Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 26: Công tử phản diện vô tình (4)


1 năm

trướctiếp

Hắn đã quên mất nàng không có nội lực, vừa mới xuất cốc cũng không có nhiều kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, thế nên hoàn toàn không giống hắn, hắn vừa tới chỗ xa lạ như vậy đã tùy ý dùng công phu quy túc theo bản năng, còn nàng thì không, thế nên mới…

“Đúng là nóng quá! Nơi này hoàn toàn không có gió vào nên mới nóng như vậy sao? Vân Dương ca ca, huynh có nóng không?”

Vừa nghĩ tới đây, Phương Vân Dương lại nghe thấy Đường Ninh mù mịt nói như vậy, đồng thời động tác kéo cổ áo mình của nàng cũng mạnh lên.

Dưới ánh đèn tối tăm, khuôn mặt Đường Ninh ngày càng đỏ, cũng xinh đẹp hơn, ngay cả hơi thở cũng giống như nhuốm một luồng khí nóng như có như không, đôi mắt tựa như vì sao đêm thấm một lớp nước sáng rực.

Phương Vân Dương biết có lẽ nàng đã trúng thuốc làm nhiễu loạn tâm tình, trong đầu hắn nhanh chóng nghĩ cách ra khỏi đây. Bọn họ không thể nào ra khỏi đây ngay được, mà ngặt nỗi đến cả Đường Ninh trúng loại thuốc nào hắn cũng không biết, chỉ biết đại khái là một loại xuân dược nào đó. Có lẽ… hắn có thể tới tìm trong mấy chiếc bình vại đặt trên bàn kia xem có thuốc giải hay không. Nếu thật sự không được thì hắn còn có nội công…

Phương Vân Dương trong lòng nghĩ vậy, sau đó liền cảm giác được Đường Ninh túm lấy ống tay áo hắn, tiến tới trước mặt nghiêm túc nhìn hắn: “Không ổn rồi, Vân Dương ca ca, hiện giờ người ta thật sự… có gì đấy lạ lắm, toàn thân đều nóng rực, tay chân cũng mềm nhũn, liệu có phải ta trúng độc rồi không? Nhưng sao có thể chứ, sư phụ từng nói cơ thể hàn ngọc băng thể của ta bách độc bất xâm, dù giang hồ có nhiều loại độc chí mạng thì cũng đều không có bất kỳ tác dụng gì với ta… Giờ sao lại…”

Nghe nàng nói vậy, trong lòng Phương Vân Dương lập tức cười khổ một tiếng, độc dược quả thật không có hiệu quả với nàng, nhưng đây hoàn toàn không phải độc, xem ra Dược Thần cốc chủ cũng không hề giảng giải cho nàng về phương diện này, thế nên tới giờ nàng vẫn không biết bản thân bị làm sao…

Cân nhắc trong lòng, Phương Vân Dương vừa định lên tiếng giải thích đại khái với Đường Ninh một chút.

Một giây sau, Phương Vân Dương đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không kịp chuẩn bị đột nhiên bị Đường Ninh hai chân mềm nhũn, ngay cả đừng cũng không vững kéo tới chiếc giường trạm trổ hoa văn lớn bên cạnh hai người.

Hắn bất chợt ngã lên người Đường Ninh, chạm tới nơi có xúc cảm mềm mại cực kỳ kia, Phương Vân Dương bỗng đờ đẫn cả người, sau khi phản ứng lại, vội vã định đứng lên.

Đường Ninh đỏ bừng mặt dưới thân hắn đột nhiên duỗi tay nhẹ nhàng nắm được vạt áo hắn, nâng mặt lên tiến tới gần mặt hắn, ngửi ngửi khắp nơi: “Vừa rồi… vừa rồi ta đã muốn nói rồi, Vân Dương ca ca, trên người huynh… thật sự thơm quá… hình như còn man mát…”

Đang nói, nàng bỗng dưng khẽ kêu lên một tiếng, sau đó môi trực tiếp đụng phải môi Phương Vân Dương, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ vui sướng thuần khiết: “Thật sự rất mát…”

Phương Vân Dương lớn như vậy chưa từng tới gần nữ sắc, trên môi cảm nhận sự mềm mại nóng rực như vậy, trong đầu hắn chợt oanh lên một tiếng, cảm giác giống như có một tràng pháo hoa đồng thời châm ngòi nổ tung trong đầu hắn, thậm chí hắn còn có chút ngơ ngẩn, không tìm thấy suy nghĩ của chính mình, nửa người đã tê dại không còn cảm giác gì nữa, chỉ trơ ra nhìn Đường Ninh đầy vẻ vui sướng và mong chờ phía dưới người mình.

Đặc biệt là nàng còn mang dáng vẻ không biết đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt tràn đầy vẻ hồn nhiên, ngây thơ cùng dục vọng nồng cháy đan xen, nhìn hắn không chớp mắt. Ánh mắt như vậy dù là tay già đời nơi lâu tẩm phong nguyệt cũng khó mà kháng cự nổi, huống hồ là Phương Vân Dương ngay cả nụ hôn đầu cũng chỉ mới mất vừa rồi!

Nhìn vào đôi mắt Đường Ninh, Phương Vân Dương bất giác ngừng thở, trong nháy mắt chỉ cảm thấy Đường Ninh lúc này giống như yêu tinh hắn từng đọc trong thần quái chí dị, mỗi một cử chỉ hành động của nàng đều thu hút ánh mắt hắn. Hắn ra sức nắm chặt ga trải giường dưới thân hai người, thử thăm dò chậm rãi cúi đầu, rồi lại một lần nữa chạm vào đôi môi đỏ thắm của Đường Ninh, khe khẽ chạm tới…

Quả nhiên tiếp xúc thân mật sẽ khiến cho độ thiện cảm tăng chóng mặt, thấy độ thiện cảm của Phương Vân Dương không ngừng +1 +1, Đường Ninh nhanh chóng nói với hệ thống nhỏ trong lòng: “Mười phút thôi. Nhớ mười phút sau phải lập tức xóa bỏ buff tiêu cực trên người ta đấy, biết chưa hả?”

54088 đang hưng phấn vì độ thiện cảm của Phương Vân Dương không ngừng tăng lên, nghe vậy xong, dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng nó đã theo Đường Ninh trải qua một thế giới rồi, cái khác chưa học được, chỉ học được một điều, chính là dù có gặp phải chuyện gì, cứ nghe theo Đường Bảo vô điều kiện là sẽ êm xuôi hết.

Thế là, hệ thống nhỏ vội vàng ra sức gật đầu, bắt đầu chuyên tâm tính toán.

Muốn hỏi vì sao Đường Ninh còn có thời gian đặt đồng hồ báo thức ở 54088 dưới tình huống này hả.

Đó là bởi vì hiện giờ vẫn chưa tới lúc xảy ra chuyện ngại ngùng đó với Phương Vân Dương.

Dù sao thì kiểu người đại hiệp theo chủ nghĩa truyền thống như Phương Vân Dương, tính đạo đức của hắn quá lớn, nam tử hán đại trượng phu có trách nhiệm, giá trị quan gì đó đều đã được thấm nhuần từ nhỏ.

Nếu thật sự xảy ra loại chuyện này với nàng, hắn không thể không chịu trách nhiệm với nàng, sau này dù Yến Hành Chi có nói tình cảm với nàng sâu đậm hơn biển, thậm chí lôi thảm án diệt môn năm đó ra tỏ vẻ đáng thương thì có khi hắn cũng sẽ không dễ dàng buông nàng ra. Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, hắn đã chiếm thân thể nàng thì nhất định phải chịu trách nhiệm với nàng.

Trong cốt truyện, sau này Phương Vân Dương vốn dĩ sẽ chậm rãi chấp nhận tình cảm của Hoắc Thanh Thanh, không liên quan tới việc họ có xảy ra chuyện gì trong hang động này không.

Thế nên, hiện giờ điều Đường Ninh cần phải làm là thả một cần câu, khiến mọi chuyện trong tầm kiểm soát, chứ không thể nhiều hơn.

Nàng cũng không muốn ở bên Phương Vân Dương cả đời trong thế giới này, còn có hai đối tượng công lược đang chờ nàng kia kìa. Diệp Kiêu thì không nói làm gì, còn Yến Hành Chi… cái dáng vẻ hắn ta đăm đăm muốn giết chết nàng không chút do dự lúc trước, nàng ghim chặt hắn ta rồi.

Nghĩ tới đây, Đường Ninh nhếch miệng cười, sau đó không hề khống chế dục vọng cơ thể, để mặc cho mình hoàn toàn rơi vào trầm luân… trong đúng mười phút.

Hang động tối tăm, tơ tằm vàng trên giường sớm đã bị nắm trở nên hỗn độn khó coi, áo khoác ngoài của Đường Ninh đã không thấy đâu, một luồng khí lạnh phả vào đầu, nàng đột nhiên mở bừng hai mắt, đáy mắt thoáng chốc trở nên rõ ràng, không còn chút mê loạn say đắm như vừa rồi nữa.

Ngay khi Phương Vân Dương muốn tiến vào, Đường Ninh liền vươn tay tới, bỗng nhiên chặn ngực hắn lại: “Vân Dương ca ca, trên giường có cái gì cứng cứng cứ chọc vào ta, hơi đau, liệu có phải là ám khí năm người kia để lại không?”

Nàng ngây thơ hỏi như vậy.

Phương Vân Dương đang ý loạn tình mê đột nhiên nghe thấy Đường Ninh hỏi như vậy, cả người hắn như bị đổ một chậu nước đá lớn, nhanh chóng tỉnh táo lại, đột nhiên mở hai mắt. Hắn nhìn sự dò hỏi trong mắt Đường Ninh, nhìn dấu vết ái muội trên xương quai xanh nàng, cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể mình. Trong lúc kinh hoàng, Phương Vân Dương đứng lên quá mạnh, thế là cả người ngã nhào xuống đất.

“Đường Ninh… Ta… Ta không phải… nàng đừng… đừng tới đây…”

Trong đầu hắn hỗn loạn vô cùng, trong lòng Phương Vân Dương dâng lên cảm giác áy náy, cổ họng ấp úng lên tiếng ngăn Đường Ninh tới gần.

Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ Đường Ninh giống như hoàn toàn không biết họ vừa xảy ra chuyện gì, Phương Vân Dương gần như chìm cả người trong áy náy.

Dù hai người họ đã định thân, nhưng dù sao cũng chưa thành thân, sao hắn… sao hắn có thể… Còn nữa, vừa rồi Đường Ninh bất ngờ trúng thuốc, nhưng hắn từ đầu tới cuối không có dấu hiệu trúng thuốc nào hết, là đầu óc hắn mu muội nên mới…

Nghĩ tới đây, Phương Vân Dương ra sức bình ổn cơ thể hỗn loạn, đứng từ trên mặt đất lên, sau đó không chút do dự quỳ gối trước mặt Đường Ninh, gục đầu xuống: “Xin lỗi Đường Ninh, nàng đánh ta đi, dù nàng đánh thế nào, đánh mạnh đến đâu, thậm chí cho ta một đao, ta cũng sẽ không phản kháng, chỉ cần nàng…”

Hắn còn chưa nói xong, tiếng cười của Đường Ninh đã vang lên.

“Ninh Ninh.”

“Gì cơ?”

Phương Vân Dương ngẩn ra.

“Từ bé đến lớn sư phụ ta vẫn luôn gọi ta là Ninh Ninh, huynh là vị hôn phu của ta, trên đời này, ngoại trừ sư phụ, huynh là người thân cận với ta nhất, thế nên ta hy vọng huynh có thể gọi ta là Ninh Ninh.”

Đường Ninh cười rất dịu dàng.

Phương Vân Dương nhìn Đường Ninh với vẻ không thể tin nổi.

Sau đó thấy nàng có chút buồn rầu nhíu mày lại: “Tuy không hiểu vì sao Vân Dương ca ca lại muốn xin lỗi ta, nhưng dù có là chuyện gì, ta đều sẽ tha thứ cho huynh, càng sẽ không đánh huynh đâu. Dù sao thì ta cũng biết Vân Dương ca ca là người tốt nhất trên thế giới này, dù huynh có làm gì ta cũng sẽ không tức giận.”

Nàng cười xán lạn đi về phía hắn, cúi người xuống.

“Vì sao…”

Phương Vân Dương khiếp sợ hồi lâu mới khỏ khăn hỏi một câu như vậy.

Bọn họ chưa từng gặp nhau, dù là trước hay sau khi định thân, hắn cũng không đối xử tốt với nàng nhiều. Suốt nhiều năm như vậy, nếu không phải Hoắc Thanh Thanh tìm mọi cách dây dưa, thậm chí hắn còn quên mất còn có một vị hôn thê như vậy ở Dược Thần cốc, vì sao nàng…

“Không vì sao cả, vì huynh là Vân Dương ca ca.”

Đường Ninh xuống giường xong liền duỗi tay đỡ Phương Vân Dương trên mặt đất lên, nói với thái độ như lẽ đương nhiên.

Vừa dứt lời, ngay giây tiếp theo nàng đã bị Phương Vân Dương ôm vào lòng, càng ôm càng chặt, càng ôm càng dùng lực. Nam nhân hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương trên tóc Đường Ninh, hắn cảm thấy dù hắn hành hiệp trượng nghĩa, luyện tốt kiếm phổ, được sư phụ tán dương, được đồng môn kính nể thì cũng không vui sướng, thỏa mãn bằng cảm giác kỳ lạ này. Thậm chí hắn còn cảm thấy chỉ cần Đường Ninh ôm hắn như vậy, dù hắn có phải ở trong hang động này mãi cũng chẳng sao cả.

“... Ninh Ninh.”

Mặt Phương Vân Dương ửng đỏ, nhỏ giọng gọi.

“Ừm.”

Đường Ninh ra sức gật đầu, nhưng dược lực đột kích, nàng lại một lần nữa uốn éo làm loạn trong lòng Phương Vân Dương.

Lúc này Phương Vân Dương mới sực nhớ ra dược tính trên người Đường Ninh vẫn chưa được loại bỏ. Hắn vội vàng buông nàng ra, duỗi tay bắt đầu vận khởi nội lực cho nàng, hắn sợ chậm trễ một phút thì Ninh Ninh sẽ khó chịu thêm một phút. So với lãng phí thời gian đi tìm thuốc giải, chi bằng trực tiếp truyền nội lực cho nàng. Còn cách giải quyết kia, lúc này trong đầu Phương Vân Dương không còn dám nghĩ tới nữa. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Vì hắn cho rằng làm vậy là chà đạp Đường Ninh, không tôn trọng nàng.

Sau này cuối cùng họ sẽ thành thân, sau khi thành thân thì thế nào cũng được. Nhưng trước khi thành thân hắn sẽ không khiến nàng phải chịu ấm ức như vậy được, huống hồ con là ở nơi đơn sơ tối tăm chật chội này.

Nghĩ vậy xong, Phương Vân Dương tăng nội lực lên.

Không biết qua bao lâu, vì hai người ở trong động hoàn toàn không biết ngày đêm thay đổi ra sao, cảm thấy cơ thể mệt mỏi, thế là định đi nghỉ ngơi một lát đã rồi mới nghĩ cách rời khỏi đây.

Vì đã loại bỏ được dược tính trên người, Đường Ninh nằm trên giường chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Phương Vân Dương nhất quyết muốn ngủ dưới đất, nhìn tới khi mặt hắn dần dần ửng đỏ.

“Sao thế? Không ngủ được à?”

Phương Vân Dương hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại nhìn Đường Ninh trên giường.

“Ừ, ngủ ở nơi như thế này ta cứ thấy là lạ…” Đường Ninh trả lời, sau đó do dự một lúc lâu mới lên tiếng: “Đợi giải quyết xong Ngũ Ma Tây Vực này, Vân Dương ca ca và Thanh Thanh tỷ tỷ cùng với Yến công tử còn có việc gì khác không?”

Nghe thấy lời này, Phương Vân Dương suy nghĩ một lát: “Chắc là không, sao thế?”

“Vậy…”

“Hửm?”

“Huynh sẽ đưa ta về Không Sơn phái chứ? Sư phụ nói Dược Thần cốc nhỏ quá, khắp nơi đều là thảo dược, sau này thành hôn ở Không Sơn phái sẽ tốt hơn, vốn dĩ ông ấy muốn xuất cốc cùng ta, nhưng Dược Thần cốc lại không thể thiếu ông ấy, thế nên mới bảo ta tới Không Sơn phái với huynh trước, đợi quyết định xong ông ấy lại tới tìm ta, thế nên ý huynh…”

Còn chưa nói xong, Đường Ninh ngượng ngùng mím môi.

“Được.”

Nghe vậy, Đường Ninh vội vàng cúi đầu nhìn về phía Phương Vân Dương cách đó không xa.

Nhưng lại thấy vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, trịnh trong nhìn nàng, giống như đang dùng ánh mắt để hứa hẹn gì đó.

“Chờ sau khi ra ngoài, giải quyết Ngũ Ma Tây Vực, ta sẽ đưa nàng về Không Sơn phái thành thân, được không?”

“Được, đương nhiên là được.”

Đường Ninh gật đầu lia lịa.

Chỉ cần ngươi làm phông nền thì thế nào cũng được.

Nhận được câu trả lời hài lòng, Đường Ninh mới quay đầu về, định ngủ một giấc. Không lâu sau, không biết nghĩ tới điều gì mà nàng lại lặng lẽ duỗi xuống đất sờ soạng, mới sờ được một lát, một bàn tay to mạnh mẽ đã túm lấy bàn tay nhỏ của nàng.

Đường Ninh lập tức cười thầm.

Ở bên này, Phương Vân Dương trên mặt đất hai má đỏ ửng nắm chặt lấy tay Đường Ninh, dù ngủ cũng không buông ra.

Thời gian hai ngày thấm thoát trôi qua, mặc dù hai người đã dùng nước suối nóng dập tắt lư hương tỏa xa xạ hương kỳ dị tìm được trong góc đó, nhưng có lẽ vì hang động kín gió nên vẫn có một mùi hương nhàn nhạt. Không còn cách nào khác, Phương Vân Dương đành phải không ngừng truyền nội lực cho Đường Ninh suốt hai ngày qua.

Dù là cao thủ đứng đầu giới giang hồ như Tịch Nguyệt giáo chủ cũng không chịu nổi việc tiêu hao nội lực lớn như vậy, thế nên sau khi truyền nội lực xong lần này, vừa mới thu tay lại, hắn liền cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người trực tiếp ngã gục trên vai Đường Ninh.

Không ngờ đúng lúc này, vách tường ở giường trạm trổ lớn phía sau đột nhiên ầm ầm bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Hoắc Thanh Thanh cực kỳ sốt ruột đứng bên ngoài cửa, không thể ngờ lúc mở cơ quan ra lại nhìn thấy cảnh tượng kích thích nàng ta đến vậy.

“Hai người đang làm gì đấy!”

Nàng ta tức muốn hộc máu chạy lên phía trước.

Một bóng dáng màu đen chợt lướt qua.

“Cẩn thận!”

Yến Hành Chi đi theo phía sau nàng ta vội vàng duỗi tay kéo nàng ta lại, đồng thời dùng tay còn lại rút con dao găm kia chém bóng đen kia thành hai khúc.

Nhưng không ngờ thứ đó đã bị cắt đôi, một nửa vẫn không chết mà cứng rắn há mồm cắn vào gan bàn tay Yến Hành Chi.

“A.”

Yến Hành Chi nhìn miệng vết thương chảy máu đen, nhíu chặt mày.

Tới rồi.

Đường Ninh vẫn luôn quan sát tình hình bên đó, thầm nhướng mày trong lòng.

Phải công nhận Ngũ Ma Tây Vực đúng là hạ lưu tàn nhẫn, lúc làm việc tính toán cẩn thận, kế hoạch rõ ràng.

Nàng nhớ tên của bọn chúng hình như đều có liên quan tới độc vật, cái gì mà nhện, rồi dơi các kiểu, những thứ này đều được chúng nuôi từ nhỏ, cực kỳ độc, nhưng loại độc nhất trong đó vẫn là rắn độc sa mạc được Ngũ ma thích nghiên cứu nhất, vì từ nhỏ đã ăn độc dược lớn lên nên từ răng tới da, từ trong ra ngoài đều cực kỳ kịch độc.

Chúng cố ý để con rắn này ở chỗ cơ quan, người quen tiến vào, con rắn chắc chắn sẽ không có phản ứng, nhưng nếu là người lạ thì đó chính là đạo cụ ám sát người tốt nhất của chúng.

Trong nguyên tác, cũng là do tiếng gào thét của Hoắc Thanh Thanh nên mới khiến đám rắn xuất hiện. Chỉ có điều, lúc ấy Phương Vân Dương đang không còn đủ nội lực nhưng vẫn xông qua cản con rắn cho nàng ta, vì cứu Phương Vân Dương, nguyên chủ chủ động nói ra chuyện ngọc thể hàn băng của mình, cũng tỏ ý muốn dùng máu của mình để cứu người.

Sau đó, nàng lấy máu tới mức hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại còn bị Yến Hành Chi thả thính đủ đường, Hoắc Thanh Thanh thì vẫn luôn chăm sóc Phương Vân Dương. Sau khi hắn tỉnh lại liền làm một loạt trò tăng thiện cảm, khiến hắn nhanh chóng quên đi những gì Đường Ninh đã làm.

Nói về độ thảm, còn ai thảm hơn nguyên chủ được nữa.

Còn hiện giờ…

Đường Ninh nhìn Hoắc Thanh Thanh lo đến nỗi sắp rớt nước mắt, còn Yến Hành Chi thì hoàn toàn không quan tâm tới việc bản thân trúng độc thay Hoắc Thanh Thanh, vẫn đang dịu dàng an ủi nàng ta.

Dù đã biết trong cốt truyện, vì căn cốt hắn ta rèn luyện mạnh mẽ nên ăn xong dược vật kịch độc Tịch Nguyệt giáo chủ ban cho, Yến Hành Chi gần như giống nàng, cũng là bách độc bất xâm nên không để ý tới chút độc nhỏ nhoi này, nhưng Đường Ninh vẫn lo lắng đứng dậy.

“Ta… từ nhỏ ta đã được sư phụ nói cho là có hàn ngọc băng thể bách độc bất xâm, máu ta có thể giải được trăm độc, hay là ta cho Yên công tử chút máu nhé, chắc là có thể loại bỏ độc của con rắn kia đấy.”

Đường Ninh nở nụ cười ngây thơ vô hại.

Độ thiện cảm của Phương Vân Dương đã lên đến 80 rồi, nàng bỗng thấy có mới nới vũ, không muốn ra vẻ tiểu bạch thỏ ngây thơ với hắn nữa.

Mà một câu như vậy của nàng lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây chú ý tới nàng, Phương Vân Dương sốt ruột lo lắng, Hoắc Thanh Thanh mừng rỡ, còn Yến Hành Chi…

Yến Hành Chi siết chặt nắm tay, cụp mắt xuống, thu lại vẻ quả quyết bên trong.

Hóa ra là ngươi à.

Cuối cùng cũng tìm được rồi…

Đường Ninh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp