Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 15: Mỗi người một đao phản công đàn chuột


1 năm

trướctiếp

Ra khỏi lều, Tô Dương lập tức trông thấy tình cảnh mà mình không muốn nhìn thấy nhất.

Vô số những con chuột đen khổng lồ chiếm lĩnh toàn bộ nơi đóng quân như đang phát điên vậy.

Tay lính mới mà người đàn ông mang theo hiện giờ đang máu me khắp người, lăn lộn cạnh đống lửa, muốn ném văng con chuột đen đang cắn mình ra một cách bất lực.

"Đến đây! Đến cắn tao đi! Chẳng qua là ông đây ăn thịt của chúng mày thôi mà. Có ngon thì mày ăn ông đây đi!"

Mắt thấy mười mấy con chuột đen khổng lồ to bằng con lợn bao vây tay lính mới kia cắn xé không ngừng, người đàn ông nôn nóng vừa bắn súng lung tung vừa tức giận mắng.

Tô Dương không nói một lời mà rút đao ra, tấn công đàn chuột.

"Chít chít... Chít chít..."

Trông thấy Tô Dương rút đao xông vào đàn chuột, đám chuột đen khổng lồ lập tức trở nên càng điên cuồng thêm.

Trong toàn bộ nơi đóng quân đều là một mùi nước tiểu khai trên người chuột, gay mũi và cay mắt.

Không biết là đàn chuột không rõ sự lợi hại của mấy người hay là vốn dĩ không hề sợ người mà điên cuồng cắn xé mấy người Tô Dương với vẻ không sợ chết chút nào.

Tiếng kêu thảm thiết của tay lính mới kia càng lúc càng bé, cuối cùng, thậm chí còn không thấy giãy giụa nữa.

Lính mới ngừng giãy giụa đã lập tức bị đội quân chuột bao phủ sau khi gào lên một tiếng.

Lại nhìn người đàn ông, hiện giờ cũng đang ốc còn không mang nổi mình ốc.

Tuy phương thức tấn công của những con chuột đen khổng lồ này chỉ có cắn xé và vồ, nhưng lũ chuột đen bự chiếm ưu thế về số lượng và chủng tộc vẫn khiến người đàn ông cầm súng hết đạn phải liên tục lui về phía sau.

Hiện giờ trên toàn bộ chiến trận chỉ còn lại một mình Tô Dương, vẫn có thể tự chủ tấn công một cách điêu luyện.

Trường đao sắc bén, đao vừa được rút ra ắt sẽ phải chết!

Lũ chuột đen khổng lồ bao vây tấn công Tô Dương hoàn toàn không thể công kích nổi lần hai dưới trường đao của Tô Dương dù chỉ một con.

Chỉ một nhát, giơ tay chém xuống.

Những con chuột đen to lớn từng tấn công Tô Dương lập tức toi mạng dưới đao của Tô Dương như thiêu thân lao vào lửa vậy.

Lưỡi đao sắc bén, kẻ nào động vào ắt sẽ chết!

Tô Dương đứng tại chỗ, rút đao, chém giết, thu đao về, lại xuất chiêu.

Trên nền đất trước mặt Tô Dương, thi thể của chuột đen khổng lồ đã chất thành một đống.

Máu chuột tanh hôi còn chảy thành sông!

Cho dù như vậy, cuộc tấn công của lũ chuột bự vẫn không hề ngừng lại.

"Chít chít! Chít chít!"

Tiếng chít chít chói tai đột nhiên chui vào trong tai Tô Dương.

Đàn chuột đang bao vây tấn công Tô Dương và người đàn ông rút xuống như thủy triều gần như cùng lúc với tiếng kêu chít chít vang lên.

"Mẹ nó! Có gan thì đừng chạy!"

Thấy đàn chuột rút lui, người đàn ông lập tức bủn rủn ngã trên mặt đất.

Lúc nãy liều mạng chém giết đàn chuột khiến nhiều chỗ trên người anh ta xuất hiện vết thương do bị chuột cắn.

"Không có vết thương trí mạng gì chứ?"

Tô Dương thu trường đao về, giẫm lên máu chuột sền sệt dính dớp đi tới trước mặt người đàn ông.

"Tạm thời còn chưa chết được, người anh em ngầu thật đấy, tôi đã tã thế này rồi mà cậu vẫn không chút sứt sát gì."

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Tô Dương đang cầm đao đứng trước mặt mình, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

'Nếu mình cũng có một cây đao sắc bén chém sắt như chém bùn trong tay mà không phải là một khẩu súng cùi hết đạn, thì có phải hiện giờ cũng đã chém giết được vô số con chuột đen khổng lồ rồi không?'

"Chít... chít..."

Một tiếng chuột kêu cao vút kéo dài khiến tâm trạng vừa mới thả lỏng của Tô Dương và người đàn ông lại lập tức trở nên cảnh giác.

Đàn chuột vừa mới rút lui lúc nãy lại bao vây mấy người lần nữa.

Lần này, đàn chuột thay đổi chiến thuật, không điên cuồng bổ nhào và cắn xé mấy người như trước nữa mà đứng khom lưng cách mấy người Tô Dương hơn mười mét, nhe răng trợn mắt với hai người.

"Ái chà! Không ngờ bọn súc sinh này còn học được cả phương pháp tác chiến nữa cơ đấy! Người anh em à, xem ra hai chúng ta gặp phải chuột chiến đấu trong đám chuột rồi."

Đối mặt với lần tập kết tiếp theo của đàn chuột, người đàn ông vuốt mồ hôi trên mặt, nói đùa với Tô Dương.

"Anh đi vào xem cô y tá kia đi, ở đây giao cho tôi là được rồi."

Đối mặt với đàn chuột sắp phát động lần công kích thứ hai, Tô Dương không hề xem thường giống như người đàn ông.

Con chuột bình thường tuyệt đối không trông như vậy, cũng sẽ không hiểu được xài chiến thuật hay phương pháp tác chiến gì đấy với con người.

Bây giờ xuất hiện trong hoàn cảnh này thì chứng tỏ sau khi Trái đất bị va chạm, đám chuột này đã bị biến dị.

Không chỉ thân thể của bọn nó trở nên to lớn khác thường mà trí tuệ của bọn nó cũng tăng lên không ít.

Thấy đàn chuột bày ra trận địa này, rõ ràng là muốn bao vây nhóm người mình lại, từ từ tiêu hao đến chết ở chỗ này!

"Trông những con súc sinh này kiểu gì cũng phải có mấy trăm đấy chứ? Cậu thực sự chắc chắn một mình cậu có thể ứng phó được sao? Cô ta ở trong lều, hẳn là sẽ không có chuyện gì lớn đâu, tôi ở tại chỗ này giúp đỡ thì tốt hơn đấy."

Đối mặt với sự sắp xếp của Tô Dương, người đàn ông không hề chấp hành nghiêm chỉnh như đám lính mới kia.

Tuy biết rõ người đàn ông làm như thế cũng là để giúp đỡ mình, nhưng Tô Dương vẫn nhíu mày.

"Anh không có vũ khí tiện tay, ở tại chỗ này cũng không giết được mấy con chuột đâu."

"Thôi được rồi! Tôi đi vào trước, cậu cẩn thận nhé."

Những gì Tô Dương nói đều là tình hình thực tế, không có súng ống đạn dược thì lực sát thương còn không lớn bằng một cây gậy nhóm lửa nữa.

Vì vậy sau khi thở dài, người đàn ông không thể không lui vào trong chiếc lều phía sau hai người.

Trong lúc người đàn ông có hành động, cuối cùng đàn chuột đang yên tĩnh một lát cũng đã phát động tấn công lần nữa.

Có lẽ theo như chúng nó nghĩ thì hai người Tô Dương đang chuẩn bị trốn, cho nên sau khi phát hiện người đàn ông rút lui, chúng nó lập tức phát động công kích với Tô Dương.

"Đến đây! Đến đây nào!"

Đối mặt với làm sóng chuột đang lao tới như chó dữ, Tô Dương giơ đao lên, hét lớn một tiếng, phản công lại đàn chuột đang vọt tới trước mặt.

Trường đao sắc bén, hiển nhiên kết quả không phải nói cũng biết.

Tô Dương cầm trường đao trong tay, xuyên qua tầng tầng lớp lớp chuột đen như một con thuyền giấy đơn độc cắt ngang mặt hồ.

Sau đợt sóng gợn lăn tăn chính là xác chuột đầy đất!

"Đù má! Đây còn là người sao?"

Người đàn ông về lại trong lều cũng không nhàn rỗi, sau khi kiểm tra độ an toàn bên trong lều xong thì vác súng lưỡi lê canh giữ ở cửa lều.

Người đàn ông nhìn trực tiếp chiến trường, chứng kiến hết tất cả hành động của Tô Dương.

Vừa rồi, lúc Tô Dương phát động phản công đàn chuột, lòng bàn tay của người đàn ông toát mồ hôi.

Hiện giờ, sau khi tận mắt thấy Tô Dương một người một đao xông vào đàn chuột, không chỉ không bị chút sứt sát nào mà còn nhàn nhã dạo chơi như đi vào chốn không người vậy.

Nghĩ đến lũ chuột lúc nãy còn khiến mình gặp nguy hiểm mà bây giờ lại không sống sót nổi dưới một nhát của Tô Dương dù chỉ một con, người đàn ông tức khắc cảm thán, quả thực là tức chết đi được!

Mọi chuyện trông có vẻ dễ thì làm lại rất khó.

Có lẽ trong mắt người đàn ông, hiện giờ Tô Dương đang chém giết ở chính giữa đàn chuột hết sức đơn giản và nhẹ nhàng. Chỉ cần rút đao, thu đao về, thì sẽ có chuột đen chết dưới đao của Tô Dương.

Tuy nhiên, chỉ có trong lòng Tô Dương biết, nếu mình vẫn tiếp tục chém giết một cách máy móc như vậy nữa thì nhất định sẽ bị những con chuột tấn công từ bốn phương tám hướng này tìm thấy chỗ phòng ngự sơ hở của mình mất.

Vô tình liếc thấy vua chuột lông trắng đứng trên tảng đá lớn phía sau đàn chuột, trong mắt Tô Dương lập tức lóe lên tia sáng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp