Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 24: Công tử phản diện vô tình (2)


1 năm

trướctiếp

Tiếp nhận hết cốt truyện, Đường Ninh tức thời tỉnh táo, nàng nhìn Phương Vân Dương trước mặt đang ôm eo mình, chầm chậm từ trên không trung hạ xuống. Đường Ninh chưa từng có tiếp xúc thân mật với nam nhân lạ mặt nào như vậy bèn nhanh chóng đỏ bừng mặt, hàm răng trắng nhẹ cắn môi, vừa định nói lời cảm ơn hắn thì giây sau tiếng xé không mạnh mẽ lại nhanh chóng chém đến bên mặt.

Đường Ninh cảm nhận được bất thường vội quay đầu, tròng mắt ngay lập tức co lại vì nhìn thấy roi dài màu trắng bạc đang vụt tới mặt mình, người vung roi là một thiếu nữ mặc hồng y rạng rỡ như hoa hồng.

Phía sau nàng ta còn có một nam nhân mặc bạch y trắng hơn tuyết, tay cầm quạt gấp, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, cho dù có nhìn thấy nữ tử bên cạnh không hài lòng đã ra tay đánh người, vung roi vào mặt người khác thì nụ cười bên khóe miệng hắn ta vẫn không có chút biến hóa, như thể hắn ta đang đeo một mặt nạ luôn cười mỉm vậy.

Nhưng những điều này đều không phải trọng điểm.

Trọng điểm là Đường Ninh nhìn thấy trên đỉnh đầu hắn ta có mấy chữ tím đậm to đùng.

Yên Hành Chi

Hệ thống đánh giá: 99.

Độ thiện cảm hiện tại: -20

-20?

Mới vừa gặp mặt thôi mà, nàng có làm gì đâu mà đã -20?

“Thanh Thanh, nàng làm gì thế!”

Thấy roi ngựa của nàng ta sắp đáp đến bên mặt Đường Ninh, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Vân Dương đã nhận ra thế tấn công đến sớm hơn Đường Ninh nên vội vã vươn tay ngăn lại thân roi đang hung hăng đánh tới, một tay khác của hắn ôm Đường Ninh đang mặt cắt không giọt máu, thậm chí cả hô hấp cũng gấp gáp, cùng đáp xuống đất sau đó vội vàng lên tiếng chất vấn.

“Phương đại ca, huynh quát ta đấy à!”

Rõ ràng giọng điệu của Phương Vân Dương không hề nặng nề nhưng thiếu nữ hồng y vung roi kia lại tỏ vẻ không tin nổi, đôi mắt đỏ lên, rút mạnh roi của mình về rồi chỉ thẳng về hướng Đường Ninh đang ở trong vòng ôm của Phương Vân Dương, to tiếng:

“Rõ ràng là huynh ôm nữ nhân này trước mà huynh còn quát ta được ư? Chúng ta đuổi theo Ngũ Ma Tây Vực nên mới đến cái nơi hoang vu hẻo lánh này, ai biết được nữ nhân bỗng xuất hiện này có phải là cùng hội với bọn chúng hay không? Nhìn dáng vẻ đáng thương yếu đuối của nàng ta thế thôi, có khi trong lòng đang giấu chuyện xấu đấy, ta lo lắng huynh bị ám toán mà huynh còn dữ dằn với ta, có phải huynh bị dáng vẻ đáng thương của nàng ta mê hoặc rồi…”

Thiếu nữ hồng y càng nói lại càng ấm ức.

“Ta…”

Đường Ninh vì sợ hãi nên vẫn luôn nắm chặt lấy tà áo của Phương Vân Dương vừa nghe thấy một loạt những lời nói ấy cũng sốt ruột, thiếu nữ hồng y kia mới chỉ đỏ mắt, nàng bên này đã nước mắt đong đầy long lanh, hàng mi nhẹ như lông vũ nhẹ chớp, nước mắt lã chã rơi xuống mu bàn tay của Phương Vân Dương, nước mắt nóng hổi khiến hắn run rẩy bèn vội vàng quay đầu lại nhìn Đường Ninh.

Đường Ninh cũng giải thích nói: “Ta không hề quen biết Ngũ Ma Tây Vực mà cô nương nói, xin cô nương đừng hất nước bẩn lên ta, vừa rồi ta mới từ Dược Thần cốc đi ra đúng lúc đi tới nơi này, không biết vì sao ngựa bỗng nổi điên suýt chút nữa đã bị ngã, may mà có vị Phương công tử đây tốt bụng ra tay cứu giúp mới may mắn tránh được nạn, xin cô nương đừng có…”

“Đúng đấy Thanh Thanh, rốt cuộc đến bao giờ nàng mới sửa được tính tình hấp tấp ấy của mình hả? Vừa rồi rõ ràng ta đuổi theo Huyết Tri Thù của Ngũ Ma Tây Vực đến nơi này, ả ta muốn trốn tránh vây bắt của ta nên mới liên lụy tới cô nương này, làm ngựa của nàng kinh hãi, chắc chắn nàng không có bất kỳ quan hệ gì với Ngũ Ma Tây Vực, hơn nữa vừa rồi khi ta đón nàng cũng phát hiện ra nàng không hề biết chút võ công nào…”

“Vậy Huyết Tri Thù kia đâu?”

Hoắc Thanh Thanh còn chưa đợi Phương Vân Dương nói xong đã cất tiếng hỏi ngay.

“Trốn mất rồi.”

Phương Vân Dương thở dài, đáp lại.

“Ta biết ngay mà!”

Hoắc Thanh Thanh tức giận, giậm mạnh chân phải, cùng lúc đó, khuôn mặt nàng ta lên án nhìn Đường Ninh vẫn đang đứng bên cạnh Phương Vân Dương, phì phò mắng: “Đều tại ngươi hết! Ngươi có biết ba chúng ta mất bao thời gian và sức lực để đuổi theo Huyết Tri Thù ấy không? Có biết trong tay ả ta đã có bao mạng người phải chết không? Bây giờ vì ngươi mà để ả ta chạy thoát rồi, tâm huyết của chúng ta đều mất hết!”

Hơ, lại là một con thỏ con da mặt cực kỳ dày chưa trải sự đời ác độc xô đẩy đây mà!

Trong lòng Đường Ninh cười khẩy nhưng ngoài mặt thì vẫn duy trì biểu cảm ngỡ ngàng không biết phải làm sao.

Nàng đã nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình khi xem tình tiết cốt truyện rồi. Có lẽ từ nhỏ nguyên chủ ở Dược Thần cốc được bồi bổ tốt nên mái tóc dài chấm eo vừa đen vừa dày, đôi mắt đen nháy, hàng mày không vẽ cũng rõ ràng, đôi môi không trang điểm mà vẫn đỏ mọng, da dẻ lại trắng sáng hơn cả bông tuyết đầu đông, thêm vào đó là thói quen mặc đồ của người trong Dược Thần cốc thường một thân bạch y, trên đầu chỉ dùng ngọc trai thượng phẩm cùng dây buộc màu trắng tô điểm, vòng eo được đai váy bó lại nhỏ không đủ một vòng tay, dáng vẻ thướt tha xinh đẹp. Ngoại trừ đôi môi thì cả người nguyên chủ chỉ còn lại hai màu đen trắng, cũng vì màu sắc tương phản nên khiến người ta vô cớ có cảm giác chấm phá kinh diễm.

Tổng kết lại thì chính là sự kết hợp đỉnh cao giữa bạch liên hoa và trà xanh.

Đó cũng chính là lý do vì sao mà Hoắc Thanh Thanh vừa mới ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phương Vân Dương ôm nàng thôi đã đánh mất toàn bộ lý trí, vung roi đánh tới.

Đều trách nàng quá xinh đẹp!

“Đủ rồi đấy Thanh Thanh!”

Hoắc Thanh Thanh nói không kiêng dè gì quá quá đáng, cuối cùng Phương Vân Dương cũng không nghe tiếp được nữa, hắn ra sức nhíu chặt mày, cản lại nàng ta: “Rõ ràng không liên quan tới cô nương này, nàng không được gây sự vô lý.”

Thấy Phương Vân Dương nghiêm khắc, Hoắc Thanh Thanh cuối cùng không cam lòng ngậm miệng, nhưng vẫn ngạo mạn hừ một tiếng, quay ngoắt đầu đi.

Phương Vân Dương thấy thế đành thở dài, sau đó dịu mặt nhìn thẳng Đường Ninh, nói: “Cô nương, tại hạ là Phương Vân Dương của Không Sơn phái, ta thay mặt vị bằng hữu nhanh miệng kia của ta…”

Phương Vân Dương đang chuẩn bị xin lỗi thì không ngờ ngay sau đó lại thấy Đường Ninh vui mừng kéo tay áo mình, khóe mắt Hoắc Thanh Thanh vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của hai người bên này thấy Đường Ninh như thế, đang chuẩn bị lồng lộn lên thì bèn nghe thấy cô vui mừng nói:

“Vân Dương ca ca, ta là Đường Ninh, là Đường Ninh ở Dược Thần cốc được định thân với huynh đây, ta ra ngoài cốc để tìm huynh…”

Đường Ninh vừa nói những lời này, nét mặt Hoắc Thanh Thanh lập tức trắng bệch.

Nàng ta luôn biết Phương đại ca của mình có vị hôn thê nhưng vẫn mặt dày mày dạn đi theo hắn cũng là vì không cam lòng, nàng ta cũng biết hành vi của mình không đúng, nhưng nàng ta không khống chế được mình thì biết phải làm sao?

Nhưng bây giờ…

Yên Hành Chi ở bên cạnh Hoắc Thanh Thanh nghe thấy hai chữ “định thân” kia, nụ cười mỉm vĩnh cửu kia của hắn ta cũng vô thức thu lại một nửa, đồng thời…

Độ thiện cảm hiện tại của Yên Hành Chi: -50.

Nhưng lúc này Đường Ninh đã chẳng có lòng dạ nào mà để ý tới thay đổi độ thiện cảm của hắn ta nữa rồi, khuôn mặt nàng vẫn mang nét vui vẻ và ngại ngùng, tiếp tục nói: “Không ngờ lại trùng hợp gặp được huynh ở đây, sư phụ nói ta đã đến tuổi, hôn ước định ra từ lâu cũng đến lúc tiến hành cho nên ta mới ra khỏi Dược Thần cốc, vốn dĩ ta chuẩn bị đi đến Không Sơn phái tìm huynh cơ, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cốc đã gặp được huynh rồi.”

Phương Vân Dương nghe hết lời Đường Ninh nói vẫn có chút không phản ứng lại kịp.

Thấy hắn như thế, Đường Ninh còn tưởng rằng hắn không tin mình bèn kéo tay áo, nâng cổ tay phải của mình để lộ ra chiếc vòng tay sáng lấp lánh đang phủ lên cổ tay trắng ngần như tuyết của nàng.

“May mà ta vẫn luôn đeo chiếc vòng tay mà huynh tặng lúc định thân, nếu không…”

Đường Ninh nhìn theo xe ngựa đã sớm chạy mất dạng của mình, không khỏi lộ ra cảm xúc vui vẻ, những hành lý mà nàng mang theo bây giờ chắc không tìm về được nữa rồi.

Vừa nhìn thấy vòng tay, đôi mắt Hoắc Thanh Thanh bỗng chốc càng thêm đỏ.

Nàng quả thực là hôn thê của Phương đại ca…

Bên này, Phương Vân Dương vừa nhìn thấy vòng tay đã biết cô nương Dược Thần cốc này chính là Đường cô nương Đường Ninh đã định thân cùng hắn. Hắn vô thức cúi đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn thấy vị hôn thê của mình với ánh mắt long lanh và sườn mặt đang đỏ ửng nhìn mình. Lúc này Phương Vân Dương còn chưa bị đủ loại hiểu lầm tình cờ tác động hay bị Hoắc Thanh Thanh cảm động đến thay lòng nên trong lòng hắn bỗng cảm thấy run rẩy.

Độ thiện cảm hiện tại của Phương Vân Dương: 30.

Nhưng chưa kịp đợi cho hắn mở lời nói gì với Đường Ninh, Hoắc Thanh Thanh đứng bên cạnh đã tự cân bằng lại cho chính mình xong, hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn không cam chịu yếu thế, nói: “Rốt cuộc hai người đong đưa xong chưa? Cho dù ngươi là vị hôn thê của Phương đại ca thì đã làm sao? Ngũ Ma Tây Vực không lâu trước còn giết bao nhiêu người ở Thái Hồ kia kìa, rốt cuộc chúng ta có phải đi bắt bọn chúng nữa không? Nếu lại chậm chân nữa, bọn chúng tiếp tục hại người vô tội thì phải làm sao? Đường cô nương này, mong ngươi lấy đại cục làm trọng.”

Đường Ninh bỗng chốc bị nàng ta chụp mũ đổ tội, nét mặt lập tức bày ra biểu cảm vô cùng lúng túng, vô thức vươn tay kéo chặt cánh tay áo của Phương Vân Dương.

Tuy vậy, trong lòng thì lại đang âm thầm chậc lưỡi tiếc cho một tiểu cô nương tử tế như vậy mà sao bảo đê tiện là đê tiện được luôn thế.

Chậc chậc!

Cách tốt nhất để đối phó với Bitch đê tiện mà không tự biết này chính là phải đê tiện hơn nó.

Nhắc đến từ đê tiện này, Đường Ninh lại có chuyện để kể.

Cho dù đã trải qua một thế giới nhưng Đường Ninh vẫn nhớ như in khi còn ở thế giới của mình, các chị em cây khế của cô bình phẩm gì sau lưng mình.

“Nếu Bitch mà phân đẳng cấp thì loại con gái như Đường Ninh tuyệt đối phải ở Level đại ma vương SSS, mọi người đều là người, đã không xinh đẹp được như người ta thì cũng thôi đi, thế mà đến đê tiện cũng không đê tiện hơn được nó, con bé ấy à chính là bug của ông trời luôn rồi!”

Bởi vì phải vô đuổi theo ngăn cản Ngũ Ma Tây Vực tiếp tục gây sát nghiệp nên mấy người lại vội vã trở về trạm dịch để lại ngựa lúc trước, sửa soạn đi tìm theo truy hồn hương mà Yên Hành Chi rắc lên người một tên trong số chúng.

Trước trạm dịch, vừa nhìn thấy Đường Ninh khó xử đứng trước một con ngựa màu táo đỏ được đưa cho, Hoắc Thanh Thanh luôn muốn tìm cơ hội moi móc Đường Ninh đã không cần nghĩ ngợi gì cất lời châm biếm: “Chắc không phải đâu ha? Dược Thần cốc tốt xấu gì cũng được mệnh danh là một trong tám thế lực lớn trên giang hồ mà ngươi từ Dược Thần cốc ra chắc không phải đến ngựa cũng không biết cưới đấy chứ? Chẳng lẽ ngươi đi đâu cũng phải ngồi trong xe ngựa lỉnh kỉnh à?”

Dứt lời, tiểu cô nương kiêu ngạo nhảy lên cưỡi ngựa của mình.

Đường Ninh thấy thế, nét mặt bỗng tiu nghỉu cúi thấp đầu, quả thực nguyên chủ không biết cưỡi ngựa, trước giờ bao nhiêu năm nay ở Dược Thần Cốc nàng chỉ chuyên tâm đến thảo dược, vốn không phí nhiều tâm tư lên những chuyện khác, lại chưa nhắc tới lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa còn bị ngã nên từ đó không dám động vào ngựa nữa.

Nhưng nguyên chủ không biết cưỡi ngựa, chứ Đường Ninh thì lại biết.

Người có tiền ở xã hội thượng lưu có ai không biết cưỡi ngựa đâu?

Nhưng… tại sao nàng lại phải nói mình biết cưỡi ngựa chứ...

Không ngoài dự đoán, lát sau, một cánh tay vươn tới trước mặt Đường Ninh, nàng ngạc nhiên ngẩng phắt đầu bèn nhìn thấy Phương Vân Dương đã sớm nhảy lên lưng ngựa đang mỉm cười đưa tay ra với mình.

Đó, không phải có người tích cực nhiệt tình mời nàng cưỡi cùng con ngựa rồi đây sao?

Đường Ninh cười thầm trong lòng.

Nàng còn nhớ trong tình tiết cốt truyện gốc, nguyên chủ vô tình gặp được mấy người Phương Vân Dương cũng phải chịu mấy lời khinh giễu này, nhưng da mặt nguyên chủ quá mỏng nên mới chỉ bị Hoắc Thanh Thanh nói móc hai câu đã cắn răng tự mình lên ngựa, cuối cùng ì à ì ạch vẫn bị Hoắc Thanh Thanh chế giễu thêm, lại còn bị mọi người ghét bỏ nguyên chủ cản trở làm lỡ dở thời gian đi tìm Ngũ Ma Tây Vực.

Bây giờ… chắc không làm lỡ thời gian được nữa rồi nhỉ.

Vốn dĩ Hoắc Thanh Thanh còn đang đợi để cười chê Đường Ninh, nhưng lại thấy Phương đại ca mà mình tâm tâm niệm niệm lại chủ động mời Đường Ninh cưỡi cùng một ngựa, nhất thời không tìm ra được kế nào để lập tức ngăn lại, thế là bực bội cáu kỉnh, vung roi ngựa đi trước mọi người.

Nhưng nàng ta còn chưa chạy được bao xa thì lại cảm thấy không cam lòng để mặc Đường Ninh cưỡi cùng ngựa với Phương Vân Dương như thế, bèn chạy ngược trở về. Nhưng ngay sau đó nàng ta lại nhìn thấy Đường Ninh trong bộ đồ trắng có lẽ là vì sợ hãi nên vẫn đang ôm vòng eo mảnh tinh tế của Phương Vân Dương, đầu cũng đang gối lên bờ vai hắn. Hoắc Thanh Thanh chưa từng thân mật với Phương đại ca của mình như thế, khi thấy cảnh tượng kia nàng ta tức đến đỏ mắt, dồn sức quệt nước mắt trên mặt rồi lại phất roi chạy mất dạng.

“Vân Dương ca ca, Thanh Thanh cô nương làm sao thế? Ngựa của tỷ ấy chạy nhanh như thế không sao chứ?”

Đường Ninh quay phắt đầu, nhưng không ngờ động tác của mình quá nhanh, hơn nữa khoảng cách giữa hai người lại gần nên khiến trán chạm lướt qua cằm Phương Vân Dương.

Không Sơn phái trên giang hồ vốn được mệnh danh là phái hòa thượng, nói đơn giản là hầu như các đệ tử trong phái này đều là nam giới, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ Hoắc Thanh Thanh cứ dính đến mình thì Phương Vân Dương hầu như chưa từng tiếp xúc với nữ giới, cho dù là Hoắc Thanh Thanh, hắn cũng trước sau ghi nhớ mình là người đã có vị hôn thê nên luôn nghĩ mọi cách giữ khoảng cách với nàng ta. Lúc trước Phương Vân Dương cảm thấy Đường Ninh sợ hãi ôm eo mình đã khiến cả người hắn cứng ngắc rồi, đặc biệt là trên người Đường Ninh còn có mùi hương thơm mát không biết của hoa gì cứ lởn vởn quanh mũi nên cả người hắn trên ngựa vẫn luôn giữ dáng thẳng tắp.

Lúc này vừa mới cảm nhận được xúc cảm mềm mại, khuôn mặt hắn vượt qua khỏi khống chế, lập tức đỏ bừng lên, đặc biệt là thùy tai lại càng đỏ thẫm chói mắt.

Độ thiện cảm hiện tại của Phương Vân Dương: 35.

Chậc! Dễ bị ghẹo thế sao?

Đường Ninh cũng đỏ mặt, cúi thấp đầu.

Xem ra Phương Vân Dương này không lạnh lùng với vị hôn thê của hắn như Đường Ninh tưởng, thậm chí vin vào uy tín định thân của cổ nhân mà trong lòng hắn đã sớm coi Đường Ninh là thê tử tương lai của mình rồi, nên vốn không bài xích khi Đường Ninh tiếp cận. Chỉ tiếc là trong cốt truyện gốc, hai người bị Hoắc Thanh Thanh và Yên Hành Chi phá hoại, thêm vào đó cũng tại tính cách của nguyên chủ nội liễm dịu dàng nên mới luôn không phát triển được quá nhiều tình cảm với Phương Vân Dương.

Sắc trời mỗi lúc một tối, ban đêm ở bên ngoài không an toàn nên bốn người trước lúc trời sắp tối đi tìm một khách điếm dự định dùng bữa và nghỉ lại.

Hoắc Thanh Thanh là người đầu tiên đến nơi, cho dù bồi bàn đã đưa ngựa của nàng ta đi ăn cỏ nhưng nàng ta vẫn đứng trước cửa khách điếm không chịu vào trong, cho đến khi tận mắt nhìn thấy ngựa của Phương Vân Dương cũng đi tới, hắn tự mình xuống ngựa trước sau đó vươn tay cẩn thận từng chút đỡ Đường Ninh xuống ngựa.

Nhưng có lẽ là vì Đường Ninh mệt khi phải cưỡi ngựa cả ngày, hơn nữa do không có võ công phòng thân nên vừa xuống ngựa, hai chân Đường Ninh đã mềm nhũn, Phương Vân Dương vội vàng vươn tay đỡ, Đường Ninh còn ngẩng đầu cười nhìn hắn.

Khung cảnh hài hòa ấm áp ấy, đập vào mắt Hoắc Thanh Thanh lúc này lại trở nên nhức mắt khó chịu cực kỳ.

Nàng ta tức giận đạp bay cửa khách điếm cái “uỳnh”, sau đó mặc kệ Đường Ninh và Phương Vân Dương ở phía sau nhìn mình thế nào, bước ngay vào khách điếm, ngồi xuống bên cạnh Yên Hành Chi đã ngồi đợi từ lâu, đập bát đũa đồ đạc trên bàn loảng xà loảng xoảng.

Đường Ninh và Phương Vân Dương đi ngay sau nàng ta quay mặt nhìn nhau chốc lát sau đó cũng ngồi xuống.

Lúc dùng bữa, Đường Ninh vô thức gắp một miếng khoai tây cho Phương Vân Dương, nhưng chưa kịp bỏ thức ăn xuống cho hắn, mắt Hoắc Thanh Thanh bên cạnh đã sáng lên cảm thấy cơ hội gỡ lại một hiệp của mình đã tới, vội không kịp nghĩ nói: “Đợi đã, Đường cô nương, ngươi làm sao thế hả? Phượng đại ca trước giờ không ăn khoai tây, huynh ấy không thích ăn khoai tây cũng không thích ăn củ mài thậm chí là cả mấy loại thức ăn như khoai nữa, huynh ấy thích ăn nhất là sườn xào chua ngọt, thịt viên Tứ Hỷ của ta nấu thôi, sao ngươi là vị hôn thê của người ta mà không biết những điều này thế?”

Tiểu cô nương lại dương dương tự đắc.

Đường Ninh hơi sững lại mất một thoáng, sau đó quay mặt nhìn Hoắc Thanh Thanh đang có vẻ đợi xem cô xấu mặt, dịu dàng cảm kích cười nói: “Thì ra là vậy sao? Ta đều không biết, cảm ơn Thanh Thanh cô nương tốt bụng nhắc nhở. Không ngờ Vân Dương ca ca lại có khẩu vị trái ngược hẳn ta, ta thích nhất là ăn những thức ăn như khoai tây, nhưng như thế cũng tốt, vừa hay chúng ta có thể bổ sung cho nhau, sau này ăn cơm cũng không cần tranh nhau rồi.”

Hoắc Thanh Thanh nghe xong như thế cũng ngây ngẩn cả người.

“Vậy ta đành tự ăn miếng khoai tây này thôi.”

Mặc dù Đường Ninh ngoài miệng nói như thế nhưng trong ánh mắt lại hiện lên chút cảm giác mất mát, cô vừa định gắp khoai tây vào bát của mình, ngay sau đó Phương Vân Dương vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của Đường Ninh lại gắp lại miếng khoai tây, nói: “Ta cũng không có nhiều đòi hỏi như vậy đâu, cái gì ta cũng ăn được.”

“Nhưng mà…”

“Ta thực sự đều ăn được cả, nàng đừng nghe Thanh Thanh nói bừa.”

“Nhưng mà ta đã cắn miếng khoai tây ấy rồi, miếng này mới là miếng mới…”

Đường Ninh lại đỏ mặt xấu hổ nhìn Phương Vân Dương, hắn vừa nghe cô nói vậy cũng nhanh chóng đỏ mặt.

“Nếu huynh thích ăn, vậy cho huynh miếng này…”

Đường Ninh cắn nhẹ môi, gắp miếng khoai tây trong bát đưa cho hắn.

Phương Vân Dương đón lấy còn chưa kịp ăn.

“Bốp!”

Hoắc Thanh Thanh ngồi đối diện hai người đã vứt luôn đũa trong tay mình về phía họ.

“Ta không ăn nữa.”

Nàng ta đỏ mắt chạy mất.

Đường Ninh hoang mang vô tội nhìn theo bóng lưng Hoắc Thanh Thanh chạy đi.

“Thanh Thanh…”

Trai thẳng cứng hơn sắt Phương Vân Dương hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì bèn vội vàng gọi với theo.

Hơ, mới có chút kích thích này thôi mà nàng ta đã không chịu được rồi, sau này tung đại chiêu ra thì lại toi ngay tại trận luôn chắc?

Đường Ninh nhếch mép nghĩ thầm, nhưng lúc này cô bỗng cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý đang ở bên cạnh nhìn tới mình.

Cô quay đầu vừa hay bắt gặp ánh mắt âm u tối tăm của Yên Hành Chi, cô chỉ nhìn lại hắn ta hai giây.

“Vân Dương ca ca, Thanh Thanh tỷ tỷ không vui sao? Là vì ta nói sai điều gì rồi sao?”

Cô cũng đứng lên theo Phương Vân Dương, khuôn mặt tự trách nhìn hắn.

Đồng thời…

Độ thiện cảm hiện tại của Yên Hành Chi: -70

Người này định tối tìm đến trừ khử cô hay sao?

Chậc!

Thứ ta muốn chính là khiến ngươi phải tìm đến.

Nếu không thì sao ta triển khai được kế hoạch tiếp theo đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp