Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 2: Cầm súng chặn đường, tỉnh lại sau hôn mê


1 năm

trướctiếp

Không đợi người nọ nói dứt câu, Tô Dương đã giận quá ngắt lời: “Không được! Có tôi ở đây, đừng ai mong có thể ra ngoài.”

“Tiểu đội trưởng, cẩn thận!”

Một người lính đứng gần đó đột nhiên gào lên với Tô Dương. Từ xa, anh ta đã thấy một mảng đất to cỡ chậu nước rơi từ trên vách boongke xuống.

Tô Dương đang bận giải thích với thôn dân, anh chỉ kịp nghe một tiếng ‘cẩn thận’ thì đã cảm thấy đầu mình bị một thứ gì đó nện thật mạnh. Trước mắt anh tối sầm, ngã lăn ra đất.

Cảnh tượng đến bất ngờ khiến mọi người đều sửng sốt, một lát sau lại có thôn dân hét toáng lên: “Thôi rồi thôi rồi, cái boongke này sắp sập tới nơi rồi. Các bác nhìn xem, cả đội trưởng Tô cũng bị đập cho ngất rồi kìa. Mọi người chạy nhanh lên!”

Lần này không còn sự ngăn cản của Tô Dương, các thôn dân rốt cuộc cũng được như ý, ùa chạy về phía cửa boongke.

“Dừng lại! Mau dừng lại ngay!”

“Mọi người không thể ra ngoài, mau dừng lại!”

Mấy người lính vừa đưa Tô Dương ngất xỉu vào phòng lính gác xong quay ra thì đã thấy các thôn dân như phát điên mà chạy về phía cửa boongke.

Tuy Tô Dương đã hôn mê nhưng nhóm lính này vẫn nhớ rõ trước khi anh ngất xỉu đã ra lệnh ngăn cản cửa ra để phòng ngừa các thôn dân ra ngoài. Thấy tình hình lại mất khống chế một lần nữa, binh sĩ đều thấy cuống lên, vừa la to vừa chạy ra khỏi phòng lính gác.

Nhưng đối mặt với người dân đang phát cuồng, mười mấy binh lính chiến sĩ không thể nào ngăn cản.

Những thôn dân trên lối đi ào ào xông về phía cửa ra như nước lũ. Có người không cẩn thận ngã xuống, còn chưa kịp kêu lên đã bị dòng người như lũ cuốn giẫm đạp mất tăm.

Trong nháy mắt, tiếng la hét, tiếng khóc than, tiếng mắng chửi tràn ngập trong boongke.



Cơn đau đớn từ trên đầu truyền tới làm Tô Dương rên lên một tiếng rồi tỉnh dậy. Anh vươn tay sờ đầu, lập tức phát hiện mình đã bị thương, cả bàn tay đều bị vết máu từ vải băng thấm đỏ.

Tô Dương mơ hồ nhớ lại, trước khi mất đi ý thức thì anh đang giải thích và khuyên nhủ mấy người dân kia. Nhưng mà bây giờ, ngoài việc mọi thứ xung quanh trở nên tối tăm ra thì cả boongke đều yên lặng đến đáng sợ.

“Mọi người! Đâu hết rồi? Đã chặn thôn dân lại chưa?

Tô Dương hỏi to ba câu liền, nhưng ngoại trừ miệng vết thương truyền đến từng cơn đau đớn ra thì không ai đáp lại anh một câu. Thậm chí một chữ cũng không có.

Cảnh tượng không được đáp lại này lập tức làm Tô Dương căng thẳng. Anh mần mò một chút rồi lấy ra một cái bật lửa.

“Phựt.”

Bầu không khí yên lặng tới mức ngay cả tiếng bật lửa cũng làm người ta điếc tai.

Sau khi có ánh sáng, trong lòng Tô Dương lập tức rét lạnh. Bản thân anh đang ở trong phòng lính gác, nhưng còn những người khác đâu rồi?

Bây giờ chỗ này yên tĩnh tới mức Tô Dương chỉ có thể thấy tiếng hít thở của chính mình, ngay cả những tiếng va đập khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng trước kia cũng đã biến mất. Giống như sau khi anh tỉnh dậy, thế giới đã trở nên lặng ngắt, im lặng đến đáng sợ.

Thời gian bật lửa cháy cũng không dài, Tô Dương dứt khoát kéo một chiếc áo khoác treo trên tường phòng lính gác qua châm mồi, sau đó đập một chiếc ghế ngồi ra làm thành một cây đuốc đơn giản.

Có đuốc chiếu sáng, tầm nhìn của anh lập tức rõ ràng hơn. Tuy khoảng chiếu được cũng không xa nhưng có ánh sáng là được rồi.

Sau khi ra khỏi phòng lính gác, tâm trạng của Tô Dương theo mỗi bước chân ngày càng chùng xuống, mùi hôi thối phả vào chóp mũi khiến anh bắt đầu cảm thấy có chuyện không ổn.

Bởi vì mùi thối này là mùi chỉ có xác chết phân hủy mới có thể phát ra.

Chưa đi được mấy bước, Tô Dương đã nhìn thấy có người chết nằm dưới đất. Là những thôn dân kia. Dựa theo ánh sáng của bó đuốc, anh còn nhìn thấy vết máu. Vết máu sớm đã khô rồi chuyển thành màu đen, anh kiểm tra thi thể, cuối cùng kết luận người này chết ít nhất đã hơn một tuần.

Nhưng bản thân Tô Dương biết rõ, anh chỉ bị vật nặng đập trúng rồi ngất đi một lát mà thôi, vậy thời gian sao lại... đã qua nhiều ngày như thế?

Còn có một việc nữa, trong thời gian anh hôn mê bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì?

“Vù vù...”

Tiếng gió thổi đột ngột vang lên trong lối vào boongke khiến Tô Dương không khỏi rùng mình. Làn gió không chỉ mang đến tiếng rít đáng sợ mà còn kèm theo cả mùi thối gay mũi.

Tô Dương đứng dậy. Tiếng gió này khiến anh nghĩ đến của boongke đã mở.

“Vèo.”

Một tiếng động nhỏ vang lên, cây đuốc trong tay Tô Dương lập tức bị gió thổi cho tắt ngúm.

Tuy cảnh tượng lại trở nên hãi hùng, nhưng thân làm quân nhân, Tô Dương cũng không vì vậy mà cảm thấy sợ. Anh lần nữa móc bật lửa ra, châm sáng đuốc, sau đó bắt đầu tăng tốc đi về phía cửa boongke. Bấy giờ điều cấp thiết nhất mà anh muốn biết chính là: những binh lính cấp dưới của mình và thôn dân có được an toàn không?

Nhưng Tô Dương chưa đi được bao xa đã đột ngột dừng bước. Trong boongke trống trải mà tĩnh mịch vang lên một tiếng gào thét như điên.

“A...”

Xem anh đã nhìn thấy cái gì? Xem anh đã phát hiện cái gì này?

Trên lối vào của boongke lại toàn là xác chết. Có thôn dân, cũng có cả những người lính cấp dưới của anh.

Trạng thái chết của họ cực kỳ thê thảm, khiến Tô Dương đau đớn và căm phẫn khôn cùng. Anh loạng choạng đi về phía trước, ứa nước mắt ôm xác chết của những người lính kia lên.

Nhưng vậy thì có tác dụng gì đâu chứ?

Người chết đã rất lâu. Sau khi Tô Dương ôm lên, ngoài việc tay dính đầy thịt thối máu đen thì không còn gì nữa.

“Tại sao? Tại sao? Tại sao vậy?”

Thấy đồng đội mình giờ đã thành xác chết lạnh băng, Tô Dương giận mà không có chỗ trút, chỉ biết ngửa đầu gào lớn. Nhưng ngoài tiếng vọng trên lối vào boongke, không ai có thể trả lời anh được.

Bản thân anh đã nói rất rõ với mọi người là: không được rời khỏi đây, không được rời khỏi đây.

Nhưng có bao nhiêu người có thể nghe lọt tai chứ?

Tô Dương bất lực dời những xác chết đồng đội và người dân lại với nhau rồi trở về boongke. Những cái xác này đã bắt đầu thối rữa, anh muốn về tìm xăng trong kho vật liệu tích trữ mà thiêu chúng. Sau khi làm xong hết thảy, anh mới kiệt sức ngồi co quắp xuống một chỗ cách cửa boongke không xa, bên cạnh là súng ống đã thu gom lại.

Những thứ này đều là đồ của quân đội, tuyệt đối không thể để tuồn ra ngoài.

Mặc dù đã mất đi tư cách cầm súng, nhưng làm một quân nhân, Tô Dương vẫn kiên định thi hành luật sắt ‘người còn súng còn’ như trước.

Sắc trời bên ngoài cũng giống trong boongke, đều là màu đen kịt, nhưng bên ngoài là chỗ bị va đập nên vẫn còn một chút lửa chưa cháy hết, âu cũng mang lại một chút ánh sáng cho Tô Dương.

Có ánh sáng sẽ không cảm thấy sợ, nhưng mà lại cảm thấy cô đơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp