Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 3: Nữ chính


1 năm

trướctiếp

Bức tường gỗ tối màu cùng với thảm đen, so với sảnh tiệc thì chỗ này u ám hơn nhiều. Sau khi nữ chính thay trang phục, Đoạn Hành Dạ lặng lẽ đứng bên cửa sổ và bắt đầu sắp xếp lại chuỗi kí ức của nguyên chủ.

Đoạn Hành Dạ là một kiểu người rất tập trung khi làm việc. Thấy cậu đứng đó hồi lâu nhưng không lên tiếng, nam chính cuối cùng cũng không kìm lòng nổi mà nói: “Giáo sư Đoạn. . .ngài vì sao lại như vậy?”.

Kí ức trong vòng 20 năm của nguyên chủ vô cùng rõ ràng nhưng lại rất khó sắp xếp một cách logic, chúng giống như những tờ giấy A4 được đặt rải rác, lộn xộn khắp căn phòng. Hiện tại đang cố gắng xâu chuỗi mọi thứ nhưng cậu lại bị người đứng cạnh quấy nhiễu, tâm trạng Đoạn Hành Dạ có chút không vui, cau mày hỏi: “Cậu tên gì?”. Tuy rằng người trước mặt cậu có đọc qua nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt.

“Tôi là Tiêu Vy Giản. . .nữ minh tinh lúc nãy là Thượng Mộng Chân, là bạn gái tôi.”. Như đang chột dạ, hắn vừa nói vừa sờ mũi.

“. . . .”

Giỏi lắm! Diễn tiếp đi. Tuy rằng còn vài chục chương chưa đọc nhưng ít ra Đoạn Hành Dạ cũng biết hiện tại nữ chính vẫn còn độc thân cho đến khoảng chương 200 gần đây, căn bản không hề phát sinh mối quan hệ với tên Tiêu Vy Giản. Có điều cậu cũng không muốn vạch trần lời nói dối của hắn, Đoạn Hành Dạ nói: “Bạn gái cậu chọc vào Hoàng Hậu.”.

Nghe Đoạn Hành Dạ nói vậy, vốn tưởng cậu sẽ nói lên một đáp án khiến hắn hài lòng nhưng cậu lại nói như thế, Tiêu Vy Giản trả lời: “Ngài chỉ nghe lời Hoàng Hậu nói thôi sao? Là Viện trưởng Viện nghiên cứu Khoa học Đế quốc, tôi đã nghĩ rằng vị trí và địa vị là do công sức của ngài đóng góp cho khoa học. Nhưng hôm nay, Giáo sư Đoạn, hành động của ngài đã bán đứng phẩm vị. . .và cả toàn bộ công trình nghiên cứu của ngài trong suốt bao năm qua.”.

Tên nhóc này nói quả thật có lý, nếu nguyên chủ cũng nhận thức được như vậy thì quá tốt. . . . Đoạn Hành Dạ nghĩ. Tuy nhiên, trước sự “chất vấn” của hắn, cậu chỉ nheo mắt, lạnh giọng nói: “Cậu đang dạy tôi à?”. Hàm ý là - cậu không đủ tư cách.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Đoạn Hành Dạ, Tiêu Vy Giản đột nhiên cảm thấy như bị áp bức, hắn không khỏi rùng mình. Cũng chính vào lúc này, hắn rốt cuộc mới suy nghĩ thật kĩ sau khi lí trí bị lửa giận thiêu đốt, rằng cho dù cha hắn có là một vị có máu mặt ở các tinh cầu nhưng người đàn ông trước mặt hắn cũng không thể đụng vào.

Nhìn thấy biểu tình của Tiêu Vy Giản cứng lại, Đoạn Hành Dạ tiến đến bên cạnh và nói: “Cha cậu là Tiêu Trì, nhà sản xuất cơ giáp B-05.”. Cậu vẫn chưa nói hết nhưng chỉ cần nói đến đây, khí thế của hắn giảm xuống hẳn, vị họ Tiêu hiểu ý của Đoạn Hành Dạ.

Lát sau, có vẻ như Tiêu Vy Giản đã hoàn toàn tiêu hóa được lời nói của cậu, Đoạn Hành Dạ trả lời câu hỏi đầu tiên mà hắn đã hỏi: “Không phải tôi, là người khác.”

Không phải sao?

Cùng lúc đó, nữ chính thay xong y phục và bước ra sảnh cùng người máy.

Vì là nữ chính của bộ tiểu thuyết Mary Sue nên ngoại hình đương nhiên không hề có điểm trừ. Y phục đầy xấu hổ kia được thay ra, bây giờ Thượng Mộng Chân mặc bộ váy lụa dạ hội màu đỏ tía, phần đuôi được thiết kế dài ra trông vô cùng lộng lẫy dưới ánh đèn chùm. Mái tóc màu nâu dẻ được búi cao sau đầu toát lên vẻ quý phái.

Theo Đoạn Hành Dạ thì bộ trang phục này vô cùng hợp với cô, màu đỏ rượu tôn lên nước da trắng ngần ấy.

Tiêu Vy Giản vốn đang lo lắng trước lời cậu vừa nói nhưng ngay khi thấy Thượng Mộng Chân thì hai mắt hắn lập tức sáng lên: “Mộng Chân, em mặc bộ này thật sự rất đẹp!”.

So với tên đầu đất họ Tiêu không biết gì về thời trang thì những người xung quanh đều nhận ra chiếc váy cô đang mặc là một sản phẩm của thương hiệu cao cấp nổi tiếng khắp tinh cầu “Tố Du” - nhãn hiệu mà chỉ có hoàng gia hoặc tầng lớp thượng lưu sở hữu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thấy cô, Đoạn Hành Dạ vẫn không hề có một chút biểu tình.

So với Tiêu Vy Giản có chút ngốc nghếch, đáng yêu thì Thượng Mộng Chân kín đáo, tâm tư cũng tinh tế hơn. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn trở về trạng thái bình thường sau khi bị Giáo sư Đoạn “dạy dỗ” nhưng hiện tại tinh thần của cô phấn chấn hơn nhiều. Nữ chính khẽ khịt mũi rồi tiến đến chỗ Đoạn Hành Dạ: “Cảm ơn ngài, Giáo sư Đoạn.”. Những gì lúc nãy cậu nói, cô đều hiểu được bởi cô thật sự đã mạo phạm Hoàng Hậu. Nếu Đoạn Hành Dạ không làm như thế thì nhất định Hoàng Hậu sẽ không tha thứ, mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như ly rượu kia.

Mà Đoạn Hành Dạ còn đưa cô đi thay trang phục. . . Dù có chút danh tiếng trong giới nghệ sĩ nhưng so với Viện trưởng Viện nghiên cứu Khoa học đế quốc như cậu thì hiển nhiên cô chẳng là gì. Cho nên, Thượng Mộng Chân không thể nghĩ ra vì sao cậu lại lấy lòng cô như thế.

“Không có gì.”. Đoạn Hành Dạ nhìn cô: “Xoay người lại đi.”. Vừa đến bên cạnh cô, Đoạn Hành Dạ lấy ra một chiếc trâm cài đá quý màu đen. Là vị hôn phu của Nguyên soái, ngoài những bộ đồ được may riêng, cậu cũng được chu cấp trang phục, trang sức hàng năm.

Mộng Thượng Chân nhìn vào lòng bàn tay của Đoạn Hành Dạ, cẩn thận hỏi: “Giáo sư Đoạn. . . . . .đây là?”. Đoạn Hành Dạ gật đầu: “Của cô.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp