Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 6: Sự việc hãy còn biến hóa, cơn mưa kỳ lạ


1 năm

trướctiếp

Dưới những ánh đèn chạy bằng máy phát điện dùng dầu diesel, tất cả mọi thứ mà Tô Dương nhìn thấy chỉ là một đống đổ nát.

Trong không khí thì toàn là bụi bay mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Bụi bặm do va chạm tạo ra vẫn chưa rơi xuống hết.

Tô Dương quan sát xung quanh mới phát hiện toàn bộ doanh trại chỉ có một vài cái nhà lều ít ỏi mà thôi.

Nơi đây chẳng hề giống bệnh viện, mà giống như doanh trại cho dân tị nạn hơn.

Ngay khi Tô Dương chuẩn bị trốn khỏi cái nơi xa lạ này thì bầu trời đêm đen kịt bỗng sáng lên.

Tô Dương ngờ vực ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, và rồi anh trông thấy một cảnh tượng khiến anh sững sờ.

Mưa! Cơn mưa phát sáng lạ kỳ!

Nguyên nhân khiến nơi đây sáng lên là do mưa rơi từ trên trời!

Hạt mưa phát ra tia sáng màu trắng bạc rơi nhanh lên người Tô Dương.

Cảm giác giọt mưa rơi trên người khác hẳn so với bình thường, Tô Dương không chỉ không cảm nhận được sự lạnh giá, mà lại cảm nhận được sự ấm áp bất ngờ.

Cơn mưa này mang đến cảm giác nóng khi rơi lên người!

Cảm giác này tựa như đang ngâm mình trong bồn tắm nước nóng vậy, dễ chịu và khoan khoái.

Thậm chí Tô Dương có thể cảm giác được từng lỗ chân lông trên người mình đang reo hò nhảy múa.

Ngay cả cảm giác đói bụng cũng biến mất trong khoảnh khắc này.

Nước mưa kỳ lạ lập tức khiến lính canh trong doanh trại chú ý đến.

Đứng trước cơn mưa lớn bất chợt và vô cùng kỳ lạ này, những lính canh đó chỉ đành núp mình dưới lều, lớn tiếng gọi Tô Dương.

"Ai kia? Mau trở vào lều cho tôi!"

Tô Dương phớt lờ tiếng kêu gọi của lính canh ở đối diện.

Hiện tại Tô Dương chỉ muốn đứng tại nơi đây và tắm mình trong nước mưa ấm áp.

Có lẽ những lính canh đó e sợ cơn mưa không rõ nguồn gốc này, nên cho dù bọn họ kêu gào nhưng chẳng có ai lao đến đuổi Tô Dương đi.

Trong cái lều cách Tô Dương không xa, màn cửa được vén lên.

"Mẹ ơi! Trời đổ cái quái gì vậy?"

Một người phụ nữ ló đầu ra từ trong cái lều, chính là người phụ nữ muốn ghim kim cho Tô Dương.

Nhưng sau khi cô ta phát hiện bên ngoài có gì đó không ổn thì lập tức lộ vẻ kinh hãi ra mặt.

"Kêu cái quái gì thế? Không cho chúng tôi yên ổn nghỉ ngơi được à?"

Người phụ nữ thét lên, bên trong lập tức có tiếng đáp lại dữ dội hơn.

Trong tay người phụ nữ đang cầm vài chai thuốc, cô ta không vui vẻ kéo màn lại.

"Sao anh đứng ngoài đây?"

Cuối cùng người phụ nữ cũng trông thấy Tô Dương đứng trong màn mưa, kinh ngạc hỏi anh.

"Dầm mưa."

Tô Dương cảm thấy rất thông cảm đối với chuyện mà người phụ nữ đang phải chịu đựng.

Cô ta xui xẻo thật, gặp phải một bệnh nhân không biết điều đến thế.

Thế nên khi cô ta hỏi, Tô Dương đáp nhanh lại một câu.

"Điên à! Mau vào trong đi, anh còn chưa truyền dịch xong đâu đấy."

Không ngờ câu trả lời lịch sự của Tô Dương lại khiến người phụ nữ bực bội.

Tâm trạng hiện tại của cô ta chắc chắn rất tệ.

Thấy cô ta đứng dưới mái hiên lều và không định tiến đến lôi mình vào, Tô Dương dứt khoát mặc kệ cô ta.

Chẳng lẽ anh còn phải giải thích với cô ta rằng tôi dầm mưa rất dễ chịu ư? Hết luôn cả cảm giác đói bụng?

Tô Dương dám chắc rằng nếu anh thật sự giải thích như vậy với cô ta, thì cô ta nhất định sẽ cho rằng anh bị điên thật.

Chẳng mấy chốc nước mưa đã đọng lại ở dưới đất, trông giống như một dải sáng đang chảy, mà cũng giống như dòng xe cộ trên đường trong đêm tối.

Dưới chân Tô Dương giờ đã xuất hiện một bãi màu đen cực kỳ bắt mắt dưới cơn mưa hắt sáng.

Đó là bụi đất bị nước mưa giội xuống!

Chẳng qua Tô Dương không biết đây rốt cuộc là bụi trên người mình hay bụi bay trong không khí.

"Này! Anh đừng đứng đó nữa, cơn mưa này có vẻ rất kỳ lạ, nếu nó ăn mòn như mưa axit thì anh toi đời đấy!"

Cuối cùng người phụ nữ đó mềm lòng, trông thấy Tô Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ thì lên tiếng hối thúc Tô Dương.

Nhưng không đợi Tô Dương lên tiếng trả lời, cơn mưa lại bỗng dưng biến mất.

Ngay cả nước mưa phát sáng mới đọng ở dưới đất cũng biến mất trong tích tắc.

Cơn mưa này đến đột ngột, mà biến mất còn kỳ lạ hơn!

Tô Dương ngờ vực sờ quần áo trên người, vậy mà lại khô ráo.

Cơn mưa đó như thể chưa từng xuất hiện vậy.

Dù nghi hoặc, nhưng Tô Dương vẫn cảm thấy trong người mình đầy sức lực.

Nhìn đống đá trước mặt, Tô Dương nhấc chân rời đi.

"Này! Anh muốn đi đâu? Mau quay lại!"

Người phụ nữ đó thấy Tô Dương không trở vào lều, bèn lớn tiếng gọi Tô Dương lại.

"Tôi muốn đi tiểu!"

Tô Dương có chút khó chịu ngoái lại nói với người phụ nữ đó, bấy giờ cô ta mới bối rối dừng bước.

Người phụ nữ này cái gì cũng tốt, chỉ là nói nhiều quá!

Ngay khi Tô Dương quay lưng về phía người phụ nữ, nép mình sau tảng đá để xùy xùy thì mặt đất bỗng nhiên run lên.

Tô Dương không kịp đề phòng, anh đứng không vững suýt chút nữa thì té ngã.

Lại động đất ư?

Mặt đất rung chuyển lập tức khiến Tô Dương nhớ đến cảnh tượng mà anh nhìn thấy trong lối đi boongke trước đây.

Tô Dương rất sợ rằng trên mặt đất sẽ xuất hiện thêm một vết nứt, vội vàng hét lên với người phụ nữ đã chạy ra chỗ đất trống.

"Chạy mau đi! Cô mau rời khỏi chỗ đó đi!"

Tuy nhiên người phụ nữ mới còn lảm nhảm lại làm ngơ trước tiếng kêu của Tô Dương!

Thấy người phụ nữ vẫn ngẩn ngơ đứng tại chỗ, Tô Dương tức giận xoay người chạy về phía cô ta.

Cái lều mà người phụ nữ đó bước ra bất ngờ bị một sức mạnh khó hiểu hất tung lên.

Phần mái lều bị hất tung lên trời.

Một thứ khổng lồ mà Tô Dương chưa từng thấy trước đây lộ ra nửa phần thân ở chỗ ban đầu của cái lều rách nát.

"Mẹ nó! Cái gì đây?"

Một thứ xấu xí đột nhiên xuất hiện khiến Tô Dương giật thót mình.

Lúc này Tô Dương mới hiểu ra không phải vừa rồi người phụ nữ kia không nghe thấy tiếng kêu của mình, mà là bị sự xuất hiện đột ngột của thứ này làm cho ngu người.

"Á á á! Cứu tôi! Cứu mạng với!"

Trong không trung đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong miệng của con quái vật đó đang cắn nửa người.

Tô Dương biết giọng nói này!

Đó không phải là giọng nói quở mắng nữ y tá trước đó sao?

Thấy con quái vật đó thực sự ăn thịt người, Tô Dương cũng chẳng chần chừ nữa, kéo nữ y tá còn đang đờ đẫn bỏ chạy.

Thế nhưng người phụ nữ đã chết điếng người, cơ thể cũng cứng như khúc gỗ chẳng biết di chuyển.

Tô Dương kéo cô ta không được, ngược lại bị cô ta kéo ngã xuống đất.

Nhìn thấy con quái vật mềm nhũn to cỡ một người ôm sắp lao về phía hai người, Tô Dương sốt ruột không thôi.

Tô Dương không làm được chuyện bỏ lại người phụ nữ rồi một mình chạy trốn.

Ngay lúc Tô Dương hết đường xoay xở, lính canh bên kia rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.

"Pằng pằng, pằng pằng, pằng pằng..."

Tiếng súng vang lên, những viên đạn sáng rực bay về phía con quái vật đang ngóc đầu lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp