Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 17


1 tháng

trướctiếp

Lục Ngôn Lễ tìm ra lá bùa bên mình, đây là vừa rồi đạo sĩ kia đưa cho hắn.

Ba người, mỗi người một tấm.

Hắn không lo được nhiều như vậy, giơ lá bùa lên cách trán khoảng một thước, muốn xua tan đi một ít sương máu ngay trước mắt, tay kia lấy điện thoại di động ra, hắn vất vả cúi đầu lấy đèn pin, dù thế nào hắn hắn cũng phải mở mắt thấy rõ sự vật xung quanh.

Đi lâu như vậy, lâu đến mức hai chân tê dại, mà bọn họ lại... vẫn dừng tại chỗ.

Vừa ngẩng đầu, số “4” đỏ tươi vẫn ở xa xa như cũ, cho dù cách một tầng sương máu dày đặc, nó vẫn xuất hiện rõ ràng ngay mặt tường trắng như tuyết.

Bọn họ đã sớm biết có vấn đề, nhưng xuất phát từ tâm tính đà điểu vẫn không ai dám vạch trần.

Chỉ cần hao tổn thời gian, tốt nhất có thể kéo dài thẳng tới hai ngày sau, bọn họ có thể tạm thời được giải thoát.

Lục Ngôn Lễ lần nữa hô hấp chậm lại, hắn phân biệt phương hướng một chút, sương máu cơ hồ chui vào trong mắt ngưng kết thành luồng, hắn lảo đảo bám lấy lan can đi lên.

Chẳng phải bùa này sẽ xua tan tà ma sao? Tại sao... hắn cảm thấy trong đầu càng lúc càng mê mang?

Hắn liếc nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động.

Đã hơn hai giờ, trong hành lang, ngoại trừ một chút ánh đèn điện thoại, đập vào mắt là một mảnh u tối xen đỏ thắm.

Còn hai người kia thì sao?

Trong đầu càng choáng váng.

Đường sống, đường sống rốt cục là gì?

Lục Ngôn Lễ tự bóp cổ mình, tàn nhẫn với chính mình, chỉ chốc lát sau cảm giác hít thở không thông khiến hắn tỉnh táo, hắn lắc lắc đầu, lấy tấm vé xe cuối cùng trong túi ra, đặt ở trước mắt, vung vẩy hai cái.

Hai thứ cộng lại, dù sao cũng tốt hơn một đúng không?

Tiếp theo hắn chớp mắt một cái, vé xe nóng đến dọa người, bùa chú cũng bốc cháy trong tay hắn, ngọn lửa giống như có một công năng khác, nháy mắt xua tan đi không ít sương máu, trước mặt bỗng nhiên trong vắt, lộ ra một mảnh đen kịt trống rỗng không có sương máu.

Trong khoảng khác lóe sáng này, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy hai người còn lại.

Lê Phương Chỉ im lặng đứng ở góc, tấm bùa của đạo sĩ không biết đã dán trước trán cô ta từ lúc nào, cả người cô ta cứng ngắc, làn da lõm xuống. Trong chốc lát, hào quang sáng lên trong mắt, đầu cô ta chậm rãi chuyển động, cặp mắt bị che sau lá bùa kia nhìn xuyên qua sương máu mỏng manh.

Cô ta đã dị biến.

Hạ Lâu khá hơn một chút, anh ta ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, tựa hồ đang kiệt lực ngăn chặn thứ gì đó. Lục Ngôn Lễ lảo đảo đi trở về, vỗ vỗ vai anh ta.

Hạ Lâu dừng một chút, quay đầu lại.

Một khuôn mặt mơ hồ tái xanh, đang cười ngu dại.

Rất tốt, vẫn còn cứu được.

Lục Ngôn Lễ không chút khách khí hành hung anh ta một trận, cũng đoạt lấy lá bùa trong tay xé nát, lúc này mới khiến anh ta tỉnh táo lại.

Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn muốn loại trừ một bộ phận người trước -- nếu những tên ngu xuẩn kia đều ở đây, căn bản không có khả năng biến thành trợ lực, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng!

“Tên đạo sĩ đó có vấn đề.” Giọng Lục Ngôn Lễ hòa hoãn, chỉ chỉ Lê Phương Chỉ đã hoàn toàn biến thành cương thi trong xó gốc. Hạ Lâu vừa nhìn liền hiểu được, từ đáy lòng toát ra ớn lạnh.

Thiếu chút nữa... thiếu chút nữa anh ta đã dán lá bùa này lên trán mình.

Sau khi lá bùa rời khỏi người, không biết có phải do ảo giác hay không, nồng độ sương máu toàn thân giảm đi chút ít. Bọn họ nhìn thấy được làn sương mù này đều bay hướng về khu vực Lê Phương Chỉ, chậm rãi chui vào trong lá bùa trước trán.

Lục Ngôn Lễ đưa tay, cẩn thận chạm vào Lê Phương Chỉ.

Cả người cô ta cứng ngắc, xúc cảm như kim loại, trên người đã bắt đầu tỏa ra mùi thối rữa. Lục Ngôn Lễ hướng Hạ Lâu quát khẽ: “Còn không mau tới hỗ trợ?”

Hai người cẩn thận từng li từng tí chuyển Lê Phương Chỉ đến trước thang máy, đoán chừng tiểu quỷ kia đã đi rồi, ấn công tắc xuống.

Chỉ trong chốc lát, thang máy két két đi lên, đứa bé bên trong vậy mà vẫn còn, nó ngẩng đầu lên, sắc mặt xanh mét, nhếch miệng cười về phía hai người, nhún nhảy muốn phóng ra.

Lục Ngôn Lễ đẩy Lê Phương Chỉ vào, áp đảo người đứa bé, nhanh chóng ấn phím.

Trước khi cửa thang máy khép lại, hắn có thể nhìn thấy ánh mắt dữ tợn thù hận trong mắt đứa bé.

“Đi mau đi.” Lục Ngôn Lễ kéo Hạ Lâu một cái.

Lúc này quá trình hai người lên lầu bình thường hơn rất nhiều, thuận lợi tới trước cửa phòng 405. Lục Ngôn Lễ lui về sau một bước, trước tiên trở tay đẩy Hạ Lâu tới cửa.

Hạ Lâu còn chưa kịp mắng chửi, cả người đột nhiên bị băng phủ xuống, đông lạnh đến trì trệ, từ lòng bàn chân dâng lên cơn ớn lạnh khắp người, máu toàn thân tựa hồ đều đông lại.

Lục Ngôn Lễ lớn tiếng hỏi anh ta: “Anh cảm thấy thế nào?”

Qua một hồi lâu Hạ Lâu mới tỉnh táo lại, anh ta không còn tâm trạng tức giận, cảm nhận một hồi thì run rẩy nói: “Sàn nhà... không đúng lắm...”

“Anh rất lạnh?”

Hạ Lâu gật gật đầu, ừ một tiếng.

Đợi một lát thấy Hạ Lâu không có gì khác thường, Lục Ngôn Lễ bước theo vào phòng 405.

Phản ứng đầu tiên chính là lạnh, lạnh đến run rẩy.

Ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền lên, giống như cả người bị nhốt trong tủ đông. Giờ phút này, Lục Ngôn Lễ vẫn còn lòng dạ thảnh thơi nghĩ lung tung: Chẳng lẽ đây chính là tủ lạnh của cương thi?

“Tìm… tìm đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chỉ là giá rét mà thôi, Lục Ngôn Lễ còn chịu đựng được, đứng trong bóng tối phân biệt phương hướng, hắn quấn chặt quần áo đi vào trong phòng.

Một mảnh tối đen khó nhìn thấy vật gì. Hạ Lâu run rẩy lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin.

Khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, nháy mắt cả hai cứng đờ tại chỗ.

Trên tường, trên trần nhà, bàn, ghế, tủ lạnh, bàn trà......

Tất cả đều dán đầy áp phích của một người phụ nữ!

Trên trán cô ta ở mỗi một tấm áp phích đều có dán lá bùa nền vàng hoa văn đỏ, sợi tơ hồng dính liền ở giữa lá bùa, bốn phương tám phương treo chuông đồng vàng.

“Chúng ta không thể chạm lung tung......”

Nếu không cẩn thận đụng rơi sợi dây hay lá bùa, hoặc không cẩn thận chạm vào mặt của cô ta thì tuyệt đối bọn sẽ nhìn thấy hậu quả.

Vậy là tên đạo sĩ kia ám chỉ trong lầu không có nguy hiểm, cũng là lừa bọn họ ?

Đường sống... đường sống ở đâu?

Bọn họ đi đâu để tìm bức tường kép?

Thủy cung Lan Chi Ngọc.

Lý sư muội trốn thoát, một đường chạy về hướng này, trước khi đi, chú bác cho cô ta một cái chuông đồng khác, hiện tại, hai con cương thi đều là của cô ta. Cô ta nằm sấp trên người một con cương thi, mặc chúng nó cõng mình chạy đi.

Cô ta biết sư huynh thả một con hình nộm tại tòa chung cư kia, hình nộm này chính là cách cậu ta phụ trách thu thập máu thịt để cung cấp cho Lan Chi Ngọc.

Nếu như có thể khống chế hình nộm, có lẽ có thể kéo dài thêm một chút, để chú bác bọn họ đuổi tới!

Cô ta chạy trốn rất nhanh, phía sau cô ta, thiếu niên đuổi cùng giết tận không buông, hoàn toàn biến thành bộ dạng mặt xanh nanh trắng, ngẫu nhiên có mấy lần đuổi kịp, dường như có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc trên người đối phương đập vào mặt. Ở phía sau là một đám người mặt đần độn ngu ngốc mỉm cười.

Trong căn hộ 405, Hạ Lâu và Lục Ngôn Lễ cẩn thận lui ra cửa.

Trong phòng ngủ lẫn phòng khách đều dán đầy áp phích và bùa chú, không cẩn thận sẽ kéo đứt sợi tơ nào đó. Bọn họ quyết định lui ra ngoài cửa nghĩ biện pháp trước. Nhưng ngay một khắc bọn họ bước ra khỏi cửa, máu cả người như đông lại.

Trong hành lang tối đen như mực, đèn pin điện thoại di động chiếu vào một đôi giày.

Đôi giày này rất quen thuộc.

Ánh đèn di chuyển lên trên, chiếu thẳng đến khuôn mặt bóng người kia, là Lê Phương Chỉ.

Cô ta lẳng lặng đứng tại chỗ, hai gò má đã hoàn toàn lõm xuống, khuôn mặt xanh mét, hai tay duỗi thẳng cứng đờ.

Mà trên trán của cô ta, lá bùa chế trụ đã biến mất!

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp