Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 5: Lần đầu thấy dị năng, không điều khiển được


1 năm

trướctiếp

Tô Dương thầm nghĩ đến việc tự sát.

Nhưng trong khoảnh khắc ý nghĩ ấy xuất hiện, Tô Dương mới nhận ra rằng mình chẳng thể có nổi sức lực để mà tự sát!

Bất lực mặc cho hai người họ khống chế và thao túng anh, trong lòng Tô Dương tuyệt vọng vô cùng.

Không làm được! Thật sự không điều khiển được bản thân!

Một hồi sau, cuối cùng người phụ nữ đó cũng thả ngón tay đặt trên đầu Tô Dương ra, rồi nói với người đàn ông kế bên cô ta với nét mặt phức tạp.

"Quỷ, anh ta thật sự không phải là lính đào ngũ, mà là đội trưởng của tiểu đội cứu hộ trong cái boongke này. Vụ nổ lớn xảy ra vào bảy ngày trước, khi anh ta hôn mê thì bị nổ dẫn đến chết giả, cho nên anh ta chẳng hề biết mọi chuyện xảy ra ở đây. Hiện tại anh ta là người sống duy nhất trong cái boongke này."

Lời nói của người phụ nữ khiến trong lòng Tô Dương dấy lên sự kinh hãi.

Anh bị nổ đến chết giả ư?

Nói thế thì chẳng khác nào anh đã hôn mê tận bảy ngày?

Hơn nữa cô ta mới nói anh là người sống cuối cùng trong cái boongke này.

Chẳng lẽ những thôn dân và đội tân binh mà anh dẫn vào giờ cũng đã chết hết?

Không thể nào, chắc chắn không thể nào!

Sao anh có thể hôn mê một mạch tận bảy ngày mà không bị chết đói chứ?

Phải biết rằng người bình thường chẳng thể sống lâu được đến như vậy trong tình trạng không ăn không uống.

"Đem anh ta về!" Người đàn ông cau mày suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng nói.

Sau đó Tô Dương bị người đàn ông túm lấy từ xa hệt như một món hàng, rồi đi về phía lối ra.

"Buông tôi xuống!"

Tô Dương vô cùng căm phẫn đối với hành vi của bọn họ.

Anh vốn định vào trong boongke để tìm vũ khí, đồ ăn và thuốc men.

"Ồn ào!'

Tiếng gào thét của Tô Dương khiến người đàn ông được người phụ nữ kia gọi là 'Quỷ' đang đi phía trước khó chịu.

Chỉ thấy anh ta huơ tay một phát, Tô Dương cảm giác cổ của mình đau nhói.

Một quân nhân mạnh mẽ như Tô Dương lại dễ dàng bị người đàn ông đó đánh ngất.

Mùi nước khử trùng khiến Tô Dương đang hôn mê tỉnh lại.

Cơn đau ở cổ nói cho Tô Dương biết rằng trước đó anh đã bị một người tên là 'Quỷ' đánh ngất.

Đây là đâu?

Mùi nước khử trùng nồng nặc khiến Tô Dương rất thắc mắc.

Sau khi cố gắng mở mắt ra, Tô Dương mới nhận thấy thứ xuất hiện trong tầm mắt của mình là một cái bóng đèn đang bật sáng trên trần nhà.

Thế nhưng nó cứ chớp tắt, trông có vẻ không đủ điện, chắc là được chạy bằng máy phát điện.

Giờ đây Tô Dương đã có thể khẳng định rằng hai người đó thật sự đưa anh rời khỏi boongke!

Hơn nữa còn đưa anh đến một chỗ hoàn toàn xa lạ.

Nơi đây chắc là phòng y tế, tuy trông có vẻ vô cùng thô sơ.

Tô Dương dùng sức ở tay muốn ngồi dậy từ trên giường.

"Đừng nhúc nhích! Anh nằm yên cho tôi, không thấy anh đang được truyền dịch dinh dưỡng à?"

Ngay khi Tô Dương vừa định ngẩng đầu ngồi dậy từ trên giường, tiếng kêu của một người phụ nữ cất lên cùng lúc với tiếng mở cửa.

Tô Dương không biết đây là đâu, với anh thì người ở đây là địch hay bạn?

Thế nên lời nhắc nhở của người phụ nữ chẳng hề ảnh hưởng đến hành động của Tô Dương, anh vẫn ngồi dậy.

Bởi vì Tô Dương cố ngồi dậy nên cái kim tiêm truyền dịch vốn đang cắm trên mu bàn tay đã bị rơi ra do hành động của anh.

Cái kim tiêm bị rơi ra vẫn còn đang nhỏ giọt chất lỏng.

Đây thế mà lại là một loại chất lỏng màu đỏ!

Có lẽ đây là dịch dinh dưỡng mà người phụ nữ mới mở cửa nói.

Tô Dương chưa bao giờ truyền dịch dinh dưỡng, cho nên anh chẳng hiểu mấy về chất lỏng màu đỏ này.

Người phụ nữ kia nói nó là cái gì thì là cái đó thôi.

"Anh thật là! Sao chẳng nghe lời gì hết vậy?"

Một bóng trắng lướt qua trước mắt Tô Dương.

Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng xuất hiện ở đầu giường của Tô Dương.

Người phụ nữ đó nhanh tay cầm lấy kim tiêm, tay còn lại ấn tắt bộ điều tiết lưu lượng trên ống truyền dịch.

"Đây là đâu?"

Tô Dương cất tiếng hỏi, đồng thời sờ tìm dao găm trên người.

"Anh hỏi đây là đâu ư?"

Người phụ nữ đó ngẩng đầu lên, cuối cùng Tô Dương cũng thấy rõ khuôn mặt của cô ta.

Mặc dù cô ta trẻ tuổi nhưng không đẹp lắm.

Cô ta có một nốt ruồi đen ở gần khóe miệng, ngoài ra hai bên cánh mũi của cô ta cũng có rất nhiều vết nám.

Tô Dương không tìm thấy dao găm và túi đạn giắt ở lưng quần.

Rõ ràng bọn họ đã soát và lấy đi những vũ khí đó.

"Đây là chỗ nào?"

Tô Dương thôi không tìm vũ khí nữa, lại lên tiếng hỏi người phụ nữ đó.

Cho dù Tô Dương không có vũ khí thì anh vẫn tự tin rằng mình có thể nhanh chóng chế ngự người phụ nữ này.

Nhưng hiện giờ Tô Dương mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, hoàn toàn không rõ tình hình hiện tại.

Anh sợ rằng mình vừa mới khống chế người phụ nữ này thì sẽ có kẻ cầm vũ khí xuất hiện.

Thế nên Tô Dương không manh động.

"Đưa tay anh cho tôi!"

Người phụ nữ cầm kim tiêm trong tay, gần như ra lệnh với Tô Dương.

Giọng điệu của người phụ nữ đó khiến Tô Dương rất khó chịu.

Thế nên Tô Dương không đưa tay mình ra theo ý của cô ta.

"Chỗ này là bệnh viện, anh phải nghe lời tôi!"

Thấy Tô Dương không động đậy, người phụ nữ lại lên tiếng.

Hiển nhiên cô ta cũng rất bất mãn đối với hành động của Tô Dương.

"Bệnh viện nào?"

Ngay lúc nãy Tô Dương đã nhanh chóng liếc nhìn căn phòng mình đang ở.

Chỉ có thể nói là rất sơ sài, đây là một căn phòng làm bằng ván gỗ cũ bỏ đi.

Trên mặt đất thậm chí còn có bùn đất gập ghềnh.

Ngay cả cái giường anh đang nằm cũng được làm bằng một cánh cửa và hai cái giá đỡ.

"Không có tên, anh mau đưa tay cho tôi, tôi còn phải chăm nom cho người khác nữa."

Cuối cùng người phụ nữ đó không còn kiên nhẫn, bắt đầu hối thúc Tô Dương.

Nhìn dáng vẻ của cô ta như thể Tô Dương không đưa tay ra thì cô ta sẽ tự chộp lấy vậy.

"Chỗ chúng tôi không có nước, y tá chết đi đâu hết rồi?"

Bên ngoài bỗng có tiếng chửi bới khiến người phụ nữ đứng trước mặt Tô Dương lập tức biến sắc.

"Mấy người đều là ông lớn cả, Tô Dương anh không thích truyền thì thôi! Tôi phải đi đổi thuốc cho người khác."

Người phụ nữ nói xong bèn chẳng thèm quan tâm đến Tô Dương nữa mà bỏ đi luôn.

Sao cô ta lại biết tên mình?

Dù rằng người phụ nữ đó đã rời đi nhưng lại khiến cho Tô Dương có thắc mắc mới.

Không thể hiểu nổi, Tô Dương thật sự chẳng thể hiểu được.

Sau khi người phụ nữ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại mình Tô Dương.

Sau khi ngồi trên cái giường được làm bằng cánh cửa một lúc, Tô Dương quyết định đi ra ngoài xem.

Mặc dù hiện giờ Tô Dương vẫn cảm thấy rất đói, nhưng anh mắc tiểu lắm rồi.

Cũng không biết người phụ nữ đó đã truyền cho anh bao nhiêu cái gọi là dịch dinh dưỡng nữa.

Kế bên chắc vẫn là phòng bệnh, bởi vì người chửi bới vừa rồi giờ vẫn đang nói luôn mồm.

Tô Dương có thể nghe thấy rõ ràng đó là giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi.

Cũng không biết người mà bà ta chửi rủa có phải là người phụ nữ muốn ghim kim lại cho anh vừa rồi không, vì Tô Dương không nghe thấy tiếng đáp lại.

Chỉ vài bước thôi Tô Dương đã đi tới cánh cửa không hề đóng kín trước mặt.

Tô Dương mở cửa phòng ra, cảnh tượng bên ngoài đã khiến anh sững người ngay tại chỗ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp