Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 13: Quyết định kế hoạch, tìm chỗ ẩn náu


1 năm

trướctiếp

Không quan tâm đến việc giải thích bất kỳ điều gì với nữ y tá đang đứng trố mắt ra bên cạnh mình, Tô Dương đã bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Mãi đến khi cảm thấy mình đã ăn no bụng rồi, Tô Dương mới dừng lại.

Nhìn lại thịt chuột trên cái khung, chẳng qua nó cũng chỉ bị Tô Dương ăn mất một cái chân sau mà thôi.

"Trông anh ăn ngon lành quá vậy, bộ anh không cảm thấy buồn nôn hả? Đó là chuột đó trời ơi!"

Thấy Tô Dương cuối cùng cũng ngừng động tác ăn, lúc này nữ y tá mới lên tiếng.

"Nói ra có thể cô không tin, nhưng tôi cũng đói meo hơn mười ngày rồi. Ăn chuột thì đã làm sao? Tôi ở trong hang giun, đến cả đá cũng ăn rồi!"

Tô Dương cười liếc nữ y tá, mở miệng trả lời.

Từ khi anh bị một nam một nữ gọi là Quỷ Ảnh tìm thấy rồi mang tới nơi này, dựa theo chút thông tin lấy được từ trong lời của bọn họ, bản thân cũng sắp gần hai mươi ngày chưa được ăn gì rồi.

Không đúng! Trước đó anh mới ăn một cục đá biết phát sáng kỳ lạ trước đó mà!

"Tôi tin lời anh."

Ngoài suy nghĩ của Tô Dương, sau khi nghe anh nói xong, nữ y tá lại mở miệng tỏ thái độ của mình.

"Vì sao? Tôi nói là tôi đã ăn cục đá đó, đó là cục đá đó! Tất nhiên, nó cũng có thể là một viên ngọc. Nhưng mà không phải tu duy của người bình thường đều là tảng đá không ăn được hả?"

Câu trả lời của nữ y tá lập tức khiến Tô Dương thu nụ cười trên mặt mình lại.

"Tôi biết, nhưng con người trong tình huống đang cực kỳ đói bụng thì sẽ nảy sinh ảo giác. Nhất định là lúc đó anh đã xem những hòn đá kia là thứ ăn được ngon lành. Vậy nên, dù cho anh có nói ăn đá, tôi cũng chọn tin tưởng."

Nữ y tá đứng bên cạnh một cái lều, chăm chú nhìn Tô Dương bảo.

"Thôi bỏ đi, tôi không cãi cọ với anh nữa! Nếu không... người khác sẽ cho rằng hai người chúng ta đều không bình thường, không phải anh thần kinh thì cũng là tôi nổi điên."

Tô Dương ngửa đầu nhìn thoáng qua nữ y tá đứng ở cửa, đứng dậy khỏi mặt đất rồi đi ngay.

Bây giờ mình đã được lấp đầy bụng rồi, cũng nên hỏi thăm thử về tính toán tiếp theo của bọn họ.

Tô Dương vừa rời khỏi căn phòng trong lều đã nhìn thấy người đàn ông vác trường đao đi về phía này.

Nhìn thấy Tô Dương, người đàn ông kia lập tức la lên.

"Người anh em, cậu đã nhặt được bảo vật rồi đó! Đao này của cậu thật là sắc bén! Nguyên cái cây to bằng bắp đùi mà bị thanh đao này cắt không tốn chút sức!"

"Phải rồi đó! Đao này chém sắt y như chém mì. Tiểu đội trưởng, anh nhặt được ở đâu vậy, chỗ đó có còn vũ khí gì nữa không?"

Người mới đến sau lưng người đàn ông kia cũng hỏi thăm Tô Dương với vẻ mặt kích động.

"Cậu coi đao này là đồ chơi, như rau củ dưới đất ấy hả? Muốn thì lấy được một đống? Tìm được một thanh như vậy đã là muôn phần may mắn rồi, cậu còn muốn có thêm thứ khác nữa hả?"

Không đợi Tô Dương mở miệng, người đàn ông kia đã quay đầu khiển trách người mới vừa lên tiếng kia.

"Ha ha. Tiểu đội trưởng, anh nói đúng lắm!"

Tô Dương nhận lấy thanh trường đao người đàn ông kia vươn tay đưa tới, mở miệng nói một câu với người mới.

Quay đầu thấy khuôn mặt người đàn ông kia vẫn đầy hào hứng, Tô Dương nở nụ cười lần nữa.

"Nếu anh thích thì cứ lấy đi chơi thêm chút là được."

"Không cần, không cần. Đao này của cậu quá tốt, tôi mà cầm trong tay quá lâu sẽ không muốn trả lại cậu đó."

Nguời đàn ông dời ánh mắt nhìn chằm chằm thanh trường đao trên tay Tô Dương, bật cười một cách hơi lúng túng.

"Trước đó mọi người nói là sẽ rời khỏi chỗ này, mọi người chuẩn bị đi đâu?"

Tô Dương không có vũ khí, trừ dao găm ra thì bây giờ thanh trường đao này chính là vũ khí duy nhất của anh.

Vậy nên, sau khi người đàn ông nói như vậy, Tô Dương cũng không nói lại chuyện trường đao nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp