Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 4: Thụ tinh này không ăn chay (4) - Tới biên quan


1 năm

trướctiếp



Nếu tính từ khi có tinh hồn, Huyết Tiên đã sống không biết bao nhiêu tuổi, cho dù trong đó đa số thời gian nàng đều ngủ bên trong thân cây to lớn.

Nàng không có khái niệm gì về tuổi tác, cho nên không bận tâm rốt cuộc mình lớn hơn Chu Thiếu tướng quân bao nhiêu lần luân hồi.

Độn Địa Hổ vỗ móng vuốt, chần chờ nói: “Tiểu nhân có một câu không biết có nên nói hay không.”

Huyết Tiên lia mắt nhìn hắn: “Sao ta biết ngươi có nên nói hay không.”

Tên chuột nhắt này cũng thật thú vị, sao nàng biết hắn ta muốn nói gì.

Độn Địa Hổ run chòm râu, vẫn nói: “… Đại nhân vừa biến thành người trưởng thành, lúc này thật sự không nên rời khỏi bản thể đâu.”

Đầu tiên không bàn đến chuyện chút tình cảm ấy có đáng để thụ tinh này ra biên cảnh một chuyến hay không, nàng mới từ bé gái tu thành hình người, lẽ ra nên ở bên cạnh cây sen đất bảy bảy bốn chín ngày thì mới có thể khiến tinh hồn được củng cố bên trong thân thể này.

Tinh hồn bất ổn, đối với bất cứ yêu hay tinh quái thì đều là chuyện lớn.

Huyết Tiên hơi xoay cổ, im lặng hai hơi, sau đó bàn tay mềm mại thò xuống dưới, năm ngón tay như đóa hoa nở trong không trung, thong thả khép lại từng ngón một.

Một tiếng “răng rắc” giòn tan, một khúc gỗ tráng kiện dưới tàng cây sen đất được tróc ra chỉnh tề từ thân cây, mặt cắt ngang thân cây dần dần trở nên sẫm màu, cho đến khi không thể nhìn thấy vết cắt.

Khúc gỗ tráng kiện này chậm rãi bay lên, chiều dài bằng khoảng vóc dáng một đứa trẻ, chiều rộng cũng to bằng cái tô.

Chờ đến khi khúc gỗ bay lên cao bằng Huyết Tiên, nó nhẹ nhàng bay về phía nắm tay của nàng.

Huyết Tiên duỗi năm ngón tay, khúc gỗ này tức khắc nhập vào lòng bàn tay của nàng cứ như đá chìm đáy biển.

Trước khi bị nuốt vào, hoa sen đất nở rộ trên cành cây còn nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió.

Sau khi nuốt cành cây vào lòng bàn tay, Huyết Tiên tiếp tục nắm bàn tay.

Nếu không thể rời xa bản thể, vậy thì nàng sẽ mang theo một khúc gỗ, hai ba năm trôi qua kiểu gì cũng đủ dùng. Chờ đến lần sau trở về, nàng lại tĩnh dưỡng bên cạnh bản thể một thời gian.

Độn Địa Hổ thầm nghĩ, nên nhắc nhở điều gì hắn cũng đã nhắc nhở hết rồi, cho dù Huyết Tiên thật sự gặp chuyện gì thì cũng không thể trách hắn. Mặc dù với đạo hạnh của Huyết Tiên cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm to tát.

Hắn đã có thể tưởng tượng ra ở biên cương xa xôi, thụ tinh này sẽ làm cho đám tinh quái khác hoảng sợ run lẩy bẩy như thế nào.

Huyết Tiên muốn rời kinh thành, đối với Độn Địa Hổ mà nói, chuyện này tuyệt đối là chuyện tốt.

Chí ít trong khoảng thời gian này, hắn không cần lo lắng cho bầy chuột con của mình sẽ bị ăn thịt, còn có thể hoành hành ngang ngược, cáo mượn oai hùm một phen trong khi Huyết Tiên vắng nhà.

Độn Địa Hổ vui vẻ vô cùng, chòm râu không ngừng run rẩy, cố gắng che giấu tâm trạng sung sướng của mình, để tránh chọc Huyết Tiên bất mãn.

Độn Địa Hổ tính tới tính lui, nhưng không tính đến Huyết Tiên sẽ dẫn theo hắn đi cùng.

Độn Địa Hổ: “…”

Ta đã làm sai điều gì? Hắn không ở kinh thành, bảy cô vợ của hắn phải làm sao đây?

Trên quan đạo ngoài kinh thành, một nữ tử mặc váy mềm màu trắng, bên ngoài khoác áo lụa đỏ, đầu đội mũ rơm được tết từ cành cây, một miếng lụa mỏng rủ xuống từ viền mũ rơm, xuyên qua lớp vải che có thể mơ hồ nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của nữ tử.

Nữ tử này chính là Huyết Tiên biến thành hình người ăn diện bình thường.

Trên quan đạo không một bóng người, lòng bàn chân Huyết Tiên nổi gió, nếu có người thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi.

Một nữ lang yếu ớt tại sao lại có thể đi nhanh đến thế? Còn nhanh chóng hơn cả tuấn mã am hiểu tốc độ nhất, tựa như một cơn gió, chỉ thoáng chớp mắt mà chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của nàng.

Nữ lang xách một thứ trên tay, lại gần xem thì là một con chuột đất béo múp.

Độn Địa Hổ tựa như một con chuột đất, lắc la lắc lư theo bước chân như thần hành thái bảo của Huyết Tiên, tròng mắt đen bóng chỉ chiếm một nửa hốc mắt, nửa còn lại toàn là tròng trắng.

Khi nghe thấy lời nói của Huyết Tiên, hắn đứng hình thật lâu, tâm trạng vui sướng hí hửng cứ như chim nhạn bị bắn trúng, từ trên bầu trời rơi thẳng xuống dưới, đi đời nhà ma.

“Tại… tại sao đại nhân lại muốn dẫn tiểu nhân đi cùng?”

Con thụ tinh này đi kết thân vớ thân vẩn gì đó, hắn đi làm gì? Tăng thêm chủng loại chuột đất ở biên cương chắc?

Huyết Tiên nhìn hắn bằng ánh mắt xa xăm, khiến lông chuột của hắn dựng đứng, run như cầy sấy.

“Ta không am hiểu chuyện trần gian, ngươi sống nhiều năm thế này, chắc hẳn chuyện gì cũng có thể nói rõ tí sửu dần mão.”

Mọi chuyện trên trần gian mà Huyết Tiên biết được đều từ hí kịch và phủ Tướng quân mà ra, có thể nói bước ra bức tường này, nàng không biết quy củ nào khác.

Chỉ vì ông đây “kiến thức rộng rãi”, cho nên ngươi muốn dẫn ta ra biên quan hít cát vàng à?

Độn Địa Hổ vỗ móng vuốt rũ trước ngực, đương nhiên hắn không dám nói câu này với Huyết Tiên, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Đại nhân quá khen, tiểu nhân cũng chỉ biết chút ít mà thôi. Chi bằng thế này đi, tiểu nhân sẽ tiến cử một con chim én tinh cho đại nhân, nó hằng năm vào nam ra bắc, chắc chắn sẽ biết nhiều hơn tiểu nhân.”

“Là con chim làm tổ trên cây liễu ở chính viện phủ Tướng quân hả?” Huyết Tiên hỏi.

Độn Địa Hổ gật đầu: “Chính là chim én tinh đó. Hắn biết ăn nói, còn biết rõ phong cảnh trên đường, đi cùng hắn đại nhân nhất định sẽ không thấy buồn rầu.”

Xin lỗi lão đệ, ngươi vẫn là trai tân, không giống ta vừa có mẹ già vừa có con nhỏ, ngươi cứ đi theo một lần này đi.

Huyết Tiên nhấc mí mắt, thản nhiên nói: “Con chim én đó đã bị ta ăn rồi.”

Lúc nàng ngủ, rễ cây sẽ tự động kiếm thức ăn, nàng vừa tỉnh lại sẽ biết mình đã ăn thứ gì.

Độn Địa Hổ: “…”

Hắn giơ móng vuốt run rẩy, vuốt chòm râu, ngẫm nghĩ xem còn tinh quái nào có thể “Tiến cử”.

“Ngươi không muốn đi hả?”

Giọng nói của Huyết Tiên truyền tới từ trên đỉnh đầu, cứ như dòng thủy ngân dày nặng chảy xuống.

Độn Địa Hổ không dám ngẩng đầu, khụt khịt mũi, yếu ớt nói: “Đại nhân cứ đùa, tất nhiên là muốn đi rồi ạ.”

Huyết Tiên chăm chú nhìn đỉnh đầu lông xù của hắn một lúc lâu, mới nói: “Vậy thì tốt.”

Huyết tinh chi khí của thụ tinh ngàn năm khiến Độn Địa Hổ sợ tới mức sau gáy lạnh lẽo.

Nếu hắn không đi…

Độn Địa Hổ vỗ móng vuốt của mình, thầm nghĩ đừng nổi lên tâm tư quỷ quái nào nữa, cho dù mình tu luyện thêm mấy trăm năm thì cũng không đủ để nhét đầy kẽ răng của con thụ tinh này đâu.

Do đó, Độn Địa Hổ bị Huyết Tiên xách như xách một con chuột đất đã sớm tiến vào cảnh giới vô niệm vô ngã.

Một tinh một yêu liên tục chạy mấy canh giờ, sắc trời đã sắp tối.

Huyết Tiên đã ngủ rất nhiều năm, lúc này hoàn toàn không cần đi ngủ, nàng chỉ muốn mau chóng đuổi theo Chu Vân Nghiên.

Trên quan đạo ban đêm, một nữ tử xách một con chuột đất nhanh chóng bay đi, người bên ngoài mà thấy chắc chắn sẽ cảm thấy quỷ dị vô cùng.

Đoạn đường này hai bên toàn là rừng núi, nếu có người vội vã lên đường vào ban đêm, chắc chắn sẽ phải qua đêm ngoài hoang dã.

Huyết Tiên và Độn Địa Hổ đều có thể nhìn vật vào ban đêm, cũng có thể thấy rõ cảnh vật nơi xa rành mạch. Cách khoảng cách thật xa, hai người đã thấy một đống lửa bên rìa quan đạo, bảy tám nam nhân mặc áo ngắn vây quanh đống lửa.

Đám nam nhân mặc áo ngắn kiểu dáng đồng nhất, trên cánh tay trái xăm một chữ Lý, xem ra là gia phó hoặc thị vệ hộ viện của gia tộc nào đó.

Huyết Tiên trời sinh thông minh, đối với chữ viết vừa thấy đã ghi nhớ. Nàng từng đọc Bách Gia Tính, đương nhiên có thể nhận ra chữ “Lý” kia.

Nàng lắc lư Độn Địa Hổ trên tay, nhìn chằm chằm đám người ở nơi xa kia, hỏi: “Những người kia là người của quý phủ Lý Thái phó hả?”

Bởi vì đêm tối nên đám thị vệ không nhìn thấy Huyết Tiên đứng cách họ trăm bước.

Độn Địa Hổ ngước cái đầu lông xù, hắn không biết nhiều chữ cho lắm, nhưng chữ “Lý” thì vẫn biết. Mắt chuột tròn vo nhìn kỹ, không sai, y phục mà những người kia mặc trên người giống hệt thị vệ trong quý phủ của Lý Thái phó.

“Những người này đúng là của quý phủ Lý Thái phó.”

Tại sao đám thị vệ của quý phủ Lý Thái phó lại ở trong rừng núi hoang vắng lúc hơn nửa đêm?

Kết hợp với phương hướng mà họ đi đến, những người này chắc hẳn chính là người được Lý Thái phó phái ra đuổi theo tiểu thư đích nữ của Lý gia.

Ra kinh thành chỉ có hai quan đạo nam và bắc, nếu họ đi về hướng này thì nhất định là đã chiếm được manh mối nào đó, hoặc cả hai hướng đều phái người đi tìm.

Độn Địa Hổ thấp thỏm hỏi: “Đại nhân đang muốn…?”

Lý gia khiến Chu gia mất thể diện lớn như thế, không đến mức kết thù, nhưng xích mích thì vẫn để lại, cho dù hiện tại Lý Tiêu Thục đổi ý, hôn sự này cũng không thể cứu vãn được nữa.

Nhưng Huyết Tiên vẫn không muốn nàng ta bị Lý gia tìm về.

Nếu đã chạy thì hãy chạy cho thật xa, cả đời này đừng bị tìm thấy mới được.

Huyết Tiên không trả lời, một nhánh cây thò ra từ dưới váy, cuốn theo Độn Địa Hổ đứng bằng hai chân trên mặt đất, tiếp tục cất bước tiến về phía trước.

Độn Địa Hổ cảm thấy mình chỉ là vật bài trí, thụ tinh này muốn cầm thì cầm, muốn đặt thì đặt.

Bảy tám thị vệ của Lý gia vây quanh đống lửa ăn lương khô. Trước khi ra kinh thành họ đã mua một ít bánh rán, đủ để đêm nay no bụng, ngày mai chắc hẳn có thể tìm thấy người.

“Huynh nói xem đi hết quan đạo này, chúng ta đi đâu mà tìm đây?” Một thị vệ cắn bánh bao, bất mãn nói: “Tiểu thư cũng thật hồ đồ, gã chân mềm kia có điểm nào sánh bằng Chu Thiếu tướng quân chứ!”

“Chuyện của chủ nhân không phải chuyện mà chúng ta có thể bàn luận. Đệ bớt nói mấy câu đi.”

Nam tử ngồi chính giữa có vẻ là thủ lĩnh thị vệ, dùng cành cây cời lửa, nói: “Tiểu thư cành vàng lá ngọc, chưa từng chịu khổ bao giờ, cũng không biết cải trang giả dạng, cho dù cẩn thận đến mấy cũng sẽ để lộ dấu vết. Chúng ta hỏi thăm ven đường cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ tìm được manh mối thôi.”

Đích nữ nhà Thái phó từ nhỏ đã được Thái phó nâng niu trong lòng bàn tay, chân chính là hòn ngọc quý trên tay.

Mấy ngày còn không sao, nhưng lâu ngày chắc chắn sẽ không chịu nổi cuộc sống kham khổ, trốn đông trốn tây.

Bọn thị vệ đang trò chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

Người này hai chân thay đổi rất nhanh, chắc hẳn biết chút võ nghệ.

Ỷ bên mình đông người, bọn thị vệ to gan nhìn vào lối đi, mượn ánh lửa, dần dần hiện ra một bóng người bước đi thật nhanh.

Đêm hôm khuya khoắt, người này đội chiếc mũ gắn lụa trắng, không thấy rõ gương mặt, nhưng dáng người yểu điệu, có thể thấy được là một nữ tử.

Một nữ tử dám đêm hôm khuya khoắt đi lại trên quan đạo một mình, chắc chắn là có chút bản lĩnh.

Nàng kia bước đi thần tốc, nháy mắt đã cách họ chỉ có mấy bước chân, lúc này mọi người mới thấy rõ dường như bên hông nữ tử cắm một cành cây, trước cành cây là hình tròn, bên trong trói một con chuột đất mũm mĩm lông mượt mà.

Chuột đất đong đưa theo bước chân nữ tử, không biết còn sống hay đã chết.

Nữ tử tiến về phía họ.

Ở bên ngoài không thể khinh suất, theo bản năng, bọn thị vệ đặt tay lên chuôi kiếm đeo bên hông.

“Các ngươi là người của nhà Lý Thái phó?”

Tới khi cách họ còn một bước chân, nữ tử dừng bước, hỏi họ.

Giọng nữ tử lạnh nhạt trong trẻo, xuyên qua mũ rèm truyền tới.

Thủ lĩnh thị vệ đứng dậy, tay phải vẫn đặt trên chuôi kiếm, trả lời: “Đúng vậy. Xin hỏi cô nương là ai?”

Hắn vừa dứt lời, bỗng ngửi thấy một mùi hương lạ lùng. Mọi người hít mũi theo bản năng, mùi hương ấy như có sinh mệnh, chui vào lỗ mũi của họ.

Xoang mũi thoáng chốc tê dại, ngay cả đầu óc cũng trở nên rối bời, thân thể mềm nhũn, bảy tám tráng hán mất ý thức trong chớp mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp