Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 53: Huân chương?


1 năm

trướctiếp

Sự kiện Mạnh Cẩm Hoài bị ám sát chính là một quả bom khủng bố đối với toàn thể cư dân. Tuy biết rằng phía quân bộ đã được điều động đến đây nhưng thị chúng vẫn hoang mang, lo lắng cho Nguyên soái.

Trước khi xảy ra chiến tranh, nguồn kinh tế chính của Đề Trạch là khu du lịch cho các cư dân từ tinh cầu khác đến tham quan. Cho nên lần này khi nhận được tin Nguyên soái cùng Giáo sư Đoạn sẽ đến đây, họ nghĩ nhân cơ hội này có thể khiến dịch vụ du lịch trở lại mạnh m. Nhưng điều đáng tiếc đã xảy ra., sau sự cố vừa rồi đã khiến hơn 70% khách đặt vé hoàn trả lại.

Trong phòng VIP của khách sạn Chí Lai, Đoạn Hành dạ đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn. Cách đó không xa là một đô thị sầm uất nhưng vì lần này đón chào chuyến thăm của chồng chồng Nguyên soái nên các phương tiện bay đều bị hạn chế nên bình thường vốn dĩ náo nhiệt nhưng hôm nay lại tĩnh lặng lạ thường.

Mà nói đến cũng vừa khéo, Đoạn Hành Dạ đều tha cho bọn sát thủ một con đường sống nên trừ bỏ những kẻ hôn mê thì còn lại đều bắt đem thẩm tra. Cũng không biết quân bộ đã dùng cách gì hoặc do phía Hoàng gia nhúng tay vào nên sáng hôm sau đã công bố kết quả-

Trong những năm chiến tranh loạn lạc, tinh cầu Đề Trạch thỉnh thoảng theo nhiệm kì sẽ thay người lãnh đạo, trong đó có người của Đế quốc, cũng có người dân bình thường. Những tên sát thủ đó từng là một trong các nhà lãnh đạo Đề Trạch tinh nên nhiệm vụ ám sát vừa rồi đối với bọn chúng là vô cùng đơn giản.

Sự việc xảy ra như một đòn báo thù nhưng Đoạn Hành Dạ không nghĩ đơn giản như thế.... Mọi chuyện nhất định có người đứng sau.

Lúc cậu còn chìm trong suy nghĩ, vị trợ lý riêng đi tới: “Buổi sáng tốt lành, Giáo sư Đoạn.”.

Đoạn Hành Dạ dời tầm mắt lên người đối diện: “Ừ, có chuyện gì sao?”. Tuy nói là trợ lý riêng nhưng nếu không có việc gì, người đó sẽ không tìm cậu.

“Giáo sư Đoạn, vừa rồi phía quân đội có thông báo, lịch trình chiều nay không có gì thay đổi.”. Vì để ngăn chặn việc thông tin lịch trình cá nhân bị rò rỉ nên nếu có thể thì sẽ thông báo ngay, phía trợ lý cũng đồng thời nhận lệnh thực hiện.

Quả nhiên, sau đó Đoạn Hành Dạ thấy thiết bị truyền tin của mình có một điểm màu xanh nhỏ. Cậu gật đầu: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”. Rồi ấn xác nhận lịch trình.

Dù nói là “kỉ niệm kết hôn” nhưng kể cả Tinh Võng cũng gọi là “hoạt động ngoại giao”. Đoạn Hành Dạ nhìn vào lịch trình liền biết chiều nay mình cùng Mạnh Cẩm Hoài sẽ đến một khu trường học để tham gia hoạt động tiếp theo.

.............

Tuy vừa mới xảy ra sự cố chấn động nhưng phía quân bộ tại Nam Chư tinh vẫn làm việc lưu loát, chuyên nghiệp. Sau khi nhận lịch trình, lát sau có người đem trang phục đến. Có lẽ vì đến trường học bình thường nên y phục hôm nay không quá mang tính quy củ mà chỉ là chiếc áo khoác màu lam nhạt.

......Kiếp trước hầu như mỗi ngày Đoạn Hành Dạ chỉ mặc đồ màu đen và trắng nên có chút không thích nghe được khi thấy trang phục sáng màu. Có điều chiếc áo này cũng không quá gây chú ý nên cậu nén sự khó chịu trong người mà vẫn mặc lên.

Cho đến khi nhìn thấy Mạnh Cẩm Hoài, Giáo sư Đoạn Hành Dạ mới phát hiện vì để phối với y phục của mình nên hôm nay hắn cũng cởi bỏ bộ quân phục thường ngày.

Mạnh Cẩm Hoài mặc một thân tây trang xám nhạt, không thắt caravat. Thấy Đoạn hành Dạ tiến lại gần, hắn ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng với cậu. Đoạn Hành Dạ thấy vào lúc Nguyên soái cười với mình, vị đứng bên cạnh vốn đang trò chuyện với hắn lộ ra biểu tình có chút kì quái.

“Hành Dạ.”. Vừa gọi tên vừa tiến về phía cậu. Tuy sự cố vừa xảy ra, điều tra cũng chưa có kết quả nhưng tâm trạng cảu Mạnh Cẩm Hoài cũng không tồi.

Mà tâm trạng của Đoạn Hành dạ lại không thể thư thái như hắn.... từ sau tối hôm qua, chỉ cần nghe đối phương kêu tên mình, cậu sẽ đột nhiên nhớ tới việc kiểm tra sức khỏe kia.

Quá dày vò cậu rồi.

Đoạn Hành Dạ đi tới, vách tường màu trắng bạc mở ra một khe nứt. Phía bên kia là một bãi đỗ của những chiến hạm thuộc quân bộ, chúng có vẻ ngoài khác lạ, Đoạn Hành Dạ chưa bao giờ gặp qua loại này.

Thấy cậu tò mò nhìn, Mạnh Cẩm Hoài vô cùng tâm linh tương thông giải thích: “Đây là chiến hạm dùng trong độ bay thấp, thiết kế của nó thuộc về thế hệ của mẹ anh nên luôn được đặt ở Đề Trạch tinh, em chưa từng thấy là lẽ hiển nhiên.”.

Nghe Mạnh Cẩm Hoài nhắc về mẹ, Đoạn Hành Dạ có chút bất ngờ, cậu không khỏi có chút nghiêng đầu nhìn đối phương. Mạnh Cẩm Hoài đi đến một bên của chiến hạm, nói: “Trường học này là do mẹ sáng lập, chủ yếu là thu nhận cô nhi do chiến tranh để lại.”.

Tuy rằng vẫn có nhân viên bảo an nhưng dù sao tình huống hiện tại cũng không hề an toàn, Đoạn Hành Dạ từng thắc mắc không biết vì sao Mạnh Cẩm Hoài muốn tiếp tục lịch trình mà không quay về. Mà ngay lúc này, có lẽ cậu cũng đã hiểu được lí do vì sao.

Chắc là hắn muốn tưởng nhớ đến mẹ của mình.... Là một Nguyên soái của Diệp Thiên Đế quốc được nhân dân ca tụng thì có lẽ cũng chỉ có thể tưởng niệm bằng cách này mà thôi.

Đột nhiên Đoạn Hành Dạ phát hiện ra cốt truyện đã quá sai lệch so với nguyên tác, những nhân vật hoàn hảo như Nguyên soái như là một người thật, có cảm xúc, biết yêu biết hận.

..........

Ngôi trường cách khách sạn không xa lắm nên không lâu sau chiến hạm cũng hạ cánh bên cạnh một tòa kiến trúc với màu trắng là chủ đạo. Dù tình hình an ninh tại Đề Trạch vẫn chưa an toàn nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của các phóng viên. Đoạn Hành Dạ nhìn thấy rất nhiều camera quen thuộc loại nhỏ giống với hôm qua đang xuất hiện trước mặt.

Vì vụ việc hôm qua nên trong lòng Đoạn Hành Dạ sinh ra một bóng ma tâm lí. Nhìn thấy hàng chục chiếc máy quay có kích thước nhỏ như côn trùng, Đoạn Hành Dạ vô thức xoay người chỗ khác.

Cho dù có là ai thì sau khi bị phát trực tiếp quá trình OOC của mình thì hiển nhiên cũng phải bị sốc một thời gian...

Tuy rằng vụ việc ám sát Nguyên soái xảy ra khiến cho mọi người bất an nhưng may mắn là lịch trình đã được lên săn từ vài tháng trước nên cũng thuận lợi tiến hành. Sau khi chiến hạm đáp xuống, phía trường học có người phụ trách cùng vài em học sinh đến giao lưu tặng lễ vật cho Nguyên soái và Giáo sư Đoạn.

Đoạn Hành Dạ nhận được một bó hoa cánh hạt độc đáo, còn Mạnh Cẩm Hoài lại......có thêm một chiếc huân chương nhỏ?

Đoạn Hành Dạ không biết vì sao phía nhà trường lại đưa cho hắn huân chương. Dù không rõ ràng lắm như chắc chắn rằng “huân chương” đó không hề tầm thường, thậm chí một phần của nó đã bị mài mòn nghiêm trọng, có dấu vết đi qua rất lâu của thời gian.

Một ngôi trường lại tặng huân chương cho Nguyên soái Đế quốc? Nghĩ thế nào cũng vô cùng kì quái.

Không riêng giáo sư Đoạn mà cả cư dân đang theo dõi buổi phát sóng cũng ngơ ngác. Đa số mọi người đều cho rằng huân chương nhỏ này là thứ vô nghĩa, nó thậm chí không xứng với danh phận cao quý của Nguyên soái, trông cứ như là một món đồ chơi của con nít.

Nhưng mà chính mắt Đoạn Hành Dạ nhìn thấy, vào khoảnh khắc hắn nhận huân chương, Mạnh Cẩm hoài lại rất vui vẻ?

Chẳng lẽ thứ này có một ý nghĩa gì đặc biệt đối với hắn sao?

Nguyên soái nhẹ nhàng cầm huân chương ánh lam, sao đó lại hướng đến người phụ trách vừa tặng quà cho mình: “Không nghĩ tới một ngày có thể nhìn thấy nó.”.

Người kia đáp lời: “Năm đó khi ngài rời khỏi đây, chúng tôi cũng đem chiếc huân chương này cùng rất nhiều món đồ quan trọng khác lưu trữ tại nhà kho. May mắn là vào mấy tháng trước, khi nhận được tin tức ngài cùng Giáo sư Đoạn đến đây, chúng tôi mới vào nhà kho lấy nó ra.”.

Vốn dĩ chỉ muốn dùng chiếc huân chương để gợi nhớ Nguyên soái từng gắn bó với nơi này nhưng thật không ngờ Mạnh Cẩm Hoài lại còn nhớ nó rõ đến thế.

Hắn gật đầu: “Các vị có lòng rồi.”.

Lúc này Đoạn Hành Dạ đã xác nhận được chiếc huân chương thuộc về Mạnh Cẩm Hoài. Cậu suy đoán có lẽ lúc còn bé hắn đã đánh rơi nó ở đây.

Đột nhiên nghe lời có ý cảm ơn của Nguyên soái, vị phụ trrachs có chút khẩn trương: “Là điều mà chúng tôi nên làm, xem như là vật quay về với chủ ạ...”.

Kĩ lưỡng tính toán thì Mạnh Cẩm Hoài rời khỏi Đề Trạch cũng đã rất nhiều năm về trước mà hiện tại chỉ nhìn sơ là có thể nhận ra huân chương này chứng tỏ nó có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Mạnh Cẩm Hoài cười rồi tự lặp lại bốn từ “Vật về với chủ” một lần nữa. Sau đó, Nguyên soái cẩn thận đặt chiếc huân chương vào trong hộp dù rằng không cẩn thận đánh rơi nó cũng sẽ không vỡ nhưng động ctacs của hắn lại rất nhẹ nhàng như đang cầm một bảo vật.

Đột nhiên Mạnh Cẩm Hoài đưa chiếc hộp sang tước mặt Đoạn Hành Dạ.

............

Hả? Gì vậy? Hô hấp Đoạn Hành Dạ cứng lại.

Sao tự nhiên lại làm như vậy khi vừa nói “Vật về với chủ”? Trong nháy mắt, Đoạn Hành Dạ nghĩ tới một khả năng. Chẳng lẽ......thứ này là do nguyên chủ đưa cho hắn?

Sợ cái gì thì cái đó liền đến, Đoạn Hành Dạ mơ hồ nghe theo hắn cầm chiếc hộp, đồng thời Mạnh Cẩm hoài cũng nghiêng người kê sát vào tai cậu: “Em vẫn nhớ chiếc huân chương em đưa anh trong buổi yến hội năm đó sao?”

Cứu......Thật sự là không nhớ mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp