Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 15


2 tuần

trướctiếp

Hạ Lâu mơ hồ nghe hiểu ý nói bóng gió của Lục Ngôn Lễ, tâm trạng phức tạp.

Nói ra thì chuyện này giống như bọn họ tự làm tự chịu, nếu như Lục Ngôn Lễ không cảm giác được sát ý của bọn họ, hắn sẽ không động thủ sao?

Nhưng ít nhất Hạ Lâu và hai chị em họ Lê vẫn yên ổn sống đến bây giờ đã nói lên một điều, Lục Ngôn Lễ tạm thời không muốn giết bọn họ, hoặc là, bởi vì bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng trong mắt Lục Ngôn Lễ.

Con mồi và thợ săn, thân phận đảo ngược, tâm tình Hạ Lâu phức tạp.

Vài tia điên cuồng trong mắt Lục Ngôn Lễ mới vừa lộ ra hoàn toàn thu lại, hắn nhàn nhạt liếc nhìn ba người một cái, quay đầu hỏi Lâm đại sư: “Cậu nhìn ra ngọn nguồn ở đâu không?”

Lâm đại sư không nói, không có ý bộc phát ân oán cá nhân ở trước mắt, sau khi nghe Lục Ngôn Lễ hỏi, cậu ta chỉ chậm rãi giơ tay, chuông đồng vàng trong lòng bàn tay lắc một cái.

“Leng keng...”

Lại là tiếng chuông như có như không kéo dài hư ảo, một trong hai con cương thi lập tức chuyển hướng, thân thể cứng ngắc, nhảy lên đáp xuống, lá bùa vàng dán trên trán bị gió lạnh thổi ra, âm thanh vi vu khiến người ta lo lắng một giây kế tiếp lá bùa sẽ bị thổi đi mất.

Lo lắng  dư thừa, nó vững vàng tiến về phía trước căn phòng 405 đang mở toang.

Cùng lúc đó, ông cụ non Lâm đại sư chậm rãi nhắm mắt lại, mượn ánh mắt của nó nhìn lướt qua cảnh vật trong phòng.

“Nó đã không còn ở đây.”

Trong phòng, ngoại trừ vết máu, trống rỗng một mảnh.

Hạ Lâu truy hỏi: “Vậy sao tòa nhà này lại có thêm một tầng?”

Thiếu niên vẫn nhắm mắt như cũ, ngồi xổm xuống, lòng bàn tay dán lên mặt đất, cảm nhận kỹ càng.

Một giây sau, tay cậu ta chợt rút trở về như bị bỏng, khuôn mặt vẫn luôn luôn dửng dưng chợt dao động một chút.

“Nơi này là...” Trong giọng cậu ta mang theo vẻ khiếp sợ khó nén.

Trung tâm thành phố, thủy cung Lan Chi Ngọc.

Ngày thường nhân viên làm việc vốn không nhiều, hôm nay lại càng vắng vẻ. Một bóng người cao lớn chậm rãi đi vào cổng lớn, anh ta đứng ngay trước bức tường thủy tinh màu xanh đậm thật lớn, đưa tay kéo mũ trùm đầu cùng khẩu trang xuống.

Rõ ràng là Quan Vân Long ở phòng 405.

Động tác của hắn ta không ngừng, sau khi tháo mũ và kéo phéc-mơ-tuya, hắn ta cởi khoác ra, sau đó đến áo cộc tay, quần dài, quần lót. Rất nhanh, cả người hắn ta trần như nhộng.

Cùng lúc đó, bên trong bức tường, mặt nước yên tĩnh đột nhiên dao động kịch liệt.

Không biết là con nào bắt đầu trước, chắc là một con cá nhỏ trong đó. Đột nhiên nó dùng hết toàn lực bơi về phía trước, tốc độ cực nhanh xông thẳng ra ngoài, một đầu hung hăng đụng vào vách thủy tinh trong suốt, sức lực to lớn, khó mà tin được nó chỉ là một con cá nhỏ kích thước bằng ngón tay.

Nó liều chết đụng một cái, có điều chỉ để lại trên tấm chắn bằng thủy tinh một chút vết máu cùng chất gì đó màu trắng, sóng nước dập dờn, chút dấu vết đó nhanh chóng biến mất không thấy.

Thi thể chậm rãi nổi lên, bị mấy con cá tranh giành nuốt vào bụng, sau đó, những con cá kia bơi về phía xa, đợi khoảng cách không sai biệt lắm, cùng nhau xông thẳng về phía tấm chắn, “rầm” một tiếng, đụng vào mặt kính.

Một con, hai con, ba con... vô số con... tất cả cá đồng loạt tìm chết như nổi điên, từng cái xác mới mẻ bị tranh đoạt, nuốt chửng, đám cá vốn luôn ngoan ngoãn giờ đây va chạm lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau, mặt nước sạch sẽ từng chút từng chút bị máu vẩn đục, vô số xác cá lớn nhỏ trôi lềnh bềnh, xa xa lại có cá mới chạy tới. Đến khi người đàn ông trần trụi đứng trước bức tường thủy tinh, bên trong đã trở thành một hồ máu.

Động tác của người đàn ông không dừng lại, vươn hai tay vòng ra sau lưng, cẩn thận sờ soạng. Phía dưới gáy nhô lên một khối xương nhỏ, tay trái tay phải dùng sức đâm xuống. “Phù” một tiếng, mở ra một hàng tám cái lỗ, máu tươi bắn tung tóe, dọc theo khuỷu tay ồ ạt chảy xuống, bắn ở trên mặt đất.

Hắn ta lẳng lặng đứng tại chỗ, theo máu tươi chảy ra, cả người hắn tựa như quả bóng được xả khí, làn da nhanh chóng khô quắt đi, đến cuối cùng, bóng dáng đứng trước tấm kính không khác gì cái xác khô, xương cốt nổi lên, chỉ còn một tầng da mỏng bao phủ trên đó.

Nhưng bụng của cái xác khô phồng lên từng chút một.

“Hiện tại, ngọn nguồn đã không còn ở đây, đã dời về...” Lâm đại sư dáng vẻ thiếu niên nhắm mắt cảm nhận, “Đã dời về thủy cung ở trung tâm thành phố.”

“Chúng ta phải đến đó một chuyến!”

Cậu ta mở to mắt tiến vào phòng kiểm tra, cương thi đã trở về vị trí cũ từ bao giờ, lẳng lặng đứng ở phía sau cậu ta, hai tay cứng ngắc giơ lên, mũi chân kiễng lên, cả người phát ra mùi hôi thối mục nát.

Lý sư muội vẻ mặt bình tĩnh, giống như đã sớm tiếp nhận kết cục bỏ mạng.

“Vậy đi thôi.” Lục Ngôn Lễ lấy máy ảnh mình từng đặt ở tầng này xuống, đưa cho Hạ Lâu, “Chúng tôi ở đây chờ cậu trở về.”

Anh ta nhìn xung quanh một vòng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Rốt cuộc là cái gì?

Hạ Lâu nhận lấy, quay đầu hỏi Lâm đại sư: “Tôi có thể xem không?”

Ông cụ non nhìn chăm chú vào máy ảnh anh ta cầm trong tay, gật gật đầu.

Vậy là không thành vấn đề.

Hạ Lâu lại hỏi Lục Ngôn Lễ: “Cậu không đi cùng bọn họ sao?”

Khóe môi Lục Ngôn Lễ cong lên: “Tôi nói rồi, tôi muốn sống sót.”

Hắn chạy tới thủy cung làm gì?

Đi tìm chết sao?

Chỉ cần những người này rời đi, hắn sẽ an toàn.

Hạ Lâu không quá muốn ở chung một chỗ với Lục Ngôn Lễ, nhưng anh ta không thể rời khỏi chung cư, trước mắt cả chung cư chỉ có phòng của Lục Ngôn Lễ có thể đợi, những gian phòng khác nhìn từ bên ngoài vào đều như bị cơn lốc quét qua, một đám hỗn độn, vết máu loang lổ.

Lục Ngôn Lễ đưa người đến dưới lầu chung cư, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới xoay người lên lầu.

“Đi thôi, cùng nhau xem băng ghi hình.”

Lúc Hạ Lâu đi theo vào phòng cũng cảm thấy không đúng, anh ta chần chờ một chút, vẫn thử hỏi hai người khác: “Có cảm thấy… có chỗ nào đó không đúng không?”

Lục Ngôn Lễ nhíu mày: “Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi.”

Lê Phương Chỉ cũng nhíu mày.

Bọn họ luôn cảm thấy đã bỏ qua điều gì đó.

Bỏ qua thứ gì?

Lê Phương Chỉ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, hiện giờ cũng không nghĩ ra, ba người chúng ta xem video trước đi.” Chờ một chút, ba người?

Trái tim Lê Phương Chỉ đập thình thịch, cô ta nhìn trái nhìn phải, trong phòng chỉ có ba người.

Còn chị gái tôi đâu?

“Chờ một chút!”

Trong chớp mắt, ba người đều cùng nghĩ tới.

Thứ bị bọn họ một mực bỏ qua, quên đi - - Lê Phương Uyển.

“Lê Phương Uyển đâu?”

“Chị của cô đâu?”

“Chị tôi đâu?”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi.

Bọn họ cùng bỏ quên một người, rõ ràng không hợp lý.

Rốt cuộc Lê Phương Uyển đã xảy ra chuyện gì? Từ khi nào bọn họ bắt đầu phớt lờ cô ta? Cô ta biến mất khi nào?

Lê Phương Chỉ hít một hơi thật sâu, xoang mũi tràn đầy mùi máu tanh cùng thịt thối rữa hôi thối, cô ta ép buộc chính mình tỉnh táo lại, quay đầu hỏi: “Lục Ngôn Lễ, camera theo dõi anh lắp đặt ở trong phòng chúng ta bao lâu?”

Trong lúc khẩn cấp, Lục Ngôn Lễ không so đo cách dùng từ của cô ta, nói: “Ngày đầu tiên mấy người vào ở.”

“Tốt lắm, để tiết kiệm thời gian, chúng ta cùng xem vài đoạn phim đi.” Lê Phương Chỉ biết Hạ Lâu cũng dùng phương thức của mình lắp đặt thiết bị ghi hình trong phòng khách.

Hôm nay thời tiết rất xấu, dường như sắp mưa, mây đen hạ thấp, âm u đến đáng sợ.

Một phụ nữ tóc dài xinh đẹp bước đi trên đường, tốc độ của cô ta rất nhanh, bước chân có chút kỳ lạ, vừa như đang đi, lại như đang nhảy. Cô ta vừa đi tiến về trước, vừa nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Là ca khúc chưa từng nghe qua, tiếng hát đẹp đẽ diệu kỳ, có thể khiến người ta thức tỉnh, hướng tới điều tốt đẹp nhất, có thể làm người ta lên tới cảnh giới cực lạc, có thể xuyên phá tất cả chướng ngại truyền đến tai.

Dù có đang làm gì cũng không thể thoát khỏi tiếng gọi của ca khúc này.

Các cửa hàng nhỏ bên đường, khu văn phòng cao tầng, khu dân cư, công viên... ngày càng có nhiều người nghe thấy tiếng hát.

Thật tuyệt vời …

Trên mặt mọi người nổi lên màu đỏ ửng, nụ cười từng chút kéo cao.

Quá tuyệt vời, cho dù giây tiếp theo có chết trong tiếng hát cũng đáng giá.

Một chút sương máu bao phủ, người của cả thành phố đều buông công việc trong tay xuống, bắt đầu chuẩn bị hướng về phía này. Trên mặt bọn họ mang theo nụ cười si mê, hai mắt dần mất đi hào quang, dần dại ra, bọn họ đi đến đầu đường, lảo đảo đuổi theo bóng dáng kia.

Một ít người ở cao ốc trực tiếp mở cửa sổ ra nhảy xuống, ngã xuống đất, sương máu tràn ngập, một bãi thịt nát trên mặt đất run rẩy đứng lên, máu thịt lẫn lộn không thành hình người, đuổi theo đại đội.

Ngay từ giây phút tiếng hát vang lên, ba người ngồi trên sô pha xem băng ghi hình đều nhanh chóng phản ứng lại, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, bật đèn, hoàn toàn khép kín cả căn phòng, bịt tai lại, bật hết cỡ âm thanh máy tính, phát đủ loại nhạc, cố gắng ngăn cách tiếng hát kia và sương mù máu, không chừa một kẽ hở.

Nhưng công dụng không lớn.

Vẫn có một luồng sương máu chui vào từ trong góc, máy tính vừa mở lên liền nhảy ra bóng dáng Lê Phương Uyển đã hoàn toàn biến thành Lan Chi Ngọc. Lê Phương Chỉ đau lòng không thôi, nhưng cô ta không thể không nhẫn tâm tắt máy tính, dùng sức đập nát.

“Làm sao bây giờ?”

Bọn họ đứng ở cửa sổ, nhìn thấy dòng người cuồn cuộn không ngừng bên dưới, trong lòng rùng mình.

Câu hỏi này không chỉ xuất hiện giữa ba người bọn họ mà cũng xuất hiện giữa hai vị đạo sĩ.

Lâm đại sư trên người có chút chật vật, cậu ta lại bỏ thêm ba đạo phù dán trước trán cho cương thi, lúc này hai con cương thi mới trấn áp được xao động.

Cậu ta lại không để ý câu hỏi của sư muội, trầm mặc một hồi, nói: “Ta để lại cho bọn họ mấy tấm phù, có lẽ bọn họ có thể chống cự thêm một thời gian.”

Lý sư muội thở dài: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn quản người khác? Nếu chuyện này xử lý không tốt, người của cả thành phố đều sẽ...”

Cô ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, trong không gian người thường không nhìn thấy, sương mù huyết sắc cuồn cuộn không ngừng tụ lại.

“Chúng ta đã phá hủy một cái mắt trận trong căn hộ vừa rồi, bước tiếp theo, có thể kéo dài chừng nào hay chừng nấy.” Thiếu niên già dặn dường như than thở.

Tổ sư gia, ngài sẽ để lại một tai họa ngầm đó...

Lê Phương Uyển, không, phải nói là Lan Chi Ngọc, cô ta đã tiến vào thủy cung.

Xác khô đứng trước thủy cung chậm rãi xoay người, lộ ra bụng căng phồng. Tay hắn vẫn vòng ở sau lưng, dùng sức một cái, da người như tấm lụa mỏng bị kéo ra. Hắn cứ như vậy, từng chút từng chút, như kéo khóa kéo, kéo làn da trên lưng mình lộ ra một cái miệng đang há thật dài.

Kỳ lạ là, bên trong không phải xương và máu thịt.

Xác khô thò tay vào lỗ lớn sau lưng, sờ sờ, kéo ra một bàn tay tái nhợt, ngay sau đó, cả một cơ thể bị lôi ra ném xuống đất. Động tác của hắn ta rất nhanh, một bộ lại một bộ, thân thể như cái động không đáy, có đào mãi cũng không hết. Không bao lâu, phía trước bức tường thủy tinh chất đầy thi thể, sưng tấy, tái nhợt, đám thi thể đan xen xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Thời gian khẩn cấp, đây là những thứ cô ta chưa thể tiêu hóa hết, chỉ có thể đặt ở tầng ba và tầng bốn. ( truyện trên app T𝕪T )

Tầng vừa rồi Lâm đại sư cảm ứng được chính là nơi nó dự trữ lương thực!

Giờ này phút này, Lục Ngôn Lễ ngồi ở trên sô pha, cố hết sức khiến mình chuyên tâm lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm video, gương mặt tuấn tú như bị ai đánh, có chút sưng đỏ.

Hạ Lâu và Lê Phương Chỉ cũng vậy, bịt tai lại, vừa xem video vừa dùng dư quang nhìn chằm chằm hai người kia. Một khi phát hiện ai có khuynh hướng dị biến, bọn họ sẽ dùng phương thức của mình làm cho đối phương tỉnh táo lại.

Xuất phát từ nguyên nhân khó nói, đối với Lục Ngôn Lễ thỉnh thoảng mất khống chế, hai người sẽ xuống tay đặc biệt tàn nhẫn. Đương nhiên, Lục Ngôn Lễ cũng không thua kém, trên mặt ba người đều bị thương.

Trên lầu truyền đến tiếng sột soạt, hình như có thứ gì đó đang kéo lê trên mặt đất. Lúc đầu âm thanh rất nhỏ, sau đó dần dần vang dội. Dù là ba người có gian nan chống cự cũng nghe rõ, lại không để ý tự đó là thứ gì, chỉ cố gắng để cho mình duy trì thanh tỉnh.

“Anh nghĩ... bọn họ có... thắng không?”

Lê Phương Chỉ gian nan phun ra một câu, cô ta cảm giác mình lại muốn mỉm cười, tay cầm kim đâm mạnh vào đùi, ánh mắt khôi phục chút thanh tỉnh.

Hạ Lâu không trả lời, ngược lại là Lục Ngôn Lễ cười rộ lên, ánh mắt Lê Phương Chỉ sáng lên, vốn tưởng có thể công báo tư thù, ai ngờ Lục Ngôn Lễ giãy dụa ngồi xa một chút: “Không thắng được cũng không sao...”

“Mọi người cùng chết đi.”

Hắn nhìn thoáng qua Hạ Lâu và Lê Phương Chỉ, thầm nghĩ nếu có thể chết chung với hai người này, dù sao cũng tốt hơn ở chung với đám ngu xuẩn lúc trước.

“Đúng rồi, mấy người, khi nào thì... mới có thể đi?”

Hạ Lâu không lấy làm lạ, anh ta biết lần này thời gian có hạn, bèn hít sâu một hơi: “0 giờ ngày thứ bảy.”

“... Vậy thì, còn hai ngày nữa.”

Nếu như bọn họ không thể rời đi, phỏng chừng sẽ rơi vào kết cục giống như Quan Vân Long trên lầu?

Lục Ngôn Lễ có chút xuất thần.

Hiện tại, tế phẩm của Lan Chi Ngọc hẳn đã đủ, ba người bọn họ không phải nhân vật trọng yếu gì, nghĩ đến Lan Chi Ngọc không đến mức nhất định phải ăn ba người bọn họ.

Chỉ cần có thể tránh được hai ngày là ổn rồi.

Tránh đi hai ngày...

Bọn họ có thể trốn ở đâu?

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp