Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 8: Chiến sĩ sắp chết, giun khổng lồ lại xuất hiện


1 năm

trướctiếp

Không thể không nói, lời của nữ y tá xấu xí lúc này thật sự có tác dụng.

Sự xuất hiện của con giun đất khổng lồ lúc nãy sớm đã khiến nơi vốn đã tan tác này trở nên càng tả tơi tàn tạ hơn.

Bây giờ, sau khi bị cô ta quát to như vậy, những người này lập tức bắt đầu bận rộn dựng lại lều trại.

Thấy mấy người đều đã đi tìm kiếm, thu thập những thứ có thể dựng lại lều trại được, nữ y tá xấu xí vươn tay chọt Tô Dương một cái.

“Anh cũng có quen những người đó đâu, anh khóc theo họ làm gì?”

Nữ y tá xấu xí không hỏi còn đỡ, cô ta vừa hỏi như thế, Tô Dương đã không kiềm nén được mà bật khóc nức nở.

Bắt đầu từ khi anh tỉnh lại, chỉ còn anh một thân một mình.

Không có ai nói chuyện với anh, không có người nào quan tâm tới tâm trạng của anh.

Đầu tiên là một nam một nữ tra tấn, nhục mạ anh, cho rằng anh là đào binh.

Sau đó lại là nữ y tá xấu xí, cứ khăng khăng muốn chích kim cho anh.

Anh thế nào rồi? Anh rốt cuộc muốn làm gì?

Từ đó tới giờ chưa một người nào mở miệng hỏi anh một câu, dù đó chỉ là hỏi cho có thôi cũng được.

Thật ra cách nghĩ của anh rất đơn giản!

Anh chỉ muốn tìm một người hỏi thăm xem mẹ nó rốt cuộc thế giới này giờ thế nào rồi?

Sau đó tâm sự với người ta khổ đau trong lòng mình!

Trong hầm quân sự anh trú trước có người anh đích thân dẫn cấp dưới tới di tản từ trong một thôn trang gần đó!

Toàn bộ thôn trang, từ già trẻ lớn bé, trẻ con phụ nữ, hết thảy là hai trăm hai mươi sáu người!

Cộng thêm mười mấy tên lính mới anh mói dẫn dắt nữa, đó là hơn hai trăm mạng người đó!

Mẹ nó, thế mà hơn hai trăm mạng người đó lại chết hết toàn bộ trong khoảng thời gian anh hôn mê bất tỉnh!

Loại đau khổ giày vò này anh có thể nói với ai được? Ai muốn nghe anh nói chuyện này?

Vừa rồi thấy cảnh tượng thương cảm của mấy người kia, Tô Dương nhìn mà nhớ lại hoàn cảnh khổ đau của mình.

“Ông trời ơi, tôi rất tự trách!”

Tô Dương ngẩng đầu, rống giận với ông trời.

Có lẽ bây giờ chỉ có rít gào mới có thể giúp Tô Dương trút bớt lửa giận trong lòng!

Rít gào như thế, có lẽ sẽ giúp lòng Tô Dương dễ chịu hơn một chút.

“Người anh em, cậu tự trách cái gì?”

Tiếng rít gào xé trời của Tô Dương khiến người lính già xuất ngũ lúc nãy nói chuyện với anh chạy tới.

“Hơn hai trăm người tôi phụ trách đều đã chết sạch rồi! Mẹ nó đều đã chết sạch rồi! Mẹ nó vì cái gì lại để một mình tôi sống tiếp thế này!”

Câu hỏi của người đàn ông khiến Tô Dương như tìm được chỗ phát tiết.

Tô Dương không biết những người anh ta dẫn theo đã chết mất bao nhiêu, nhưng Tô Dương biết những người mình phụ trách đã chết bao nhiêu!

Câu trả lời của Tô Dương lập tức khiến người đàn ông và nữ y tá đều sững sờ.

Thật lâu sau, người đàn ông mới giơ tay vỗ mạnh lên bả vai Tô Dương.

“Người anh em, hãy nén bi thương!”

Tô Dương im lặng nhìn anh ta một cái, những lời an ủi suông thế này ai chẳng biết nói.

Nhưng có mấy người thật sự có thể đủ nhẫn tâm nén bi thương thế được?

Nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng bảo anh nén bi thương?

Sau khi biết hơn hai trăm mạng người mình phụ trách đều đã chết sạch, bảo Tô Dương anh phải nén bi thương thế nào đây?

“Đội trưởng! Đội trưởng! Anh mau vào đây!”

Một tên lính mới xông ra từ trong lều trại mới được dựng lên, sốt ruột hô hào với người đàn ông đang đứng trước mặt Tô Dương.

Có lẽ là thương binh kia đã tỉnh lại rồi nên gần như ngay khi nghe thấy lính mới hô lên, người đàn ông đã không chút do dự chạy sang đó.

Tô Dương cũng chạy theo anh ta, anh muốn xem thử có xuất hiện kỳ tích gì có thể khiến người chiến sĩ đó sống được không.

Mà nữ y tá miễn cưỡng được coi như nửa bác sĩ đương nhiên cũng chạy theo.

Sau khi vào lều trại, tâm trạng Tô Dương lập tức tốt hơn rất nhiều.

Chiến sĩ rơi vào hôn mê lúc nãy, giờ đã tỉnh lại rồi.

Hơn nữa nhìn sắc mặt cậu ta, có lẽ đã khỏe hơn rất nhiều, cậu ta đang nói chuyện phiếm với người đàn ông lúc nãy nói chuyện với anh.

Nữ y tá chạy sau Tô Dương cũng vội vàng đi vào lều, Tô Dương nhích sang bên cạnh vài bước, may mà vẫn có chỗ cho cô ta đặt chân.

Khác với những người khác đang vui mừng, nữ y tá lại lắc đầu bất đắc dĩ.

Bởi vì tất cả mọi người đều đang chìm trong miềm vui chiến hữu tỉnh lại nên chỉ có một mình Tô Dương xa lạ không quen biết ai trong số đó nhìn thấy động tác này của nữ y tá.

Tô Dương vươn tay kéo vạt áo cô ta, nhìn cô ta một cái đầy nghi hoặc.

Nữ y tá không để ý đến động tác của Tô Dương, cô ta lên tiếng gọi người đàn ông lúc nãy nói chuyện với Tô Dương.

“Vị đội trưởng kia, anh ra ngoài với tôi một lát.”

Người đàn ông đó ngoái đầu nhìn Tô Dương vã nữ y tá đang đứng trước cửa lều một cái, mặc dù rất khó hiểu, nhưng anh ta cũng nghe lời đứng dậy.

Lúc sắp đi anh ta còn không quên quay đầu dặn dò chiến sĩ kia một câu.

“Đừng nghĩ nhiều quá, dưỡng thương cho tốt, tôi ra ngoài với bác sĩ một lát đã.”

Anh ta đi theo nữ y tá ra khỏi lều, Tô Dương gấp gáp dò hỏi ngay.

“Vừa rồi cô lắc đầu là có ý gì?”

Nữ y tá nhìn Tô Dương một cái nhưng không trả lời câu hỏi của anh, cô ta vươn tay chỉ chỉ người đàn ông vừa mới đi ra khỏi lều.

“Đó là người của anh ta, tôi sẽ nói với anh ta.”

Có thể thấy được người đàn ông đó rất vui mừng vì chiến sĩ cấp dưới của mình tỉnh lại.

Trên mặt anh ta toàn là vẻ vui mừng.

“Bác sĩ, cô gọi tôi ra đây là muốn nói gì với tôi sao?”

Người đàn ông cười tươi như hoa đi tới chỗ hai người, người còn chưa tới nơi mà đã lớn tiếng dò hỏi nữ y tá.

“Chiến sĩ cấp dưới của anh, sợ là không sống được đâu.”

Nữ y tá chỉ không cảm xúc nhìn người đàn ông nọ một cái, ngôn từ lạnh băng nói một câu.

Người đàn ông nghe thấy lời của nữ y tá, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

“Không phải bây giờ cậu ta vẫn đang tốt đó sao?”

Thấy biểu hiện của người đàn ông, Tô Dương cũng thấy sốt sắng theo.

Thậm chí là anh còn vọt đứng trước người đàn ông dò hỏi nữ y tá.

“Đó chính là hồi quang phản chiếu! Các anh từng nghe nói về hồi quang phản chiếu chưa?”

Trong khi nói chuyện, nữ y tá còn nhìn lướt qua vẻ mặt của Tô Dương và người đàn ông kia.

Hồi quang phản chiếu, dù có không hiểu, nhưng ít nhiều gì Tô Dương cũng đã từng nghe những người già nói vài lần.

Lời của nữ y tá không khác gì đang nói với hai người họ.

Chiến sĩ đó đã hết đường cứu chữa!

Không đợi hai người thương cảm quá lâu, mặt đất lại đột nhiên chấn động lần nữa.

“Đội trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mấy chiến sĩ trong lều đều mang vẻ mặt hoang mang chạy ra ngoài, ồn ào hỏi người đàn ông.

“Tôi không biết, nhanh nâng người ra, phòng ngự sẵn sàng!”

Tình huống đột nhiên xuất hiện đã khiến tất cả mọi người không kịp nghĩ gì nhiều.

Họ đều cầm vũ khí lên, nâng thương binh kia dậy rồi bắt đầu bỏ chạy về phía xa.

Sau khi chạy được chừng mười mấy mét, khi Tô Dương phát hiện mặt đất dưới chân mình không còn rung lắc nữa thì mới dừng lại.

Tô Dương quay đầu nhìn một cái, nơi mấy người vừa đứng lúc nãy đang bắt đầu nhô cao lên.

Cảnh tượng kỳ quái này lập tức khiến Tô Dương nhớ tới con giun đất khổng lồ trước đó đã chui xuống đất.

“Không phải là con giun đất kia lại chui ra nữa đấy chứ?”

Ý nghĩ trong lòng khiến mặt mày Tô Dương trắng bệch.

“Rất có thể!”

Sau khi nghe thấy câu hỏi của Tô Dương, người đàn ông nọ lập tức ra vẻ đồng tình.

“Vừa rồi tôi thấy thứ đó là một con giun đất hình thể khổng lồ, chúng ta lui xa thêm chút nữa đi, có lẽ hành động của nó không nhanh nhẹn đâu.”

Sau khi biết được nguyên nhân khiến mặt đất khu vực này xảy ra chấn động rất có thể là con giun đất khổng lồ lúc trước, Tô Dương lập tức đưa ra một kiến nghị với người đàn ông.

“Đùng!”

Không đợi mấy người thay đổi hành động, khu vực lúc nãy họ dừng chân đã phát ra tiếng vang cực lớn, mặt đất trực tiếp sụp đổ.

“Gràooo!”

Giữa làn bụi đất mịt mù, một cơ thể màu xanh xanh vàng vàng xông thẳng lên khỏi mặt đất.

Quả nhiên lại là con giun đất kia!

Nhưng khác nhau ở chỗ, thể hình bây giờ của nó đã lớn hơn lúc trước mọi người nhìn thấy rất nhiều.

Lần đầu tiên nó xuất hiện, thể hình của nó vẫn chỉ to không bằng một vòng tay người.

Nhưng bây giờ sợ là ba người tay cầm tay cũng không ôm nổi nó nữa!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp