Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 16


2 tuần

trướctiếp

Tiếng sột soạt trên lầu thật lâu mới biến mất, sau đó hoàn toàn yên tĩnh lại.

Lục Ngôn Lễ ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà.

“Cậu đang, đang suy nghĩ gì vậy?” Hạ Lâu sợ hắn, rất lo lắng tên này lại gây thêm chuyện.

“Tôi đang suy nghĩ, thứ trên lầu vừa nãy... là cái gì?” Lục Ngôn Lễ hít thở thật sâu, ức chế xúc động muốn cười.

“Tôi còn muốn hỏi cậu đây, nhiều thêm một tầng, mọi người... thật sự, không biết?”

“Không biết, thật sự không biết...” Lục Ngôn Lễ lẩm bẩm nói, “Trước khi hắn ta dọn đến thì không có.”

Vậy thì tại sao hắn cần một không gian như vậy? Mà bọn họ lại hoàn toàn không phát hiện ra.

Nơi này dùng để làm gì?

Không đúng, chờ một chút, từ trước tới nay cái không gian này chưa từng bị người phát hiện, dù là nhìn từ bên ngoài cũng sẽ khiến người ta không nhịn được mà lờ đi. Lúc trước Lâm đại sư cũng có nói nơi đó không có quỷ.

Còn nơi nào tốt hơn để trốn sao?

Đột nhiên nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lục Ngôn Lễ chấn động một cái.

Trùng hợp lúc này, Lê Phương Chỉ cũng nghĩ tới vấn đề này.

Hạ Lâu đột nhiên nở nụ cười, hai người liếc nhau, lập tức xông tới vừa véo vừa gãi, vất vả lắm mới làm anh ta tỉnh táo lại.

“Chúng ta phải lên lầu nhìn xem.”

“Không đúng, không phải tầng trên, là tầng.. tầng lầu tăng thêm kia.”

“Chúng ta làm sao... làm sao đi vào đó?”

Lâm đại sư từng nói, vật trên lầu đã đi rồi, nghĩa là cho dù hiện tại bọn họ có đi qua cũng sẽ không đối diện trực tiếp với quỷ hồn.

Tuy không cách nào xác định còn nguy hiểm nào khác hay không nhưng bọn họ không để ý nhiều như vậy.

“Mặc kệ, trước tiên chúng ta lên xem một chút đi.” Lục Ngôn Lễ dùng sức nhéo đùi mình một cái, lần này hắn không chút nể nang, đau đớn làm hai mắt của hắn sáng lại, “Trước tiến đến... phòng 405 xem một chút, có lẽ sẽ tìm được manh mối.”

Dù sao cũng... Dù sao cũng tốt hơn đi ra ngoài.

Lục Ngôn Lễ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài là sương máu nồng nặc. Trong màn sương máu, đám người mê mẩn cười như điên, vặn vẹo thân thể di chuyển về trung tâm thành phố, cho dù bị xe cộ mất khống chế tông bay ra ngoài, bánh xe nghiền thành thịt băm, vẫn nhúc nhích bò dậy như cũ, trên mặt máu thịt lẫn lộn, có thể nhìn ra bọn họ đang mỉm cười ngu xuẩn.

Hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không biến thành bộ dạng này!

Giờ phút này, hắn cảm thấy rất may mắn vì đã giết chết những người khác từ sớm, nếu không với tâm chí của bọn họ rất dễ biến thành cương thi, mà bọn họ lại không thể rời khỏi căn hộ này, người xui xẻo chỉ có thể là chính hắn.

Hiện tại chỉ còn hai người, cho dù bọn họ đột nhiên kỳ quái hắn cũng nắm chắc.

Hạ Lâu đã đứng ở cửa, hít sâu một hơi, che kỹ khuôn mặt, sau đó, mở cửa ra!

Sương máu nồng nặc đến mức gần như có thể nhấn chìm người ta đến chết chậm rãi tràn vào, lượng lớn hương thơm tanh ngọt cùng mùi máu tươi hỗn tạp khiến người ta muốn nôn mửa.

Ngay khoảnh khắc mở cửa Hạ Lâu đã ngồi xổm xuống, gần như bò lổm ngổm đi ra ngoài, hai người kia cũng như thế, bao bọc mình thật chặt, tận lực tránh khỏi khu vực sương máu nồng đậm.

Lá bùa trong túi ba người hơi sáng lên, tình trạng hoa mắt chóng mặt khá lên không ít, bọn họ thất tha thất thểu đỡ nhau đi về phía cầu thang, ai nấy đều gắt gao bịt miệng mũi lại. Hạ Lâu bổ nhào vào bên cạnh thang máy, liều mạng ấn phím, bên trong tràn ngập sương máu, con số trên màn hình thang máy từng chút di chuyển lên, "Đinh" một tiếng, cửa mở ra.

Bọn họ lại đồng loạt dừng bước.

Trong thang máy có một đứa trẻ không lớn lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lộ ra nụ cười si mệ rất không phù hợp, nó nhìn thấy ngoài cửa có ba người, vui vẻ cười “khanh khách”.

Lục Ngôn Lễ biết nó.

Là con của đôi vợ chồng trẻ ở tầng một.

Hạ Lâu lập tức ấn phím lầu một, tiễn người đi.

Thang máy không dùng được, đành phải đi cầu thang bộ, bọn họ lại quẹo sang cầu thang bộ.

Bình thường tất cả mọi người đều đi thang máy, cầu thang bộ dùng làm lối thoát hiểm, gần như không có người tới đây, ngày thường cửa cầu thang cũng đóng kín. Hơn nữa sau khi tên kia dọn vào, mọi người lại càng xem nhẹ chỗ không hợp lý của tầng lầu.

Hạ Lâu hung hăng đụng vào vài lần, cuối cùng phá cửa ra, sau đó sửng sốt một chút.

Trên mặt đất, từng vết máu kéo dài hướng lên lầu. Lại thò đầu nhìn xuống dưới lầu, toàn bộ vết máu li ti đều kéo dài lên lầu bốn.

Hạ Lâu đột nhiên muốn cười, thì ra manh mối vẫn luôn ở đó, chỉ là bọn họ không phát hiện ra mà thôi.

Tầng bốn, không đúng, trong tầng lầu tăng thêm kia, chính là nơi nó dùng để cất giữ lương thực đúng không?

Vừa rồi bọn họ nghe thấy âm thanh sột soạt, chính là âm thanh di chuyển của những thi thể bị nhét ở bên trong tường kép!

Nhưng những thi thể kia không biết dời đến nơi nào, chẳng lẽ đến trung tâm thành phố?

Sương máu đã dày đặc đến mức bọn họ không còn thấy rõ cảnh vật chung quanh, ngay cả mở mắt ra cũng cảm nhận được chúng nó tựa hồ muốn chui vào trong mắt.

Không cần phải nói, tất cả họ đều nhắm mắt lại, mò mẫm dọc theo lan can, từng chút đi lên lầu.

Kỳ thật bọn họ có mở mắt cũng vô dụng, trời đã tối đen, tất cả đèn trong hành lang bị hủy hết, dù có mở mắt cũng không nhìn thấy gì.

Mà ngày thường hành lang này vô cùng phổ thông, hôm nay lại như đặc biệt dài đằng đẵng, dù đi như thế nào cũng không sờ đến chỗ rẽ.

Đầu kia, ông cụ non cùng sư muội của cậu ta đi tới một góc trong thành phó.

Đây là “viện thú y Lan Chi Ngọc”.

“Đi thôi, cái thứ ba.” Lâm đại sư không cách nào đối kháng chính diện với Lan Chi Ngọc sắp sống lại, chỉ có thể nghĩ biện pháp ra tay từ chỗ khác, chẳng hạn như -- hủy một bộ phận trận pháp của nó.

Hiện tại, Lan Chi Ngọc phỏng chừng đã phản ứng lại, các cư dân phụ cận thay đổi phương hướng, đang cuồn cuộn không ngừng chạy về nơi của bọn họ. Nụ cười trên mặt bọn họ dần dần cứng ngắc, sắc mặt trắng xanh, làn da khô quắt lại.

Mà theo làn da dần dần khô quắt trên người bọn họ, sương máu chung quanh bọn họ càng thêm nồng nặc.

Cũng may bai người mang theo hai con cương thi, luyện thành nhiều năm, lực sát thương đương nhiên không phải thứ mà nhóm cư dân kỳ quái này có thể so sánh. Dưới sự bảo vệ của hai cương thi, hai người tiến vào viện thú y Lan Chi Ngọc.

Trong viện thú y cũng không khá hơn chút nào, tất cả động vật đều bị hút cạn máu thịt, trong lồng chỉ còn lại bộ xương trắng hếu.

“Sư huynh, muội... muội đã sớm muốn hỏi huynh rồi.” Lý sư muội đột nhiên hỏi, “Thứ huynh cho bọn họ, thật sự là bùa chống cự sao?”

“Muội có ý gì?”

“Muội có ý gì ? Sư huynh hẳn rõ ràng.” Lý sư muội nói, "Huynh đang thật sự phá giải trận pháp này sao? Sao muội lại thấy những trận pháp này quen mắt như thế?”

Tại sao rõ ràng những chú bác khác đã nói họ có thể rời núi, mà anh lại không cho? Anh nói mình có thể giải quyết, lại chỉ mang theo muội và hai cỗ Phi Cương? Lý sư muội không tránh né, nhìn thẳng Lâm sư huynh, “Đơn giản là huynh cho rằng muội vẫn còn là sư muội không tinh trận pháp kia đúng không?”

“Hơn ba mươi năm trước, huynh đột nhiên quay trở lại trong làng, thương tâm như đã chết, sau đó tu thân dưỡng tính, chuyên tâm tu luyện, chú bác đều cho rằng huynh đổi tính rồi, nhưng huynh là vì ai mà đổi tính? Nhiều năm qua huynh vẫn luôn nghiên cứu thứ gì?”

“Mặc dù muội không tinh thông một ít thuật pháp, nhưng muội vẫn có thể nhìn ra, đây không phải đang phá giải đại trận, huynh rõ ràng đang thả nó ra!”

Mỗi một câu nói đều khiến vẻ mặt thiếu niên âm u đi một phần, giờ phút này, cậu ta đâu còn thần sắc thương xót như lúc mới tới. Trong viện thú y, ánh đèn lờ mờ chiếu vào mặt cậu ta tối tăm không rõ.

Lý sư muội đau khổ nói: “Huynh đây là vi phạm tổ huấn! Tổ sư gia sẽ không tha thứ cho huynh!”

“Chỉ cần cô ta có thể sống lại. Chúng ta có thể đồng thọ cùng trời, ta cần ai tha thứ?”Lâm đại sư đã khôi phục bình tĩnh, “Vốn định giữ ngươi đến cuối cùng, để ngươi yên tĩnh mà đi, hiện tại xem ra... không thể giữ ngươi rồi.”

Giờ phút này, ba người còn đang lần mò lên lầu, bọn họ đã đi rất lâu thật lâu cũng không sờ được chỗ rẽ của lan can.

Cả bọn không thể không nảy sinh một câu hỏi: Bọn họ... thật sự đang lên lầu sao?

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp