Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 14: Nửa đêm chuột đen điên tập kích


1 năm

trướctiếp

Ở bất kỳ triều đại nào, binh mã tiến công lấy lương thực làm đầu' cũng là thiết luật.

Trong thời tận thế, loại vật tư quan trọng nhất đã không còn là tiền tài nữa, mà là thức ăn và vũ khí.

Không có tiền, mọi người vẫn có thể sống quay ngày.

Tuy nhiên, nếu đã không có thức ăn và vũ khí, vậy cũng chỉ còn lại hai con đường đi được.

Một là để chết luôn vì đói.

Hai là bị giết chết.

Mấy người Tô Dương đưa ra kế hoạch đều tự tìm chỗ dừng chân để ngủ. Họ đều mệt mỏi và đói bụng, khiến người ta có phần không chịu nổi.

Tuy nhiên, mọi người đều không biết, tại sườn núi cách doanh địa chỗ mấy người hiện tại không xa, một bầy chuột đang bắt đầu tập kết.

Một con chuột thì không đáng sợ, một con chuột có kích cỡ tương đương con lợn nhỏ cũng không đáng sợ, nhưng một bầy chuột có kích cỡ tương đương lợn nhỏ tụ lại với nhau, thì thật đáng sợ!

Người ta nói một con kiến vẫn có thể cắn chết voi, chưa kể mỗi con chuột này đều có kích cỡ tương đương một con lợn nhỏ!

Mà mấy người Tô Dương lại không biết tất cả chuyện đang xảy ra.

Họ đã vùng vẫy cầu sinh liên tục mấy ngày. Sau khi được yên tĩnh, họ đều tiếng vào trạng thái ngủ.

Bây giờ Tô Dương đang nằm trong một góc lều, hô hấp đều đặn.

Mà cậu người mới hiện đảm nhiệm bảo vệ đợt đầu cho tiểu đội kia, đã cực kỳ mệt mỏi, đang ngủ say sưa.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng bầy chuột ở sườn núi gần đó cũng hoàn thành tập kết.

Sau khi thế giới đi vào tận thế, thứ duy nhất phân biệt ban ngày và đêm tối chính là ánh sáng.

Vô số bụi tinh thể lơ lửng đã ngăn cảnh ánh mặt trời từ vũ trụ.

Tuy nhiên, ở trong hoàn cảnh như vậy, một tảng đá lớn trên sườn núi kia lại phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Đó là thân một con chuột lông trắng lớn cỡ con nghé!

Lúc này, vô số con chuột lông đen như heo mọi đang nằm rạp trước mặt nó.

Chuột lông trắng chậm rãi mở đôi mắt chuột phát ánh đỏ ra, ngửa đầu học động tác hú như sói hoang.

'chít chít, chít chít!"

Dưới tiếng kêu của chuột lông trắng, trăm con chuột đen khổng lồ đua nhau dựng thẳng lên từ dưới đất.

Không còn nghi ngờ gì nữa, con chuột lông trắng to lớn này chính là thủ lĩnh của bầy chuột.

Dưới sự che chở của bóng đêm, bầy chuột bắt đầu hành động.

Bộ lông vốn màu đen trở thành lớp ngụy trang tốt nhất cho những con chuột này.

Máy phát điện nổ vang, âm thanh vẫn chói tai như trước.

Một con chuột lớn đầu nhọn mỏ nhọn thận trọng đến gần người canh gác đang tựa vào một cây cọc gỗ để ngủ.

Sau khi thăm dò rồi phát hiện người canh gác con người cũng không có phản ứng, con chuột lớn cỡ lợn này đột nhiên phát ra tiếng kêu hưng phấn.

"Chít chít!"

Một tiếng chuột kêu hầu như bé đến không nghe được khiến nhiều con chuột lộ mình ra khỏi chỗ ẩn nấp hơn.

Cậu người mới đáng thương, thậm chí còn không có cả cơ hội gào thét đã bị bao phủ giữa đàn chuột đen khi còn say ngủ.

Đang mơ màng ngủ thì nghe thấy một tiếng vang nhỏ, điều này khiến Tô Dương đột nhiên nhảy dựng lên từ dưới đất.

Tô Dương rút đao cầm trên tay. Tuy cảnh giác, anh cũng không phát hiện được gì giữa đêm tối.

Ngay lúc Tô Dương thu đao, chuẩn bị nằm xuống tiếp, bỗng nhiên cả người anh tỉnh táo hết.

Tình hình không hợp lý!

Lúc đi ngủ, rõ là anh nhớ chỗ doanh địa vẫn còn máy phát điện đang hoạt động.

Tuy nhiên, bây giờ, trừ lửa trại đang phất phơ trong lều ra, anh không thấy ngọn đèn nào sáng.

Theo lẽ thường thì mọi người cũng đã để lại người canh gác. Nếu như máy phát điện không còn nhiên liệu nữa, người canh gác cũng đã chủ động đi thêm vào.

Nhưng hiện tại tình huống lại không phải thế.

Không chỉ là máy phát điện ngừng hoạt động, thậm chí Tô Dương không nhìn thấy cả cậu người mới đi canh gác kia.

"Dậy đi! Mọi người mau thức dậy!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp