Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 4: Một nam một nữ, tên là ‘Quỷ’ và ‘Ảnh’


1 năm

trướctiếp

Kỳ quái là, Tô Dương lại thấy bụng mình phát đau theo động tác của gã đàn ông kia, cảm giác giống như bị xe đụng mạnh vậy. Nếu không phải giờ đang bị đính lên tường, anh dám cá bản thân hẳn đã bị một đấm này đấm bay rồi.

Đau đớn dữ dội từ bụng truyền tới làm Tô Dương buông rớt dao găm vừa nắm được. Cổ họng anh trào lên vị ngây ngấy, rồi ộc ra một ngụm máu tươi.

“Quỷ, được rồi! Cho dù có là lính đào ngũ thì anh ta cũng chỉ là một người bình thường thôi. Giết anh ta chỉ làm bẩn tay anh. Cứ để anh ta ở lại đây tự sinh tự diệt là được.”

Người phụ nữ im lặng nãy giờ rốt cuộc lại lên tiếng. Nhưng tuy cô ta đúng là có ý nói giúp Tô Dương, anh cũng không vì vậy mà cảm kích, đơn giản là trong ngữ khí của người phụ nữ này đối với anh tràn đầy khinh thường và miệt thị.

“Hừ, coi như mày gặp may!”

Gã đàn ông nghe người phụ nữ nói xong thì mạnh mẽ thu lại cánh tay đang vươn ra, Tô Dương cũng vì mất đi sự khống chế mà rơi phịch xuống đất.

Từ đầu đến cuối, hai kẻ này đều trưng ra vẻ chỉ tay năm ngón, điều này khiến Tô Dương thấy rất khinh thường.

Bản thân mình là quân nhân, không cần giải thích với loại người như thế, nhưng sự sỉ nhục của bọn chúng, anh sẽ nhớ kỹ không quên.

Anh không phải lính đào ngũ.

Tô Dương lại hộc ra một búng máu loãng. Anh khó nhọc nhặt dao găm rơi dưới đất lên, run rẩy cắm lại vào cạp quần, sau đó mới dựa lưng vào vách tường thở dốc. Còn hai kẻ một nam một nữ gọi nhau là ‘Quỷ’ và ‘Ảnh’ kia nghênh ngang bước qua trước mặt anh, đi thẳng vào trong boongke.

Tô Dương không biết thân phận của bọn chúng, cũng không biết mục đích tới đây của bọn chúng là gì. Nhưng cứ theo như lời chúng nói thì, bản thân anh tuy là một quân nhân, nhưng trong mắt những kẻ có công năng đặc biệt như chúng, anh cũng chỉ là một người bình thường.

Sau một hồi thở dốc, bấy giờ Tô Dương mới vịn tường đứng dậy. Anh tìm được khẩu súng ban nãy bị rơi, lại không kiềm được mở miệng chửi: “Má nó!”

Nòng súng đã hoàn toàn cong vẹo, cho dù lấy làm cây cời lửa cũng không xong.

Cũng may, tuy súng đã biến dạng, nhưng đạn trong băng đạn vẫn còn nguyên. Tô Dương bèn kéo cò, lấy đạn đã lên nòng ra lần nữa nhét vào băng đạn. Còn về phần súng thì chỉ có nước xem như sắt vụn mà vứt đi thôi.

Cây đuốc anh cắm trên đất sớm cũng đã tắt ngúm, Tô Dương chỉ đành lần nữa tìm quần áo cuốn quanh chân ghế rồi châm mồi lửa mới. Sau đó anh cầm đuốc, đi vào boongke theo một nam một nữ trước mặt kia.

Tuy biết rất trong boongke sớm đã không còn dấu vết con người, nhưng trong lòng Tô Dương vẫn nhắc nhở chính mình:

Đi vào! Nhất định phải đi vào!

Không phải vì cứu người, cũng không phải vì ngăn cản một nam một nữ kia, mà là bởi vì trong boongke có vật liệu mình cần.

Súng, đạn và lương khô, thuốc men.

Tô Dương ôm phần bụng dưới đi không được bao lâu đã nhìn thấy một vết nứt bề ngang khoảng chừng bảy tám mét, lại sâu không thấy đáy. Trong lòng anh lập tức cả kinh.

Phải biết boongke này có thể chịu nổi sự công kích của trăm vạn tấn đạn hạt nhân. Nhưng ai mà ngờ khi đối mặt với tai họa xưa nay chưa từng có này, nó lại không chịu nổi một đòn như thế.

Một nam một nữ kia sớm đã không thấy tăm tích, mà cũng không biết là chúng bất cẩn trượt chân ngã xuống khe nứt này rồi chết mất xác, hay là đã bay thẳng qua rồi.

Thấy cây đuốc trong tay đã cháy gần hết, Tô Dương lập tức châm một cây đuốc mới rồi vứt phần thừa của cây cũ vào cái khe. Anh đưa mắt nhìn theo luồng sáng cách mình thật xa, phải rất lâu sau mới nghe được tiếng nó chạm đất.

Cây đuốc lúc trước còn sáng chói, bây giờ đã biến thành một chấm đỏ cỡ bằng móng tay.

Tô Dương lập tức lùi lại theo bản năng. Khe nứt này, sâu quá!

Ban đầu anh còn muốn bện mấy sợi dây điện trong boongke lại thành một sợi thừng, sau đó nhảy xuống rồi trèo lên bên kia. Nhưng giờ xem ra, cách này vốn dĩ không dùng được.

Đang lúc Tô Dương cau mày vắt óc nghĩ cách, hai luồng sáng lại lần nữa xuất hiện trước mặt anh.

Không cần nói nhiều, hiện giờ trong này ngoại trừ Tô Dương ra thì chỉ còn lại một nam một nữ nọ. Lần này bọn chúng đi từ trong boongke ra, đúng lúc đụng mặt Tô Dương. Mà chúng gần như cũng không hề dừng lại, trực tiếp bay sang từ bờ bên kia của khe hở rộng bảy tám mét.

Đúng là cmn gặp ma rồi!

Cho dù là tận mắt nhìn thấy, Tô Dương vẫn có phần không thể tin.

Đương lúc Tô Dương còn đang kinh ngạc vì hành vi của hai kẻ nọ thì chúng đã đi tới trước mặt anh: “Mày cmn có phải rất muốn tao giết mày không? Hồi nãy đã tha mày một lần, vậy mà còn dám đuổi tới đây?”

Không ngoài ý liệu, Tô Dương vẫn bị gã đàn ông kia cách không bắt lấy, lần này, gã trực tiếp thả anh ở giữa lưng chừng khe nứt.

Cho dù có là tượng đất, nhưng hai lần bị người ta đùa bỡn như thế thì cũng phải nổi giận. Thế nên Tô Dương cũng giận điên mà không để ý gì, bắt đầu mắng gã đàn ông nọ như điên: “Mày có gan thì mày cứ ném tao xuống cho tao chết đi. Nếu không tao chắc chắn sẽ liều mạng với mày. Ông đây cả chết cũng không sợ, chẳng có nhẽ tao lại sợ sự uy hiếp của mày hay sao?”

“Muốn chết? Đâu có dễ dàng như vậy?”

Gã đàn ông cười nham hiểm, đoạn ném thẳng Tô Dương qua bờ bên kia của khe nứt – là chỗ mà anh vẫn rất muốn qua.

Thấy Tô Dương té xuống mặt đất gồ ghề một cách thê thảm, gã đàn ông nọ lại nói: “Lính đào ngũ, mày cứ yên phận ở đây sống hết đời đi!”

“Sống má mày, ông đây không phải lính đào ngũ.”

Tô Dương tức giận gào lên, thứ đổi lại là một đấm giận dữ của gã đàn ông. Anh bị một đấm này đánh bay thẳng vào lối đi.

“Ha ha, còn tưởng bị câm, ra là cũng biết mắng người.”

Người phụ nữ cười duyên một tiếng, lại lần nữa phất tay tóm Tô Dương lại.

Tuy nụ cười của người phụ nữ này rất đẹp, nhưng trong mắt Tô Dương, đấy cũng chỉ là rắn rết mà thôi. Anh lại ộc ra một búng máu loãng, rồi lần nữa rút dao găm ra.

“Quỷ, khống chế anh ta, tôi muốn đọc tâm trí.”

Lời của người phụ nữ khiến Tô Dương không khỏi rùng mình. Con ả này lại còn biết đọc tâm trí!

Nhưng giờ đây anh chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình dưới sự điều khiển của hai kẻ đó mà vô thức bay về phía người phụ nữ, thậm chí ngay cả sức giãy giụa cũng không có. Mắt anh mở trân trân, nhìn người phụ nữ nọ đặt một tay lên đầu mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp