Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 2: Thụ tinh này không ăn chay (2) - Kết thông gia


1 năm

trướctiếp



Chuột đất Độn Địa Hổ chỉ cần căng thẳng là móng trái móng phải sẽ không tự giác thay phiên đánh nhau, móng trái vỗ móng phải, móng phải đập móng trái, đánh đến mức run lên “bộp bộp”.

“Đại nhân, thế… thế không được đâu, cần gì đến nỗi này…”

Yêu quái bọn họ dù không rành chuyện trần gian, nhưng các vị đại nhân mệnh cách cao quý thì vẫn biết, con gái của Thái phó, nói nuốt là nuốt được sao?

Mặc dù thụ tinh này khác với tinh quái như chúng, thứ nhất chân thân của nàng mọc trên xương trắng máu thịt, thứ hai nàng là do Phật Đà đích thân làm phép, ngay cả Thổ Địa Công cũng phải kính nàng, huống chi là yêu quái nho nhỏ như chúng.

Nhưng khẩu vị của thụ tinh này tạp quá rồi đấy, nhỏ như chim bay cá nhảy, lớn như hổ dữ sói lớn, ngay cả nhân loại nàng cũng có thể nuốt sống, quá đẫm máu tàn nhẫn.

“Chu Vân Nghiên trước khi ra biên cương đã gửi gắm toàn bộ phủ Tướng quân cho ta, nay chàng ấy đã trở về, sao có thể cưới nữ nhân khác?”

Sắc mặt Huyết Tiên thản nhiên, nói một câu không rõ là vui hay giận.

“Trước khi đi, Chu Thiếu tướng quân đã gửi gắm phủ Tướng quân cho đại nhân ư?”

Sao có thể như thế được?

Thuở nhỏ con nít có đôi mắt sáng, đa số có thể nhìn thấy tinh quái quỷ thần.

Không lâu sau được khai trí, sẽ không còn thấy yêu ma quỷ quái nữa, ngay cả ký ức hồi bé cũng sẽ tan biến.

Lúc Chu Thiếu tướng quân rời đi thì đã mười bốn tuổi, dù gì đi nữa cũng không thể nhìn thấy thụ tinh trong hình dáng trẻ con! Chuyện xưa với tinh quái cũng nên quên không còn một mảnh mới đúng.

Huyết Tiên trầm ngâm nửa khắc rồi nói: “Ngày đó, tay chàng đặt lên thân cây, từ tốn nói: ‘Tử Trạm phải ra biên cương, mong thụ tiên đại nhân phù hộ Chu gia nhiều một chút.’ Ấy chẳng phải gửi gắm thì là gì?”

Độn Địa Hổ: “…”

Gì vậy trời? Ngài từ đâu nghe ra đó là gửi gắm?

Chu Thiếu tướng quân chỉ đi thăm cây cổ thụ ở hậu viện trước khi rời đi mà thôi, chung quy trước kia hắn thường leo trèo trên cành cây, cây sen đất nở hoa đỏ rực quanh năm này là bạn chơi cùng từ thuở ấu thơ hiếm hoi của hắn.

Cái đuôi của Độn Địa Hổ khẽ run rẩy.

Thụ tinh này bởi vì chưa biến ảo thành hình người, ngoại trừ rễ cây có thể từ dưới lòng đất lan tràn ra bên ngoài, tinh hồn và bản thể nghìn năm qua vẫn luôn ở đây. Sau khi phủ Tướng quân được xây dựng, nàng vẫn chưa rời khỏi sân này, bức tường không cao, thế mà lại vây được một con thụ tinh ngàn năm.

Huyết Tiên trong hình dáng bé gái mỗi ngày sẽ nhảy qua nhảy lại trên nóc phủ Tướng quân, quan sát những “người sống” chung quanh. Mặc dù trong mắt nàng, phủ Tướng quân rộng lớn này cũng chẳng khác ổ chuột con là bao.

Có điều người sống vẫn rất thú vị.

Đám nữ quyến sẽ thường xuyên mặc hoa phục rực rỡ, ngón tay ngọc ngà điểm môi cười duyên, còn biết dùng khúc gỗ làm ra vật nhỏ để chải mái tóc dài như sa tanh.

Khi các nữ quyến đã rời đi, Huyết Tiên liền chui vào phòng, cầm vật nhỏ làm bằng gỗ đó rời đi.

Mái tóc đen của nàng xõa trên vai, tóc do dây mây biến thành, óng mượt mềm mại mà dẻo dai.

Theo bước chân của các nữ quyến, Huyết Tiên vừa chải tóc, vừa tiến vào một sân nhà lớn.

Sân nhà này bố trí thật kỳ quặc, trần nhà đỏ cao cao, bên dưới dựng một đài cao.

Các nữ quyến ngồi đối diện đài cao, một bà cụ tóc bạc đầy đầu ngồi trên ghế chính đặt ở giữa. Đám nữ quyến cười xinh đẹp nói gì đó, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ hân hoan.

Huyết Tiên đi tới, trực tiếp nhảy lên đầu gối bà cụ, ngồi xuống.

Đám người sống đều không thể thấy nàng, cho dù ngồi trên đầu gối lão thái quân, lão thái quân cũng không hề cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường.

Nàng bắt chước đám nữ quyến lúc nãy nhìn thấy, chậm rãi chải tóc. Bởi vì tay nàng cầm lược gỗ nên người ngoài không nhìn thấy chiếc lược gỗ đang chải lên chải xuống.

Tiếng cười đùa của đám nữ quyến dần dừng lại, đều ngẩng đầu lên nhìn về phía sân khấu đỏ trước mắt.

Hai cuộn vải đỏ rủ xuống trên đài cao, vải đỏ thong thả kéo sang hai bên, một nam nhân dán râu giả trên mặt dần dần triển lộ gương mặt theo tấm vải đó được kéo ra.

Cổ tay phải của y khẽ nâng lên, chân trái duỗi thẳng về phía trước, vung đầu thật mạnh xuống dưới đài, cao giọng hát: “A ~~~~”

Lúc đó tâm trí Huyết Tiên như hài đồng, tò mò nhảy lên sân khấu, ngồi trên vai võ tịnh (*), vươn tay sờ râu giả của y.

(*) Võ tịnh (武净): Trong hí kịch, trái ngược với Đán (旦) nghĩa là chỉ diễn viên nữ, Tịnh (净) nghĩa là diễn viên nam, cho nên võ tịnh tức là diễn viên nam chuyên diễn cảnh đánh võ.

Võ tịnh cảm thấy cằm đau nhói, râu của y liền rớt xuống.

Đám nữ quyến dưới sân khấu: “…”

Đây là đang diễn cái gì vậy?

Đầu tiên không nói tới vở kịch này kế tiếp bị rối loạn như thế nào, ngay cả thanh đán đoan trang, đồ trang sức trên đầu cũng rơi vãi khắp mặt đất.

Đám hí tử trên sân khấu rối loạn cả lên, Huyết Tiên lại cảm thấy thật thú vị.

Từ đó về sau, mỗi khi rảnh rỗi Huyết Tiên đều sẽ đến xem kịch.

Đám nữ quyến nghe kịch, đa phần đều thích nghe những câu chuyện về tài tử giai nhân, do đó Huyết Tiên cũng nghe theo một đống thoại bản uyên ương và yêu hận tình thù.

Nhưng nàng lại chẳng hiểu gì về tình yêu hết.

Trong kịch, nam nữ thành thân là tình tiết tất yếu không thể tránh né, lại mang theo thủ pháp khoa trương đặc trưng của hí kịch. Bao nhiêu uyên ương bỏ mạng đã hứa hẹn cả đời trên đường chạy trốn.

Huyết Tiên xem mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, nhưng vẫn vô cùng hứng thú.

Nam nhân sống mà nàng từng thấy có thể đếm trên đầu ngón tay, người từng trò chuyện chỉ có Chu Thiếu tướng quân thời niên thiếu có thể nhìn thấy tinh quái.

Không thể không nói, mặc dù Chu Thiếu tướng quân này là võ tướng, nhưng bởi vì từ nhỏ đã làm thư đồng trong Quốc Tử Giám nên trên người không có khí chất xốc nổi của võ tướng, từ thời niên thiếu tướng mạo đã đường đường.

Huyết Tiên chưa từng tiếp xúc với nam nhân sống khác, đương nhiên coi Chu Thiếu tướng quân có quan hệ sâu sắc với mình là vật sở hữu của mình.

Năm đó khi Chu Tướng quân ra ngoài chinh chiến, trực tiếp dẫn theo Chu Vân Nghiên khi đó mới mười tuổi đi cùng.

Theo lời nói của Chu Tướng quân thì một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, cả ngày ngâm mình trong nhà thì sớm muộn gì cũng sẽ bị một đám nữ nhân nuôi dưỡng thành gối thêu hoa.

Chu Tướng quân muốn con trai nhà mình kế thừa y bát của mình, làm một võ tướng thiết cốt boong boong, đừng nhúng tay vào những trận câu tâm đấu giác trong triều đình.

Chu Vân Nghiên không phụ sự mong đợi, dù còn chưa trở thành mãnh tướng như cha mình, nhưng cũng có thể gọi một tiếng thiếu niên tướng quân.

Còn nhỏ tuổi đã có phong độ của đại tướng.

Chu Thiếu tướng quân đi một chuyến suốt bốn năm, mười bốn tuổi mới về kinh một lần, chưa đầy một tháng sau lại rời đi, lần này là đi biên quan.

Nghe nói cháu trai nhà mình phải đến nơi khổ hàn ấy, lão thái quân rất đau lòng. Lúc đưa tiễn hắn trước phủ Tướng quân, bà vẫn nhìn theo cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở nơi xa, mới hai mắt đẫm lệ xua tay, trở về dưới sự nâng đỡ của mọi người.

Võ tướng đa phần đều phải chịu khổ, huống chi mấy năm nay biên quan vẫn không yên ổn.

Chuyến này lại là năm năm, Chu Thiếu tướng quân đã mười chín. Trong đồng lứa của hắn, chỉ còn một mình hắn chưa thành thân.

Lão thái quân không phải không muốn thêm hai người vào phòng của cháu trai, thị tì nha đầu cũng được, còn từng vì chuyện này mà viết thư cho Chu Vân Nghiên.

Chu Thiếu tướng quân gửi thư trả lời rằng, biên quan đất vàng khắp nơi, không phù hợp để nữ tử sinh sống. Trong một năm có hơn nửa năm hắn xuất chinh ở ngoài, trong quân doanh càng cấm nữ quyến, vẫn đừng nên thu xếp người trong phòng cho hắn thì tốt hơn.

Thấy cháu trai lớn lên từng ngày, trong phòng đường đệ của hắn cũng sinh con cả rồi, lão thái quân không thể ngồi yên được nữa.

Vừa lúc, bên phía Lý Thái phó có ý kết thân.

Chu Tướng quân và lão thái quân suy xét một phen, Chu gia bọn họ vẫn luôn giữ thái độ trung lập trên triều đình, vừa không kéo bè kết phái, cũng không làm chỗ dựa cho ai.

Nhà Thái phó cũng không khác là bao, cho dù hai nhà kết thân thì cũng sẽ không khiến Thánh thượng ngờ vực vô căn cứ, không ưa thích.

Thế nên mới có chuyện Chu Thiếu tướng quân về kinh.

Ý của lão thái quân là không cần nhiều, chỉ cần Vân Nghiên về kinh ba ngày là đủ.

Ghép bát tự, đặt sính lễ, định hôn sự này trước, đầu xuân sang năm lại tổ chức hỷ sự.

Bên này, Độn Địa Hổ còn đang liên tục đập móng vuốt.

“Thì… thì…”

Theo ý hắn, Chu Thiếu tướng quân này cũng thật oan uổng. Hắn hoàn toàn không có gì với thụ tinh này, chỉ có thể nói vận mệnh trêu ngươi… Số mệnh của hắn không được tốt.

Chỉ cần thụ tinh này khai linh trí trễ mấy chục năm, hoặc là bà nội hắn lão thái quân xem kịch tình yêu bớt một chút, mọi chuyện sẽ không phát triển đến bước đường này.

“Ngươi đang rề rà cái gì đấy?”

Nhánh cây dần dần dài ra, thân thể Huyết Tiên lại nằm lên thân cây.

Con ngươi như mặc ngọc lạnh như băng nhìn chằm chằm chuột đất béo múp, khẽ liếm môi, đôi môi đỏ au bóng loáng.

Bị Huyết Tiên nhìn chằm chằm kiểu đó, lông tơ trên bụng Độn Địa Hổ đều dựng đứng, hạ quyết tâm nói: “Tiểu nhân sẽ đi ngay!”

Đến chết mất thôi! Thụ tinh này yêu đương, tại sao lại liên lụy tới mình?

Chu Thiếu tướng quân này cũng thật xúi quẩy, vừa trở về đính hôn thôi mà tân nương đã sắp toi mạng!

Huyết Tiên nằm trên cây nghỉ tạm một lát, sau đó ngồi dậy, nhẹ nhàng co giật chóp mũi.

Kỳ lạ, mùi của Chu Vân Nghiên trong phủ Tướng quân này thật nhạt nhẽo, cứ như thể chàng ấy không có trong phủ này vậy.

Bốn chân của Độn Địa Hổ nhanh chóng chạy trong đường hầm, khi đã áng chừng đến phủ Thái phó, hắn đào một cái hang nhỏ trước tiên, sau đó lặng lẽ ngoi đầu lên xem xét bên ngoài.

Một mùi thơm từ bên ngoài bay vào trong hang, Độn Địa Hổ nhìn thật kỹ, xác nhận đó là nhà bếp.

“Bà nói xem, Rhái phó của chúng ta làm thế chẳng phải là đắc tội phủ Tướng quân hay sao?”

Hai bà mụ nhóm lửa đang trò chuyện gì đó trước bệ bếp, Độn Địa Hổ nghe thấy ba chữ “phủ Tướng quân” liền khựng lại, nín thở lắng nghe.

“Chứ còn gì nữa! Thấy bát tự sắp ghép xong rồi, đại tiểu thư lại bỏ chạy với người khác! Lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của Thái phó sẽ mất hết!”

Bà mụ nhóm lửa bên trái đưa mắt nhìn chung quanh, xác nhận không có người mới nói: “Này, ta nói cho bà nghe, bà đừng nói với người khác đấy nhé.”

“Cái gì? Không nói không nói, bà nói mau.” Bà mụ bên phải hóng hớt ghé sát tai, đồng thời giục.

“Ta nghe bảo, đại tiểu thư bỏ trốn theo con trai út của nhà nọ!”

“Nhà nọ?”

Hai bà mụ nhìn nhau, không cần nói rõ cũng biết là gì. Bà mụ bên trái nói tiếp: “Chẳng qua không biết lão gia nhà chúng ta sẽ lựa chọn như thế nào thôi.”

“Trốn cũng trốn rồi, phủ Tướng quân nhà người ta sao còn chịu được nữa. Mặc dù là con thứ, nhưng dù gì cũng là nhà Thừa tướng, vẫn coi như không tồi.” Bà mụ bên phải chép miệng, nói câu hơi có ý đánh giá.

Độn Địa Hổ trong hang: “…”

Trốn rồi?

Vậy là nói cách khác, hắn không cần bắt người nữa?

Để phòng ngừa sơ sẩy, Độn Địa Hổ vẫn đến nhà chính của Thái phó một chuyến, thăm dò xem thực hư thế nào.

Trong gian nhà chính, Thái phó đang đi qua đi lại trong phòng với nét mặt u sầu: “Thế này thì phải làm sao cho phải đây!”

Thái phó phu nhân ngồi trên ghế khắc hoa, mắt nhìn về phía cửa sổ giấy khép kín, không nói một lời, đờ đẫn tựa như rối gỗ không thể nói không thể nhúc nhích.

“Ta biết ngay mà, Tiêu Thục với đứa con thứ của nhà Thừa tướng giao thiệp với nhau quá gần gũi! Bảo ngươi trông chừng một chút! Giờ thì hay rồi, nó bảo đi hội thơ, ngươi liền cho nó đi?! Sắp kết thân rồi mà không ở nhà chuẩn bị đồ cưới, đi hội thơ làm gì? Giờ thì hay rồi, người đã mất tích! Ngươi không nhìn thấy gương mặt của Chu Chấn ngày hôm qua thôi, như thể muốn chém ta tới nơi rồi!”

Một ngày trước, ở phủ Tướng quân.

Nữ nhi bỏ trốn đã hai ngày, không có chút manh mối nào, Lý Thái phó không thể âm thầm tìm kiếm, chỉ có thể kiên trì nói cho Chu gia biết tình hình thực tế.

Toàn bộ Chu gia đều cho rằng Lý Thái phó đến vì hôn sự, Chu Tướng quân Chu Chấn, cũng chính là phụ thân của Chu Vân Nghiên nghe được thông báo thì lập tức phái đầy tớ đi gọi thiếu gia đến sảnh chính, gặp mặt với nhạc phụ tương lai của hắn nhiều một chút.

Lần này Chu Vân Nghiên về kinh chỉ có ba ngày, hôm nay trước khi mặt trời xuống núi sẽ phải lên đường trở về.

Gương mặt nghiêm túc của Chu Chấn hiếm khi lộ ra nụ cười, nghênh đón khách nhân với vẻ vui mừng ở chính sảnh.

Sau đó thấy thông gia tương lai Lý Thái phó bước tới với vẻ mặt sầu khổ, bước chân cứ phải nói là nhẹ bẫng mệt mỏi, hư vô mờ mịt, yếu đuối cứ như tiểu nương tử.

Thế này là thế nào?

Hôm trước lúc Chu Vân Nghiên về kinh, Chu Chấn từng dẫn hắn đến quý phủ của Lý Thái phó, hôm đó Lý Thái phó còn chưa suy yếu như bây giờ.

Chu Chấn nào biết ngay trong đêm hôm hắn dẫn Chu Vân Nghiên đến nhà bái phỏng, Lý Tiêu Thục - đích nữ của Lý Thái phó đã bỏ trốn cùng tình lang!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp