Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 7: Quái vật giun đất khổng lồ


1 năm

trướctiếp

“Xì——”

Vừa vứt đạn chiếu sáng từ dưới đất lên không trung, bầu trời đêm lập tức sáng tỏ.

Mượn ánh sáng của đạn chiếu sáng, lúc này Tô Dương mới nhìn rõ con quái vật nhuyễn thể khổng lồ kia.

Thì ra là một con giun đất khổng lồ!

Không còn thời gian suy nghĩ tại sao con giun đất đó lại trở nên khổng lồ như vậy, nhân lúc những lính canh kia còn đang công kích như rắn mất đầu, Tô Dương lập tức ôm cô gái đang nằm dưới đất lên rồi chạy ngay.

Cô gái này mặc dù không mập, nhưng trọng lượng cũng gần năm mươi lăm cân.

May mà cô gái đã bị giun đất khổng lồ dọa ngây ngân cả người nên không giãy dụa lung tung trong lòng Tô Dương.

Mặc dù cả đường gập ghềnh nhưng Tô Dương cũng phải giành giật từng giây từng phút để chạy khỏi phạm vi công kích của giun đất khổng lồ.

Đợi đến khi Tô Dương thở hổn hển quay đầu lại nhìn con giun đất khổng lồ kia thì thấy nó đang bị lính canh dùng đạn bắn máu me bê bết.

“Grừ!”

Mặc dù trên thân thể đang bị súng đạn công kích kịch liệt, nhưng giun đất khổng lồ không vì thế mà chết.

Mà ngược lại, nó còn giận dữ hơn!

Mặt đất xảy ra run lắc ngày càng mạnh mẽ, giun đất khổng lồ cuốn càng nhiều thân thể ra từ trong bùn đất.

Thân thể bị công kích khiến nó trực tiếp bỏ qua, không đuổi theo Tô Dương và nữ y tá xấu xí này nữa.

Chỉ thấy giun đất khổng lồ mạnh mẽ hất đổ hết những lều trại ở đó đang ngăn trở trước mặt nó rồi liền lủi vào trong dất.

Chạy trốn rồi?

Mắt thấy giun đất khổng lồ đã chui một đầu vào trong đất, sau đó không thấy lộ diện nữa thì Tô Dương mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Cô không sao chứ?”

Mắt thấy con quái vật giun đất khổng lồ kia đã chạy trốn, Tô Dương mới quay đầu, thuận miệng hỏi nữ y tá sau lưng mình một câu.

“Hả? À! Tôi không sao, tôi không sao, cái thứ vừa nãy là thứ gì vậy? Sao nó lại giống rắn thế?”

Nữ y tá xấu xí đoán chừng đã bị dọa sợ thật, sau khi nghe thấy câu hỏi của Tô Dương, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô ta mới phản ứng lại anh đang hỏi mình.

Nhưng mà cũng vì tính đặc thù của công việc mình đang theo đuổi, cô ta thế mà lại còn tâm trạng quan tâm xem con quái vật vừa nãy là thứ gì.

“Này! Hai người bên kia, mau về đây!”

Tô Dương không kịp trả lời câu hỏi của nữ y tá xấu xí, vì những lính canh bên kia đã dừng công kích, giờ đã phát hiện ra hai người họ.

Nghe thấy tiếng lính canh la hét, Tô Dương lập tức sửng sốt.

Nhưng mà ngay khi Tô Dương đang suy xét xem rốt cuộc có cần chạy về hay không thì nữ y tá xấu xí sau lưng anh đã nhanh chân chạy về phía lính canh.

Bây giờ không biết con giun đất khổng lồ kia đã đi xa chưa, có thể ở lại đây không mấy an toàn.

Anh không quen biết gì những tên lính canh ở đối diện, nhưng dù sao thì trong tay bọn họ cũng có súng, có vũ khí.

Có lẽ đi cùng với bọn họ sẽ an toàn hơn một chút.

Trong lòng Tô Dương nghĩ như thé, anh liền bắt đầu chạy theo sau nữ y tá xấu xí chạy về phía lính canh bên kia.

Khi chạy tới chỗ nơi dựng lều lán lúc trước, nữ y tá xấu xí đột nhiên dừng bước.

Tô Dương không biết có phải cô ta lại phát hiện ra gì nữa rồi không nên cũng lập tức chạy lên.

Chỉ thấy trên mặt đất trừ mấy bãi máu ra thì toàn là da thịt trên người con giun đất khổng lồ lúc nãy bị súng đạn bắn rơi xuống.

Số da thịt đó màu xanh vàng, thoạt nhìn rất ghê tởm.

“Cô đang nhìn gì vậy?”

Tô Dương giơ tay huơ huơ trước mặt nữ y tá xấu xí, tỏ ý cô ta nhanh rời đi.

“Chết rồi, bọn họ bị con quái vật kia giết chết cả rồi.”

Nữ y tá xấu xí lầu bầu một câu, vẻ mặt bi thương quay đầu nhìn Tô Dương một cái.

Tô Dương không hiểu “bọn họ” trong miệng nữ y tá xấu xí là chỉ những ai, anh cũng không quen biết, vậy nên đương nhiên sẽ không có nhiều hảo cảm hay than thở gì.

Nếu buộc Tô Dương phải nói một ít ấn tượng về bọn họ, vậy ấn tượng nhất chính là thái độ ngang ngược, đanh đá của nữ y tá xấu xí.

Loại người như cô ta Tô Dương đã gặp rất nhiều rồi, bình thường khi đối xử với đồng loại đều ngang ngược vô lý, điêu ngoa vô cùng.

Một khi gặp phải nguy hiểm gì đó, tuyệt đối chính là kẻ đầu tiên chạy trốn.

Chết cũng đã chết rồi, anh thật sự không biết trong lòng nữ y tá xấu xí có gì phải thương cảm.

“Hai người vẫn còn lề mề ở đó làm gì thế? Nhanh tới đây, ở đây chúng tôi có mấy người bị thương.”

Hai người nán lại nơi này mới một chút mà lính canh bên kia đã bắt đầu quát lớn thúc giục lần nữa.

Nghe thấy có người bị thương cần cứu chữa, nữ y tá xấu xí lập tức phục hồi lại tinh thần.

Sau khi hai người chạy tới chỗ đám lính canh, Tô Dương mới phát hiện thì ra lính canh ở đây cũng là quân nhân.

“Cậu cũng được giữ lại lúc giải ngũ sao?”

Có lẽ là phát hiện ra trên người Tô Dương còn mặc quân trang không có quân hàm, trong số lính canh có một người đi ra hỏi anh.

Tô Dương ngẩng đầu nhìn người đó một cái thì phát hiện anh ta và mình ăn mặc giống nhau, chỉ có quân trang mà không có quân hàm.

Tô Dương gật đầu, anh không quen biết người này nên cũng không muốn nhiều lời với người ta.

“Sao trước đây chưa từng nhìn thấy anh, anh không thuộc đại đội của chúng tôi sao?”

Thấy Tô Dương gật đầu mặc nhận, người đàn ông kia trực tiếp gác súng trên tay ra sau lưng, đi vài bước tới gần Tô Dương.

“Không phải, tôi được người khác mang đến đây. Xin hỏi nơi này thuộc khu vực nào?”

Tô Dương thật sự không quen biết người này, hơn nữa anh cũng không quen biết tân binh nào sau lưng anh ta cả.

Tô Dương không biết hai người một nam một nữ tên là Quỷ và Ảnh kia mang anh tới nơi này là thuộc khu vực nào.

Thiên thạch rơi xuống và mặt đất lệch vị trí khiến bây giờ đi tới đâu cũng đều là những đống đổ nát kéo dài không dứt, bề mặt trái đất thay đổi nghiêng trời lệch đất khiến Tô Dương không phân biệt được rốt cuộc nơi này là ở đâu.

Nhìn quanh bốn phía, trừ trời đặc biệt tối tăm ra thì nơi nào cũng y như nhau.

“Tôi cũng không biết nơi này là nơi nào, là một người đàn ông và một cô gái cứu chúng tôi, sau đó liền sắp xếp chúng tôi ở lại đây. Để báo đáp họ, chúng tôi cần ở lại đây bảo vệ nơi này thay họ.”

Lời của người lính già vốn đã nên xuất ngũ như Tô Dương khiến cách nhìn trong lòng Tô Dương về một nam một nữ kia xảy ra chút thay đổi.

Nếu nói như thế, có lẽ hai người kia cũng không phải người xấu.

“Mấy người có thấy vũ khí của tôi chưa? Là một cây dao găm và một ít đạn.”

Tô Dương biết mình đã không còn hỏi được gì từ miệng những người này nữa nên liền chuyển đề tài.

Tất cả những thứ ở đây hầu như đều có thay đổi, vì an toàn, Tô Dương phải có một vũ khí phòng thân tiện tay mới được.

“Á——­”

Một tiếng gào lớn đột nhiên vang lên, khiến mấy người đang đứng quanh đây lập tức run lên.

Tô Dương quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy là do người bị thương đang được nữ y tá xấu xí băng bó phát ra.

Người lính già xuất ngũ lúc nãy nói chuyện với Tô Dương lập tức nhíu mày, cúi đầu hỏi một câu.

Nhưng mà người bị thương kia sau khi kêu đau thì đã rơi vào hôn mê, bây giờ chắc chắn không thể nào trả lời câu hỏi của anh ta được.

“Ruột của anh ta lòi ra ngoài, vừa rồi tôi đã giúp anh ta nhét lại.”

Nữ y ta xấu xí đứng dậy, trên tay vẫn còn dính một ít máu tươi và thứ gì đó bẩn bẩn.

“Còn sống được nữa không?”

Nghe thấy nữ y tá xấu xí nói như thế, người lính già xuất ngũ này nhíu mày càng chặt.

“Vâng theo ý trời đi! Tôi chỉ là y tá, không phải là bác sĩ.”

Câu trả lời của nữ y tá xấu xí lập tức khiến người lính già xuất ngũ phải chửi ra tiếng.

“Mẹ nó chứ, giờ mới được mấy ngày đâu mà nhóm chúng ta đã chết hết chỉ còn sót lại mấy mống thế này.”

Người đàn ông nói thế, nước mắt cũng đã chảy dài trên mặt.

“Đội trưởng!”

Hành động của người đàn ông lập tức khiến những tên lính mới sau lưng anh ta bùi ngùi theo.

Nhìn hành động của mấy người kia, Tô Dương đột nhiên nhớ lại một số chuyện trước khi mình hôn mê.

Bất giác, Tô Dương cũng rơi nước mắt cùng họ.

“Các người còn ở đây khóc lóc cái gì? Mau khiêng anh ta vào trong lều đi chứ!”

Mắt thấy một đám già trẻ lớn bé đều bắt đầu lẳng lặng rơi nước mắt, lúc này nữ y tá xấu xí lại lên tiếng răn dạy mọi người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp