Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 41: Kỷ niệm kết hôn


1 năm

trướctiếp

Nam Chư tinh 3 giờ 30 phút rạng sáng, Đoạn Hành Dạ không ngủ được, cứ liên tục lăn qua lăn lại, không biết vì sao mà cực kì đói bụng. Dạ dày phản ứng quá mãnh liệt, Giáo sư Đoạn Hành Dạ vô cùng mất hình tượng mà xoa xoa bụng mình, lúc này cậu mới nhớ tới trong “Khuynh đảo tinh tế” từng đề cậu -khu sinh hoạt của Dinh Nguyên soái không có camera.

Thật ra tác giả chỉ đề cập sơ lược nhưng vì trí nhớ tốt cùng với hoàn cảnh hiện tại của mình có chút tương đồng nên Đoạn Hành Dạ đột nhiên nhớ đến.

. . .

Dinh Nguyên soái gần như cái gì cũng có, Đoạn Hành Dạ đi đến phòng bếp cỡ lớn. Cả hai khá bận rộn nên Dinh Nguyên soái cũng hiếm khi có người ở, nếu có thì cũng chỉ là cả hai đi thẳng vào phòng của mình, những nơi khác hầu như chưa từng sử dụng qua.

Lịch làm việc của Nguyên soái phần lớn đều được công khai, Đoạn Hành Dạ nhớ rằng theo lịch trình thì hiện tại Mạnh Cẩm Hoài đang đi công tác ở một tinh cầu khác. . . Nửa đêm lại đói mà hắn thì không có ở đây khiến Đoạn Hành Dạ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, do dự chốc lát rồi cậu lấy áo khoác đi ra khỏi phòng.

Gian bếp nhiều năm không có người sử dụng nhưng người máy giúp việc vẫn chu đáo bổ sung đầy đủ nguyên liệu nấu ăn.

Cậu kéo khóa áo khoác gọn gàng, sau đó cúi người mở thiết bị điều nhiệt. Đoạn Hành Dạ nhìn đống rau củ được rửa sạch sắp xếp chỉnh tề, trông cực kì tươi mới. Đại khái là tác giả cũng từng miêu tả rau củ ở đây không quá khác biệt so với của Trái Đất, có điều rốt cuộc chỗ này là Dinh Nguyên soái nên cả rau củ cũng được điều nhiệt riêng nên không quá lạnh cũng không quá nóng.

Người đàn ông mặc áo khoác to đùng lấy cà chua từ thiết bị điều nhiệt ra, tiếp theo lại tìm thấy hai quả trứng gà. Kiếp trước sau khi trưởng thành, kĩ năng nấu ăn của Đoạn Hành Dạ có thể nói là không tồi. Cậu lấy dao thái đồ ăn, mọi thứ đều được chế biến một cách thành thục. Đoạn Hành Dạ dự định làm món mây trắng lượn trời hồng - canh trứng nấu cà chua đơn giản trong vòng vài phút.

Chắc chắn là không ai nghĩ đến việc “đóa hoa cao lãnh” của Diệp Thiên Đế quốc đoạn Hành Dạ sẽ vì bụng đói nửa đêm mà vào bếp nấu ăn. . . Thậm chí so với việc thăng tiến trong sự nghiệp, ngược lại lúc này đây cậu mới có chút cảm giác thành tựu.

Thuần thục đưa thức ăn từ trong nồi ra chén nhỏ, Đoạn Hành Dạ chợt có chút tiếc nuối. Nếu như lúc này đang ở Trái Đất nhất định cậu sẽ chụp vài tấm rồi đăng lên vòng bạn bè.

Từ khi xuyên vào “Khuynh đảo tinh tế”, Đoạn Hành Dạ liên tục căng não ứng phó với mọi thứ, căn bản là không có thời gian để hồi tưởng về chuyện kiếp trước.

Có lẽ vì là ban đêm nên cảm giác đói bụng dần bị thay thế bởi sự công đơn, mất mát. Đoạn Hành Dạ thở dài rồi chậm rãi nếm thử món ăn mình vừa nấu… hương vị dường như không thay đổi nhưng mà cũng có vẻ như đã thay đổi mất rồi.

Sau đó, không đợi Đoạn Hành Dạ ăn thêm vài muỗng thì cậu liền nghe được tiếng bước chân từ từ vọng lại. Dù sao một đêm bận làm khiến cậu rất mệt nhưng thời khắc nghe tiếng bước chân, thần kinh Đoạn Hành Dạ chợt căng thẳng, bữa ăn trong nháy mắt cũng trở nên nhạt nhẽo.

Ngoại trừ người máy giúp việc thì cũng là đứa nhỏ Mạnh Hà Hy, sẽ không phải là người khác chứ? Không lẽ là chuyện tâm linh gì, hay là. . . Nguyên soái đã về?

Hai suy nghĩ đồng loạt nảy ra mà người luôn theo chủ nghĩa duy vật như Đoạn Hành Dạ lại tin vào cái thứ hai hơn. Nói đúng ra thì, cả Nguyên soái và ma quỷ đều đáng sợ như nhau cả.

Không muốn đối mặt cũng phải đối mặt, hiện thực không cho phép cậu né tránh. Đoạn Hành Dạ vẫn ngồi yên một chỗ thì chiếc ghế bên cạnh bị một lực tác động kéo về phía sau. Chân ghế ma sát với sàn nhà tạo nên âm thanh không nặng không nhẹ, giống như sự bối rối trong lòng Đoạn Hành Dạ.

Cậu hơi liếc nhìn sang, thấy cái bóng đen ngồi xuống cạnh mình.

“Trễ thế này, em lại không ngủ sao?” Mạnh Cẩm Hoài vừa nói vừa ngồi xuống. Hắn còn mặc quân phục màu đen đầy tính xâm lược kia, chắc là vừa kết thúc nhiệm vụ không lâu.

Vãi đạn! Mạnh Cẩm Hoài sao lại quay về! Hắn không phải đang công tác ở tinh cầu khác à? Sao đột nhiên kết thúc? Dù bình thường Đoạn Hành Dạ khống chế biểu cảm rất tốt nhưng lần này Mạnh Cẩm Hoài lại có thể dễ dàng thấy được sự bất ngờ trên gương mặt cậu.

Mạnh Cẩm Hoài giống như tùy ý, ôn nhu mà nói: “Vốn nhiệm vụ còn tận mấy ngày mới hoàn thành nhưng vì anh muốn về cùng em nên mới đẩy nhanh kết thúc lịch trình.”.

Đoạn Hành Dạ không hề biết rằng sau khi Mạnh Cẩm Hoài nhìn thấy cậu chính tay điều khiển cơ giáp nên hắn đã gấp rối đốc thúc cấp dưới hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian rất ngắn.

Dù tim vẫn đập loạn xạ nhưng cậu vẫn cố gắng an ủi bản thân - nguyên chủ tuy là chưa bao giờ nấu cơm trước mặt Mạnh Cẩm Hoài nhưng mà cũng chưa từng nói chính mình không biết nấu ăn, cho nên hiện tại bị đối phương phát hiện vẫn không có ảnh hưởng gì lớn. . . ha?

“Ừm.”. Đoạn Hành Dạ kiềm chế câu chửi trong miệng, gật đầu một cái: “Em. . . bây giờ em lập tức nghỉ ngơi.”.

“Ngoan, giờ em vừa khỏi bệnh, nhất định phải chú ý sức khỏe, không thể thức đêm được.”. Mạnh Cẩm Hoài điệu bộ quan tâm, săn sóc. Sau đó hắn như vừa phát hiện bạn đời của mình biết nấu ăn: “Đúng lúc anh chưa ăn tối, anh có thể dùng không em?”.

Ngài đã hỏi, tôi còn dám nói không sao Nguyên soái? Đoạn Hành Dạ gật đầu một cái, tiếp theo lại thấy Mạnh Cẩm Hoài đi đến bếp đổ ra chén phần còn lại của canh.

. . .

Nguyên nhân khiến Đoạn Hành Dạ tự tay nấu mà không muốn đánh thức người máy giúp việc là vì hương vị của Trái Đất có chút khác biệt so với nơi này mà càng bất ngờ khi mà Mạnh Cẩm Hoài có vẻ rất thích khẩu vị của Địa Cầu.

Không phải tán thưởng cho có lệ mà là một sự nạc nhiên và yêu thích có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không tôi hạ độc ngài sao - nhìn theo bóng lưng Mạnh Cẩm Hoài đang bước vào phòng ngủ, Đoạn Hành Dạ thầm nghĩ.

Có lẽ vì tảng đá trong lòng cậu đã được lấy ra nên Đoạn Hành Dạ có một giấc ngủ cực kì ngon, ngay cả đồng hồ sinh học lần này cũng vô dụng. Mãi cho đến khi ba ngôi sao vệ tinh biến mất, mặt trời ló dạng, Đoạn Hành Dạ mới từ từ ngồi dậy. Trước khi tắm, cậu theo thói quen kiểm tra thiết bị liên lạc, tranh thủ khoảng thời gian này xem các thông báo trên diễn đàn Đại học An La và cả Viện Nghiên cứu. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng trước khi Đoạn Hành Dạ đọc tin nhắn thì có một thông báo thu hút sự chú ý của cậu.

Đoạn Hành Dạ lập tức ngồi thẳng người, đưa tay dụi mắt vài lần. Cậu nhìn thấy tiêu đề bài báo: “Ngày 25 tháng này là kỉ niệm ngày cưới của Nguyên soái cùng Giáo sư Đoạn, lúc đó sẽ có một buổi tiệc long trọng với sự tham gia của Nguyên soái và vị hôn phu của mình. . . ”

Cái gì vậy trời? Đoạn Hành Dạ do dự một hồi nhưng cũng ấn vào xem tin tức. Dù đây là thời đại khoa học viễn tưởng hiện đại nhưng xã hội vẫn còn theo phong kiến. Là một Nguyên soái tài giỏi, thông minh, quyền lực hiển nhiên rơi vào tay hắn nên sẽ nhận được rất nhiều đặc quyền, kể cả sinh nhật của Đoạn Hành Dạ hay thậm chí. . . kỉ niệm kết hôn cũng phải được quản lí chặt chẽ, không chút sai sót.

Kỉ niệm kết hôn với hàng tỉ người chúc mừng là cảm thụ như thế nào? Rất nhanh thôi cậu sẽ được cảm nhận.

Hôm nay là ngày 19, khoảng cách đến ngày đó chỉ còn 6 ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp