Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 24


1 tháng

trướctiếp

Không, không phải là minh hôn sao? Không phải cô dâu đã chết rồi sao?

Tại sao cô dâu bước ra từ trong kiệu hoa?

Hạ Lâu và những người khác cứng đờ ngay tại chỗ, một chút cũng không dám cử động, chỉ có thể he hé mắt nhìn đôi giày thêu hoa kia đang bước trên mặt đất.

Đôi giày kia có màu sắc cực kỳ đỏ, cho dù là trong đêm khuya sâu thẳm như thế này, đang bước đi trên nền đất tối màu có chút ẩm và mềm, cũng có thể nhìn ra sự tươi tắn của nó như màu máu.

Ngay sau đó, một cánh tay trắng bợt không có chút máu, kéo mở tấm màn ra.

Đừng! Đừng nhìn!

Không thể nhìn!

Cảm thấy trái tim đập mạnh liên hồi, vào thời khắc tấm màn sắp được kéo ra đạt tới đỉnh điểm, ngay khi khăn trùm đầu vừa mới lộ ra một góc nhỏ, tất cả những người thi hành nhiệm vụ đều cảm thấy một bầu không khí cực kỳ lạnh lẽo bao trùm toàn bộ hiện trường.

Không thể nhìn!

Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, không dám nhìn lâu.

Những thôn dân dường như không hề hay biết, nhìn cô dâu được bà mai đỡ xuống kiệu, hai bác gái bước lên phía trước đỡ lấy tay cô ấy, mỗi người một bên đỡ thi thể khập khiễng đi về phía trước, đôi giày thêu hoa đang kéo lê trên mặt đất, đã bám đầy bùn đất từ lâu.

Những thôn dân vỗ tay hô tốt.

“Cô dâu rất xinh đẹp!”

“Nhà trưởng làng thật có phúc, cưới được một cô vợ tốt.”

Lục Ngôn Lễ nhanh chóng liếc mắt nhìn cô dâu một cái, rồi cũng cuối đầu xuống.

Cô ta bị kẹp giữa hai người rồi bị kéo lê về phía trước, áo cưới đỏ tươi và giày thêu hoa, hai tay đỡ của người bên cạnh trắng bệch cứng đờ, thậm chí còn đeo vòng ngọc, móng tay sơn màu đỏ tươi, cánh tay đó nhìn cũng không giống như người sống.

Bà mai ôm một khung ảnh trắng đen đi theo phía sau, trên khung ảnh, là một cô gái diện mạo diễm lệ nhưng khuôn mặt lạnh lùng, rõ ràng không hề vui vẻ gì.

Ở phía sau bà mai, là đội nhạc và đội nghi lễ mặc đồ tang xếp thành hai hàng ngay ngắn và trật tự. Tiếng nhạc tắt dần, giấy tiền vàng bạc bay đầy trời, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, hoặc ở giữa không trung bị gió thổi bay đi xa.

Chú rể rất hài lòng, nở nụ cười mãn nguyện, nhưng khóe miệng cô dâu rũ xuống, nếu không mù, thì đều có thể nhìn ra được sự không vui trên gương mặt cô ta.

Rõ ràng là không bằng lòng.

Thôn dân không hề thấy được, vẫn như cũ mà hô lên cô dâu rất xinh đẹp, nói những câu như hai người trời xinh một cặp vân vân và vân vân.

“Giờ lành đến rồi——”

Hai khung ảnh được đặt cạnh nhau, đàn trai vui mừng không thôi, còn đàn gái thì mặt không cảm xúc.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, giây tiếp theo, trưởng làng đi đến bên cạnh quan tài của con trai mình, duỗi tay mở nắp quan tài ra.

Một mùi cực kỳ hôi tanh và ghê gợn tràn ngập trong không khí, còn không chờ bọn họ cảm thấy buồn nôn, thì chỉ nhìn thấy trưởng làng cúi gập người xuống, ông ta từ bên trong, kéo lên một bàn tay đã biến thành xương.

“Con trai ngoan, ta đã thay con tìm được một người vợ tốt…” Trưởng làng cười nói, trên tay dùng lực một chút, cả bộ xương được mặc áo liệm đã bị ông ta kéo lên.

“Tới đây tới đây giúp tôi một tay, bọn họ đã sắp bái đường rồi!”

“Tới đây, mỗi người một bên! Đừng để lỡ giờ lành.”

“Nhanh nhanh nhanh, giờ lành sắp qua rồi!”

Lực chú ý của mọi người hoàn toàn đều đặt lên đôi vợ chồng này, không có ai chú ý đến những người thi hành nhiệm vụ, bọn họ bất chấp mà nhỏ tiếng nói chuyện.

Cho đến bây giờ, Hạ Lâu không dám nhìn trực tiếp vào cô dâu và chú rể, anh ta luôn cảm thấy, nếu như bản thân nhìn thấy dáng vẻ thật sự của đối phương, lúc đó chính là mình sẽ chết!

Lục Ngôn Lễ nhanh chóng lướt mắt nhìn một cái, liền sau đó lập tức vỗ tay theo những người thôn dân, không dám suy nghĩ nhiều nữa.

Những người thôn dân mỗi người một tay giúp đỡ hai thi thể hành lễ, vào thời điểm hai cái đầu bị ấn xuống——gió lạnh đột ngột nổi lên! Toàn bộ đèn ở hiện trường tắt ngấm, chìm vào trong bóng tối.

Có, có chuyện gì vậy?

Hạ Lâu trong tìm thức nhìn về phía Lục Ngôn Lễ, đáng tiếc trong bóng tối, cũng không nhìn thấy gì. Một giây sau, anh ta cũng chìm vào trong bóng tối.

Cuối thu, một ngày khó có được ánh dương cao vợi.

“Hạ Lâu, vị kia trong nhà chúng tôi không dễ dàng gì tìm được vợ, phải làm một bữa tiệc rượu nhỉ?”

Người thanh niên trẻ từ trên đường lớn đi ngang qua, trên cánh đồng một ông chú đang cấy mạ lớn tiếng mắng anh ta.

Hạ Lâu trả lời: “Chú Trịnh, ngày mai hẵng làm tiệc rượu!”

Ông ta rõ ràng rất vui vẻ, có thể giúp đỡ được người bạn tốt nhất của mình tìm được người vợ mới, quả thực là một việc khiến cho người ta vui vẻ.

Ở trong làng, lấy vợ sinh con, là việc trọng đại nhất của đời người.

Trên đường về nhà, tất cả những thôn dân nhìn thấy đều hỏi về việc này. Hạ Lâu không có chút gì là sốt ruột, những người sống ở làng Hồng Hà sẽ không buồn, anh ta cười tít mắt trả lời, tất cả cùng mục tiêu hướng về nơi sống.

Anh ta có một vài người bạn rất tốt, mọi người ở cùng nhau. Chỉ đáng tiếc, một trong số họ đã không cẩn thận mà chết đi. Dựa theo tập tục của làng Hồng Hà, tốt nhất những người thanh niên trai tráng chết đi phải được phối một cuộc minh hôn, nếu không, linh hồn của bọn họ sẽ vĩnh viễn không được yên ổn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Chính Hào à, chúng tôi đã thay anh xem kỹ rồi, cô gái kia rất tốt, anh yên tâm đón nhận thì được rồi.”

Sau khi về đến nhà, Hạ Lâu nhìn bức ảnh trắng đen đặt trong phòng khách, thắp cho người bạn tốt một nén hương.

“Anh Lâu.” Ngoài cửa một người phụ nữ cao gầy đi vào, cô ta cười nói “Thật sự quá tốt rồi, mặc dù lễ cưới lần này tuy có chút vội vàng, nhưng mà mọi người đều rất nhiệt tình, những thứ cần đều mượn cho chúng ta. Bác Ngô còn gửi hai chiếc đèn lồng đến.”

“Phải không? Đèn lồng bác Ngô làm! Kỳ thực quá tốt rồi.” Hạ Lâu rất phấn khích.

Cưới hỏi là một việc lớn, bọn họ và một nhóm bạn thân thiết cùng nhau ngồi lại, nghiêm túc bàn bạc.

Nói ra, bọn họ cũng là có duyên phận, mọi người cũng là từ rất nhiều năm trước, đến làm khách du lịch ở làng Hồng Hà, nhưng mà thủy thổ của làng Hồng Hà nuôi dưỡng con người, sau khi bọn họ đến đây du lịch thì đích thực không nỡ rời đi, liền thương lượng ở lại thêm vài tháng.

Vài tháng sau lại thêm vài tháng nữa, quanh đi quẩn lại, bọn họ đã ở đây được vài năm rồi, thật sự trở thành một phần của làng Hồng Hà.

Chỉ có điều, mặc dù bọn họ đều trở thành một gia đình, Hạ Lâu cũng thề rằng anh ta tuyệt đối không phải là người có thành kiến với người khác, một người thôn dân tốt tuân theo các quy tắc sẽ không có thành kiến ​​​​với mọi người, nhưng chính là anh ta không thể chịu đựng được.

Trong số bạn bè tốt của mình, anh ta đặc biệt sợ người đàn ông tên Lục Ngôn Lễ kia.

Dù cho Lục Ngôn Lễ từ trước đến giờ không có làm gì, đối với người khác rất hòa nhã, nhưng mỗi lần Hạ Lâu tiếp xúc với anh ta, đều sẽ cảm thấy trong lòng phát ra một cơn rùng mình.

Anh ta rất sợ đối phương.

Bây giờ, Lục Ngôn Lễ lại đi tới, Hạ Lâu nhìn thấy anh ta, trong vô thức lùi về phía sau một chút.

“Hạ Lâu, anh cũng ở đây à.” Lục Ngôn Lễ hướng về anh ta cười nhẹ rồi gật đầu, “Tôi giúp anh nói với người vợ tốt của anh, qua vài ngày nữa, chúng tôi cũng sẽ thay anh tổ chức tiệc rượu.”

Hạ Lâu không có để ý tới người vợ tốt của mình, anh ta im lặng mà đồng ý, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an.

Chỗ nào, không đúng?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp