Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 5: Thụ tinh này không ăn chay (5) - Tìm Vân Lang


1 năm

trướctiếp



Nhụy hoa sen đất có màu vàng và màu hồng nhạt giao thoa, được từng lớp cánh hoa đỏ tươi bọc lại, mọi người chỉ cần nhìn vào sẽ luôn bị cánh hoa diễm lệ thu hút, thường xuyên bỏ qua màu sắc tươi đẹp của nhụy hoa, cho nên không hề hay biết nó có công dụng gây mê mãnh liệt.

Chỉ cần hít vào mùi hoa này hai lần, đám tráng hán này sẽ mê man ít nhất năm sáu ngày, đến khi tỉnh lại, đích nữ Lý gia đã sớm cao chạy xa bay đến nơi xa hơn rồi.

Bên cạnh đống lửa, giấy dầu bung ra, bên trong còn đựng bánh rán chưa ăn hết.

Huyết Tiên đi tới, hỏi: “Đây là thứ gì?”

Lúc còn là bé gái, nàng thường xuyên thấy lão thái quân dùng bữa.

Thường xuyên qua lại, Huyết Tiên cũng hiểu được một ít quy tắc. Bà cụ này chắc hẳn có địa vị cao nhất trong phủ, bà ấy không động đũa thì sẽ không ai động đũa, ăn ngon đều phải ưu tiên bà lão này trước.

Nha hoàn bày cơm gắp đồ ăn cho bà cụ, nếu bà cụ ăn mà nhíu mày, Huyết Tiên nhất định sẽ không nếm.

Nếu bà cụ ăn rồi khẽ gật đầu, nàng sẽ nếm một miếng.

Đồ ăn chốn trần gian không hợp khẩu vị của nàng, nàng thích máu tươi thịt tươi hơn.

Thức ăn được nấu chín đã không còn mùi máu tanh, thậm chí có loại còn cắt tiết xong mới chế biến, ăn vào càng không có mùi vị gì.

Độn Địa Hổ thân là một con chuột đất yêu, vốn đã thích gạo dầu, thấy bánh rán thì không nhịn được mà nuốt nước bọt, chiếc cổ ngắn ngủi nhúc nhích một chút: “Là bánh rán.”

“Ngon à?”

“Ngon lắm.”

Bảy tám người nằm ngổn ngang trên mặt đất, Huyết Tiên coi như không thấy, bắt chước dáng vẻ của bọn thị vệ lúc này ngồi trên tảng đá bên cạnh đống lửa, cầm một cái bánh rán trong ánh mắt thèm nhỏ dãi của Độn Địa Hổ, thử ngửi mùi trước.

Ừm, toàn là mùi dầu.

Nhẹ nhàng cắn một miếng, vào miệng chưa đầy một tức, Huyết Tiên đã nhả bánh ra.

“Khó nuốt chết đi được.”

Huyết Tiên ném bánh rán còn dư cho Độn Địa Hổ, chuột đất lông xù tiếp nhận bánh rán, miệng nhỏ nhấm nuốt từng miếng một, hai nhúm râu nhỏ bên miệng lắc lư lên xuống theo động tác nhấm nuốt.

Còn luôn miệng nói: “Đa tạ đại nhân.”

Cành cây lúc trước quấn chặt Độn Địa Hổ duỗi ra, lại lần nữa cuốn hắn lên. Độn Địa Hổ nhanh tay nhanh mắt, vội vàng nhặt bánh rán còn thừa trong giấy dầu.

Trong tay của thị vệ ngã xuống bên cạnh cũng cầm bánh đã ăn một nửa, Độn Địa Hổ tách tay hắn ra, lấy bánh rán, nhét vào miệng căng phồng, ánh mắt còn không ngừng nhìn trái nhìn phải quan sát.

Nếu có điều kiện, Huyết Tiên không thích ăn thịt người cho lắm.

Ban đầu khi có tinh hồn, đầu óc nàng chỉ toàn là một mảnh hỗn độn, chỉ có duy nhất dục vọng ăn uống. Bởi vì lớn lên trong bãi tha ma nên nàng đã hấp thụ không ít huyết nhục của nhân loại.

Nhưng so với chim bay thú chạy, nhân loại có một điểm không tốt, ấy là họ mặc quần áo.

Ví dụ như tóc tai, móng tay, da lông của động vật, mặc dù không ngon, nhưng miễn cưỡng có thể vào miệng.

Quần áo lại càng không ngon, còn khó nuốt hơn cả bánh rán.

Ngay cả lúc nàng chưa khai linh trí cũng biết nên cố gắng lột quần áo của nhân loại rồi hẵng ăn.

Huyết Tiên lia mắt nhìn bọn thị vệ nằm trên mặt đất, khi nàng thấy quần áo rườm rà và bội kiếm trên người họ, nàng lại mất hết khẩu vị.

Bây giờ nhớ lại bánh rán chẳng có mùi vị gì mà họ mới ăn xong, nàng hoàn toàn không còn hứng thú ăn uống nữa.

Vạt áo khẽ run rẩy, mấy cành cây to lớn thò ra dưới lớp áo ngoài đỏ tươi.

Cành cây đập mạnh vào đống lửa, lửa gặp gỗ đáng nhẽ phải cháy càng dữ dội hơn, nhưng trong thân cây sen đất ẩn chứa huyết khí nồng nặc, nếu khẽ chạm vào thân cây sẽ phát hiện nó hơi ẩm ướt.

Ngọn lửa bốc cháy thoáng chốc đã bị dập tắt.

Kế tiếp, thân cây cuốn bọn thị vệ nằm rải rác trên mặt đất, ném vào rừng cây.

Đống lửa đã tắt ngóm bị cành cây quét ra quan đạo, để tránh đốm lửa lại bốc cháy.

Mặc dù Huyết Tiên là thụ tinh, nhưng nàng không sợ lửa, có điều những cây cỏ hoa non khác không có bản lĩnh lại cực kỳ sợ thứ biết nhảy nhót này.

Lúc cành cây thu hồi, cỏ non trên mặt đất nhẹ nhàng lướt qua cành cây đậm mùi máu tươi của nàng, cứ như thể muốn bày tỏ lòng biết ơn.

Động tác của Huyết Tiên khựng lại, lia mắt nhìn cỏ non trên mặt đất, cuốn lấy Độn Địa Hổ đang ăn ngấu nghiến, trở về trên quan đạo.

Cây cỏ bên ngoài, thông minh hơn trong phủ Tướng quân rất nhiều.

Nàng nào biết những cây hoa cỏ trong phủ Tướng quân sống tạm bợ ngay trước mắt nàng, chỉ sợ đoạt sự nổi bật của hoa sen đất, từng gốc cây cứ như hoa giả, không có chút sức sống nào.

Mẫu đơn không dám nở quá diễm lệ, mỗi ngày hút ít nước, thời kỳ nở hoa còn chưa hết đã tự sát sớm.

Hoa thủy tiên không dám quá thanh cao thuần khiết, chỉ cần rảnh rỗi thì sẽ chui xuống bùn, nếu không nhìn kỹ thì còn lầm tưởng là khoai lang chui ra từ dưới mặt đất.

Trong mắt Huyết Tiên, hoa cỏ trong phủ Tướng quân đều không có linh tính.

Độn Địa Hổ ăn bụng no căng. Sau khi thích nghi với tốc độ của Huyết Tiên, nó lại bắt đầu buồn ngủ.

“Ngươi có biết thế gian này nhân loại thành thân như thế nào không?”

Nghe thấy câu hỏi của Huyết Tiên, cơn buồn ngủ của Độn Địa Hổ tức khắc biến mất.

“Thành thân?”

“Ngoài phải mặc đồ đỏ ra, còn cần làm gì nữa?”

Nhận thức của Huyết Tiên đối với việc thành thân đều đến từ sân khấu, trong kịch công tử tiểu thư lúc kết thân đều sẽ thay một bộ đồ đỏ, tân nương tử đội lụa đỏ che mặt, đi theo tân lang nọ vào phòng.

Cửa phòng vừa đóng, “căn phòng” trên sân khấu lập tức tắt nến.

Đám nữ quyến dưới sân khấu dùng khăn tay che mặt, xấu hổ che miệng, khe khẽ cười trộm.

Huyết Tiên cũng bắt chước che miệng, không biết họ đang cười cái gì. Nay nàng cũng đã biến thành hình người, song vẫn không rõ các nàng đang cười gì.

Nhưng nàng vẫn nhớ rõ biểu cảm sống động của đám nữ quyến, thoạt nhìn thật là thú vị.

Kịch trên sân khấu chỉ thể hiện đại khái, hầu như đã lược bỏ các bước đón dâu, khiêng kiệu, đá cửa kiệu, bái thiên địa, vào động phong, coi như là biểu diễn thăng hoa.

Tuy Độn Địa Hổ không rành chuyện thế gian, nhưng hắn có bảy cô vợ, tóm lại cũng biết là chuyện như thế nào.

“Còn cần động phòng nữa.”

Độn Địa Hổ thẳng thắn nói. Yêu tinh như họ không có tâm lý xấu hổ như đám loài người.

“Động phòng?”

Ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, gió đêm phả vào mặt khiến bộ lông của Độn Địa Hổ cũng trở nên bồng bềnh hơn hẳn, đôi mắt đậu đen híp lại, nói: “Chính là chuyện nam nữ thế gian âm dương giao hòa.”

Huyết Tiên đã hiểu, tựa như bầy chuột nhắt này sinh sản, kết thân động phòng thì ra là muốn làm chuyện sinh sản.

Nàng qua lại tự nhiên trong phủ Tướng quân, du đãng rất nhiều năm như người gõ mõ cầm canh, đương nhiên cũng từng thấy chuyện nam nữ.

Lần đầu tiên là tình cờ nhìn thấy trong nhị phòng của phủ Tướng quân, cũng chính là em trai của Chu Chấn.

Chu nhị gia và phu nhân ở trên giường điên loan đảo phượng, không hề hay biết một con thụ tinh ngàn năm đang đứng bên giường xem hăng say.

Biểu cảm vừa sung sướng vừa đau đớn trên gương mặt khiến Huyết Tiên hết sức tò mò. Nàng trực tiếp nhảy lên giường, gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt cách mặt của Chu nhị gia chỉ bằng một đầu ngón tay.

Chu nhị gia hô hấp nặng nhọc, trên trán chảy mồ hôi, Huyết Tiên còn vươn tay lau giúp hắn. Chu nhị gia chỉ cảm thấy trán chợt lạnh, còn tưởng là tóc quét lên mặt.

May mà Chu nhị gia không nhìn thấy mặt Huyết Tiên, không thì nhất định sẽ bị hoảng sợ đến mức để lại di chứng.

Huyết Tiên như đứa bé mặt không biểu cảm đi đến sau giường, chờ đến khi thấy rõ động tác của hai người, nàng hơi trợn tròn đôi mắt trong veo.

Chờ đến khi Chu nhị gia xong việc đi ngủ, Huyết Tiên mới xuyên tường ra ngoài.

Tựa như biết con người sẽ ăn uống, tắm rửa, chải đầu, chuyện nam nữ đối với Huyết Tiên mà nói là chuyện hết sức tầm thường. Thì ra nam nữ trừ lúc đánh nhau trên sân luyện võ, còn sẽ trao đổi kiểu này.

Độn Địa Hổ thầm nghĩ, tại sao ngài ấy lại hỏi vấn đề này?

Nhớ lại lời nói lúc trước của Huyết Tiên, ngài ấy muốn kết thân với Chu Vân Nghiên… Độn Địa Hổ nhất thời trợn mắt há hốc mồm, móng trái bất giác bắt đầu vỗ móng phải. Đêm khuya trên quan đạo không một bóng người, tiếng vỗ móng vuốt vang vọng liên tục.

Huyết Tiên cúi đầu nhìn hắn. Tên chuột nhắt này chẳng những khẩu vị độc đáo, mà hình như đầu óc cũng không được thông minh cho lắm.

Tinh quái và con người yêu nhau, tất cả đều là chuyện kể trong thoại bản.

Độn Địa Hổ thành yêu đã bao nhiêu năm qua nhưng chưa từng thấy bao giờ, huống chi là thụ tinh ngay cả người cũng ăn thịt như Huyết Tiên. Ngày nào đó Huyết Tiên ăn thịt Chu Thiếu tướng quân hắn cũng không lấy làm lạ.

Độn Địa Hổ vốn dĩ còn nửa tin nửa ngờ chuyện nàng sẽ kết thân, bây giờ cảm thấy có lẽ thụ tinh này có ý định thật, chứ không phải là đang nói đùa.

Nhưng nhân loại thì sao có thể thành thân với yêu tinh? E rằng sẽ sợ vỡ mật ấy chứ.

Đêm tối dần dần lui bóng, mặt trời bắt đầu nổi lên từ đường chân trời.

Sáng sớm chim chóc líu ríu trên đầu cành, đang muốn ăn sâu bọ bò trên cành cây.

Một cành cây bỗng nhiên bay tới, lũ chim trên cây vỗ cánh muốn chạy trốn, cành cây kia lại xoay thân bay lên, lũ chim dường như cũng ngây ra như phỗng, sao cành cây này còn biết động đậy vậy?

Cành cây không cho chúng cơ hội bỏ trốn, từ chỗ tiếp xúc là một bên cánh, hai con chim thoáng chốc biến thành vũng máu, bị cành cây hấp thụ không còn một mảnh.

Độn Địa Hổ cũng đang bị cành cây cuốn lấy không khỏi lạnh run, chỉ sợ thụ tinh này ăn ngon miệng nên nhân tiện cũng biến mình thành một vũng máu luôn.

Thu hồi cành cây như chiếc đuôi khổng lồ, Huyết Tiên khẽ hít mũi.

Nàng có thể ngửi thấy mùi vị mà Chu Vân Nghiên để lại.

Ven đường vẫn có mùi vị thoang thoảng của chàng ấy. Mùi vị được thổi tới theo gió sáng, nàng biết khoảng cách giữa họ càng ngày càng gần.

Bước chân Huyết Tiên không dừng lại, chim bay cá nhảy nhìn thấy trên đường đều cuốn lấy ăn luôn.

Rất nhiều động vật trong rừng nàng đều chưa từng được ăn, mùi vị không tệ, quan trọng nhất là to hơn chim chóc nhiều, cực kỳ no bụng.

Độn Địa Hổ thì đã chết lặng rồi. Mỗi lần Huyết Tiên thò cành khô từ dưới váy ra, hắn lại không tự chủ mà được run lên.

Quan đạo rốt cuộc cũng có người đi đường, nhưng thấy nàng một cô nương dẫn theo một con chuột đất bự hơn cả mèo, tốc độ đi bộ còn nhanh hơn cưỡi ngựa.

Hiển nhiên không phải là người bình thường, cho nên không ai dám lại gần bắt chuyện.

Trên đường đi, nàng còn đuổi kịp vượt qua mấy cỗ xe ngựa.

Trong đó có một vị công tử ca ngồi trong một chiếc xe ngựa. Hắn vô cùng nhàm chán vén rèm cửa lên, lập tức thấy một nữ tử đội mũ che rèm dùng tốc độ phi nhân loại vượt qua cỗ xe có hai con ngựa báu kéo xe của mình.

Công tử ca: “…”

Vén rèm lên, nhìn bóng lưng nữ tử càng ngày càng xa, công tử ca nhìn về phía đứa ở quát: “Hai con ngựa cũng không đuổi kịp một cô nương?! Ngươi điều khiển xe ngựa kiểu gì thế hả!”

Gã sai vặt không thể biện minh. Hắn ta cũng muốn biết cô nương kia làm cách nào mà có thể đi nhanh đến thế đây! Chẳng lẽ nắm giữ công phu Thảo Thượng Phi nào đó?

Khi màn đêm lại lần nữa buông xuống, Huyết Tiên đã sớm ra ngoài quan đạo, đi thẳng về phía tây bắc, lối đi dần dần biến thành đường mòn gập ghềnh, phong cảnh hai bên đường cũng dần dần thay đổi.

Nhìn thấy ánh lửa nơi xa, Huyết Tiên dần dần giảm tốc độ, buông cành cây ra, Độn Địa Hổ rơi xuống đất.

Độn Địa Hổ ngẩng đầu nhìn về phía trước, hơn mười con tuấn mã được cột bên cạnh con đường nhỏ, hai người ăn mặc như binh lính đang ngồi bên đống lửa trò chuyện với nhau. Cách đống lửa không xa có mấy chiếc lều giản dị, bên trong truyền ra tiếng ngáy khe khẽ.

“Mặc kệ ngươi đi đâu, trở về trước sáng mai.”

Huyết Tiên nói một câu với Độn Địa Hổ, sau đó nhấc chân tiến về phía túp lều.

Nàng còn chưa đến gần thì hai binh lính canh gác bên đống lửa đã ngã về phía sau, bắt đầu ngủ khò khò.

Lần này nàng thả phấn nhụy hoa không nhiều, cùng lắm chỉ đủ cho đám binh lính này ngủ đến sáng sớm ngày mai mà thôi.

Theo mùi vị, Huyết Tiên đi vào tận cùng bên trong túp lều, nàng vén rèm lên.

Mượn ánh trăng trong trẻo, có thể thấy một nam tử cao lớn đang ngửa đầu nằm ngủ trên tấm vải trải dưới đất.

Bội kiếm và vải cột tóc của nam tử được đặt bên cạnh, tóc dài xõa chung quanh chiếc gối được làm bằng quần áo vo tròn.

Đôi mắt hắn nhắm nghiền, bởi vì công dụng của nhụy hoa nên đang chìm vào giấc ngủ say.

Đôi lông mày dày như được vẽ bằng thỏi mực, sống mũi cao thẳng, chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, cho dù nhiều năm không gặp, Huyết Tiên vẫn có thể nhận ra.

Người này chính là Chu Thiếu tướng quân, Chu Vân Nghiên.

Nàng tiến vào lều, thả tấm mành sau lưng xuống, ngăn cản đôi mắt chuột của Độn Địa Hổ đang nhìn lén cách đó mấy chục bước chân.

Ánh trăng đang đẹp, vừa lúc nàng cũng đã chuẩn bị áo đỏ.

Nàng vốn dĩ đến để kết thân với hắn, hiếm khi mới có ngày đẹp cảnh đẹp như vậy, rất phù hợp để động phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp