Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 3: Xác chết ngổn ngang, đêm tối có người


1 năm

trướctiếp

Cảm giác này, đối với một người lính lão làng quen nếp sống quân đội như Tô Dương còn vượt xa người thường rất nhiều. Anh đứng phắt dậy, ngửa đầu gào đến rát cổ với màn đêm phía xa: “Ai có thể nói tôi biết này rốt cuộc cmn đã xảy ra chuyện gì không?”

Mọi thứ nhìn thấy sau khi tỉnh lại đều khiến anh cảm thấy tuyệt vọng và phẫn nộ.

Sau khi cạn sức hét lên một tiếng, Tô Dương lại mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, rồi móc từ trong túi ra vài điếu thuốc lá.

“Đằng trước có người à?”

Đương khi Tô Dương vừa khóc vừa hút thuốc, cảnh tượng vốn dĩ chỉ có một mình anh bấy giờ vì tiếng hét của anh mà lại có thêm một giọng nữ. Câu hỏi đột ngột vang lên của người nọ khiến Tô Dương không khỏi rùng mình. Nhưng gần như đồng thời, não anh cũng xẹt qua một ý nghĩ:

Có người còn sống.

Tô Dương vươn tay chụp lấy khẩu súng bên cạnh, sau đó tháo đạn giấy trong băng đạn ra rồi đổi thành đạn thật. Cùng lúc đó, giọng người phụ nữ nọ lại lần nữa vang lên trong bóng đêm trước boongke.

“Đằng trước có người à?”

“Cô là ai? Từ đâu tới?”

Song song với lúc người phụ nữ mở miệng, Tô Dương cũng cầm súng lên.

Tình hình bây giờ đã đủ để Tô Dương rõ, những thôn dân trong boongke kia sớm đã trốn sạch rồi. mà người này lại từ bên ngoài tới, nên đương nhiên không nằm trong số người trước đó ở boongke.

“Thật sự vẫn có người còn sống này!”

Người phụ nữ trong bóng tối sau khi nghe câu hỏi của Tô Dương thì lập tức trở nên hào hứng, nữa là Tô Dương còn nghe ra, trong chất giọng của cô ta còn lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng bởi vì đây là người từ bên ngoài tới, nên anh cũng không mấy tin tưởng lời của cô ta.

Dù sao những người dân trong thôn làng gần boongke đều đã được Tô Dương đưa về đây hết thảy. Cho dù họ thừa dịp bản thân anh hôn mê mà chạy khỏi boongke thì khu vực xung quanh đây nhẽ ra sẽ không có ai xuất hiện nữa mới phải.

Một luồng ánh sáng mạnh phát ra từ đèn pin ở khoảng cách rất xa cửa boongke phá tan đêm tối, vượt xa ánh sáng từ cây đuốc cắm trên mặt đất của Tô Dương. Ánh sáng quá chói đó khiến anh có hơi không mở mắt nổi.

Tô Dương theo bản năng dời mắt sang chỗ khác, sau đó lập tức bị cảnh tượng nhìn thấy làm cho hoảng sợ đến ngẩn người.

Xung quanh boongke toang hoác. Từ cửa vào boongke trước mặt Tô Dương đến trước núi chỉ có khoảng mười mét ngắn ngủi, nhưng trên mặt đất của mười mét này lại ngổn ngang xác chết của thôn dân, tình trạng chết vô cùng thê thảm. Cảnh tượng không khác gì địa ngục trần gian.

Nhất thời, Tô Dương trực tiếp ngây dại.

Trong thời gian anh hôn mê bất tỉnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao anh ngay cả một chút động tĩnh cũng không nghe thấy?

Vốn Tô Dương nhận lệnh tới đây cứu viện những thôn dân này, nhưng mà bây giờ... cả một làng hơn hai trăm mạng dân, cộng thêm mười mấy người lính mới dưới quyền mình, gần như đã không còn ai sống sót, kẻ duy nhất còn thừa lại chỉ có một mình anh.

Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cơ sự này là do anh đã thất trách.

Tô Dương cảm thấy giờ đã không có lời gì có thể hình dung tâm trạng của anh lúc này, trong đầu anh chỉ toàn là trống rỗng.

“Ảnh, chỗ này toàn là người chết, làm gì còn ai sống nữa? Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Một giọng nam đột ngột vang lên theo sự tới gần của luồng sáng.

“Hồi nãy rõ ràng có người trả lời tôi mà. Qua đây xem thử đi đã!”

Giọng của người phụ nữ càng lúc càng gần, hiện tại cô ta đã cách Tô Dương không đến hai mươi mét. Mà cuộc nói chuyện của hai người nọ cũng khiến Tô Dương như tỉnh cơn mê.

“Tôi ở đây, các người là ai?” Anh vừa nói vừa cầm súng đứng dậy.

Cùng lúc đó, không chỉ một mà tận hai luồng đèn pin sáng chói lập tức chiếu về phía anh.

“Là quân nhân?”

“Nhưng anh ta không có quân hàm.”

Hai luồng sáng, một nam một nữ tiến từ xa tới gần, vừa đi vừa nói chuyện.

Tô Dương không đáp lời hai người này. Anh chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn họ đi về phía mình.

Người phụ nữ đến bên cạnh Tô Dương rồi tạt ánh đèn pin qua một bên, Tô Dương bấy giờ mới có thể nhìn rõ mặt mày cô ta. Người này buộc tóc đuôi ngựa, mặt trái xoan, trông vừa hoạt bát duyên dáng, lại vừa mạnh mẽ. Gã đàn ông đi cùng cắt tóc ngắn, dáng vẻ khôi ngô, nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị lạnh lùng. Cả hai người khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, đều vận đồng phục đen.

Ánh mắt người phụ nữ chuyển quanh, đánh giá Tô Dương từ trên xuống dưới: “Anh là lính đào ngũ?”

Tô Dương không trả lời câu hỏi của người phụ nữ, mà hỏi ngược lại cô ta: “Các người là ai?”

Rõ ràng những thôn dân trong thôn làng gần đây đều đã được mình dời hết vào boongke này, khu vực xung quanh cũng toàn là núi non, không có thôn làng nào khác. Vậy mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện hai người này, quả là rất kỳ lạ.

Hồi nãy nghe gã đàn ông gọi người phụ nữ này là ‘Ảnh’, Tô Dương thầm đoán, hẳn hai kẻ này thuộc cùng một tổ chức nào đó, ‘Ảnh’ chỉ là biệt hiệu của cô ta mà thôi.

Câu hỏi của Tô Dương lập tức khiến gã đàn ông phía sau người phụ nữ thấy gai mắt: “Hỏi mày thì trả lời đi, lôi thôi vậy? Nếu không phải thấy mày là người bình thường thì tao đã giết mày lâu rồi.”

Nghe giọng điệu của anh ta, rõ là có suy nghĩ ‘hễ mà mình có điều không vừa ý là sẽ giết mình’, quả nhiên không phải là người tốt.

Nghĩ đến đây, Tô Dương lập tức giơ súng, nhưng điều khiến anh thấy khó tin là bản thân anh vừa giơ súng thì đã bị một luồng sức mạnh đánh văng vào vách tường của lối vào boongke. Càng lạ hơn là, Tô Dương còn cảm thấy thân thể mình giống như một miếng nam châm vậy, trực tiếp bị treo trên vách tường, đồng thời cổ anh cũng truyền đến xúc cảm tuồng như bị người bóp, siết đến mức không thở nổi.

Súng trong tay Tô Dương rơi xuống đất, gã đàn ông kia cũng cất giọng u ám: “Chỉ là một thằng lính đào ngũ mà cũng xứng giơ súng? Để tao giết mày luôn vậy.”

Quả nhiên là tên này đang giở trò.

Tô Dương vừa dùng tay sống chết bảo vệ cổ mình, vừa trợn trừng mắt nhìn gã đàn ông đang nói chuyện. Chỉ thấy tay phải kẻ đó đang làm động tác bắt giơ về phía anh, ngón cái và ngón giữa dần dần dùng sức.

Thấy tình cảnh này, Tô Dương dù có ngốc cũng có thể nhìn ra, thủ phạm đính anh lên bức tường này chính là tên đàn ông trước mặt.

Cách không bắt vật, kẻ này thế mà lại là một dị năng giả.

Tô Dương không sợ chết, nhưng anh không muốn chết một cách không rõ ràng như vậy, thế nên anh bèn cắn răng giơ tay phải ra, cố sức tìm dao găm bên hông.

Cho dù phải chết cũng không thể chết trong tay kẻ địch.

“Lính đào ngũ không có tư cách tự sát.”

Gã đàn ông nhếch mép cười thâm độc. Tô Dương chỉ thấy ngón tay của bàn tay phải kẻ này siết lại, sau đó tay trái gã tung ra một quyền.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp