Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 3: Thụ tinh này không ăn chay (3) - Chu Vân Nghiên


1 năm

trướctiếp



Đối mặt với thân thể cường tráng, khí thế kinh người của Chu Chấn, Lý Thái phó nơm nớp lo sợ, hai chân run rẩy nói rõ tình hình thực tế. Lúc nói chuyện, trong lòng ông ta không ngừng mắng đứa con mất dạy!

Từ nhỏ, đứa con gái này của ông ta đã tính tình chanh chua, bởi vì là đích nữ nên rất được sủng ái, ai nấy cũng chiều theo ý nàng ta, không ngờ lại ủ ra mối họa lớn nhường này!

Nghe vậy, Chu Chấn mắt hổ trợn lên, nói bằng giọng thô kệch: “Chẳng lẽ nữ nhi nhà ngươi với con trai út nhà Thừa tướng đã sớm có giao tình?”

Thái phó không dám đối diện với ánh mắt của Chu Tướng quân, ấp a ấp úng nói: “Thì… cũng không thể nói là có giao tình, chẳng qua… từng cùng nhau đi dự hội thơ thôi.”

Đương nhiên ông ta biết đứa con gái bốc đồng nhà mình tiếp xúc quá gần gũi với con trai út nhà Thừa tướng. Nếu đứa con trai út kia là con chính thất thì ông ta cũng sẽ thuận thế đẩy thuyền.

Nhưng đứa con trai út kia lại là con của thiếp thất, thân mẫu cũng chẳng có bối cảnh hiển hách gì, thế nên không thể nào gả cho cậu ta.

Sợ đêm dài lắm mộng, con gái cũng đã đến tuổi, Thái phó liền muốn mau chóng gả con gái ra ngoài, chờ trở thành vợ người khác thì nàng ta sẽ yên phận. Nhìn khắp một lượt chung quanh, người có thể xứng đôi với đích nữ nhà ông ta chính là Chu Vân Nghiên - đích tử của Chu Tướng quân.

Mặc dù tuổi tác lớn hơn con gái ông ta mấy tuổi, nhưng hảo nam nhi chí tại kiến công lập nghiệp, lớn tuổi chút cũng tốt, có thể chiều ý nữ nhi bốc đồng của ông ta.

Nghe được tin kết thân với Chu gia, con gái Thái phó Lý Tiêu Thục khóc đến nỗi đôi mắt sưng lên!

Nàng ta không gả! Nàng ta chỉ muốn gả cho Triệu Lang thôi!

“Hồ đồ!”

Lý Thái phó tận tình khuyên nhủ, nói đạo lý cho con gái. Thân là con thiếp thất, còn là con trai út, Thừa tướng chắc chắn sẽ không thiên vị Triệu Ý, cũng chỉ khá hơn người thường một chút xíu, cả đời không lo ăn mặc mà thôi.

Nếu Triệu Ý kia tài trí hơn người, có dũng có mưu, có thể tự tìm lối ra cho mình thì còn được. Nhưng Triệu Ý chỉ là một tên thư sinh biết ăn nói ngọt ngào một chút mà thôi! Cũng chỉ có thể lừa gạt tiểu thư khuê các không rành thế sự.

Lý Thái phó không thể ngờ được rằng, chờ đến khi ông ta đã bàn chuyện với phủ Tướng quân xong xuôi, bát tự sắp sửa ghép xong.

Nữ nhi của ông ta lại hất văng bàn tính như ý của ông ta xuống đất, vỡ tan tành!

Chuyện nữ nhi bỏ trốn đến ngày hôm sau mới phát hiện. Nàng ta chỉ để lại một tờ giấy viết thư, đại ý là cha nương không hề suy xét cho tâm trạng của nàng ta, chỉ muốn dùng thân phận đích nữ của nàng ta để làm thân với người khác, cho nên nàng ta không cần thân phận này! Nàng ta muốn song túc song phi với Triệu Lang, triền miên bên nhau đến chân trời.

Khi đó đầu óc Lý Thái phó như bị ù đi, trước mắt lướt qua từng mảng tối om, lảo đảo muốn ngã xuống, may mà được đứa ở hầu hạ đỡ dậy.

Ngày thứ hai sau khi Lý Tiêu Thục bỏ trốn, Lý Thái phó lặng lẽ viết phong thư cho Triệu Thừa tướng, muốn nói là nhi tử ngươi dẫn nữ nhi ta bỏ trốn, ngươi xem thử nên làm sao thì làm đi!

Chiều hôm đó Triệu Thừa tướng đã gửi hồi âm cho ông ta, nói ngắn gọn sáng tỏ rằng chuyện này mà xé to ra thì thanh danh của nữ nhi ngươi sẽ bị ảnh hưởng, chúng ta đều nuốt chuyện này vào bụng, nếu ngày nào đó hai đứa trở về, ta sẽ cho Triệu Ý cưới Lý Tiêu Thục nhà ngươi.

Nói tóm lại, Triệu Thừa tướng không sợ mất mặt, một đứa con thứ không đáng nhắc tới mà cưới được đích nữ nhà Thái phó, nhìn kiểu gì cũng thấy nhà họ lời to.

Nghĩ đến đây, trái tim Thái phó lại quặn đau. Nữ nhi được ông ta nuôi dưỡng thiên kim ngọc quý, sao lại cam tâm gả cho một đứa thứ tử không được việc gì?

Nhưng chuyện hôn nhân với phủ Tướng quân chung quy vẫn thất bại.

Một đương sự khác trong chính sảnh, Chu Vân Nghiên thẳng lưng ngồi trên ghế.

Chu Vân Nghiên ở bên ngoài quanh năm, từ mười tuổi đã đi theo Chu Chấn chinh chiến trên lưng ngựa, cơ bắp mạnh mẽ giấu dưới lớp trường bào, trên ngón tay và hổ khẩu toàn là lớp sừng dày, động tác cử chỉ tự mang theo khí thế uy nghiêm, nhưng lại không hề thô tục.

Hồi nhỏ hắn đã từng làm thư đồng cho Hoàng tử, ở bên ngoài lúc nhàn rỗi cũng sẽ đọc sách nhiều một chút.

Chu Chấn cũng không muốn con trai mình trở thành một tên mãng phu chỉ biết đánh nhau, do đó thường xuyên đốc thúc hắn phải đọc nhiều loại sách. Mặc dù sau này không cần làm quan văn, cũng phải biết người nào đang nói quỷ thoại phương nào.

Có lẽ nhờ vào công lao của từng trang sách, lúc không động võ, Chu Vân Nghiên thoạt nhìn khí chất trầm ổn, khuôn mặt còn tuấn dật.

Nhưng bên cằm lại có mấy vết sẹo rất nhỏ, không thể coi là hủy dung, nhưng cũng chênh lệch rất xa với hình tượng công tử như ngọc trong lòng các nữ lang.

Cho dù nho nhã đến mấy cũng sẽ không bị người khác nhận nhầm là người đọc sách.

Chu Vân Nghiên đứng dậy, ôm quyền làm lễ võ tướng với Lý Thái phó, nói rằng: “Vậy thì hôn sự này, cứ thế hủy bỏ đi.”

Hắn tự biết mình đã không còn nhỏ tuổi, hơn nữa lúc ở biên quan hắn là Tướng quân trấn thủ, cũng coi như nửa quan phụ mẫu, cho nên không có nhàn tâm lo chuyện cưới hỏi.

Biên quan địa vực rộng lớn, tri huyện vốn được phái đến đó chỉ có bát phẩm, nhưng vì có trú binh, đồng thời hoàn cảnh quá mức hiểm nghèo, cho nên không ai muốn tới vùng đất ăn không đủ no này. Phàm là đến biên quan đều được thăng thêm một phẩm, là thất phẩm tri huyện.

Tri huyện biên quan hiện nay họ Thủ, gia đình không có bối cảnh gì, vất vả lắm mới thi đậu tiến sĩ, để lại cho y toàn những việc khổ sai.

Suy xét lợi và hại một chút, Thủ Tri huyện khẽ cắn môi, sau đó dẫn mẹ và vợ đến vùng biên giới đất vàng đầy trời này. Thủ Tri huyện nghĩ, ít ra cũng được thăng thêm một phẩm, đáng giá!

Ở biên quan hứng cát vàng hai năm, Thủ Tri huyện vốn dĩ diện mạo thanh tú nay đã hoàn toàn biến thành dân bản xứ, vừa đen vừa gầy!

Xoay quanh việc làm thế nào để cải thiện môi trường sinh tồn nơi biên quan, Thủ Tri huyện thật sự lo lắng đến trọc đầu. Sau khi quen biết với Chu Vân Nghiên, y thường xuyên đến chỗ Chu Vân Nghiên kể khổ.

Chỗ họ vốn đã nghèo, không có nhân tài nào chịu đến đây, đám học sinh có chí hướng thà ru rú trong Hàn Lâm Viện ngâm thơ viết câu đối, lãng phí thời gian chứ không muốn tới vùng đất khổ hàn này tạo phúc cho dân chúng.

Ở biên quan lâu ngày, Chu Vân Nghiên cũng cực kỳ để bụng tới chuyện biên cương. Lần này hắn trở về, đính hôn chỉ là chuyện nhỏ, hắn còn phải báo cáo công tác với Hoàng thượng, xem thử có thể kiếm chút lợi ích nào cho biên quan hay không.

Thực ra chuyện không ai coi trọng biên quan cũng là điều dễ hiểu, chung quy kẻ thù nước láng giềng như hổ rình mồi, ba ngày hai bữa lại đến biên giới đòi tiền. Trồng lương thực, nuôi súc vật, chỉ sợ sẽ làm áo gả thay kẻ khác.

Dù sao trồng cây cũng không sống nổi, dứt khoát bỏ luôn.

Biên cảnh không phải bị vạch một đường thẳng có thể thấy bằng mắt thường, cũng không phải bị chém một nhát ngay chính giữa, hai quốc gia cách nhau một vách núi.

Nơi biên giới chỉ dựng một tấm bia, cách xa một chút thì không thể nói rõ là bên mình hay bên người ta.

Hắn ở biên quan sinh sống nhiều năm, chịu không ít khổ cực, giao phong với nước láng giềng vô số lần, còn đánh hai trận chiến thắng lợi xinh đẹp, hoàn toàn có thể dựa vào những công lao này mà hồi kinh trong vinh quang.

Trong lứa võ tướng tiểu bối, không ai có thể hơn hắn.

Chu Chấn còn hỏi hắn, sang năm có muốn hồi kinh hay không?

Chu Vân Nghiên ngẫm nghĩ, vẫn quyết định ở lại đó thêm năm năm nữa.

Hôn sự giữa nhà Thái phó và phủ Tướng quân không thể tránh khỏi bị hủy bỏ. Khi biết chuyện này, lão thái quân không khỏi cảm thấy cháu trai nhà mình thật khổ.

Chẳng những ở bên ngoài quanh năm, một nhi lang lớn chừng này tuổi rồi mà mỗi ngày cứ chém tới giết lui, trong phòng ngay cả một người đau lòng cho hắn cũng không có.

Thân là nam nhân, quần áo, giày dép đều phải tự mình lo liệu, lão thái quân càng nghĩ càng cảm thấy cháu trai nhà mình đáng thương.

“Hay là, cho Vân Nghiên dẫn theo hai nha đầu đi cùng.” Lão thái quân đề nghị. Mặc dù Chu gia không thịnh hành nạp thị thiếp thông phòng, nhưng phái hai thị nữ xinh đẹp đi hầu hạ cuộc sống hằng ngày của hắn vẫn được.

Vừa lúc Chu Chấn đến nói với lão thái quân chuyện trả bát tự, nghe lời ấy thì lập tức phản bác: “Trong quân doanh sao có thể có nữ quyến? Mẫu thân chớ nên nói lời này nữa.”

Lão thái quân: “… Chẳng lẽ con nhẫn tâm bắt Vân Nghiên cô đơn một mình chịu vất vả ở nơi khổ hàn đó hay sao? Ngay cả người làm giày dép cho nó cũng không có?! Chẳng phải còn có tòa nhà ngoài quân doanh hay sao? An bài ở đó chẳng phải là xong à?”

Tuổi tác của Chu Vân Nghiên trong số các nhi lang chưa lập gia đình ở kinh thành xem như đã lớn. Bình thường mười bốn, mười lăm tuổi đã đến tuổi thành thân.

Mấy năm nay hắn ở bên ngoài, bị chậm trễ hết sức.

Lớn chừng này tuổi rồi mà còn chưa được nếm mùi làm nam nhân. Ngay cả con trai út của nhị phòng cũng sắp thành hôn rồi kia kìa!

Chu Chấn lơ đễnh nói: “Vân Nghiên không cố chấp với nhi nữ tình trường, cũng chỉ chờ thêm một hai năm nữa thôi mà.”

Lão thái quân cảm thấy mình không thể trò chuyện với con trai mình được nữa, bà phải mau chóng tìm một người vợ khác cho Vân Nghiên mới được.

Lần này không thể chỉ nhìn gia thế, phải hỏi thăm kỹ càng nhân phẩm của nữ lang.

Nghĩ đến đây, lão thái quân không khỏi thở dài. Cháu trai của bà tốt cỡ này, sao nhân duyên lại nhấp nhô như vậy.

Trước khi rời đi, Chu Vân Nghiên nói lời chào từ biệt với lão thái quân. Lão thái quân hai mắt đẫm lệ nhìn cháu trai lớn của mình, nói: “Nếu Vân Nghiên gặp được người vừa ý, muốn cưới hay nạp đều tùy cháu, chỉ cần gửi lá thư về nhà là được, cũng khiến tổ mẫu vui vẻ một chút.”

Chu Vân Nghiên trịnh trọng hành lễ với tổ mẫu, nói: “Lần này cháu trai rời đi còn phải mấy năm nữa mới trở về, không thể tẫn hiếu trước mặt tổ mẫu, muôn phần tiếc nuối. Chờ Vân Nghiên hồi kinh, lúc đó lại làm phiền tổ mẫu chọn một nữ tử hiền lương thay Vân Nghiên.”

Lão thái quân: “…”

Cháu trai của bà hoàn toàn không muốn tìm, cứ phải chờ hồi kinh rồi mới tính!

“Mau đi đi, mặt trời sắp xuống núi rồi!”

Lão thái quân xua tay, cháu đừng nói nữa, mau lên đường đi.

Tướng quân phu nhân, cũng chính là mẫu thân của Chu Vân Nghiên chỉ sinh một đứa con trai là Chu Vân Nghiên, sau này liên tục sinh hai đứa con gái.

Trong nhà quan viên nhất phẩm cho dù không thê thiếp thành bầy thì cũng có hai ba thông phòng, thế nhưng hậu viện của Chu Chấn lại không có bất cứ một người ăn không ngồi rồi nào.

Nữ nhân nhiều, hậu viện nhất định sẽ chướng khí mù mịt, đụng chạm ghen tỵ xưa nay dễ gây họa. Hơn nữa ông ta rời đi quanh năm, vốn dĩ đã rất hiếm khi ở nhà, cần nhiều nữ nhân như thế làm gì?

Nhân khẩu của phủ Tướng quân vốn đã ít, họ là đại phòng, còn có hai nhà nhị đệ, tam đệ, cả nhà huynh hữu đệ cung, ba huynh đệ đều không thèm muốn sắc đẹp, nhà ai nấy đều sạch bong kin kít.

Đại phòng cũng chỉ có một mình Chu Vân Nghiên là dòng độc đinh, lão thái quân chỉ hận không thể bắt hắn mau chóng đẻ hai đứa con.

Khi Độn Địa Hổ hỏi thăm tin tức xong, trở về bẩm báo với Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên đã sớm khởi hành được một ngày một đêm.

Chẳng trách hơn một trăm gian phòng mà không có chỗ nào truyền ra mùi nồng đậm của Chu Vân Nghiên.

Nghe Độn Địa Hổ bẩm báo xong, tay trái Huyết Tiên chống cằm, con ngươi đen nhánh nhìn về phương xa, nói: “Hôm qua chàng ấy đã lên đường rồi à?”

Độn Địa Hổ hít mũi, trả lời: “Đúng vậy, chí ít cũng đã gần mười hai canh giờ, không biết đi được bao nhiêu dặm đường rồi.”

Ngựa báu của Chu Thiếu tướng quân chạy nhanh như gió, dù không đến mức ngày đi ngàn dặm, nhưng cũng chẳng kém hơn là bao.

Huyết Tiên vươn ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa nở trên đầu cành, sâu bên trong cánh hoa đỏ au là nhụy hoa vàng nhạt và hồng nhạt trộn lẫn.

Độn Địa Hổ cho rằng chuyện này tạm thời kết thúc tại đây, nào ngờ câu nói kế tiếp của Huyết Tiên lại suýt nữa khiến hắn trượt chân, ngã vào đường hầm lắt léo.

Huyết Tiên bâng quơ nói: “Vậy thì ta đi tìm chàng ấy là được.”

Nàng đã không phải là tinh hồn trong suốt trong hình dạng đứa bé nữa mà đã tu thành hình người có thể thấy bằng mắt thường, nàng cũng có thể đi theo đến nơi gọi là biên quan kia.

Nàng sống trong sân vườn này quá lâu, thế giới bên ngoài bức tường này, chỉ có rễ cây của nàng từng đi qua, còn đối với nàng thì hoàn toàn xa lạ.

Trong lòng Huyết Tiên, nàng và Chu Vân Nghiên chính là thanh mai trúc mã theo lời kể trong hí kịch kia, vậy thì đương nhiên cũng nên tình chàng ý thiếp.

“Chàng ấy muốn kết thân, vậy thì ta sẽ thỏa mãn ước nguyện của chàng ấy, kết thân với chàng ấy là được.” Huyết Tiên lẩm bẩm, giọng điệu cứ như thỏa mãn thỉnh cầu của đứa trẻ, còn kèm theo một chút yêu chiều.

Độn Địa Hổ chớp con mắt tròn vo như đậu đen. Hắn suy nghĩ bằng cái đầu đã sống mấy trăm năm mà vẫn không hiểu thụ tinh này và Chu Thiếu tướng quân, cùng lắm chỉ có duyên phận là cây cổ thụ trong nhà và tiểu chủ tử mà thôi, làm sao đáng để thụ tinh này vượt qua ngàn dặm đi tìm hắn kết thân chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp