Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 25: Công tử phản diện vô tình (3)


1 năm

trướctiếp

Hoắc Thanh Thanh bị hành vi trà xanh cấp độ sách giáo khoa của Đường Ninh chọc giận chạy mất, nàng ta vừa đẩy cửa phòng mình ra đã xông thẳng lên giường, vùi đầu vào chăn bắt đầu gào khóc.

Lớn đến như thế này rồi mà lần đầu tiên nàng ta mới thích một người như thế, nhưng vì sao ông trời lại đối xử như thế với nàng ta chứ? Vì sao cứ phải sắp đặt một vị hôn thê cho Phương đại ca của nàng ta, vì sao???

Hoắc Thanh Thanh đang khóc bỗng có người đẩy cánh cửa phòng phía sau, nàng ta tưởng là Phương Vân Dương đuổi theo bèn vội vàng vung chăn ra, quay đầu mong đợi nhìn ra phía cửa. Bởi vì trước kia cũng giống như vậy, tuy Phương đại ca của nàng ta từ chối nàng ta thân cận với mình nhưng vẫn luôn rất quan tâm chăm sóc, mỗi lần nàng ta tức giận chạy ra ngoài vì chuyện gì đó, hắn cũng luôn đuổi theo, sau đó nghiêm túc mà vụng về an ủi nàng ta, đó chính là lúc mà nàng ta vui vẻ và hạnh phúc nhất.

Nhưng khi nhìn thấy Yên Hành Chi xuất hiện ngoài cửa, ánh sáng và vẻ mong đợi trong đôi mắt Hoắc Thanh Thanh nhanh chóng phai nhạt, tiếp đó nước mắt rơi lã chã ngay trước mặt Yên Hành Chi.

Yên Hành Chi thấy nàng ta khóc đến mắt mũi đâu đâu cũng đỏ lựng bèn tiện tay đóng cửa rồi cười đùa nói: “Muội làm sao thế này? Sao lại khóc nữa rồi? Ai bắt nạt muội?”

“Đều bắt nạt ta, tất cả đều bắt nạt ta, Phương đại ca, Đường Ninh kia, thậm chí đến cả ông trời cũng đang đối đầu với ta!”

Trước giờ Hoắc Thanh Thanh chưa từng che giấu điều gì trước mặt Yên Hành Chi, lúc này đang cực kỳ vô lý nói.

“Được rồi, người thì không lớn mà tính khí muội lớn thật đấy, muội cưỡi ngựa đi cả ngày lại không ăn cơm tối sao còn sức lực nữa. Ta bảo tiểu nhị lát nữa mang vài món muội thích đến, muội ăn xong thì ngủ ngon một giấc, ngày mai thức giấc là mọi chuyện đều ổn cả thôi.”

Yên Hành Chi dịu dàng nói câu an ủi.

Nghe hết lời hắn ta nói, trong mắt Hoắc Thanh Thanh lóe lên tia bi thương, ngón tay ra sức túm lấy ga giường dưới người, đáp: “Không ổn được nữa đâu, ta… ta không còn cơ hội nữa rồi, Đường cô nương kia tìm đến Phương đại ca để thực hiện hôn ước, Phương đại ca cũng… cũng rất thích nàng ấy, còn đưa nàng ấy cưỡi cùng một con ngựa nữa, thậm chí huynh ấy không thích ăn khoai tây nhưng chỉ cần nàng ấy gắp cho thì cũng đồng ý ăn. Huynh ấy chưa từng như thế với ta…”

Thấy dáng vẻ Hoắc Thanh Thanh như thế, trong đáy mắt Yên Hành Chi nhanh chóng dâng lên vẻ ác độc, ngay sau đó rất nhanh đã tan đi không thấy: “Sao lại chưa từng chứ? Yên đại ca nói có là có, đã khi nào Yên đại ca lừa muội chưa? Lát nữa muội ăn cơm xong chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại, mọi phiền não sẽ biến mất hết.”

Hắn ta mỉm cười an ủi.

Bởi vì tối này Đường Ninh cô nương từ Dược Thần cốc đi ra kia sẽ hoàn toàn biến mất khỏi đời này, dù gì thì hóa thi thủy của Tịch Nguyệt giáo trước giờ chưa từng không tiêu hủy được thứ gì.

Yến Hành Chi đi ra khỏi phòng của Hoắc Thanh Thanh, vừa nghĩ như thế vừa nhếch mép cười độc ác, nụ cười của hắn ta vô cớ nhiễm một vệt máu tanh.

Mà bên này, Phương Vân Dương đưa Đường Ninh về tới cửa phòng, sau khi mỉm cười chào tạm biệt hắn, nàng bèn thành công nhận tin tốt lành là độ thiện cảm của Phương Vân Dương với mình đã đạt đến 45 điểm.

Nàng vừa chuẩn bị đóng cửa phòng đi ngủ thì tức thời thoáng nhìn thấy ngay phía trước mặt mình có bóng dáng Yên Hành Chi với bảng độ thiện cảm trên đỉnh đầu -75 điểm đang nở nụ cười khách sáo không bằng cầm thú với nàng. Trông hắn thế này, đâu ai ngờ được lúc này hắn đang tám chín phần mười muốn âm muốn giết chết nàng để dọn đường cho Hoắc Thanh Thanh chứ.

Nhưng nàng lại vô cùng mong đợi cuộc tập kích đêm nay của hắn ta đây!

Đường Ninh cũng mỉm cười đáp lại rồi quay vào phòng đóng cửa.

“Đường Bảo, Đường Bảo, mau tỉnh dậy đi, có người đến rồi. Là Yên Hành Chi, hắn ta đến rồi!”

Nửa đêm Đường Ninh nằm trên giường đợi Yên Hành Chi đến mà mơ màng buồn ngủ, vừa nhận được dịch vụ thức giấc của 54088, nàng lập tức tỉnh táo lại, nhưng hơi thở vẫn ổn định như cũ, có 54088 can thiệp, đảm bảo mấy cao thủ nội công thâm hậu cũng không nhận ra được nàng giả vờ ngủ đâu.

Chậc, quả nhiên đến sớm hơn trong tình tiết nguyên tác.

Xem ra so với vẻ nội liễm xấu hổ đến nỗi rất ít khi lên tiếng của nguyên chủ trong cốt truyện thì hành vi trà xanh này nọ của cô khiến Hoắc Thanh Thanh kiêng dè quá đáng, rồi đến mức phải tức phát khóc đã thực sự thành công chọc giận vị Yên đại trang chủ này rồi!

Đó nhìn xem, mới có một ngày mà hắn ta đã không đợi được nữa muốn chạy đến trừ khử nàng luôn rồi này.

Nhưng tối nay có vẻ không khéo cho lắm!

Bởi vì…

“Á!”

Đúng lúc Yên Hành Chi trong bộ quần áo đen bọc kín cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài đang nhanh chóng tiến gần tới bên giường Đường Ninh đang “ngủ say”, vừa nâng cao tay chuẩn bị nhằm thẳng cần cổ thon gọn trắng nõn của cô dứt khoát nhanh gọn kết thúc tất cả...

Thì một tiếng hét lớn bỗng vang khắp cả bầu trời khách điếm.

Dường như cùng lúc, có người bên ngoài mở cửa sổ phòng Đường Ninh, lại thêm một kẻ mặc đồ đen bịt kín mặt nhảy vào trong, trực tiếp đối mặt với Yên Hành Chi đang đứng trước giường Đường Ninh.

Trong nháy mắt, hai người xông ngay vào đánh nhau, Đường Ninh trên giường bị tiếng hét kia dọa tỉnh cả ngủ vừa mở mắt đã thấy hai người, bèn vội vàng trợn tròn mắt: “Các ngươi…”

Lời sau còn chưa kịp nói nốt thì đã sững sờ nhìn hai người kia cùng phá cửa xông ra, nhảy lên nóc phòng đấu tiếp mà không hề nương tay.

Nghe thấy tiếng chân đạp vỡ ngói từ trên đỉnh đầu truyền đến, Đường Ninh mới chầm chậm thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, khóe miệng cũng nhếch lên cười.

Nàng vẫn còn nhớ vì sao đám người bọn họ lại xuất hiện ở đây, không phải chủ yếu là vì muốn đuổi giết cái gì mà Ngũ Ma Tây Vực đấy sao? Mấy người đuổi giết người ta, vậy người ta cũng có phải đã chết đâu, thấy mình bị đuổi theo như năm con chó mất nhà, ai nấy đều nội thương có nặng có nhẹ, trong lòng làm sao không ghét không hận cho được?

Thế là trong cốt truyện, bọn chúng bèn chọn cách mai phục trong khách điếm này, vừa tới tối định bắt cóc hai cô gái có võ công khá thấp là Đường Ninh và Hoắc Thanh Thanh, sau đó dùng hai nàng uy hiếp Phương Vân Dương và Yên Hành Chi.

Đúng vào lúc Đường Ninh và Hoắc Thanh Thanh cùng hét lên kêu cứu, Yên Hành Chi sẽ chắc chắn chọn cứu Hoắc Thanh Thanh không hề do dự, còn Phương Vân Dương mà nguyên chủ lấy lòng thì lại vì quen giúp Hoắc Thanh Thanh thích gây họa này dọn dẹp bãi chiến trường nàng ta gây ra, nên cũng vô thức chọn chạy đến phòng nàng ta cứu giúp.

Vậy là thành công dẫn đến chuyện Đường Ninh bị bắt đi.

Tiếp sau đó, Hoắc Thanh Thanh hoàn hồn đi theo Phương Vân Dương rồi lại ngoài ý muốn liên lụy hắn rơi vào bẫy của kẻ địch đã giăng ra từ lâu, không những có cơ hội được ở một mình với hắn mà còn để Phương Vân Dương có cảm giác động lòng lần đầu tiên với nàng ta.

Yên Hành Chi đi theo dấu vết của Ngũ Ma Tây Vực tìm được nơi dừng chân của chúng, cũng nhìn thấy Đường Ninh bị bọn chúng tùy ý vứt trên đất, nhưng vì sự tồn tại của nàng khiến Hoắc Thanh Thanh không vui nên hắn ta còn thấy vui vì nàng gặp nạn, thậm chí hắn ta còn thấy ghét bỏ Ngũ Ma Tây Vực vụng về, lúc định giúp sức bọn chúng hại chết Đường Ninh thì mới bỗng ngoài ý muốn phát hiện ra nàng hoàn toàn miễn dịch với mọi loại độc của năm lão độc vật này, thế mới biết được tin nàng có thể chất thần kỳ hàn ngọc băng thể trong truyền thuyết.

Vậy là hắn ta động lòng.

Sau đó bắt đầu một mình chiến đấu với Ngũ Ma Tây Vực vì Đường Ninh, rõ ràng với võ công của hắn ta, chỉ cần tùy ý ra tay giải quyết năm tên giết người tay dính đầy máu tanh này quá đỗi dễ dàng, nhưng đến cuối cùng vẫn chiến đấu đến khi cả người đâu đâu cũng là vết thương, thậm chí còn trúng phải độc dược độc môn của một người trong số chúng khiến cho nguyên chủ thương xót cảm động, vì thể mới động lòng.

Đường Ninh nghĩ tới những tình tiết ấy là lại muốn vỗ tay khen hay với tài diễn xuất của Yên Hành Chi.

Nhưng những chuyện kia chỉ có nằm trong tình tiết cốt truyện gốc thôi.

Chứ còn bây giờ…

“Bịch!”

Có người từ bên ngoài đạp mạnh cánh cửa phòng Đường Ninh mở ra, trên mặt nàng hiện rõ vẻ kinh hãi quay đầu nhìn bèn thấy Phương Vân Dương lúc này vốn dĩ nên xuất hiện ở phòng Hoắc Thanh Thanh thì lại đang vội vàng gấp gáp nhìn về phía cô.

“Vân Dương ca ca!”

Đường Ninh sợ hãi hổn hển để chân trần chạy xuống giường, lập tức nhào vào lòng hắn.

Đúng là không phí công nàng cố lấy điểm thiện cảm mà!

Yên Hành Chi ở trên nóc nhà, Phương Vân Dương đang ở chỗ nàng, vậy thì…

“Phương đại ca cứu ta với!”

Tức thì, tiếng kêu sợ hãi của Hoắc Thanh Thanh vang lên.

“Thanh Thanh…”

Đường Ninh cùng Phương Vân Dương cùng quay đầu bèn thấy ngoài cửa sổ, một tên đàn ông ăn mặc như con dơi đang một tay xách Hoắc Thanh Thanh mặc một thân áo mỏng màu trắng đang giãy giụa không thôi, gã cười kỳ dị gào với bọn họ bên này: “Khặc khặc khặc, nếu muốn cứu nữ nhân này thì trưa ngày mai đợi các ngươi ở rừng đào nguyên! Lão Nhị, đi!”

Gã ta quát to xong, tên đàn ông vẫn đang đối đánh với Yên Hành Chi trên nóc nhà cùng tên ăn mặc kiểu dơi xách theo Hoắc Thanh Thanh cùng lúc vứt đạn khói xuống, cả người biến mất ngay tại chỗ.

“Thanh Thanh!”

Yên Hành Chi không sao ngờ được Hoắc Thanh Thanh lại sẽ bị Ngũ Ma Tây Vực này bắt đi mất, hắn ta nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhìn Phương Vân Dương đang ở trong phòng ôm chặt Đường Ninh sợ hãi không biết làm sao trong lòng, cuối cùng không khống chế được mà để lộ ra chút cảm xúc thực sự của mình, nói: “Phương huynh đúng là tình thâm thật!”

Nói xong, hắn ta nhún người nhảy thoắt biến mất.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết hắn ta chắc chắn đang đi tìm thế lực bí mật của mình đi đuổi theo rồi, nói không chừng còn chưa tới mai là hắn ta đã tìm được tung tích của Hoắc Thanh Thanh.

Chậc!

Đường Ninh âm thầm chậc lưỡi trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hoang mang sợ hãi nắm chặt tay áo của Phương Vân Dương, hỏi: “Làm thế nào bây giờ? Vân Dương ca ca, Thanh Thanh tỷ tỷ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ta lo cho tỷ ấy quá…”

Nghe Đường Ninh hỏi như thế, tuy trong lòng cũng có chút hỗn loạn nhưng Phương Vân Dương vẫn vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, an ủi: “Không sao đâu, nếu Ngũ Ma Tây Vực kia muốn lợi dụng Thanh Thanh để uy hiếp chúng ta thì chắc chắn sẽ không ra tay với nàng ấy đâu, nàng yên tâm. Ngày mai… trưa ngày mai ta sẽ đến rừng đào nguyên ấy…”

“Ta cũng đi, ta cũng muốn giúp cứu Thanh Thanh tỷ tỷ về.”

“Nàng ư? Không… Thôi được rồi. Cũng không biết đám người bọn chúng có còn chiêu trò gì nữa không, nàng đi theo sau ta cũng an toàn hơn chút, nàng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta xuất phát.”

Phương Vân Dương vừa định từ chối bỗng hít sâu rồi nói như vậy.

Đường Ninh gật mạnh đầu với hắn, đợi Phương Vân Dương vừa đi, nàng bèn yên tâm thoải mái nằm lên giường.

Bỗng chốc có cảm giác nàng giống như bạch liên hoa ác độc, âm hiểm tàn ác, đầy bụng tâm cơ vậy!

Nàng thích!

Đường Ninh vui mừng tí tởn, yên tâm ngủ ngon giấc, ngay cả lúc ngủ khóe miệng cũng nhếch cao. Còn về việc tại sao nàng không sợ Yên Hành Chi nhân cơ hội báo thù ấy à, người ta bây giờ còn đang đi khắp nơi để tìm tung tích Hoắc Thanh Thanh kia kìa, chỉ sợ nàng ta rơi mất cọng lông nào chứ còn lo đến nàng sao được nữa…

Ngày hôm sau, Đường Ninh ngủ ngon một giấc, tinh thần vô cùng tốt, nàng vừa đẩy cửa phòng đã nhìn thấy Phương Vân Dương nét mặt mệt mỏi, thậm chí còn có cả quầng đen nơi hốc mắt đang đứng ngoài cửa nên vội vàng bày ra dáng vẻ lo lắng sốt ruột.

Gần đến trưa, hai người cuối cùng cũng đến được rừng đào nguyên mà Ngũ Ma Tây Vực nói, vừa đến nơi đã nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh vẫn mặc tấm áo đơn bạc, đôi môi hơi trắng bệch bị trói ở lưng chừng núi.

Hoắc Thanh Thanh vừa nhìn thấy Phương Vân Dương đã mừng rỡ, hô lên:

“Phương đại ca cứu ta!”

Phương Vân Dương còn đang cảnh giác nhìn xem có nguy hiểm gì hay không, còn Đường Ninh thì vừa nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh đã vui mừng, còn chưa kịp để hắn có chuẩn bị gì đã hô lên một tiếng “Thanh Thanh tỷ tỷ” rồi chạy về phía nàng ta.

“Đường Ninh!”

Phương Vân Dương vừa muốn vươn tay kéo Đường Ninh lại nhưng đã không còn kịp nữa, biến cố xảy ra chỉ trong chốc lát.

Tiếng nổ lớn ầm vang, Phương Vân Dương còn đang kéo tay Đường Ninh đã giẫm hụt chân, Đường Ninh đang ngã xuống cũng kéo theo cả hai người cùng rơi vào một miệng động tối như bưng.

“Bịch!”

Theo sau tiếng cửa đá của cơ quan khép lại, mặt đất bằng phẳng, không còn nhìn ra được bất cứ dấu vết bẫy nào nữa.

“Phương đại ca…”

Hoắc Thanh Thanh đang bị trói không sao tin nổi, lẩm bẩm nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.

Mà bên này, ở nơi Đường Ninh và Phương Vân Dương vừa biến mất bỗng chốc nhanh chóng xuất hiện những dáng người kỳ quái, bốn nam một nữ mũi cao mắt sâu giẫm chân lên nơi cơ quan vừa mở ra kia ha ha cười lớn.

“Ha ha ha ha, đường đường là Phương Vân Dương của Không Sơn phái mà cũng chỉ đến thế là cùng. Để sào huyệt cũ này của bọn ta làm mồ tiễn ngươi lần cuối đi, không cần khách sáo.” Một kẻ trong số đó nghiến răng nghiến lợi nói.

Dù sao mấy ngày hôm nay, năm huynh muội bọn chúng bị đuổi theo còn không bằng lũ chuột ngoài đường, hầu hết vết thương trên người đều do Phương Vân Dương này ban cho, nên bây giờ chúng ép được hắn rơi vào trong cơ quan ngầm quả thực cực kỳ vui sướng!

“Phương đại ca.”

Hoắc Thanh Thanh bị bọn chúng trói chặt vẫn giãy giụa gào thét không thôi.

Một tên đàn ông đầu trâu mặt ngựa nghe nàng ta nói thế, cười hì hì, hét lên với nàng ta: “Tiểu mỹ nhân à, Phương đại ca của ngươi sợ rằng cả đời này không ra được đâu, hay là ngươi đi theo ta luôn đi, ta đảm bảo sau này cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, thế nào? Chi bằng bây giờ chúng ta bái đường thành thân luôn!”

Quỷ Thiềm Thừ của Ngũ Ma Tây Vực vốn là kẻ háo sắc, từ hôm qua khi thấy lão Biên Bức đưa ớt nhỏ nóng nảy này về đã rục rịch muốn ra tay rồi, nhưng vì lúc đó mạng mấy người bọn chúng còn đang căng trên dây cung, gã ta quả thực không có tâm trạng. Nhưng hôm nay lại khác, Phương Vân Dương có võ công cao nhất trong ba người đã bị bọn chúng nhốt dưới động, còn cái gì mà Ngưỡng Nguyệt trang chủ Yên Hành Chi gì kia thì suốt cả dọc đường cũng không thấy hắn ta ra tay, nghe giang hồ đồn đại võ công của hắn ta hình như không ra gì nên chẳng cần lo lắng nhiều nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cho nên, gã ta lại có hứng rồi!

Hi hi.

Nhưng không ngờ khi gã ta vừa định vút nhanh về phía Hoắc Thanh Thanh ở không xa kia, ngay tức thì đã đứng sững người tại chỗ.

Những kẻ khác sao không biết tật xấu của Quỷ Thiềm Thừ, đến chính bản thân bọn chúng cũng có đủ loại tật xấu. Lão Đại Biên Bức thích giết chóc, lão Nhị Huyết Tri Thù thích hủy dung những cô gái xinh đẹp, lão Tam Độc Phúc Xà lại thích lấy người sống thử nghiệm độc dược mà gã mới nghiên cứu ra, còn lão Tứ thì chính là Quỷ Thiềm Thừ rồi còn lão Ngũ Hồng Hạt Tử lại thích ăn thịt, thịt gì ấy à? Thì là tất cả các loại thịt ngoại trừ thịt của bốn kẻ bọn chúng ra.

Bởi vì biết rõ như thế nên bọn chúng mới vui tươi hớn hở nhìn lão Tứ đi về phía tiểu nha đầu đó.

Nhưng không ngờ gã ta mới đi được hai bước, ngay giây sau lão Tứ của chúng đã không động đậy nữa, sau đó máu tươi bắn ra, miệng vẫn còn treo nụ cười nhưng đầu thì đã nằm lăn trên nền đất.

“Kẻ nào!”

Tứ ma còn lại lập tức cảnh giác.

Nhưng cảnh giác còn có tác dụng gì nữa đâu, gió thổi từng cánh hoa đào bay tới, vốn dĩ là những cánh hoa hồng phấn mềm mại nhưng giờ phút này lại như biến thành ám khí của người chưa xuất hiện kia. Cánh hoa bay rợp trời, bọc gọn bốn kẻ kia vào trong, bỗng chốc tiếng kêu thảm thiết đua nhau vang vọng, chỉ giây lát sau, Tứ ma đều cả người đầy máu ngã ra đất, không còn hơi thở nào nữa.

“Là ai!”

Hoắc Thanh Thanh hoảng sợ nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, nàng ta vô thức hỏi vọng về hướng không trung.

Nhưng không ngờ lúc này, hai phiến cánh hoa đào bay tới bỗng chốc cứa đứt đám dây thừng trói trên người nàng ta.

Hoắc Thanh Thanh cuối cùng cũng được tự do cử động tay chân bèn vui mừng cảm kích nhìn về phía không trung.

“Đa tạ tiền bối!”

Nàng ta vội vàng gào to một tiếng rồi xông tới nơi mà Đường Ninh và Phương Vân Dương mất tích, nhưng mò mẫm cả lúc lâu mà vẫn không tìm ra được cơ quan ở đâu, Hoắc Thanh Thanh nhanh chóng nghe thấy âm thanh quen thuộc từ sau lưng vang lên.

“Thanh Thanh!”

Hoắc Thanh Thanh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy phía sau thân mình mấy mét kia là nam nhân có khuôn mặt lo lắng, không phải Yên Hành Chi thì còn có thể là ai.

“Yên đại ca, Phương đại ca huynh ấy…”

Hoắc Thanh Thanh vừa thấy Yên Hành Chi đã như tìm được người tin cậy, vội vàng kể lại mọi chuyện xảy ra cho hắn ta nghe.

Yên Hành Chi thấy vậy cũng soãi người ra đất sờ thử, gõ thử: “Chắc hắn là long cốt thạch, loại đá này một khi khớp lại rồi không có cách thức đặc biệt sẽ không mở ra được đâu.”

“Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ Phương đại ca không… không ra được sao… ta…”

“Muội đừng lo lắng, vừa hay ta có quen biết một cao thủ cơ quan, bây giờ ta thả bồ câu đưa thư cho hắn ta, hy vọng hắn ta đến sẽ có cách mở ra!”

Yên Hành Chi gấp gáp an ủi nàng ta rồi huýt sáo một tiếng, con chim bồ câu màu xám lập tức từ nơi xa đậu đến trên mu bàn tay hắn ta.

Viết xong giấy nhắn rồi nhét vào ống trúc trên chân bồ câu xong, hắn ta nhìn theo bóng chim bồ câu bay xa.

Lần nữa quay đầu nhìn Hoắc Thanh Thanh bên cạnh, Yên Hành Chi nhỏ giọng nói: “Mất khoảng hai ngày là người đó chắc chắn sẽ kịp đến nơi, muội cứ ở lại canh chừng ở đây cũng không phải là cách, vẫn nên xuống núi tắm rửa nghỉ ngơi một lát, ăn uống gì đi đã, đợi đại sư cơ quan đến, ta sẽ thông báo cho muội ngay, muội thấy sao?”

Khuyên can hết lời, cuối cùng Yên Hành Chi mới khuyên nhủ được Hoắc Thanh Thanh xuống núi. Sau đó hắn ta liếc nhìn thấy từ thân thể của một kẻ trong đống máu thịt bầy nhầy của Ngũ Ma Tây vực bỗng có một con bọ cạp toàn thân đen bóng đang bò ra. Hắn ta nhướng mày, vung phất tay lên, một cánh hoa màu hồng đào đã bay tới chém con bọ cạp đó thành đôi, nó co rút một hồi rồi không động đậy gì nữa.

Hơ.

Cùng lúc đó ở động ngầm dưới đất.

Đường Ninh vừa ngã xuống đã cách xa Phương Vân Dương, nàng nhếch mép cười trong bóng tối.

Cuối cùng cũng xuống rồi.

Nhưng giọng nói ra lại sợ hãi hốt hoảng, vang vọng: “Vân Dương ca ca…”

Cô vội vàng mò mẫm dưới đất.

Giây sau cô bèn cảm nhận được ánh sáng phía sau lưng mình.

Ngoái đầu nhìn lại bèn thấy Phương Vân Dương đang cầm ống giữ lửa đang nửa quỳ trên mặt đất, hắn vừa nhìn thấy Đường Ninh đã vội vàng chạy tới.

“Đường Ninh.”

“Huynh không… Á!”

Đường Ninh còn chưa kịp nói xong đã ngay tức thì bị những bộ xương ngổn ngang trong con đường mà hai người đang ở dọa sợ, kêu thành tiếng.

Phương Vân Dương thấy thế vội vàng ôm lấy nàng vào lòng.

“Không sao, không sao đâu. Nơi này chắc hẳn là sào huyệt của Ngũ Ma Tây Vực, mấy người bọn chúng ham mê lấy người sống luyện công cho nên mới…”

Lúc nói chuyện, một tay Phương Vân Dương ôm Đường Ninh, một tay khác cầm ống giữ lửa nâng cao: “Cơ quan trên đầu chắc hẳn được tạo thành từ long cốt thạch, người bình thường sẽ không thể mở ra được, không biết phía trước nơi này thông đến nơi nào, hay là chúng ta đi về phía trước xem thử xem.”

Đường Ninh nghe vậy, nhìn vào miệng động đen xì xì trước mặt, nghiêm túc gật đầu.

Nhưng đợi bọn họ càng đi về phía trước, cửa động lại càng hẹp hơn, đến cuối cùng chỉ đủ cho một người đi.

Cho đến khi đi qua đoạn động hẹp, chui vào một cửa động, trước mắt mới bỗng sáng lên.

Nhưng tất cả khung cảnh trước mắt có chút ngoài dự đoán của hai người. Không giống như bên ngoài chật hẹp tăm tối, mọi thứ ở nơi này đều xa xỉ tinh tế, có con suối nước nóng chảy quanh, có chiếc giường Bạt Bộ khắc hoa có thể chứa khoảng hơn mười người, bên trên có phủ chăn tơ tằm, ở nơi xa là vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là, rượu và thức ăn ngon, thậm chí đồ ăn vẫn còn đang ấm, chắc hẳn vừa rồi những kẻ kia vẫn đang ở đây hưởng thụ.

Nhưng những thứ này không phải điểm chính.

Điểm chính là trong không khí mù mịt mùi xạ hương kỳ dị nhàn nhạt.

Chậc.

Không hổ là tà ma Tây vực, đúng là… hạ lưu.

Nhưng nếu bọn chúng không hạ lưu thì Đường Ninh cũng không cố tình để rơi xuống đây.

Cô vẫn còn nhớ tình tiết trong cốt truyện nguyên tác, Hoắc Thanh Thanh và Phương Vân Dương sau khi rơi vào nơi này cuối cùng mới nảy mầm tình cảm.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, trong không gian lại thoang thoảng mùi hương xuân dược.

Nơi tốt thế này cơ mà!

Thân thể cô là bạch ngọc băng thể bách độc bất xâm, nhưng lại không bao gồm xuân dược!

Đường Ninh cười thầm trong lòng.

Hai người kiểm tra khắp xung quanh một vòng nhưng không phát hiện ra cơ quan nào có thể ra ngoài, bèn quay lại tập hợp ở trước giường Bạt Bộ.

“Chắc tạm thời không ra được đâu, cũng không biết Thanh Thanh tỷ tỷ bây giờ thế nào rồi? Ta lo lắng cho tỷ ấy quá…”

Đường Ninh vừa nói chuyện vừa kéo nhẹ cổ áo, sau đó khó hiểu nhìn Phương Vân Dương, hỏi: “Vân Dương ca ca, huynh có cảm thấy ở đây rất nóng không?”

Nóng? Sao lại nóng được… nhỉ?

Vừa nghe câu hỏi của Đường Ninh, Phương Vân Dương đã cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên phát hiện ra khuôn mặt Đường Ninh lúc này đã đỏ hồng từ lâu, ánh mắt ngập tràn vẻ đáng thương mơ màng.

Hỏng rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp