Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 22


1 tháng

trướctiếp

Một suy nghĩ đột nhiên lóe lên khiến cả người Thẩm Na lạnh toát, hai hàm răng va lập cập vào nhau. Cô ta cố gắng nhớ lại vẻ mặt của mười ba người trong bức ảnh kia, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ lại nổi.

Cô ta vội vàng lau sạch người rồi kéo cửa phòng tắm, lấy di động ra kiểm tra.

Trong ảnh chụp có đủ mười ba người, cô ta đối chiếu vẻ mặt của mỗi người với đồng đội lúc ban ngày, phát hiện một số điểm nhỏ.

Thứ tự của chụp ảnh nhóm là gì nhỉ?

Đầu tiên là cô ta, tiếp theo là An Tinh Vũ, sau đó mới là...

Bên ngoài cửa, tiếng chuông đồng hồ kêu vang, báo đã mười một giờ rồi.

Thẩm Na giật mình kinh hãi, lập tức lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ, cô ta nhìn Đinh Tòng Lộ ở giường bên cạnh đã ngủ thiếp đi.

Đầu tiên phải... tuân thủ quy định.

Ngày hôm sau, đoàn người không có ai dám ngủ nướng nữa, tất cả đều ngoan ngoãn dậy sớm, yên ổn nghiêm túc tạo đội nhóm ngồi dưới nhà, nhỏ giọng gọi món ăn với nhân viên phục vụ.

Ngày hôm qua tất cả mọi người đều đã xem quy định của làng mà Hạ Lâu mang về, nhất định phải tuân thủ, vì sợ quên nên đã chụp lại ảnh. Vậy nên mọi người ai cũng biết thời gian rời giường không thể quá tám giờ.

Bà chủ rất hài lòng khi thấy hành vi tuân thủ quy định của bọn họ, gương mặt tràn đầy ý cười.

Chỉ là thời gian dần dần trôi qua, có vài người đều đã ăn xong bữa sáng rồi mà vẫn có bốn người còn chưa đi xuống.

Bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?

Ăn không nói ngủ không tiếng, có một người trong đó sau khi ăn xong đã qua chỗ bà chủ cẩn thận hỏi thăm, có lẽ tâm trạng của bà ta đang khá tốt nên cười trả lời: "Kẻ không tuân thủ quy định đương nhiên phải bị xử phạt rồi."

Bà ta không nói kết cục của hai người kia, nhưng rõ ràng là cũng không phải điều gì tốt đẹp cả.

Những người liếc nhìn nhau, bọn họ quyết định đợi sau ăn xong sẽ cùng nhau lên tầng kiểm tra.

Điều này cũng không vi phạm quy tắc.

Quán trọ đều được xây dựng bằng gỗ, khi dẫm lên ván gỗ phát ra những tiếng cót két nho nhỏ, có lẽ là vì con trai của trưởng làng sắp cưới vợ, toàn bộ hành lang gỗ trên tầng hai được treo một hàng đèn lồng trắng đang khẽ đung đưa.

Nhưng không hề có chút không khí vui mừng nào, chỉ có cảm giác lạnh lẽo.

Hạ Lâu đi cuối cùng, anh ta nghiêm túc quan sát những chiếc đèn lồng treo trên hành lang, An Tinh Vũ đi song song với anh ta thấy vậy thì hỏi nhỏ: "Anh có nhìn ra cái gì không?"

Hạ Lâu: "Đèn lồng này cực kỳ giống với những cái ở nhà trưởng làng. Hơn nữa, cậu có nhớ không? Ngày đầu tiên bà chủ đã nói đặc sản ở nơi đây chính là đèn lồng giấy, có khi nào chính là những chiếc đèn lồng giấy này không?"

Anh Tinh Vũ: "Đợi lát nữa hỏi lại xem sao."

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới bên ngoài của hai căn phòng.

Ngày hôm qua có tổng cộng bốn người dậy muộn, bởi vì không hiểu rõ quy tắc nên lúc bọn họ chia phòng đã chia bốn người không đoạt được túi trắng ở chung với nhau. Không có ai nguyện ý ở cùng bọn họ. Hiện tại căn phòng này đã trống rỗng không còn một ai, hành lý của họ vẫn còn để ở đó, di động vẫn đặt ở tủ đầu giường để sạc pin, ngay cả đồ ngủ cũng được đặt ngay ngắn ở trên giường thành hình một người ở dưới chăn, chỉ là không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.

"Tìm kỹ xem có thể phát hiện ra manh mối gì không?" Thẩm Na nói.

Việc không được phép lục lọi đồ đạc đã được ghi lại trong quy định của làng, cô ta không tự mình ra tay mà chỉ đứng nhìn người khác tìm kiếm.

Một phòng không thể chứa được quá nhiều người, bọn họ chia thành hai nhóm tự mình đi vào phòng. Hạ Lâu cũng đồng dạng như vậy, đột nhiên, ánh mắt anh ta chợt dừng lại, đi đến bên giường cúi người xuống, nhặt lên một cọng rơm dài đã khô vàng bên chân giường.

Vì sao trong căn phòng lại có rơm được?

Một đồng đội khác từ đằng sau tiến đến, cậu ta tên là Tề Ngạn, vô cùng kính phục Hạ Lâu vì đã thực hiện tám nhiệm vụ nên vẫn luôn đi theo bên cạnh anh ta với mục đích để “ôm đùi”, cậu ta thấy Hạ Lâu nhặt được một cọng rơm thì lập tức sáp lại gần.

"Anh Lâu, cọng rơm này có vấn đề gì sao?"

Hạ Lâu lắc đầu: "Tạm thời chưa xác định được."

Anh ta thả cọng rơm về lại vị trí cũ rồi nói: "Sang phòng bên cạnh nhìn xem."

Qua một căn phòng khác cũng có thu hoạch y hệt, Hạ Lâu đi đến bên giường cẩn thận tìm tòi, quả nhiên phát hiện có một cọng rơm ở chỗ mép giường.

Thẩm Na đến gần hỏi: "Sao vậy?"

Hạ Lâu: "Ở cả hai căn phòng đều phát hiện có một cọng rơm ở bên cạnh giường, việc này có ý nghĩa gì được nhỉ?"

"Có khi nào là do lúc đi đường không cẩn thận dính vào không? Ruộng quanh đây đều có rất nhiều con bù nhìn mà."

Ánh mắt của An Tinh Vũ vẫn trong suốt như cũ, đến ngữ điệu nói chuyện cũng rất bình tĩnh: "Nếu chỉ xuất hiện ở một phòng thì còn có khả năng là do vô tình, nhưng cả hai phòng đều có thì việc này rất kỳ lạ."

Bọn họ không thảo luận ra được vấn đề gì ở trong phòng, đành tạm thời lưu ý điểm dị thường này rồi mở cửa đi ra ngoài.

Vừa bước ra cửa đã có thể nhìn thấy bà chủ ở dưới tầng lầu đang ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt kia cực kỳ cổ quái âm lãnh, khiến người khác khó chịu vô cùng. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủ, bà ta dường như nhận ra việc này không đúng quy định, lập tức thu hồi ánh mắt đó lại, cười hỏi bọn họ có phải đang muốn ra ngoài chơi hay không.

Giống như ánh mắt âm lãnh quỷ dị ban nãy chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi.

Sau khi xuống dưới lầu, An Tinh Vũ chủ động hỏi bà chủ vấn đề về đèn lồng giấy.

"Đèn lồng mà cậu nói ấy, đây chính là đặc sản của chỗ chúng tôi, mỗi nhà mỗi người đều biết làm. Cậu nhìn nó có thấy đẹp không?" Bà chủ cười chỉ về phía mấy cái đèn đang treo ở tầng hai.

Nụ cười của bà ta cũng có chút gì đó khiến người khác không được thoải mái, nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra, mặc dù khóe miệng bà ta nhếch lên nhưng ánh mắt lại không chút thay đổi, trong mắt không có chút ý cười nào.

An Tinh Vũ không nói nhiều thêm mà chỉ gật đầu, điều này khiến bà chủ cười càng tươi hơn: "Ở chỗ này của chúng tôi, một kho có tang lễ cưới hỏi gì đó, mỗi một nhà đều sẽ phải treo đèn lồng, đây là quy định."

Lại là quy định...

"Nếu mấy người muốn mua đèn lồng thì có thể đến tìm bác Ngô ở trong làng chúng tôi, tay nghề của ông ấy là tốt nhất. Địa chỉ của ông ấy ở..."

An Tinh Vũ nghe thêm một số điều nữa mới nói cảm ơn rồi rời đi.

Cậu ta vẫn đi cùng với Hạ Lâu, hai người vừa mới bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thẩm Na đang đứng chờ họ dưới gốc cây cách đó không xa.

Thẩm Na giơ di động lên, ý bảo bọn họ đi qua đó.

"Hai cậu còn nhớ kỹ mấy bức ảnh chụp tập thể của chúng ta ngày hôm qua không?"

Hai người gật đầu.

"Các cậu còn nhớ rõ thứ tự đứng khi chụp không?" Thẩm Na hít sâu một hơi, muốn làm bản thân tỉnh táo lại.

Hạ Lâu: "Đã xảy ra chuyện gì à?"

Thẩm Na đưa ảnh chụp qua cho họ: "Hai người tự nhìn là biết."

Hạ Lâu cầm lấy di động, cùng An Tinh Vũ cúi đầu nhìn, xem kỹ một lúc thì đồng tử chợt co lại: "Này, đây là..."

"Các cậu cũng phát hiện đúng không? Số người có vấn đề." Thẩm Na nuốt một ngụm nước bọt, làm cổ họng mình đỡ khô hơn chút, "chúng ta có tổng cộng là mười ba người, nhưng mà... trong ảnh chụp cũng có mười ba người."

Giọng điệu của An Tinh Vũ vẫn không có gì thay đổi, cậu ta nhận lấy di động đưa đến trước mặt Thẩm Na: "Rất rõ ràng, vấn đề hiện tại không chỉ có mỗi số lượng."

Trong bức ảnh, gương mặt của bốn người sáng nay không có mặt đã hoàn toàn mơ hồ, giống như một bức tranh giấy thấm nước, gương mặt hoàn toàn bị loang ra, không còn nhìn được rõ vẻ ban đầu nữa.

Mười ba con người đứng rất nghiêm chỉnh, nụ cười trên mặt đều giống nhau y như đúc, trong đó có gương mặt của bốn người đã bị mơ hồ. Hơn thế nữa, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Thẩm Na vẫn luôn cảm thấy gương mặt đã không còn rõ ràng của mấy người kia đều bị vặn vẹo thành một hoa văn rất kỳ quái.

Rất giống như là...

Giống như một gương mặt đang cười, với hai đường cong hướng xuống dưới là đôi mắt, một đường cong lên trên là cái miệng, kiểu giống như nét vẽ mặt cười đơn giản mà trẻ con hay vẽ ra.

Thẩm Na vốn còn có chút tâm lý may mắn thì đến bây giờ đã có thể xác định rằng bốn người kia... khả năng cao là không thể quay lại được nữa.

"Bức ảnh này có thể có vấn đề gì không? Có cần xóa nó đi không?" Thẩm Na hỏi.

Hạ Lâu lắc đầu: "Trước mắt thì chưa thấy có gì nguy hiểm, có thể tạm giữ lại."

Thẩm Na không lập tức phủ nhận.

Ảnh chụp này là ở trong máy của cô ta chứ không ở trong máy của đối phương, nên anh ta nói rất nhẹ nhàng.

Ngoài mặt thì cô ta vẫn đồng ý giữ lại, ba người cùng nhau đi đến nhà bác Ngô mà lúc nãy bà chủ giới thiệu tới.

Trên đường đi, Thẩm Na vẫn còn suy nghĩ: "Nếu không có sự kiện quỷ dị này xảy ra, chuyến đi nghỉ phép đến làng Hồng Hà thực ra cũng không tệ, chỉ tiếc..."

Cô ta nói không sai, phong cảnh trong làng rất đẹp, đường phố sạch sẽ ngăn nắp, hai bên đường một bên là ruộng nước, bên còn lại là lùm cây nhỏ, những cơn gió mang theo mùi cây cối thơm mát. Thời tiết mặc dù có hơi âm u, ngày nhiều mây cũng có hương vị riêng biệt.

An Tinh Vũ đi cuối cùng, một đôi mắt đen láy thuần khiết đánh giá đồng ruộng phía bên phải.

Nó quá mức... ngay ngắn rồi.

Cậu ta không phải là chưa từng đến nông thôn bao giờ, vì làm văn mà cậu ta cũng từng được trải nghiệm cuộc sống của một người nông dân, ruộng lúa ở nông thôn tuy có chỉnh tề, nhưng cũng nhất định không thể giống như thế này được, đều tăm tắp như được dùng thước để đo vẽ, ngay cả những con bù nhìn trong ruộng cũng giống như được tính toán khoảng cách rõ ràng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra khoảng cách của chúng không lệch hơn nửa mét. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đợi chút! Cái mũ của con bù nhìn này là sao?

Hai mắt An Tinh Vũ trừng lớn.

Trên chóp mũ kia là...

Một đàn chim sẻ nhỏ phần phật bay xuống, chúng nó dường như không sợ người, có con còn đậu lên bù nhìn líu ríu nhảy nhót.

Bỗng nhiên con chim sẻ đang đậu trên người bù nhìn chợt rơi xuống cánh đồng cải dầu xanh mướt.

"Có chuyện gì vậy?" Hạ Lâu nhận ra An Tinh Vũ không biết từ lúc nào không theo kịp mọi người thì vội quay lại đi tới bên cạnh cậu ta.

Trong nhận thức của Hạ Lâu thì An Tinh Vũ vô cùng thông minh và khá tỉnh táo, là một đối tượng không tồi để hợp tác. Các nhiệm vụ sau này hoàn toàn có thể hợp tác với cậu ta.

An Tinh Vũ giơ tay chỉ một con bù nhìn: "Cái mũ kia nhìn có chút quen quen."

Ánh mắt Thẩm Na chợt dừng lại, lập tức lấy ra di động xem lại bức ảnh kia.

Một trong những người mất tích có đội cái mũ đó!

Trong ảnh chụp, diện mạo của người đó ngày càng mờ nhạt hơn, mà nét cười gương mặt lại ngày càng rõ hơn.

Thẩm Na đột nhiên hiểu ra vì sao vừa nãy chính mình lại cảm thấy có điểm quen mắt.

Mặt cười mơ hồ trong bức ảnh giống y hệt với mặt cười được vẽ lên trên mặt con bù nhìn.

Thẩm Na lập tức tắt di động đi, không dám lại nghĩ nhiều.

Nghĩ đến cọng rơm ở trong phòng, ba người bọn họ ngầm liếc nhìn nhau, đều hiểu ra vấn đề, trong lòng cũng thấy rét lạnh.

Một lúc sau, Hạ Lâu mới nói: "Đi thôi, đến nhà bác Ngô."

Nhà bác Ngô sống có hơi xa, ông ta không trồng trọt mà dựa vào việc bán đèn lồng để sống, theo lời bà chủ nói thì ông ta sống một mình ở sâu trong rừng. Lúc ba người tìm đến nơi cũng đã là giữa trưa, ánh mặt trời bị che khuất sau đám mây, gió thổi làm rừng cây phát ra âm thanh xào xạc.

Từ đằng xa, mấy người đã nhìn thấy một góc mái hiên lộ ra trên sườn núi, bước nhanh qua đó nhìn thì lập tức kinh ngạc.

Đã làm đèn lồng để kiếm sống thì việc treo kín đèn lồng cả trước và sau nhà cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng những chiếc đèn kia thực sự rất quỷ dị, bất kể hình dạng là con thỏ con mèo hay con gì khác, đều có màu sắc chói mắt cực kỳ khó chịu.

Hơn nữa, biểu tình của mấy con vật trên đèn lồng đều rất kỳ quái, khóe miệng nhếch lên được vẽ bằng sơn màu đỏ tươi, ánh mắt lại không có chút ý cười nào. Mặc dù kỹ thuật làm đèn lồng vô cùng khéo léo, nhưng những chiếc đèn này vẫn luôn tạo ra một cảm giác khó chịu cho người nhìn vào nó.

Thẩm Na muốn nói điều mình phát hiện cho Hạ Lâu, nhưng lại thấy đối phương đang ngây người nhìn chằm chằm vào một hướng khác, cô ta đẩy Hạ Lâu: "Cậu phát hiện gì à?"

"Không có." Hạ Lâu lắc đầu.

Anh ta chỉ là... nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, nhưng nghĩ lại thì, chính mình có thể dựa vào nhiệm vụ để rời khỏi, nhưng người kia làm sao có thể sống sót được chứ? Nghĩ chắc chỉ là ảo giác nên bỏ qua nó. Ở bên kia, An Tinh Vũ đang giơ tay gọi bọn họ nhanh đi vào.

Bác Ngô đang ở sân làm việc, trước mặt là một cái bàn lớn. Mọi người không tiện làm phiền đành ở một bên đứng nhìn.

Khung đèn lồng mới của ông ta có hơi kỳ lạ, đáy đèn làm bằng nan tre mỏng, bên trên hình tròn, ở vị trí chia một phần ba buộc một vòng, phần bên dưới tròn và to hơn, nhìn giống một trái hồ lô. Bác Ngô bôi mỡ lên một lớp da không biết của loài gì, lại quết thêm hồ dán rồi cẩn thận dán đều lên các nan tre mỏng.

Tay nghề của ông ta đúng là rất cao, không có khuôn đo ướm gì nhưng ông ta vẫn có thể làm từng miếng da mềm dán khít vào nhau và không hề bị đè chồng. Dán xong đèn, bác Ngô lấy một cái bút lông ra tỉ mỉ vẽ lên mặt ngoài.

Lúc này ba người mới hiểu ra, bác Ngô là đang làm một cái đèn lồng hình búp bê nữ, ông ta từ từ vẽ ra hai bên tóc đen nhánh, gương mặt tròn trĩnh như búp bê trong tranh Tết, tay chân mập như ngó sen lộ ra bên ngoài cái yếm. Vẽ xong ngoại hình rồi, bác Ngô mới đổi sang một cái bút lông khác, cẩn thận tô màu cho cái yếm.

Màu tô đỏ sẫm sền sệt khiến Hạ Lâu không thể không nghĩ đến con sông màu đỏ ở trong làng, và cả... máu tươi của con người.

Tốc độ của bác Ngô rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bước cuối cùng - vẽ mặt. Ngòi bút lông nhỏ từng chút một vẽ ra một gương mặt... không có quá nhiều khác biệt với mặt trên người con bù nhìn, trong mắt không có ý cười nhưng khóe môi đỏ ửng lại nhếch lên rất cao.

"Cuối cùng cũng vẽ xong." Bác Ngô hài lòng nhìn chiếc đèn lồng rồi cẩn thận đặt nó ở trên mặt đất.

"Tốt lắm, các người rất tuân thủ quy định, không làm phiền lúc tôi làm việc." Ông lão cười khà khà, giọng ông ta có hơi khàn khàn, hai con mắt đục ngầu nhìn thẳng vào người khác, khiến người ta đặc biệt không thoải mái.

"Bác Ngô ơi, cho cháu hỏi mấy cái đèn lồng này bác làm này là để...?"

Bác Ngô lấy ra một cái đèn lồng khác từ dưới bàn, chính là một con búp bê nam, đặt chung với cái đèn búp bê nữ kia nhìn giống một cặp Kim Đồng Ngọc Nữ. Ông ta dùng ánh mắt đầy say mê nhìn chằm chằm hai cái đèn, mãi sau mới luyến tiếc cất đèn đi.

"Hai cái đèn lồng này là ta chuẩn bị đưa cho trưởng làng. Con trai ông ta mãi mới cưới được vợ về, phải thể hiện hết bản lĩnh nhà nghề chứ." Bác Ngô lại cười khà khà hai tiếng, ánh mắt quan sát Thẩm Na một lúc lâu.

Hạ Lâu dối lòng mà khen ngợi vài câu, hai người còn lại thấy vậy cũng khen mấy câu, lúc rời đi còn đề xuất muốn mua một vài thứ khác.

Bác Ngô đồng ý, đồng thời giữ bọn họ ở lại ăn cơm trưa.

Mấy người quay ra nhìn nhau, cuối cùng vẫn đồng ý ở lại. Đợi đến khi bác Ngô tự đẩy bản thân đi về phía phòng ở thì bọn họ mới phát hiện ra chuyện bác Ngô hóa ra là một người tàn tật, hai chân không thể đi lại, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển.

Trong trường hợp này, làm một nhóm du khách biết tuân thủ quy định đương nhiên sẽ phải giúp đỡ làm cơm. Hạ Lâu và Thẩm Na đi vào phòng bếp, để lại An Tinh Vũ ở bên ngoài nói chuyện với ông ta.

Mấy người ăn cơm trưa xong, mọi thứ đều rất bình tĩnh, không phát sinh điều gì lạ thường. Trước khi rời đi, bác Ngô đưa cho bọn họ một cái đèn lồng nhỏ màu trắng, sau khi bọn họ trở về quán trọ, những người khác nhìn thấy vậy cũng đồng dạng định đến chỗ bác Ngô để thử xem.

Trong làng có khá nhiều đặc sản, bọn họ là phân chia nhau đi tìm. Hạ Lâu cầm lấy một cây nấm mà người khác mang về, cứ cảm giác cây nấm hồng này có hơi kỳ lạ.

Quy luật của thiên nhiên chính là vậy, càng đẹp càng độc. Cây nấm tươi màu hồng này...

Dùng móng tay khẽ cào một cái, cây nấm căng mọng bị cạo đi một lớp vỏ, thấm ra một loại chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống.

"Cái này thực sự có thể ăn được á?" Anh ta nhíu mày.

An Tinh Vũ: "Để đảm bảo an toàn, tạm thời đừng dùng."

Một lúc sau, những người khác cũng lục tục quay về, mỗi người đều mang theo một chiếc đèn lồng nhỏ trở lại. Hôm nay xem như chẳng còn việc gì khác, mọi người chỉ chờ bữa tiệc buổi tối.

Màn đêm buông xuống rất nhanh.

Thời tiết mùa thu, ban đêm khá mát mẻ, gió lạnh thổi qua các tán cây xào xạc. Từ đầu đường đến cuối hẻm, đèn lồng của mỗi một nhà đều đột ngột thắp sáng, đung đưa trong gió.

"Đây... Đây là..." Đám người tập trung ở trước cửa quán trọ trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi đám đèn này sáng lên, những hoa văn được giấu dưới lớp giấy trắng dần dần hiển lộ ra, từng gương mặt cười được vẽ theo lối đơn giản khẽ đung đưa, môi đỏ tươi như máu, vẻ mặt cong cong, nhìn thôi đã khiến người thấy khó chịu.

"Giờ lành đến - đón dâu"

Không biết từ phía nào, hoặc có thể là bốn phương tám hướng, đều có âm thanh hét to kéo dài của một ông lão truyền đến. Nói xong câu đó, tiếng kèn Xô-na cao vút vang lên vang vọng khắp nơi.

Một tiếng kèn Xô-na, thổi mừng sinh mệnh mới, thổi mừng cưới gả, thổi đón tử vong, âm thanh cao vút rõ ràng từ đầu thôn truyền tới.

Cô dâu đến rồi.

Tiếng pháo nổ liên tiếp, tất cả mọi nhà đều mở cửa, đám người đều đi ra với vẻ mặt tươi cười. Nhóm người làm nhiệm vụ thì theo sau bà chủ ra cửa, cũng bày vẻ mặt tươi cười hớn hở, tập hợp lại với mọi người cùng nhau đi đến nhà trưởng làng.

Rõ ràng là có rất nhiều rất nhiều người, ai cũng mang theo đèn lồng, nhưng cả một con đường phát sáng như vậy vẫn không chiếu sáng rõ qua đêm đen dày đặc này được. Từng gương mặt mơ hồ trong đêm tối, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt họ, những vẻ mặt tươi cười khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Giống như là... từng con người giấy.

Đoàn người xếp thành một đội ngũ dài đi đến nhà trưởng làng, nhà của trưởng làng không quá rộng, không thể tiếp đón được nhiều người đến vậy, may mà trước cửa nhà có một cái sân phơi, ban ngày đã sớm sắp xếp xong xuôi một loạt bàn ghế ngoài đó.

Ở phía trên cùng bày một bàn thờ, có ba ngọn nến trắng đang bốc cháy, làn khói trắng mờ ảo làm nổi lên gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi. Dưới bàn thờ là đống vòng hoa, nhà giấy, tiền vàng mã các loại. Đứng hàng trước là đám tượng người giấy cao bằng nửa người bình thường với cái miệng đỏ au, gương mặt trắng bệch, mái tóc đen tuyền và đôi mắt cười cong cong.

Toàn bộ người trong làng đều tập trung lại một chỗ, nhưng lại không có chút không khí vui mừng nào. Dựa theo quy định, trong bữa tiệc mừng của người khác là không được nói lung tung, phải đợi chủ nhà lên tiếng trước mới được.

"Hôm nay là ngày vui của con trai tôi..." Trưởng làng rất cao hứng đứng trước bàn thờ phát biểu. Rõ ràng là ông ta rất hài lòng về cuộc hôn nhân này, liên tục khen con dâu chưa vào cửa của mình giỏi giang đến mức nào.

Nghĩ lại thì con trai ông ta cũng rất hài lòng, trong ảnh chụp, khóe miệng đều cong lên.

Đám người làm nhiệm vụ tất cả đều phát hiện điểm dị thường này, chỉ cảm thấy như gió lạnh quét qua, lưng rét run. Nhưng vì quy định mà không một ai dám tỏ thái độ.

Hạ Lâu cũng giống như vậy, không biết từ lúc nào mà cả người anh ta run rẩy cả lên.

Điều khiến anh ta kinh sợ không phải là ảnh chụp đang cười, mà là một người trẻ tuổi đang đứng ở bên cạnh trưởng làng chăm chú lắng nghe ông ta nói.

Người đó... Không phải Lục Ngôn Lễ thì còn có thể là ai?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp