Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 1: Lá chắn phòng hộ bị phá, tai họa ập tới


1 năm

trướctiếp

Tô Dương đứng trên cửa hàng của boongke, cau mày ngẩng đầu nhìn trời. Nơi đó không còn thấy mặt trời rực rỡ và mây trắng đâu nữa, cả bầu trời trở nên quái dị khiến người ta cảm thấy bất an. Trên vòm không u ám xám xịt thỉnh thoảng lại có xác thiên thạch đụng vào lá chắn phòng hộ trên không.

Tầng mây tĩnh điện nhá lên từng tia chớp lóa mắt sáng lòe, tựa như vết nứt trên cửa kính, nhìn thấy mà ghê. Cả tiếng va chạm ‘Đoàng đoàng... ầm ầm’ cũng gây ra cảm giác khó chịu. Giống như bản thân đang bị nhốt trong một cái hộp kín mít, mà bên ngoài lại có người dùng lực mạnh đập vào.

Là một cảm giác khiến cho người ta nghẹt thở và sợ hãi.

Vô số va đập làm lá chắn phòng hộ Trái Đất trên không như chực vỡ. Điều này khiến người đứng dưới đất quan sát tình hình thấy cả kinh trong lòng. Bầu trời này, sắp sập rồi.

Một gã lính mới lưng vác súng trường, vẻ mặt lo lắng. Thấy Tô Dương đang ngẩng đầu nhìn trời liền hỏi: “Đội trưởng Tô, cái lá chắn phòng hộ Trái Đất này có thể chịu đựng được nhiều lần va đập như thế thật không vậy?”

Tô Dương nghe hỏi thì rời mắt đi, yên lặng nhìn gã lính mới: “Đừng nhìn nữa, đi vào đi!”

“Vâng.”

Làm quân nhân, gã lính mới lựa chọn phục tùng vô điều kiện, dẫu anh ta đang có thắc mắc là vì sao đội trưởng Tô luôn cứ không thích nói chuyện đi chăng nữa.

Thực tế không riêng gì Tô Dương, rất nhiều người biết đều có thể nhìn ra được vấn đề: Đây là lần đầu tiên lá chắn phòng hộ Trái Đất mở sau khi được xây dựng xong, việc nó có thể chống lại cơn đại nạn của thế kỷ này hay không thì không người nào có thể vỗ ngực bảo đảm được. Kể cả có là nhân viên thiết kế ra cái lá chắn này đi chăng nữa.

Nói cho cùng, đây cũng là một tai nạn mà trước giờ chưa từng có. Mà lúc thiết kế lá chắn, họ lại không trải qua trải nghiệm va đập thế này.

Đương lúc mọi người xoay người đi, Tô Dương thấy trong lòng không yên, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trời. Anh bỗng thấy một quả cầu lửa khổng lồ kéo theo vệt lửa, lúc nổ tung đã phá vỡ lá chắn phòng hộ vô hình, rồi ào ào giáng xuống đất.

Cùng lúc đó, nhóm người Tô Dương liền cảm thấy một trận rung chuyển như trời long đất lở.

Lá chắn phòng hộ Trái Đất chỉ mở ra một góc, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi.

“Tiểu đội trưởng, lá chắn phòng hộ bị vỡ rồi!”

Tình thế quá đột ngột khiến gã lính mới ban nãy kia lập tức mếu máo.

Giờ khắc này chính là mạt thế, trời ơi!

“Đừng đứng đực ra đó, nhanh vào boongke đi!”

Tô Dương nhảy dựng lên, kéo tên lính mới chạy về phía cửa boongke cách đó không xa.

Nhưng tuy đã nấp trong boongke, sự va đập dữ dội bên ngoài vẫn khiến người ta thấy bất an như cũ. Lại thêm ánh đèn chiếu sáng trên nóc boongke vì cơn va đập mà rung lắc không ngừng, lúc sáng lúc tối càng làm mọi người đang nấp thấy hoảng hốt hơn.

Trưởng thôn là một ông chú đã gần sáu mươi tuổi. Bấy giờ ông ta lo lắng nói với Tô Dương: “Đội trưởng Tô, cái boongke này liệu có sập không vậy? Hay là chúng ta ra ngoài tìm chỗ an toàn mà trốn đi?”

Tô Dương nhìn bác trưởng thôn tóc đã bắt đầu bạc này, lại nhìn những thôn dân lộ rõ vẻ lo lắng đứng sau lưng ông ta, nói: “Mọi người yên tâm đi. Cái boongke này có thể chống đỡ được công kích của cả vạn tấn đạn hạt nhân nên nếu chỉ chống đỡ va đập thế này chắc sẽ không có gì đâu. Hơn nữa bây giờ bên ngoài đâu đâu cũng bị thiên thạch va đập thế này, làm gì còn chỗ nào an toàn nữa. Mọi người đừng cứ đứng đây nhìn tôi thế, hãy dành thời gian an ủi bọn trẻ rồi lại nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

Nghe Tô Dương giải thích xong, trưởng thôn lúc này mới yên tâm dẫn thôn dân rời đi.

Boongke hoàn toàn được xây dựng theo tiêu chuẩn thời chiến. Vật liệu tích trữ trong này đủ cho một đội quân đoàn ở hơn một năm rưỡi. Giờ chỉ có mấy trăm người mà thôi, ở trong đây vẫn thừa chỗ.

Nhưng rung động dữ dội lại khiến mọi người vừa bình tĩnh không lâu lần nữa hoảng loạn, cả ngọn đèn cũng bắt đầu chập chờn. Rốt cuộc, nó không chịu nổi tác động bên ngoài mà rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘choang’.

Theo bước ngọn đèn, bụi bặm và khối đất trên vách boongke cũng ào ào rơi xuống.

Tình hình này khiến mọi người đang nấp trong boongke như phát cuồng, liên tục gào thét: “Ối giời ơi cái boongke này sập tới nơi rồi! Sập tới nơi rồi! Mọi người chạy nhanh lên! Nhanh lên!”

Các thôn dân vừa gào vừa nhốn nháo, nháy mắt, cục diện trong boongke lập tức mất khống chế.

Tiểu đội cứu hộ mà Tô Dương lãnh đạo chỉ có mười mấy người, đối mặt với hàng trăm người dân đã phát cuồng thế này vốn không thay đổi gì được.

“Chạy đi! Mọi người chạy nhanh đi!”

Ngày càng nhiều người dân nhập vào nhóm chạy trốn, điều này khiến Tô Dương nhất thời cực kỳ sốt ruột.

“Đưa súng cho tôi!”

Tô Dương đã hoàn thành thủ tục xuất ngũ, giờ chỉ có một cây dao găm phòng thân, nhưng đối mặt với cục diện nguy hiểm mất khống chế thế này, anh chỉ đành yêu cầu người lính mới bên cạnh đưa súng cho mình.

“Đội trưởng Tô, anh đã mất tư cách dùng súng rồi.”

Tên lính mới bị Tô Dương gọi lại đưa súng không chút do dự từ chối.

Đối với quân nhân mà nói, súng chính là sinh mạng thứ hai của bọn họ. Câu nói ‘súng còn người còn’ tuyệt đối không phải nói chơi.

“Giờ cmn là giờ nào rồi mà cậu còn nói với tôi mấy câu vô nghĩa đó? Còn không nhanh đi chặn cửa ra lại, giao liên khẩn trương gọi những người khác đi!”

Đối với sự từ chối của người lính mới, Tô Dương lập tức nổi giận. Anh giật phắt súng rồi nổ liền ba tiếng cảnh cáo:

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Sau ba tiếng súng, cục diện hỗn loạn lập tức yên tĩnh lại.

Những thôn dân này vốn an phận. Họ chỉ mới thấy súng nổ trên ti vi thôi, chứ ngoài đời nào đã bao giờ thấy ai nổ súng.

Thấy các thôn dân rốt cục đã bình tĩnh lại, Tô Dương lập tức nắm lấy thời cơ, bắt đầu khuyên nhủ: “Mọi người không nên hoảng loạn. Bây giờ bên ngoài còn nguy hiểm hơn trong đây. Nếu hấp tấp không suy nghĩ mà chạy ra ngoài thì còn chết nhanh hơn nữa.”

Giao liên bị Tô Dương bảo đi gọi người bấy giờ đã căng thẳng chạy về, ngắt ngang lời anh: “Đội trưởng, không liên lạc được, mất hết tín hiệu rồi!”

Nghe giao liên báo thế, tim Tô Dương lập tức chùng xuống phân nửa.

So với việc tín hiệu gián đoạn như mấy hôm trước thì bây giờ bọn họ xem như đã hoàn toàn mất hết liên hệ với thế giới bên ngoài rồi. Mà càng chết hơn là, lúc tên giao liên này báo lại tình hình, cậu ta lại không biết ý né tránh thôn dân. Nên thành ra mấy câu này không chỉ các quân nhân như Tô Dương nghe mà ngay cả những thôn dân đang hoảng loạn cũng nghe thấy.

Lúc ở vào hoàn cảnh bị bịt kín, bản năng của con người là hãi và sợ. Bây giờ biết thân mình đã hoàn toàn mất đi liên hệ với thế giới bên ngoài, những thôn dân vừa bị Tô Dương dùng súng ép lùi lại lần nữa than khóc:

“Đội trưởng Tô, anh cho chúng tôi ra khỏi đây đi! Giờ đã biết bị mất liên hệ với thế giới bên ngoài rồi, nếu cứ ở lại đây thì khó tránh bị chôn sống lắm. Nữa là còn không có ai biết nữa...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp