Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 9: Giun đất dùng phân công kích


1 năm

trướctiếp

Thì ra vừa rồi không phải là con giun đất này bỏ chạy, mà nó chui xuống đất để đào rỗng đất dưới khu vực mọi người đứng ban nãy.

May mà mọi người chạy kịp, không thì chỉ sợ bây giờ đã rơi xuống hố sâu vì mặt đất bị đào rỗng rồi.

Sau khi giun đất khổng lồ rống lên lại phát hiện đám người Tô Dương không còn ở chỗ cũ nữa, cái đầu xấu xí ngưỡng lên trời, lần nữa rít gào về phía mấy người đang đứng.

“Nhanh nổ súng!”

Người đàn ông đứng đầu phản ứng lại, cao giọng quát mấy tên lính mới dưới tay mình.

“Đùng đùng đùng...”

Sau tiếng nhắc nhở của người đàn ông, mấy người bên canh lập tức giơ súng lên bắn liên hoàn.

Hình thể giun đất cực lớn, căn bản không cần đau đầu không biết có bắn trúng hay không.

Bây giờ trong tay Tô Dương không có vũ khí gì, mắt thấy mọi người đều dốc hết toàn lực công kích con giun đất khổng lồ kia, anh chỉ đành bỏ suy nghĩ muốn rút lui trong lòng mình.

Thật ra mặc dù con giun đất này có hình dạng đáng sợ, thể hình hết sức khủng bố, nhưng não của nó hình như có hơi ngu ngốc, không được nhanh nhạy lắm.

Chỉ cần những người này nhanh chóng rút lui hết, có lẽ nó sẽ không đuổi kịp.

Nhưng mà không thể không nói, sức mạnh của nó quả thật đã vượt xa tưởng tượng của mấy người Tô Dương.

Công kích mãnh liệt cũng chỉ khiến nó uốn éo thân thể không ngừng mà thôi.

Hơn nữa, thân thể nó bị tấn công cũng tan thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng mà trào ra từ trong miệng vết thương của nó không phải là máu, mà lại là bùn đất dính nhớp.

Bây giờ xem ra, sở dĩ nó biến to nhanh như vậy có lẽ chính là vì ăn hết đất đá dưới đất.

Con giun đất này căn bản chính là một vật chết!

“Mọi người có nhìn thấy vũ khí của tôi không?”

Mắt thấy công kích của mọi người dần vô hiệu, Tô Dương lập tức dò hỏi người đàn ông thêm lần nữa.

Dù sao thì một nam một nữ kia có thể không tốn chút sức lực nào mang anh tới nơi này, đương nhiên cũng sẽ không nề hà gì mà mang theo vũ khí trên người anh tới đây luôn.

Người đàn ông nghe thấy Tô Dương dò hỏi thì vươn tay lấy một cây dao găm gắm bên hông vứt cho Tô Dương.

“Cho cậu dao găm, số đạn cậu mang tới giờ đã bị bọn tôi sử dụng rồi. Cậu không có súng, trả đạn cho cậu cũng vô dụng, cậu tự cẩn thận một chút!”

Tô Dương nhận lấy dao găm, anh nhìn lướt qua, quả nhiên là cây lúc trước mình sử dụng.

Nhưng mà Tô Dương thật sự không nghĩ nhiều về đạn nữa rồi.

Đúng như người đàn ông nói, bây giờ trên người anh đã không có súng, dù có số đạn đó cũng chỉ vô dụng.

Giun đất khổng lồ có lẽ đã bị công kích mãnh liệt của mọi người chọc giận, nó đột nhiên uốn éo dữ dội.

Hình thể giun đất quá khổng lồ nên đương nhiên mọi người đều thấy động tác của nó rõ mồn một.

“Không được dừng! Tiếp tục công kích!”

Người đàn ông lại quát lên lần nữa.

“Đội trưởng! Nó sắp bò ra khỏi mặt đất rồi!”

Một chiến sĩ vẻ mặt hoảng sợ rống lớn một câu, lập tức khiến Tô Dương nhíu chặt mày.

Chỉ thấy thân thể màu xanh xanh vàng vàng của con giun đất trồi ra khỏi mặt đất với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Sau đó, nửa dưới thân thể màu nâu đen lộ ra khỏi mặt đất.

“ĐM, nó muốn làm gì vây?”

Động tác của giun đất nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khiến tất cả mọi người chìm trong hoang mang, thậm chí dừng công kích trong tay.

Chỉ thấy phần đuôi màu nâu đen của con giun đất chầm chậm nhắm ngay nơi mọi người đang đứng, sau đó cơ thể nó bắt đầu uốn éo kịch liệt.

“Nó đang bài tiết?”

Nữ y tá đứng bên cạnh Tô Dương mặt đầy khó hiểu, nghiêng đầu hỏi Tô Dương một câu.

“Tôi cũng có phải giun đất đâu, sao tôi biết nó chổng mông về phía chúng ta là muốn làm gì?”

Tô Dương không thể trả lời cho câu hỏi của nữ y tá.

Nhưng mà nhìn con giun đất kia cứ mấp máy từng đợt như thế, cũng giống như đang bài tiết thật.

“Mọi người nhanh...”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Dương lập tức cao giọng ra hiệu mọi người nhanh trốn đi.

Nhưng không đợi Tô Dương hô xong, một cục đất to khoảng bằng cái bàn ăn liền công kích về phía mọi người.

Con giun chết tiệt này! Thế mà muốn lợi dụng số đất đá mình mới ăn để công kích người khác thật.

Không còn kịp nhắc nhở mọi người nữa, Tô Dương lập tức kéo nữ y tá bên cạnh trốn sang một bên.

Nói dễ nghe thì đây là một cục đất.

Nhưng nói khó nghe, thì mẹ nó đây chính là cứ* của con giun đất kia đấy!

Không ai muốn bị phân giun đập trúng hết, cho dù phân của nó cũng chỉ là đất nó nuốt xuống mà thôi.

Không cần Tô Dương phải nói nhiều, khi nhìn thấy cục đất đó được phóng ra từ phần đuôi con giun đất, mọi người đều đã nhao nhao né tránh hết rồi.

“Con giun chết tiệt này thế mà lại dám dùng phân công kích chúng ta? Thật là tức chết mà. Đánh cho tôi, đánh mạnh vào cho tôi!”

Mọi người tránh khỏi cục đất thành công, sau khi đứng vững thì lập tức quát lớn bắt đầu công kích nó lần nữa.

Nhưng hình như giun đất không có phản ứng gì.

Dù rằng phần đuôi nó lộ ra trong phạm vi công kích của mọi người đã bị đánh nát tan thành từng mảnh, nhưng những cục đất nó phun ra công kích mọi người lại ngày càng dày đặc.

Đây mà là giun đất gì? Đây chính xác là một cỗ pháo di động thì có!

“Á——”

Một chiến sĩ vì tránh không kịp nên đã bị một cục đất đập trúng.

Cậu ta chỉ kịp gào lên một tiếng, sau đó cả người đã bị cục đất chôn vùi.

Chiến hữu đứng bên cạnh cậu ta thấy thế thì liền giơ tay muốn đào đất lên, nhưng cậu ta chỉ vừa thò tay vào trong đất thì đã phát ra tiếng kêu đau đớn thê lương.

Đợi đến khi cậu ta rút tay ra, đám người Tô Dương chỉ còn thấy xương trắng!

Cục đất được giun đất khổng lồ bắn ra thế mà còn có tính ăn mòn mạnh như thế!

Nhưng không đợi chiến sĩ này thét thêm mấy tiếng nữa, một cục đất khác đã phóng tới, nháy mắt đã đập trúng cậu ta.

Mà những người đứng xung quanh, đến cả cơ hội nhắc nhở cậu ta né đi cũng không có liền mở mắt trừng trừng nhìn cậu ta bị cục đất to lớn đập trúng.

Sau khi cục đất bắn trúng mục tiêu, nó lập tức rơi xuống đất, chảy thành một bãi bùn.

Hai chiến sĩ vừa mới bị nó bắn trúng, chỉ trong vài giây đồng hồ đã hóa thành một bộ xương trắng trong vũng bùn dưới đất.

“Mẹ nó chứ, đánh cho tôi! Đánh chết nó!”

Kết cục thê thảm của chiến hữu thân cận khiến người đàn ông giận đỏ mắt.

“Đội trưởng, chúng ta hết đạn rồi!”

Nhưng trả lời người đàn ông không phải là tiếng súng đinh tai nhức óc mà lại là tin xấu hết đạn.

“ĐM!”

Người đàn ông nghe thấy câu trả lời này thì cắn răng chửi tục một tiếng.

Đồng thời cũng tháo băng đạn bên hông mình xuống kiểm tra, quả nhiên bên trong không còn nhiều đạn nữa.

“Mọi người mau nhìn xem, hình như thân thể quái vật này nhỏ lại rồi.”

Nữ y tá vẫn luôn bị mọi người ngó lơ đột nhiên kinh ngạc kêu lên.

Tô Dương lập tức thò đầu nhìn thử, anh phát hiện sau khi giun đất phun đất công kích thì thân thể quả nhiên đã trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

Hơn nữa không biết tại sao mà bây giờ nó đã dừng công kích rồi.

Tô Dương vô tình nhìn thấy máy móc bên kia vẫn đang phát điện, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.

Nếu con giun đất khổng lồ này không sợ đao thương, vậy nếu dùng lửa thì có thể thiêu chết nó không?

“Ở đâu có xăng không? Dầu mazut cũng được.”

Vừa nghĩ thế, Tô Dương đã lên tiếng hỏi người đàn ông.

“Có, cậu cần xăng làm gì?”

Người đàn ông theo bản năng tiếp lời Tô Dương, nhưng thân là lính già xuất ngũ như Tô Dương, rất nhanh anh ta đã ý thức được Tô Dương có ý gì.

“Cậu chuẩn bị phóng hỏa thiêu chết nó?”

“Đúng thế, nói cho tôi chỗ để xăng, tôi sẽ nghĩ cách châm lửa thiêu chết nó, mấy người yểm trợ cho tôi.”

Tô Dương gật đầu tỏ ý mặc nhận.

Đồng thời, anh cũng đưa ra yêu cầu mình cần được yểm trợ.

“Người anh em, cách này của cậu tốt thì tốt, nhưng mấy người chúng tôi bây giờ chỉ còn lại mình tôi là vẫn còn ba viên đạn thôi!”

Câu trả lời chắc nịch của Tô Dương lại làm người đàn ông thấy hơi khó xử.

Tô Dương nhìn người đàn ông một cái, sau đó giơ tay chỉ dưới đất.

Vừa rồi khi họ dùng súng công kích, Tô Dương bên cạnh dùng đá ném, anh phát hiện thật ra hiệu quả đều như nhau.

“Con giun đó không sợ đao thương, chúng ta dùng nhiều đạn như thế chẳng phải cũng chẳng đánh chết được nó sao? Ở đây nhiều đá như vậy, các anh dùng đá nện nó, thu hút sự chú ý của nó là được rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp