Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 11: Lấy được trường đao, ăn luôn hòn đá


1 năm

trướctiếp

Đến khi càng chạy về phía trước, Tô Dương mới phát hiện ra, vẫn còn quá sớm để vui vẻ ăn mừng.

Ánh sáng mà anh trông thấy ban nãy chẳng qua là do một hòn đá ở trên mặt đất phát ra mà thôi.

Chỉ có một nửa hòn đá là lộ ra bên ngoài, còn nửa còn lại thì vẫn bị chôn vùi dưới lòng đất.

Tô Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng đen vô tận phía trước mặt, anh bất đắc dĩ ngồi xổm xuống đất.

Tô Dương lấy con dao găm ra, sau đó đào hòn đá phát sáng ở dưới đất lên.

Hòn đá không lớn lắm, kích thước chỉ to cỡ khoảng một quả nho.

Mắt thấy viên đá bị chính mình bẩy ra khỏi mặt đất, Tô Dương liền đưa tay ra bắt lấy.

Đến khi cầm vào tay mới phát hiện ra là nó rất mềm!

Có lẽ thứ này không phải là một hòn đá.

Cảm xúc mềm mại này khiến Tô Dương lập tức phán đoán rằng hòn đá phát sáng này có thể không phải là một hòn đá.

Tô Dương thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ xem tại sao cái thứ này lại phát sáng.

Anh cầm hòn đá trên tay, dùng nó như một chiếc đèn pin để chiếu sáng và bắt đầu chạy như điên về phía trước.

Vừa chạy hùng hục, Tô Dương vừa tự cổ vũ chính bản thân mình.

“Mình phải rời khỏi nơi này! Mình chắc chắn phải rời khỏi nơi này!”

Lúc trước Tô Dương không nhìn thấy gì, cho nên anh chỉ có thể chậm rãi vừa đi vừa sờ soạng tiến về phía trước.

Hiện tại đã có hòn đá phát sáng trong tay, ngay lập tức, Tô Dương chạy băng băng về phía trước.

Vừa chạy, anh vừa thầm nghĩ ở trong lòng rằng mình quả là may mắn.

May mà con quái vật giun đất kia không có ăn thứ này vào trong bụng, bằng không thì bây giờ Tô Dương vẫn còn phải tiếp tục lần mò trong bóng tối.

Khi phát hiện ra hòn đá này, nó đã nằm một nửa bên ngoài và một nửa còn lại thì ở trong đất.

Con quái vật giun đất kia chỉ cần ăn thêm một miếng nữa thôi là đã đủ để nuốt hòn đá vào trong bụng rồi!

Ánh sáng mà hòn đá phát ra cũng không phải là rất sáng, thế nhưng giữa một hang động tối đen như mực, đối với Tô Dương cả người toàn thân trên dưới chỉ có một con dao găm mà nói, thì đây chắc chắn chính là công cụ chiếu sáng tốt nhất rồi.

Có hòn đá phát sáng này soi đường, tốc độ di chuyển của Tô Dương nhanh hơn không ít.

Sau khi chạy được một đoạn đường rất dài, cuối cùng thì Tô Dương cũng dừng bước chân.

Không phải là bởi vì anh mệt mỏi, từ sau khi dầm mình trong cơn mưa quái quỷ kia, Tô Dương thậm chí không còn cảm thấy mệt nhọc hay đói khát nữa!

Thế nhưng hiện tại, Tô Dương bắt buộc phải dừng lại.

Bởi vì phía trước đã không còn đường để đi!

“Cái con giun đáng chết này!”

Tô Dương chán nản mắng to một câu, giơ chân đá mạnh vào bức tường đất trước mặt.

Chỉ mong rằng bức tường đất này chẳng qua chỉ là một lớp đất tơi xốp mỏng manh, có thể dễ dàng bị anh đá thủng.

Sự thật cũng khiến cho Tô Dương phải cảm thấy khiếp sợ, chỗ đất bị anh đá trúng thế mà lại thực sự sụp xuống.

“Vãi chưởng! Từ khi nào mà mình trở nên mạnh như vậy rồi?”

Tình trạng này xảy ra một cách quá đột ngột, khiến cho Tô Dương gần như không thể tin được vào mắt mình.

Mặc dù thường ngày Tô Dương cũng có thể dùng một chân đá bay người khác, thế nhưng đây là nơi nào cơ chứ?

Anh vừa mới đá cái gì cơ chứ?

Đây chắc chắn không phải là một người mà có thể dễ dàng bị Tô Dương dùng một chân đá bay ra ngoài, mà đây là đất đấy! Một khối đất rắn chắc đấy!

Tô Dương dường như không thể tin nổi, anh xoay người, thử đá thêm một lần vào vách tường ở bên cạnh.

Không ngoài ý muốn, bức tường đất lại một lần nữa bị anh đá sụp.

“Cái này…”

Ngay cả chính bản thân Tô Dương cũng sửng sốt đến nỗi ngây ngẩn cả người.

Nhưng ngay lập tức, anh lại trở nên vui vẻ.

Tô Dương nhắm vào một vị trí, sau đó anh bắt đầu dùng chân đá điên cuồng.

Vô số những mảnh đất và bụi bặm bắt đầu bay tán loạn khắp nơi, rất nhanh, Tô Dương đã phải chịu quả đắng.

Đống bụi đất bay ra khiến cho Tô Dương bị sặc, ngay cả hô hấp cũng có vô cùng khó khăn.

Tô Dương không thể không lùi ra phía xa, sau đó ngồi bệt xuống đất há miệng thở dốc.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, mắt thấy những đống bụi đất đó đã lắng xuống, Tô Dương đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục công cuộc đá tường đất với hy vọng có thể tạo ra được một lối thoát.

Tô Dương bắt đầu tích lũy sức mạnh, và sau đó nâng chân phải của mình lên.

Nhưng sau đó anh lại hạ chân xuống và đi về phía trước.

Nhờ có ánh sáng của hòn đá ở trong tay, Tô Dương phát hiện ra trên vách bức tường đất có một thanh sắt.

Thoạt nhìn thì trông nó có vẻ như là tay cầm của một thứ gì đó.

Tô Dương tò mò cầm lấy tay cầm, sau đó mạnh mẽ kéo thứ đó ra khỏi đất.

Chờ đến khi Tô Dương kéo hẳn thứ đồ này ra khỏi lòng đất thì anh mới biết chắc chắn rằng đây đúng là một thanh vũ khí.

Thứ vũ khí này nhìn qua thì trông có vẻ như là một thanh đao, chiều dài lên tới khoảng chừng hai mét. Kỳ lạ là trên lưỡi đao lại không hề có một chút dấu vết bị rỉ sắt nào.

Tô Dương thử cầm thanh đao chém lên vách tường một nhát, ngay lập tức, lưỡi đao lướt qua bùn đất một cách dễ dàng tựa như là cắt đậu phụ vậy.

Sau đó anh nhìn lại lưỡi đao, không hề có bất kỳ một dấu hiệu bị tổn hại nào.

Đây quả là một thanh đao tốt! Phải biết rằng bên trong bức tường đất không chỉ có mỗi bùn đất không thôi, mà còn lẫn trong đó không ít sỏi đá.

Đối với Tô Dương - người hiện tại đang vô cùng cần vũ khí - mà nói, đây chắc chắn là một điềm tốt.

Trong tay có vũ khí sắc bén, sự tự tin của Tô Dương tăng lên gấp bội.

Thế nhưng Tô Dương cũng nhận ra một điều rằng anh cứ làm bừa như vậy cũng không phải là một biện pháp tốt. Lúc này Tô Dương cũng không biết mình đang ở nơi nào dưới lòng đất.

Ngộ nhỡ anh đào sai phương hướng, càng đào càng xuống sâu xuống dưới, vậy thì có lẽ đến chết Tô Dương cũng chẳng ra ngoài được.

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Dương bèn cất con dao găm đi, đeo thanh trường đao ra sau lưng, cầm hòn đá phát sáng lên soi sáng, rồi quay lại con đường lúc nãy đã đi qua.

Có đôi khi, kiên trì đi lên phía trước chưa chắc đã dẫn tới thành công.

Ví dụ như lúc này đây, nếu như Tô Dương vẫn luôn kiên trì đi tiếp, vậy thì chắc chắn là anh sẽ phải bỏ mạng ở dưới này.

Thế nhưng quay lại đường cũ, Tô Dương có thể sẽ tìm ra được một lối thoát.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì phía trước cũng xuất hiện ánh sáng, hơn nữa ánh sáng này khác hẳn với ánh sáng của hòn đá phát ra mà Tô Dương đang cầm trên tay.

Ánh sáng ở phía trước vô cùng chói mắt, Tô Dương tựa như một người rơi xuống nước sắp chết đuối thì bắt được dây thừng, anh vội vàng chạy nhanh về phía trước.

Tô Dương biết, bên ngoài trời đã rạng sáng!

Ánh sáng đó chiếu qua từ miệng hố nơi anh bị rơi xuống.

Đôi mắt của Tô Dương cuối cùng cũng thích ứng được với ánh sáng, mà bản thân Tô Dương cũng đã đứng ngay bên dưới miệng hố.

“Này! Có ai ở đó không? Tôi đang ở dưới hố này! Mau cứu tôi lên với!”

Tô Dương ngẩng đầu hét to vài câu, thế nhưng đáp lại chỉ là tiếng vang của chính mình.

Tô Dương ngẩng đầu lên nhìn miệng hố cao tới mấy mét, anh bất đắc dĩ đành phải ngồi bệt xuống đất.

Kể từ sau khi dầm trong làn nước mưa quái quỷ kia, cuối cùng Tô Dương cũng cảm thấy đói trở lại.

Lăn lộn trong một khoảng thời gian dài như vậy, bây giờ ngay cả kêu cứu Tô Dương cũng không còn sức để mà kêu.

Tô Dương chợt liếc mắt nhìn qua hòn đá phát sáng đang cầm trong tay, anh thế mà lại chảy nước miếng.

Đói quá! Bây giờ Tô Dương thực sự là vô cùng đói bụng!

Hòn đá ở trong tay càng ngày càng trở nên mờ nhạt trong mắt Tô Dương, rồi từ từ nó biến thành một quả trứng gà.

Tô Dương không hề suy nghĩ nhiều, lập tức nhét quả trứng cầm ở tay vào trong miệng.

Tô Dương đói bụng đến nỗi anh thậm chí còn không thèm nhai, cứ thế nuốt chửng cả quả trứng gà vào trong bụng.

Đói quá, anh thực sự là đói quá đi mất!

Đôi mắt của Tô Dương bắt đầu trở nên mờ mịt, cả người anh từ từ mất đi tri giác.

Mặc dù ở trong lòng Tô Dương vẫn đang nỗ lực để giữ tỉnh táo, thầm nói với bản thân rằng mình không thể ngất xỉu được, tuyệt đối không được phép ngất xỉu, thế nhưng trên thực tế, Tô Dương hoàn toàn không thể làm được.

Tới khi tỉnh lại, Tô Dương phát hiện bản thân mình lại một lần nữa rơi vào trong bóng tối.

Anh theo bản năng định giơ hòn đá lên để chiếu sáng, song lại đột nhiên bừng tỉnh.

Cái hòn đá có thể phát sáng kia, cái hòn đá mềm mại kia, hình như là đã bị anh coi như là trứng gà mà nuốt vào trong bụng luôn rồi!

Tô Dương nhịn lắm mới có thể không đánh bản thân mình, anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua phía miệng hố.

Ở nơi đó vẫn còn có ánh sáng, thậm chí Tô Dương vẫn còn có thể nghe thấy tiếng máy phát điện ở trên đang nổ vang.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp