Sư Phụ Ta Trộm Linh Thảo Nuôi Người

Chương 11: Cổ miếu


1 năm

trướctiếp

Đạo tâm của nàng ở đâu sao?

Hẳn là phi thăng đi.

Người tu đạo trên đời này nhiều như cá diếc qua sông, không ai là không phải hướng về phía mục tiêu này. Cũng giống như ngàn ngàn vạn vạn người gian khổ học tập, cuối cùng có thể có được mấy người thi đậu công danh? Nếu như không có năng lực đủ để siêu thoát vật ngoại thì ít nhất cũng còn có thể ngước mắt nhìn lên cao, bằng không làm sao có thể từng bước từng bước tiến lên phía trước giữa chốn nhân gian đầy khổ ải đây?

Tạ Trường Quân không chờ nàng đáp lại mà trực tiếp giúp nàng trả lời vấn đề này.

“Chuyện nên đến sẽ đến, ắt sẽ có cách vượt qua. Ngươi muốn phi thăng thì sớm hay muộn cũng phải trải qua một bước này.”

Có vài tia nắng lướt qua dừng ở trong mắt hắn, bóng sáng xua đi tăm tối, tựa như đem thời gian ngưng đọng lại kết thành hổ phách.

“Bắt đầy từ ngày mai, giờ Dần canh ba người đến phòng ta đi.”

“Dù sao thì,” Hắn vuốt vuốt ống tay áo, bổ sung, “Ta cũng vẫn là sư phụ của ngươi.”

Ánh mắt Thẩm Nguyệt hoảng hốt: “Giờ Dần canh ba?”

Trước đây nàng cũng dậy rất sớm nhưng chưa từng dậy sớm như vậy.

“Khóa học của Học Cung ta không muốn đi, cũng lười đi, vừa vặn ngươi có thể đi nghe một chút, ai hỏi thì nói ta đang nghỉ ngơi, muốn ngươi tới giúp ta ghi chép bài học.”

“Khóa học ở Thiên môn tốt như vậy mà không cọ thì cũng thật đáng tiếc.” Dứt lời, hắn xoay người rời đi trước.

Thẩm Nguyệt buồn đầu đi theo, dọc theo đường đi, thật lâu nàng cũng chưa phục hồi tinh thần lại, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh bản thân nàng tẩu hỏa nhập ma.

Lúc trước khi bái sư, nàng cho rằng Tạ Trường Quân là một cái cần câu cá mà thôi, vết xe đổ nói cho nàng biết loại người như sư phụ không cần quá giỏi, chỉ cần đẹp là đủ rồi.

Nhưng lúc này nàng mới ý thức được nàng sai rồi.

Vị này một khi tàn nhẫn lên phỏng chừng so với vị sư phụ trước kia của nàng chỉ hơn chứ không kém.

Tàn nhẫn hay không tàn nhẫn không sao cả, trọng điểm là vết thương của hắn cũng chỉ vừa mới khôi phục mà thôi, thật sự có phương pháp có thể giúp nàng trực tiếp lên đến nguyên thần sao?

Có lẽ là bởi vì suy nghĩ quá mức xuất thần nên nàng không chú ý tới một nhánh cây nhỏ dưới chân, thiếu chút nữa bị vướng ngã, khi ngẩng đầu mới phát hiện trước mặt vậy mà lại có một nơi như miếu cổ.

Lớp sơn trên miếu nhỏ này đã bong ra từng mảng, nửa bên tường đất cơ hồ sắp sụp xuống, trên nóc nhà cỏ dại mọc thành cụm, trên cửa gỗ lung lay sắp đổ treo một cái khóa sắt rỉ sét hoang lổ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Thẩm Nguyệt sửng sốt một lúc lâu.

Thiên môn Học Cung nguy nga tráng lệ, hành lang uốn lượn tựa lụa mềm, nội điện rũ cẩm màn, vòng khắc phi tiên, không có một chỗ nào là không xa hoa. Vậy mà lại có một nơi tồi tàn như vậy sao?

Nàng đến gần một bước mới thấy rõ, hóa ra xung quanh cái miếu này còn có một vòng tròn màu trắng vây quanh, giống như đặc biệt khoanh tròn xung qunah di tích cổ vậy, nhìn kỹ thêm lần nữa thì lấy bên trái có một khối bia đá thấp, bên trên viết, Thừa Thiên năm thứ nhất.

Thừa Thiên năm thứ nhất?

Trong đầu nàng nhanh chóng lướt qua lịch sử Lục giới mà nàng đã học, năm đầu tiên của Thừa Thiên là vào 500 năm trước, là năm mà Thiên môn thành lập môn phái.

Xem ra cái miếu cổ này hẳn là kiến trúc còn lưu lại từ khi môn phái thành lập, hiện giờ trong phái không cần sử dụng tới lại không đành lòng đem di tích từa thủa ban đầu phá hư, cũng không biết vị chưởng môn nào tình cảm dạt dào, dứt khoát vây nó lại xem như di chỉ.

Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn xuyên qua cửa sổ khắc hoa, chỉ thấy bên trong lập một cái lư hương kim nghê, trong đó có mấy cây tàn hương nghiêng ngả xiêu vẹo, hương tro tràn đầy, giống như đã lâu chưa được ai lau dọn.

Ánh sáng trong phòng tối tăm nên nhìn không rõ, Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị rời đi thì bên tai lại truyền đến một thanh âm sắc bén: “Người nào đó?”

Nàng hoảng sợ vội vàng thối lui ra khỏi vòng trắng hai mét.

Người nói chuyện chính là đệ tử tuần vệ đội Thiên môn, trên eo treo thẻ bài của đội tuần vệ, thẻ bài đen khắc chữ vàng kim tựa như đang tỏa sáng trong bóng đêm. Đệ tử kia đến gần, nhìn thấy người đến là một nữ hài, ngữ khí của hắn cũng hòa hoãn không ít, “Nơi này không tiện đường, ngươi tới để làm gì?”

Thẩm Nguyệt vội vàng giải thích: “Hôm qua ta mới đến Học Cung nên có chút không quen đường, bất cẩn đi đến nơi này.”

Người nọ thấy nàng thành thật liền kiên nhẫn giải thích: “Ta là đệ tử tuần vệ trực ban ở bên này, Từ Diễn, đây là kiến trúc cổ lưu lại từ khi lập phái, đã nhiều năm rồi không tu sửa, khi đi ngang qua thì tránh xa một chút, tránh bị thương.”

Thẩm Nguyệt lập tức gật đầu, “Ta thấy lư hương bên trong tinh xảo bởi vậy nên nhìn lâu một chút, khiến ngài phiền toái rồi.”

Ánh mắt Từ diễn nhìn theo Thẩm Nguyệt hướng vào trong: “Ngươi nói cái lư hương kia sao? Dựa theo tập tục xưa, mỗi năm khi tiết xuân phân và đông chí đến đều sẽ có đệ tử tới châm hương, xem như tế điện.”

Thẩm Nguyệt hiểu rõ: “Hóa ra là như vậy. . . . . .”

Nói xong nàng hơi mím môi, cẩn thận cười một cái với Từ Diễn.

Khi tiểu cô nương cười lên, đáy mắt như lấp lánh, sáng rực.

Từ Diễn nhìn đến ánh mắt này bỗng nhiên hoảng thần, sửng sốt một chút.

Đệ tử Thiên môn cũng đều là ngàn chọn vạn chọn, ngày thường tu luyện cực kì nghiêm hà, mài giũa đến nhân tính cũng trở nên lạnh lẽo không ít, hắn đã không nhớ rõ đã bao lâu mình không nhìn thấy nụ cười ngọt như vậy.

“Không có việc gì, ngươi mau trở về đi thôi.” Chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, Từ Diễn nói.

Thẩm Nguyệt gật đầu dẫn làn váy đi xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp