Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 10: Giết chết giun đất và rơi xuống hố sâu


1 năm

trướctiếp

Người đàn ông dẫn đầu mấy người tấn công dữ dội, ở phía sau, Tô Dương bắt đầu nương theo bóng đêm và lợi dụng những chướng ngại vật trên đường để ẩn nấp, chạy về phía con giun đất khổng lồ.

Mặc dù cho đến tận bây giờ, Tô Dương vẫn chưa phát hiện ra trên đầu con quái vật giun đất này có đầy đủ các giác quan - mắt, mũi và lỗ tai.

Thế nhưng cẩn thận một chút thì vẫn hơn.

Khi nãy người đàn ông đã nói cho Tô Dương biết vị trí cất chứa xăng, nhưng nó lại nằm ở trong đống đổ nát cách con giun đất không xa.

Hiện tại, Tô Dương có cảm giác như cơ thể của mình tràn đầy năng lượng, ngay cả các giác quan như thính giác và thị giác đều trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.

Đối sự thay đổi của tình trạng cơ thể mình, ngay cả chính bản thân Tô Dương cũng không thể nào lý giải được một cách rõ ràng.

Không biết là do tiềm năng của cơ thể bộc phát trong tình huống nguy hiểm, hay là bởi vì trước đó anh đã dầm mình trong cơn mưa quỷ quái kia.

Dù sao thì bất kể là nguyên nhân gì, trong thời điểm này, Tô Dương rất cần có trạng thái như vậy.

Nhân lúc nhóm người đàn ông đang dùng những đồ vật ném vào người con giun đất, Tô Dương nhanh chóng chạy tới vị trí phía sau của máy phát điện.

Lại nhìn con giun xấu xí kia, giờ đây khoảng cách giữa nó và Tô Dương chỉ còn lại ba mét ngắn ngủi.

Tô Dương cẩn thận nín thở, cố gắng để động tác của mình trở nên nhẹ nhàng và linh hoạt hết sức có thể, tránh để bị giun đất phát hiện.

“Người anh em, cẩn thận phía sau! Nó đang xông tới chỗ cậu đấy?”

Ngay lúc Tô Dương vừa khẽ thở dài nhẹ nhõm, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng hô to đầy lo lắng của người đàn ông.

Nghe thấy tiếng hô, Tô Dương ngay lập tức giật mình.

Anh vội vàng lăn ra khỏi chỗ, núp ra phía sau chiếc máy phát điện.

Sau khi rút con dao găm ra ngoài, lúc này Tô Dương mới rảnh rỗi quay đầu xem xét tình hình đằng sau lưng.

Con quái vật giun đất xấu xí kia quả nhiên là đã tấn công về phía anh.

Tuy nhiên, vì lúc trước nó đã phun hết đống bùn đất trong cơ thể ra ngoài rồi, cho nên hiện tại nó chỉ còn to cỡ cái thùng nước mà thôi.

Trông thấy con quái vật giun đất đã không còn kích thước khổng lồ như trước đó, Tô Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, anh cũng nâng cao tinh thần cảnh giác.

Tô Dương đã từng chứng kiến nắm bùn, hay có thể nói quả bóng phân mà con giun đất phun ra ngoài - nó có tính ăn mòn vô cùng ghê gớm.

Hiện tại phải giằng co với quái vật giun đất ở khoảng cách gần thì Tô Dương mới có cơ hội quan sát được toàn thân của nó một cách kỹ lưỡng.

Con quái vật giun đất xấu xí này mặc dù nó đã teo nhỏ lại hơn so với trước, thế nhưng cơ thể vẫn rất dài, xem chừng có thể lên đến bốn mét.

Tô Dương trốn ở đằng sau chiếc máy phát điện, trong lòng không ngừng cầu nguyện rằng con giun đất vẫn chưa phát hiện ra anh, mà nó chỉ là bị âm thanh của máy phát điện phát ra thu hút tới mà thôi.

Thế nhưng sự thật lại không được như mong muốn, Tô Dương phát hiện ra bản thân mình đã xem thường con quái vật giun đất xấu xí này rồi.

Sau vài giây ngắn ngủi giằng co với Tô Dương, cả người nó đột nhiên nhảy lên, lao vun vút về phía anh.

Chứng kiến cảnh những tia lửa điện xẹt qua trong không khi, trong lòng Tô Dương chỉ muốn văng tục.

Mất công trước đấy anh còn thầm nghĩ ở trong lòng rằng con quái vật này hành động chậm chạp.

Bây giờ xem ra, nó căn bản chính là đang khinh thường nhóm người bọn họ!

Hiện tại đoán chừng là con giun đất đang phải chịu nhiều uy hiếp, cho nên mới có thể có phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Tình huống lúc này không cho phép Tô Dương suy nghĩ nhiều nữa, anh duỗi tay cầm chặt dây cáp điện ở bên cạnh chiếc máy phát điện vẫn còn đang hoạt động, sau đó ném mạnh về phía con giun xấu xí ghê tởm kia.

Hy vọng rằng thứ này có thể làm giảm bớt tốc độ tấn công của nó.

Rất may mắn, khi con quái vật giun đất xấu xí này phát hiện Tô Dương ném dây điện về phía nó, nó đã dùng đuôi hất ra, đồng thời phun ra một nắm bùn đất.

Một tia lửa lóe lên trong không trung, con giun đất xấu xí chưa kịp rụt cái đuôi của mình về thì đã bị dây điện quất trúng.

Nhìn quái vật giun đất đang nằm ở dưới đất run cầm cập, Tô Dương ngay lập tức đứng dậy, không chút do dự mà chạy về phía có cất chứa xăng.

“Lạch cạch lạch cạch…”

Một loạt âm thanh vang lên, máy phát điện đã xảy ra vấn đề, không còn hoạt động được nữa.

Nhưng cũng may là Tô Dương đã lấy được một thùng sắt chứa đầy xăng ra ngoài một cách an toàn, cũng có thể coi là hữu kinh vô hiểm* đạt được mục tiêu.

* Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Thừa dịp con giun đất vẫn còn đang run rẩy nằm trên mặt đất, vẫn đang chịu những dư âm thống khổ của điện giật chưa kịp phản ứng, Tô Dương nhanh chóng cạy nắp thùng xăng, sau đó tưới xăng lên toàn thân nó.

Cú sốc điện vừa rồi đã khiến cho cơ thể của con quái vật giun đất không ngừng run rẩy kịch liệt, vặn vẹo dữ dội.

Lúc này, ở phần đuôi của nó đã thải ra một lượng lớn bùn đất cực kỳ hôi thối.

Cơ thể của nó giờ đây đã teo nhỏ lại hơn một chút.

Tô Dương nhanh chóng đổ thùng xăng chừng năm mươi cân, tưới đẫm lên con quái vật giun đất từ đầu đến đuôi.

Xong xuôi, Tô Dương lập tức ném chiếc thùng xăng trống rỗng trong tay xuống, đồng thời hô to với người đàn ông ở phía bên kia:

“Nổ súng đi! Mau nổ súng bắn vào nó đi!”

Xăng tiếp xúc với không khí bốc hơi rất nhanh nên Tô Dương phải giành giật từng giây, chạy đua với thời gian.

Vừa hét, đồng thời Tô Dương cũng nhanh nhẹn nhảy xuống dưới một chiếc hố rất lớn ở trên mặt đất.

“Đoàng!”

“Xì… Xì…”

Ngay khi Tô Dương vừa mới nhảy xuống hố, trên mặt đất lập tức truyền đến một tiếng nổ vang trời.

Cùng lúc đó, con quái vật giun đất cũng rít lên đầy đau đớn.

Xem ra, biện pháp đốt lửa quả thực là hữu dụng!

Tô Dương còn chưa kịp cảm thấy vui vẻ vì giết chết được quái vật giun đất, anh đã rơi vào một nỗi sợ hãi mới.

Trong lúc hoảng loạn, cái hố lớn mà Tô Dương nhảy xuống hóa ra lại chính là đường hầm do con giun đất kia đào ra.

Mắt thấy chính mình đã trượt xuống một đoạn dài rồi thế mà vẫn chưa chạm xuống đến đáy, Tô Dương bắt đầu có chút hoảng hốt, thế nhưng anh lại không thể làm gì được.

Khi con quái vật giun đất lần đầu tiên xuất hiện, nó đã ăn đủ bùn đất rồi.

Có trời mới biết được rốt cuộc nó đã tạo ra cái hố này sâu đến nhường nào.

Thế nhưng cũng may mà thành hố khá nhẵn nhụi, hơn nữa cũng rộng khoảng chừng hai mét, cho nên Tô Dương không bị va chạm nhiều.

Qua một khoảng thời gian sau, cuối cùng thì Tô Dương cũng cảm nhận được cơ thể của mình không còn rơi xuống dưới nữa, mà là đang trượt về phía trước.

Kết thúc rồi! Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi!

Tô Dương trở tay đâm con dao găm xuống dưới vách đất, ngay lập tức cả cơ thể anh dừng lại.

Xem ra là anh đã sớm rơi xuống rồi, chỉ là anh vẫn chưa hề phát hiện ra mà thôi.

Nói cách khác, dưới tác dụng của quán tính, Tô Dương sẽ không thể nào dễ dàng dừng lại được.

Tô Dương thử đứng thẳng người dậy từ trên mặt đất, lúc này anh mới có thể thực sự xác định được, bản thân mình thực sự đã xuống tới nơi rồi!

“Khụ, khụ, khụ, khụ khụ…”

Tô Dương vừa mới định thở phào nhẹ nhõm thì ngay lập tức đã bị sặc, ho khan kịch liệt.

Trong đường hầm vẫn còn lưu lại dư vị của con quái vật giun đất kia, mùi vị hôi thối tanh tưởi thật sự là vô cùng khó chịu!

Lối đi trong hầm vô cùng tối tăm, Tô Dương căn bản là không có cách nào có thể phân rõ phương hướng, đành phải đi men theo vách hầm, tiến về phía trước đen ngòm.

Vì để tránh hít phải những mùi vị hôi thối ở trong đường hầm, Tô Dương phải cố gắng giảm số lần hô hấp càng nhiều càng tốt.

Thế nhưng dù sao thì Tô Dương cũng không phải là siêu nhân, phương pháp như vậy chẳng thể sử dụng được bao lâu, anh đã không thể kìm nén được.

“Thối thì cứ thối đi! Chẳng nhẽ lại tự mình nín thở đến ngạt chết sao?”

Tô Dương không biết rốt cuộc mình đã sờ soạng trong bóng tối biết bao lâu, thế nhưng anh vẫn chưa thoát ra được khỏi đường hầm.

Tô Dương thậm chí còn cảm thấy cái mũi của mình giờ đây đã không còn cảm nhận được mùi hương hôi thối tanh tưởi trong không khí nữa rồi.

Tô Dương biết, tình trạng này là do khứu giác của anh đã thích nghi với mùi hương sau khi ở trong môi trường này một thời gian dài.

Tô Dương bắt đầu có hơi lo lắng và sợ hãi, anh vẫn còn nhớ như in rằng trước đó con quái vật giun đất đã làm sập nguyên một khu vực lớn trước mặt.

Tại sao mãi mà anh vẫn chưa đi đến điểm cuối cơ chứ?

Ngay tại thời điểm Tô Dương dường như đã mất hết niềm tin, hao hết kiên nhẫn, thì ở phía trước đột nhiên xuất hiện một tia sáng.

“Ha ha… Ha ha ha…”

Cuối cùng cũng đã xuất hiện ánh sáng, Tô Dương điên cuồng cười lớn, anh liều mạng chạy nhanh về phía ánh sáng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp