn thấy Hạ Lâu đã dũng cảm nếm thử trước, từng người đều làm theo vươn đũa gắp nấm ăn.

Không biết có phải trùng hợp không, một người một gắp, món nấm trên bàn vừa vặn hết sạch.

Lúc này sắc mặt đám thôn dân mới tốt hơn, khôi phục không khí vui vẻ.

Mà đám người làm nhiệm vụ thì lại quá thảm hại, một người không đề phòng gì đã nhét nấm vào trong miệng, suýt chút nữa thì bị cái vị tanh nồng tởm lợm kia xông đến ói ra. Hạ Lâu kịp thời nói: "Mọi người phải hưởng thụ đồ ăn ngon." Mấy người nhớ đến trong làng quy có nói là không được lãng phí đồ ăn mới miễn cưỡng nuốt xuống.

Ngoại trừ Trần Chính Hào.

Sau khi Hạ Lâu ăn xong, anh ta chính là người đầu tiên đưa đũa ra gắp nấm, cũng là người đầu tiên đưa vào miệng nhai. Hạ Lâu ăn mà sắc mặt không đổi nên anh ta lập tức chủ quan, vừa đưa vào miệng đã bị sặc bởi cái hương vị máu tanh như đã để qua nửa tháng kia, lập tức nôn ra ngoài.

Những người khác thì vừa mới đưa vào trong miệng, có phản ứng của Trần Chính Hào và lời nhắc nhở của Hạ Lâu, bọn họ gắng gượng ăn xong và lộ ra vẻ mặt như đang hưởng thụ. Lập tức, toàn bộ ánh mắt của thôn dân đều chuyển hết lên người Trần Chính Hào.

"Khách nhân, không tuân thủ quy định."

Từng từ từng chữ vang lên, mỗi một câu nhắc nhở từ bốn phương tám hướng vọng tới, những cặp mắt tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm.

Trần Chính Hào sợ đến hồn lìa khỏi xác, chuyện này không thể trách người ta được mà, anh ta thế mà lại vi phạm  lệ làng rồi, làm sao đây?

Phải làm sao đây?!

Trong lúc hoảng hốt, dưới một câu nhắc nhở của Hạ Lâu, Trần Chính Hào đã hoảng loạn vội vàng đứng dậy cố gắng xua tay: "Đúng vậy, rất xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Vì quá sợ hãi mà cả người anh ta đều đang phát run, giọng nói run rẩy, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, anh ta cố gắng muốn biểu hiện ra càng chân thành hơn để mong đám thôn dân bỏ qua cho mình.

Nhưng mà khi anh ta đã thừa nhận lỗi rồi, nụ cười trên khuôn mặt của đám thôn dân hoàn toàn mở rộng, những gương mặt tươi cười giống nhau y như đúc ra lần lượt xuất hiện trên từng khuôn mặt tái nhợt.

"Khách nhân, đã không tuân thủ quy định, phải bị trừng phạt!!"

Thôi xong rồi...

Hạ Lâu cúi thấp đầu.

An Tinh Vũ khẽ thở dài một hơi. Thẩm Na ngồi yên bên cạnh Đinh Tòng Lộ, đưa tay giữ chặt lại cô nàng đang định đứng dậy này, dùng ánh mắt găm chặt đối phương ngồi im tại chỗ.

Trần Chính Hào đã chắc chắn phải chết, không cần thiết để mình cũng dính dáng vào.

Đôi mắt Đinh Tòng Lộ tràn đầy nước mắt, cô ta muốn tránh ra nhưng Thẩm Na giữ quá chặt. Đôi mắt đen láy của An Tinh Vũ lóe lên, đưa một cái khăn tay qua, Thẩm Na thuận thế nhét vào miệng Đinh Tòng Lộ đang muốn hét ầm lên, cô ta đồng thời đè lại Đinh Tòng Lộ đang giãy giụa không ngừng.

Trên thực tế, giây phút Trần Chính Hào đứng lên ngay lập tức cảm thấy hối hận, ước gì mình chết luôn cho rồi.

Rõ ràng Hạ Lâu vừa mới làm mẫu, chỉ cần chết cũng không thừa nhận và vin vào việc phạm quy định thôn dân là anh ta cũng có thể thoát thân.

Vì sao anh ta lại phải thừa nhận chứ?

Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, giờ có hối hận cũng không giải quyết được gì. Trần Chính Hào đứng trước bàn, xung quanh bị vây kín bởi những tiếng cười bén nhọn đầy hưng phấn. Anh ta biết mình sắp phải chết rồi, không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, cả người không ngừng run rẩy, gần như sụp đổ.

Tôi, tôi sắp chết rồi...

Lúc này mới là lần thứ hai, mới chỉ là lần thứ hai mà thôi. Vì sao anh ta lại sai một cách ngu ngốc đến vậy?

Anh ta chết rồi, vậy Tiểu Lộ phải làm sao đây?

Cô ta cực kỳ nhát gan, sau này không còn ai bảo vệ cô ta nữa...

Nhìn thấy Đinh Tòng Lộ cả mặt đều là nước mắt, trong mắt Trần Chính Hào lóe lên một tia tiếc nuối, anh ta nhìn bạn gái mình rồi kiên định lắc đầu, nhìn về phía Thẩm Na và An Tinh Vũ đang giúp đỡ giữ chặt cô ta lại, miệng không phát ra tiếng nói - cảm ơn.

Tiếng ngắc ngứ của Đinh Tòng Lộ càng dồn dập hơn, nhưng vì bị khăn tay chặn họng nên không thể phát ra tiếng gì. Cô ta quay đầu nhìn về phía những người khác, trong ánh mắt tràn đầy đau đớn cùng cầu xin giúp đỡ.

Cầu xin mấy người, cứu anh ấy!!

Hạ Lâu đối diện với ánh mắt của Đinh Tòng Lộ, khẽ lắc đầu.

Biện pháp cứu người của anh ta chính là chọn nấm để ăn lúc nãy, cũng bởi vì anh ta nhìn thấy Lục Ngôn Lễ gắp nấm ăn xong. Còn Trần Chính Hào... anh ta không thể cứu được.

"Phải xử phạt! Phải xử phạt!"

Những giọng nói bén nhọn liên tục vang lên, đám trẻ hùa theo vỗ tay, giọng điệu ngây ngô hát một bài vè.

"Phạm vào lỗi, phải xử phạt. Phải xử phạt, phạt như nào? Phạt như nào, đợi trưởng làng! Trưởng làng nói, phạt như nào?"

Đám trẻ hát vè xong rồi, toàn bộ thôn trang đồng loạt yên tĩnh lại, đám thôn dân hưng phấn nhìn về phía trưởng làng.

Bóng dáng của trưởng làng bị đèn lồng chiếu đến mơ hồ không rõ, khóe miệng ông ta dường như đã kéo dài đến tận mang tai, ông ta nói: "Tên đó vi phạm quy định, phải xử phạt."

"Phạt gã… đêm nay đến chỗ bác Ngô làm đèn lồng."

"Ồ ồ ồ, làm đèn lồng! Làm đèn lồng! Đèn lồng to, đèn lồng nhỏ, đèn lồng búp bê đập đầu, búp bê nam phải chặt đứt tay, búp bê nữ phải cắt đứt lưỡi..."

Đám trẻ con lại vỗ tay hát đồng dao, nhưng tiếng kèn xô na đang đến gần cũng không thể nghe rõ ràng.

Kẻ vi phạm quy định đã bị xử phạt, tất cả thôn dân đều rất vui vẻ, Trần Chính Hào cũng rất vui vẻ, vừa thở ra một hơi thì cả người đã xụi lơ xuống ghế, ngực kịch liệt phập phồng.

Vẫn may, chỉ cần làm đèn lồng. Chẳng sợ anh ta phải làm đèn lồng cả một tháng thì vẫn còn tốt hơn việc bị mất mạng rất nhiều.

Nghĩ rằng mình đã thoát khỏi cái chết, Trần Chính Hào ôm chặt lấy Đinh Tòng Lộ, vui đến bật khóc. Anh ta không hề chú ý đến ánh mắt đầy thương xót của những người khác.

Trần Chính Hào thật lòng thật dạ mà nói: "Tiểu lộ, anh không cẩn thận mà phạm vào  lệ làng, em nhất định không được phạm lỗi." Đinh Tòng Lộ ngoan ngoãn dựa sát vào trong lòng anh ta, gật đầu nói: "Anh nghiêm túc làm đèn lồng, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, không được phạm lỗi lần nữa."

Thẩm Na và Hạ Lâu liếc nhìn nhau, nhớ đến đèn lồng của bác Ngô.

Ông ta dùng một tấm da không rõ nguồn gốc để dán làm đèn lồng, giờ phút này còn đang treo trước linh đường, một trái một phải, búp bê nam búp bê nữ cười rất vui vẻ.

Tấm da...

Anh ta không nói thêm gì, để cho đôi tình nhân này vui vẻ một lúc.

Cơn gió lạnh buốt thổi ngày càng mạnh hơn, bóng đêm dày dặc tối đen, những chiếc đèn nhiều màu cũng chiếu không sáng được, giống như toàn bộ ánh sáng đều đã bị bóng đêm này nuốt chửng.

Nhóm người làm nhiệm vụ cũng không dám nói nhiều hơn, ngoan ngoãn yên tĩnh chờ đợi.

Rất kỳ quái, tiếng kèn xô na âm cao thấp lần lượt truyền đến tai, mọi người đều bàn tán nhiều lần rằng cô dâu sắp đến, nhưng mãi vẫn chưa thấy cô dâu đến, tiếng kèn xô na càng ngày càng gần, giống như vẫn luôn cách một khoảng nhất định.

Quan tài của con trai trưởng làng đã được đào lên từ trước đó, đưa đến đặt trước căn phòng của gã.

Chỉ đợi đến 0 giờ đêm, người ta mới làm lễ khai quan.

"Nhanh! Mau đưa con trai ta tới đây!" Tính toán thời gian không sai biệt lắm, trưởng làng vội vàng gọi người.

Mấy người khỏe mạnh lập tức buông đũa xuống đi vào trong phòng.

Một lúc sau, một cỗ mùi tanh hôi theo gió thổi tới.

Đó là mùi thịt thối rữa mục nát do chôn vùi dưới đất trong một thời gian dài. Bốn gã đàn ông cao to khiêng quan tài từ từ đến chính giữa linh đường, chiếc quan tài bằng gỗ màu đen kịt theo từng bước di chuyển mà khẽ đung đưa, nhìn qua cũng biết được nó không hề nhẹ chút nào.

An Tinh Vũ tinh mắt phát hiện ra quan tài cũng không bị đóng đinh, ít nhất thì nắp quan tài không được đóng chặt, dưới đáy quan tài vẫn còn dính chút bùn đất và ít cỏ khô.

Vậy mà thực sự là hôm nay mới đào lên.

Ánh mắt An Tinh Vũ đảo qua quan tài, tầm mắt rơi xuống dấu giày mà mấy gã đàn ông kia để lại. Bởi vì quá nặng mà cả hai chân đều lún hẳn vào bùn đất. An Tinh Vũ tập trung đến thất thần, bị đồng đội ngồi bên cạnh khẽ đẩy một cái, nhỏ giọng hỏi: "Đang nghĩ cái gì đấy?"

An Tinh Vũ lắc đầu, không định nói chuyện.

Có lẽ do nhìn quá tập trung, cậu ta vừa rồi còn định dựa vào vết chân nông hay sâu để tính trọng lượng của quan tài, bây giờ nghĩ lại thì thấy cũng không quan trọng lắm.

"Chú rể đến..."

Lão già trong làng hét to, âm thanh có hơi khàn khàn dường như có lực xuyên thấu cực mạnh, không hề bị đứt đoạn chút nào.

Ngay sau đó, tiếng nhạc vang lên!

Một chiếc kiệu hoa màu trắng được bốn người khuân vác xuất hiện ở phía cuối con đường, trên gương mặt bọn họ đều lộ ra nụ cười giống hệt nhau, biểu cảm giống hệt đèn lồng treo trên kiệu hoa, khóe mắt cong xuống dưới, khóe miệng cong hướng lên trên. Chỉ là trong ánh mắt không có chút ý cười nào.

Kèn xô na, loa, chiêng, trống... Đoàn người thổi kèn đang tiến dần về phía bên này.

Trong linh đường, nụ cười của người đàn ông càng lớn hơn.

"Cô dâu đến..." Ông lão lại hét to.

Trong nháy mắt gió lạnh thổi càng mạnh hơn, ngoại trừ nhóm người làm nhiệm vụ túm chặt quần áo mình ra thì những người dân khác không hề cảm thấy gì, mỗi người đều rướn cổ lên ngóng nhìn.

Thực sự là duỗi cổ ra.

An Tinh Vũ nhìn người đứng trước mắt mình, nhạy cảm phát hiện ra cổ của đối phương kéo dài thêm hẳn năm sáu phân. Người bình thường cảm thấy cổ cao là xinh đẹp, rất nhiều cô gái cũng theo đuổi phong cách cổ thiên nga, nhưng nếu cổ thực sự dài được đến mức này... Thực sự có hơi khủng bố.

Bây giờ không cấm ai nói chuyện, đám người tụ lại với nhau bàn tán xôn xao, không nói cô dâu chú rể là ông trời tác hợp thì cũng chúc bọn họ được sông Hồng phù hộ, thuận lợi kết thành vợ chồng.

Nhóm người làm nhiệm vụ tranh thủ tụ tập lại với nhau nhỏ giọng trao đổi. Hạ Lâu vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh.

Nhìn một lượt thì Hạ Lâu phát hiện có điều bất thường.

Dường như không có người trẻ tuổi đến đây chúc mừng.

 Lệ làng có nói, tiệc mừng thì cả làng phải tập trung lại. Hơn nữa hôm nay là tiệc mừng của nhà trưởng làng, toàn bộ người trong làng phải biết mà đến tham gia, nhưng anh ta chỉ thấy người trung niên và người già có mặt, người nhỏ tuổi nhất cũng là khoảng mười tuổi.

Nhưng trong làng có không ít trẻ con.

Vậy thì những người trẻ tuổi đó đã đi đâu rồi?

Đợi chút, nếu nói như vậy, những người đó nhất định không phải là người của làng Hồng Hà đúng không? Nếu không thì toàn bộ thôn chỉ có mình gã là thanh niên thôi sao?

Đang nghĩ ngợi thì trước mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc, Hạ Lâu bình tĩnh lại rồi lập tức đi qua vỗ vai đối phương.

Nam thanh niên quay người lại, gương mặt tuấn tú có hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh hắn lập tức nở một nụ cười thân thiện: Chào, tìm tôi có việc gì sao?"

"Xin chào, cậu tên Lục Ngôn Lễ sao?" Hạ Lâu miễn cưỡng nở nụ cười.

Vừa nhìn thấy người này, Hạ Lâu lại không nhịn được mà nhớ đến nhiệm vụ thảm khốc trước đó của mình. Có lẽ do bóng ma tâm lý, mặc dù anh ta đang đứng trước mặt Lục Ngôn Lễ, nhưng sâu trong nội tâm lại có một âm thanh đang kêu gào muốn để anh ta cách thật xa người đàn ông này.

Lục Ngôn Lễ gật đầu, ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc: "Đúng vậy, làm sao anh biết được?" Dường như hắn chợt nhận ra làm vậy thực không lễ phép nên đưa tay ra cười khẽ, "Anh là du khách đến đây du lịch đúng không? Hình như tôi từng gặp anh rồi."

Hạ Lâu đưa tay ra bắt tay với hắn, lực tay của đối phương vừa phải, một chút cũng không có lực bóp ác liệt như trước kia. Anh ta thử nói: "Tôi tên Hạ Lâu, đi cùng bạn bè đến đây trải nghiệm cuộc sống dân dã nơi thôn quê, còn cậu thì sao?"

Lục Ngôn Lễ cười nói: "Tôi chỉ đi một mình, đến đây làm nghiên cứu phong tục tập quán."

"Nghiên cứu phong tục tập quán ư?"

"Đúng vậy, làng Hồng Hà rất nổi tiếng, người dân trong làng này đều cực kỳ nhiệt tình và lịch sự, ngoại trừ các phong tục địa phương, nổi tiếng nhất chính là mỹ thực và tập tục minh hôn." Nói đến dây, vẻ mặt của Lục Ngôn Lễ hiện ra lo lắng: "Trưởng làng đặc biệt dùng đồ ăn đặc sản nổi tiếng nhất đến chiêu đãi chúng ta, không phải vừa nãy anh cũng nếm thử rồi sao, thế nào? Vị không tệ đúng không?”

Nhớ đến bàn tiệc “mỹ thực” khủng bố kia, Hạ Lâu hơi nắm tay: "Đúng vậy, hương vị rất ngon."

Rốt cuộc hắn thực sự không nhớ được hay đang giả bộ không nhớ ra đây? Hạ Lâu rất muốn hỏi, nhưng anh ta sợ đối phương đã trở thành quỷ hồn, mình thì vẫn còn sống, ngược lại khiến hắn nhớ đến việc bản thân đã chết mà kích phát ham muốn giết chóc.

Trong rất nhiều phim kinh dị đều là như vậy, khi mà quỷ còn chưa biết rằng mình đã chết thì không khác gì người bình thường, nhưng một khi hắn đã nhớ lại việc mình đã chết, vậy sẽ biến thành một con lệ quỷ cực kỳ khủng khiếp!

Lục Ngôn Lễ còn sống đã rất khó đối phó, Hạ Lâu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sau khi đối phương chết rồi sẽ chỉ càng hung ác tàn nhẫn hơn mà thôi.

Cho dù đối phương có còn sống thì Hạ Lâu cũng không muốn lại có quan hệ gì với hắn nữa.

Anh ta cách Lục Ngôn Lễ xa hơn chút, một đám người đang rướn cổ nhìn nghi thức cô dâu xuống kiệu.

Một chiếc giày thêu hoa màu đỏ tươi vươn ra từ chiếc ghế kiệu hoa màu trắng, đạp lên mặt đất.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp