Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 1: Thụ tinh này không ăn chay (1) - Hoa sen đất


1 năm

trướctiếp



“Chu Thiếu tướng quân trở về rồi, Chu Thiếu tướng quân trở về rồi!”

“Ngươi có biết lần này Thiếu tướng quân về kinh để làm gì không?...”

“Vì chuyện kết thân với đích nữ của Thái phó chứ sao nữa!...”

“… Suỵt! Đừng có nói bậy, chuyện này đừng nhắc tới nữa, coi chừng cái lưỡi của ngươi đấy!”

Tiếng xì xào nho nhỏ tựa như từng con sông ngòi vô hình dần dần chảy xuôi, uốn lượn ngoằn ngoèo, vòng qua đình viện chiếm ngàn mẫu, xuyên qua bên tai của đám nha hoàn, hộ viện, thị vệ.

Phủ Tướng quân nhất phẩm chiếm diện tích rộng lớn, mấy trăm căn phòng ốc, chỉ riêng người hầu đã có gần trăm người, lời ra tiếng vào mỗi ngày cứ như một vở kịch không có nhân vật chính, ầm ĩ hết sức.

Cuối cùng, biển ngôn từ không tiếng động này xen lẫn, hội tụ tại hậu viện phủ Tướng quân.

Trong hậu viện rộng lớn có một cái cây già tráng kiện. Theo lời tổ tiên, thân cây già này đã có nhiều năm tuổi, ít ra cũng phải hơn ngàn năm, chỉ riêng thân cây, bốn gã tráng hán cầm tay nhau cũng không thể ôm trọn nó.

Cây cổ thụ này nở hoa quanh năm, một năm bốn mùa, luôn luôn rực rỡ.

Cho dù héo úa thì cũng rất ngắn ngủi, điêu linh trong vòng một đêm, sáng sớm hôm sau lại nở rộ những đóa hoa đỏ rực như lửa.

Đóa hoa mọc trên cây rất lớn, tựa như hoa sen trong ao, từng mảnh cánh hoa đều to bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ, màu sắc còn đậm đà rực rỡ hơn cả hoa sen, cánh hoa đỏ như máu tựa như vỏ lựu.

Do đó, mọi người đều gọi hoa này là hoa sen đất.

Ngày đông đứng trong tuyết trắng muốt nhìn lại, một mảnh tuyết phủ trắng xóa, chỉ riêng màu đỏ trên cành nhìn thấy kinh người, vừa thoắt thấy, trong lòng không khỏi giật mình, cánh hoa lấp lánh ánh sáng quỷ dị, đỏ đến mức gần như biến thành màu tím.

Người ngắm hoa không khỏi sợ hãi, vội vàng dời mắt sang nơi khác, không dám nhìn lén thêm một chút nào nữa.

Tựa như gỗ đào có thể trừ tà, nghe đồn cây sen đất cũng có thể đuổi quỷ tránh sát.

Chẳng qua, gỗ đào có những câu chuyện truyền thuyết sắc thái mộng ảo, còn sen đất thì chỉ có chuyện yêu ma quỷ quái khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Nghe bảo, sen đất chỉ có thể nảy mầm mọc lá ở nơi có nhiều xác chết.

Người đời đều nói, chỉ có trong nhà võ tướng mới dám nuôi sen đất.

Trên người họ mang sát, tay ai mà không nắm giữ mấy trăm tính mạng, nuôi sen đất là để tránh đám cô hồn dã quỷ đến đòi mạng.

“Chíp chíp chíp”

Chú chim dang đôi cánh, đỗ trên cành hoa sen đất.

Đôi mắt như đậu đen của nó chớp chớp, đầu nhỏ lắc qua lắc lại, xốc cánh trái lên, vùi đầu vào trong cánh, muốn chỉnh chu lại lông tơ trong cánh.

Bỗng nhiên, chú chim cảnh giác ngẩng đầu lên từ trong cánh, hai cánh sải ra, dường như muốn cất cánh bay lên từ cành cây.

Nhưng chú chim còn chưa kịp cất tiếng hót thì thoáng chốc, móng chim màu vàng của nó đã biến thành một vũng máu.

Dòng máu từ chân chim vàng nhạt của nó dần dần leo lên, chỉ trong vòng hai lần hít thở, chú chim nhỏ hoạt bát đã bị hòa tan thành một vũng máu, bị hút vào trong thân cây.

Gió mát thổi tới, thân cây tựa như ngày thường, cứ như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác ngày xuân mà thôi.

Nhánh cây sen đất khẽ lắc lư theo làn gió, dường như đang hưởng thụ ánh nắng và gió nhẹ. Bên trong thân cây cành lá tốt tươi, một cánh tay trong suốt thò ra. Màu sắc của cánh tay cứ đậm dần, tựa như cánh chuồn chuồn trong suốt dần dần trở nên có máu có thịt đầy đặn.

Cánh tay thong thả duỗi về phía trước, từ bên trong thân cây tráng kiện, một cô gái tóc dài xõa tung bò ra.

Nàng miễn cưỡng nằm trên thân cây, thân cây quỷ dị vừa rồi còn hấp thụ chú chim giờ đây lại vững vàng đỡ nàng, cứ như nó chỉ là một cành cây bình thường.

Vén mái tóc dài trước mặt ra sau đầu, cô gái lộ ra khuôn mặt.

Khuôn mặt trắng ngần như ngọc, con ngươi đen bóng như mặc ngọc.

Môi hồng răng trắng, sóng mắt lưu chuyển.

Huyết Tiên ngủ một giấc này không lâu lắm, nếu không phải gần đây đám người hầu trong phủ Tướng quân nói hơi nhiều, có lẽ nàng sẽ còn ngủ thêm mấy năm nữa.

Trong lúc ngủ mơ, dường như nàng nghe thấy có người nói: “Chu Thiếu tướng quân đã về rồi!... Chuyện kết thân với đích nữ của Thái Phó à…”

Chu Thiếu tướng quân?

Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào không trung, một khúc cây từ nơi khác kéo tới, đằng trước khúc cây treo một chiếc trống gỗ nhỏ.

Hai bên trống cột hai dải tua đỏ, dải tua hơi xỉn màu, thuốc màu đỏ sơn trên trống gỗ đã loang lổ tróc ra, hiển nhiên thứ này đã có từ nhiều năm trước.

Huyết Tiên vươn tay, nắm tay cầm trống gỗ, nhẹ nhàng lắc lư.

Lập tức, hai viên gỗ tròn treo hai bên trống gỗ lắc lư, phát ra tiếng trống “tùng tùng tùng” êm tai, dải tua cũng lắc lư theo viên gỗ, tựa như hai đóa hoa sóng dâng lên giữa không trung.

Khuôn mặt của thiếu niên trước khi ra biên cương xuất hiện trước mắt, ngón tay Huyết Tiên khựng lại, thầm nghĩ chàng ấy sắp kết thân à?

Sao chàng ấy có thể kết thân được chứ?

Năm sáu năm chìm trong giấc ngủ, Huyết Tiên chỉ tỉnh táo được trong chốc lát.

Nàng gõ lên thân cây, chuyện mấy năm nay, nàng phải tìm vật sống để hỏi một chút mới được.

Sau khi gõ ba phát, một gò đất nhỏ nổi lên dưới tàng cây. Đầu tiên là lộ ra chiếc lưng lông xù màu nâu, kế tiếp là một chiếc đuôi nhỏ nhắn, chóp đuôi có nhúm lông màu đen.

Cuối cùng, đầu ngoi lên mặt đất.

Vành tai nhỏ nhắn, con mắt tròn vo, miệng nhỏ không ngừng nhóp nhép, là một chú chuột.

Chú chuột này tên là Độn Địa Hổ, là một con chuột yêu đã thành tinh hơn bốn trăm năm.

Con ngươi tròn vo của hắn chuyển động hai vòng, khi thấy Huyết Tiên nằm trên thân cây, chòm râu thật dài của hắn bất giác co giật mấy phát.

Hai cái móng vuốt gắn trước người có thói quen chỉ cần căng thẳng thì sẽ run lên, không tự giác được mà móng trái đánh vào móng phải, móng phải quất trúng móng trái.

“Huyết… Huyết Tiên đại nhân, ngài… ngài đã tỉnh rồi à.”

Thấy Huyết Tiên thức tỉnh, Độn Địa Hổ suýt nữa sợ vỡ mật.

Lão tinh quái ngàn năm này, sao lại thức tỉnh nhanh đến thế?!

Trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây, chuột đất yêu Độn Địa Hổ cũng coi như là một yêu tinh rất có danh tiếng. Tiểu yêu trong vòng trăm năm đều phải tôn kính gọi hắn một tiếng ông nội.

Các cụ có câu “núi này cao còn có núi khác cao hơn, yêu này mạnh còn có yêu khác mạnh hơn”, phong thủy nhà Độn Địa Hổ không được tốt cho lắm, ngay ngoài nhà có hẳn một thụ tinh ngàn năm.

Nói ngàn năm vẫn chưa chính xác. Hắn từng nghe Thổ Địa Công có giao tình kể rằng, năm đó các thần tiên hạ phàm ngao du, trong bãi tha ma, chỉ thấy cái cây này lắc lư trong gió lạnh.

Rễ cây chằng chịt cắm thật sâu bên trong xương trắng và máu thịt, không phân biệt tà hay ác, cũng không có nhân quả.

“Cây này có cơ duyên.”

Phật Đà đã nói như thế.

Phật âm vừa dứt, nụ hoa đỏ tươi cứ như đã hút no huyết nhục, thoáng chốc nở khắp đầu cành, cây này liền có tinh hồn.

Từ nay về sau trải qua hàng ngàn hàng vạn năm vật đổi sao dời, tinh hồn này mới khai linh trí, biến thành một bé gái như được điêu khắc từ ngọc quý, người thường nhìn bằng mắt thường không thể thấy được.

Năm năm trước, thân thể do tinh hồn của Huyết Tiên biến thành dần dần kéo dài, cơn buồn ngủ ập tới, đôi mắt nàng khép lại, thân thể như pho tượng bị bùn lầy nuốt chửng, dần dần lún vào trong thân cây bản thể, chìm vào giấc ngủ sâu.

Lại qua thật nhiều năm, bé gái mới biến thành người lớn.

Chuột đất yêu nghĩ, năm đó hắn biến thành hình người, ngủ ước chừng gần trăm năm. Thụ tinh này lợi hại đến mấy thì cũng phải ngủ hơn mười năm. Chỉ cần nghĩ tới mình có thể sống yên ổn hơn mười năm, Độn Địa Hổ lại mừng rỡ ra mặt.

Nào ngờ chỉ mới sáu năm ngắn ngủi trôi qua, tại sao nàng ta lại thức tỉnh chứ!

Hắn không biết Phật Đà và thụ tinh có cơ duyên hay không, nhưng hắn biết cả nhà họ thật đúng là có “duyên phận” to đùng với nàng.

Họ chuột vốn am hiểu sinh sản, huống chi hắn còn có rất nhiều cô vợ chuột, với tần suất một năm đẻ bảy lứa, một lứa đẻ ba con, một trăm năm trôi qua, ít ra hắn phải có tới hai ngàn một trăm đứa con, đó là còn chưa tính con trai hắn sẽ sinh thêm cháu trai!

Hắn vốn dĩ có số phận phúc thọ nhiều con nhiều máu cơ mà!

Thế rồi sao? Thụ tinh này lại không ăn chay! Còn không kén chọn tí nào!

Mùa đông không có chim chóc đậu lên cành, nàng liền cắm rễ vào hang ổ của hắn để ăn thịt chuột con.

Đầu năm hắn cần cù đổ mồ hôi trên người chuột cái, sinh hết lứa này tới lứa khác, cuối năm thu hoạch dồi dào, sắp sửa được lên chức ông nội.

Thế mà nàng lại biến tất cả thành máu tươi thôn phệ! Ngay cả cọng lông cũng không chừa lại!

Độn Địa Hổ không phải không muốn liều mạng, nhưng còn chưa tới gần cành khô thì hắn đã rén.

Trong thân cây tối đen như mực tỏa ra mùi máu tươi mãi mà không tan biến, khiến lá gan loài chuột vốn dĩ chẳng to lớn gì cho cam của hắn quấy thành năm bè bảy mảng.

Đánh không lại, vậy thì trốn!

Độn Địa Hổ dẫn theo bảy cô vợ cùng năm đứa con trai còn sót lại chạy trốn ngay trong đêm, độn thổ hơn mười dặm, một ổ chuột nơm nớp lo sợ, lông xù chen chúc cùng một chỗ, ngủ một giấc thật ngon mà lâu ngày chưa từng có.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Độn Địa Hổ tuyệt vọng.

Hắn lại trở về hang chuột nằm dưới cây sen đất nữa rồi.

Sau đó hắn còn chạy trốn mấy lần, nhưng mỗi lần tỉnh dậy đều sẽ trở về cái hang dưới lòng đất này.

Sau này hắn đã hiểu, thụ tinh này sống hơn ngàn năm không phải chỉ để trưng cho vui, cả vùng thổ địa trong phạm vi mười dặm này, dưới lòng đất toàn là rễ cây chằng chịt của nàng ta.

Cho dù hắn có thể chạy xa hơn một chút, rễ cây của nàng vẫn có thể đưa cả nhà hắn trở về chỗ cũ như trước kia.

Độn Địa Hổ không chạy nữa. Hắn sợ một ngày nào đó khiến thụ tinh phiền chán, trực tiếp nuốt chửng cả nhà mình. Nàng không ăn hết toàn bộ con trai của hắn đã coi như có chút lương tâm rồi.

Huyết Tiên cúi đầu quan sát vật nhỏ đã lâu không gặp. Nàng dễ dàng tha thứ cho ổ chuột này đào hang dưới rễ cây của mình đều là vì tốc độ sinh con của nhà này rất nhanh, mỗi lần nàng đói bụng đều sẽ thò rễ cây xuống dưới kiếm bữa cơm.

“Mới thức tỉnh không lâu.”

Hai móng trước của Độn Địa Hổ không kiềm chế được mà đánh qua đánh lại, run cầm cập nói: “Chúc… chúc mừng Huyết Tiên đại nhân hóa thành hình người!”

Bởi vì nàng tỉnh dậy quá sớm nên thân thể của Huyết Tiên vẫn còn chưa ổn định, phải ở bên cạnh bản thể cây sen đất bảy bảy bốn chín ngày để củng cố tinh hồn.

Cánh tay trắng nõn như tuyết của nàng chống cằm, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía phủ tướng quân, lên tiếng hỏi: “Vân Nghiên đã về rồi à?”

Chuột đất ngây ra một lát thì mới nhớ đó là tên húy của Chu Thiếu tướng quân, Chu Vân Nghiên, tên tự là Tử Trạm.

Độn Địa Hổ đáp: “Mấy ngày trước hình như Thiếu tướng quân đã trở lại.”

Dựa theo cách nói của thế gian thì khu vực mà lúc này Độn Địa Hổ đang sống thuộc về phủ Tướng quân.

Chu gia có hai vị Tướng quân, để phân chia nên mới thêm chữ “thiếu” trước xưng hô của Chu Vân Nghiên.

Độn Địa Hổ quanh năm chỉ ghé thăm nhà bếp của Chu gia, bảy cô vợ của hắn thích nhất là điểm tâm của các nữ nhân Chu gia, coi như chịu không ít ân huệ của nhà họ.

Thụ tinh ngàn năm khẽ gật đầu, giọng nói bình thản: “Chàng ấy sắp kết thân?”

Độn Địa Hổ biết Chu Thiếu tướng quân hồi còn nhỏ từng gặp thụ tinh trong hình dáng bé gái mấy lần, coi như có chút duyên số.

Nhớ lại cuộc trò chuyện của đám người hầu trong phủ Tướng quân, hắn đáp: “Hình như đúng là có chuyện này.”

“Sao chàng ấy có thể kết thân được chứ.”

Nghe đến đây, Độn Địa Hổ mới nhận ra sự khác thường, chiếc cổ ngắn tũn ngẩng lên, liền thấy ánh mắt lạnh nhạt của Huyết Tiên nhìn vào trong sân, thản nhiên hỏi: “Nữ tử mà chàng ấy sắp kết thân là đích nữ nhà Thái phó?”

“Hình… hình như thế.”

“Ngươi có biết nhà Thái phó ở chỗ nào không?”

Độn Địa Hổ càng nghe càng kinh hãi, linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng hắn: “Bi… biết ạ.”

Vùng đất kinh thành này, Độn Địa Hổ hắn đây nhắm mắt lại cũng có thể biết rõ phương hướng.

Huyết Tiên khẽ hé môi, thờ ơ nói: “Ngươi bắt nữ tử mà hắn muốn kết thân đến đây.”

Ngón tay mảnh khảnh của nàng chậm rãi vuốt ve dải tua đã phai màu, một cọng, hai cọng.

“Không… không biết đại nhân… muốn khiến nàng kia…”

Đôi mắt Huyết Tiên hờ hững, tựa như dòng suối lạnh lẽo ngày đông. Trong đôi mắt của thụ tinh ngàn năm ấy chưa bao giờ tồn tại sự thương hại.

Thân cây to lớn chậm rãi di động, Huyết Tiên di chuyển theo thân cây, từ nằm sấp biến thành tựa vào thân cây.

Bộ váy trắng của nàng chợt biến thành màu đỏ tươi, hòa lẫn với hoa sen đất nhiệt liệt sau lưng, đỏ đến rực rỡ.

Trong lòng Độn Địa Hổ dâng lên một phỏng đoán, khiến hắn run rẩy dữ dội hơn.

“Đương nhiên là nuốt chửng cô ta.”

Huyết Tiên nói với thái độ thờ ơ, cứ như thể trong mắt nàng, người sống cũng chẳng khác chim muông là bao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp