Sư Phụ Ta Trộm Linh Thảo Nuôi Người

Chương 12: Lãnh hương


1 năm

trướctiếp

Bộ đạo bào trắng thuần này là nàng lấy từ kho hàng ra, không quá vừa người, mặc ở trên người nàng lại khiến nàng có vẻ càng thêm nhỏ xinh đáng yêu, đặc biệt là làn váy có chút dài, mỗi lần đi trên dưới sườn núi nàng đều phải nắm lên một đoạn như vậy.

Đầu ngón tay thiếu nữ trắng nõn thon dài, khi nhấc váy tiến lên phía trước, nhìn từ xa tựa như một đóa hoa hải đường nở rộ.

Nhìn bóng dáng tiểu cô nương dần dần đi xa, Từ Diễn hối hận muốn chết, hắn hận không thể đập vỡ cái đầu gỗ của mình.

Trở về cái gì mà trở về chứ.

Sớm biết vậy nên kéo nàng lại nói thêm mấy câu.

. . . . . .

Dọc theo đường đi, Thẩm Nguyệt tính một chút, từ giờ phút này đến giờ Dần canh ba cũng chẳng còn được mấy canh giờ, nàng đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi mới phát hiện trong phòng lại có nhiều thêm một người đang chờ nàng.

Là tiểu sư muội Túc Tuyết của Trường Tiên Môn.

Túc Tuyết nhìn thấy Thẩm Nguyệt tiến vào lập tức đứng dậy hướng Thẩm Nguyệt cười một chút, dịu dàng gọi một câu: “Sư tỷ.”

Thẩm Nguyệt không nghĩ tới nàng ta sẽ đến, tuy rằng nội tâm sông cuộn biển gầm nhưng lại vẫn duy trì sự bình tĩnh ngoài mặt như cũ: “Là ngươi.”

Túc Tuyết tựa hồ đã liệu đến cảm xúc Thẩm Nguyệt không nóng không lạnh như vậy, nàng ta cũng không giận mà đi thẳng vào vấn đề: “A nguyệt sư tỷ, tính cách của Thấm Lan sư tỷ ngươi cũng biết, chuyện hồi sáng này là do nàng quá sốt ruột, Túc Tuyết ở chỗ này thay sư tỷ xin lỗi ngươi, đây là một chút tâm ý của ta, hy vọng ngươi không trách sư tỷ.”

Nói xong, nàng ta lấy một mâm điểm tâm từ hộp đồ ăn trong tay ra, đặt ở trên bàn.

“Đây là bánh hải đường mà sư tỷ thích nhất, dùng linh hoa cuối xuân mà ta giữ lại để làm, linh khí dư thừa, so với linh thảo còn tốt hơn rất nhiều.”

Dứt lời, nàng ta không tự giác mà nhìn nhìn một góc nhà Thẩm Nguyệt, nơi đó còn có đôi giày rách mà Thẩm Nguyệt nhặt trước kia, bên trên còn ném mấy cây linh thảo khô khốc.

Khi nàng ta nói những lời này, toàn bộ hành trình Thẩm Nguyệt không nói một lời, nàng chỉ lẳng lặng mà nghe, cuối cùng nhìn Túc Tuyết rời đi.

Đến nỗi bánh hải đường đặt ở trên bàn kia, Thẩm Nguyệt vốn dĩ muốn ném rớt chúng nhưng cuối cùng lại bưng lên, nàng cảm thấy hà tất gì mình phải chê bai linh khí, tuy rằng nàng không biết hì sao nàng ta hành động như vậy nhưng nàng biết, lấy tâm cơ cùng thủ đoạn của Túc Tuyết cũng sẽ không ngu ngốc đến mức bỏ chút đồ dơ bẩn vào đồ ăn.

Điểm tâm có linh khí như thế để lâu cũng không biến chất, Thẩm Nguyệt tìm ngăn tủ bỏ vào, sau đó nàng ngồi xuống, tâm tình vốn bình tĩnh lại đột nhiên cuồn cuộn lên.

Vốn tưởng rằng Túc Tuyết đi ra ngoài lâu như vậy thì nàng sẽ không cảm thấy gì nhưng không nghĩ tới chẳng qua nàng chỉ cùng nàng ta nói một câu, nhẹ nhàng nhìn nàng ta một cái nhưng vẫn nảy sinh phản ứng sinh lý.

Nàng ngồi ở bên giường che bụng nhỏ lại, giống như lưỡi dao sắc bén lại lần nữa mổ linh phủ nàng ra, nỗi đau thấu xương truyền khắp bảy gân tám mạch của nàng.

Nhắm mắt lại còn có thể nhìn thấy hình ảnh quần áo nàng nhiễm hồng máu tươi bị gió thổi rêu rao rung động trên đài thẩm vấn kia, Trường Lăng giống như vị thần cao quý cao cao tại thượng nhìn chăm chú vào nàng.

Vì để cho Túc Tuyết ít chịu thương tổn một chút mà hắn cơ hồ không do dự đem linh đan từ trong linh phủ của Thẩm Nguyệt mổ ra độ cho Túc Tuyết, lại đứng dậy đem Túc Tuyết ôm về, chỉ để lại một mình nàng té xỉu trên vũng máu lạnh băng trên đài.

Hóa ra có những ký ức một khi khắc vào cốt tủy liền đời đời kiếp kiếp không thể vứt đi.

Thẩm Nguyệt bình phục tâm tình một chút, nàng nỗ lực đem lực chú ý chuyển dời đến chuyện khác.

Nàng nhớ tới cái miếu cổ mình vừa đi ngang qua kia. Tuy rằng đệ tử gọi là Từ Diễn kia không nói gì nhưng nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ.

Một kiến trức cổ chỉ cần hiến tế mỗi dịp đông chí và xuân phân lại cần phải có đội đệ tử tuần tra luân phiên thủ hộ sao?

Đệ tử của Trường Tiên Môn cũng có khi lười biếng, một vài nơi không trọng yếu trong môn phái có thể bỏ qua thì bỏ qua, cho dù Thiên môn là đứng đầu tam môn giàu có hơn một chút so với Trường Tiên Môn nhưng cũng không đến mức khắc nghiệt đến như vậy.

Đông chí. . . . . .

Xuân phân. . . . . .

Hai ngày này có gì đặc biệt?

Nghĩ như vậy, nàng dùng tay xoa dược cho những vết bầm tím trên đầu gối và miệng vết thương trên tay sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.

Giờ Dần một khắc nàng mở to mắt, thấy ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, ánh sao nhàn nhạt, cây cỏ vào đông khô héo được rải lên một tầng sáng vàng nhạt.

Lúc nàng thu thập xong đi tới chỗ ở của Tạ Trường Quân cũng chỉ mới là giờ Dần hai khắc, Thẩm Nguyệt vốn nghĩ sẽ chờ ở ngoài cửa một lát, không nghĩ tới trong phòng hắn ánh nến sáng trong, như là trắng đêm chưa ngủ.

Thẩm Nguyệt sợ kinh động mấy phòng đệ tử nghỉ ngơi chung quanh, chỉ dám nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Không ai đáp lại.

Nàng lại gõ cửa ba cái.

Vẫn là không người đáp lại.

Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị nhỏ giọng kêu một câu “Sư phụ”, lúc này mới phát hiện, cửa vốn được để lại một khe hở mỏng như là mở sẵn chờ nàng.

Nàng đành phải đẩy cửa đi vào, lúc này mới phát hiện, hóa ra Tạ Trường Quân không ở trong phòng. Trong phòng có ánh nến bừa bãi lay động, ánh lửa nhảy lên chiếu vào trên tường trắng nhảy nhót.

Phòng trong không châm hương nhưng lại có một loại lãnh hương nhàn nhạt quanh quẩn bốn phía làm người ta an tâm một cách kỳ lạ.

Thẩm Nguyệt ngồi ở bên trong đợi một chút, khi ánh trăng nhắm ngay giờ Dần canh ba, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, một cổ khí lạnh theo gió ập vào phòng, lãnh hương trong phòng tựa hồ càng đậm hơn.

Là Tạ Trường Quân đã trở lại.

Hắn nhìn Thẩm Nguyệt liếc mắt một cái, ánh mắt so với bóng đêm còn muốn trầm hơn.

Hắn không hỏi Thẩm Nguyệt đến đây lúc nào, cũng không giải thích mình đi nơi nào, hắn chỉ cởi áo choàng đen trên người xuống, nhàn nhạt nói: “Chúng ta bắt đầu đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp