Khương Tiều nhỏ giọng trả lời: “Những cô gái trẻ như tôi, đương nhiên phải để ý đến vấn đề an toàn cá nhân chứ. Nếu gặp phải hàng xóm không tốt thì làm thế nào? Hai người xem, lúc này chẳng phải là lúc cần dùng đấy à!”

Quỷ mới tin cô!

Nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của cô, cả hai thực sự không thể phân biệt được cô đang nói đùa hay nghiêm túc.

Thấy bọn họ vẫn nhìn mình chằm chằm, Khương Tiều do dự một chút rồi hỏi: “Các cậu có vũ khí gì dùng không? Nếu không thì tôi cho các cậu mượn nhé?”

Chàng trai đeo kính và thiếu niên mặt tròn trơ mắt nhìn cô lấy gậy kích điện và bình xịt cay ra: ...

“... Không cần, cảm ơn.”

May mắn là bọn họ không có hàng xóm kiểu này.

Lúc này, chủ biệt thự Lý Sâm và vợ cùng xuất hiện trước mặt mọi người.

Người đàn ông trung niên bụng phệ chính là xác chết trên bàn ăn lúc nãy, chỉ có điều hiện giờ ông ta trông rất khỏe mạnh, nom như người bình thường vậy.

Bà Lý ôm áo khoác và cặp công văn của chồng, ngoan ngoãn thay dép cho ông ta.

Kiểu cách công tử và người hầu điển hình này đã thể hiện rõ ràng mối quan hệ chuỗi thức ăn trong gia đình.

Bỗng nhiên, Lý Sâm đá văng bà Lý ra, tức giận quát: “Mẹ nó! Cô định bẻ gãy chân tôi hay gì? Thay dép mà còn dùng sức như vậy? Chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong! Phế vật!”

Bà Lý ngã xuống đất, liên tục cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi...”

“Suốt ngày ở nhà cũng không biết ra ngoài giao du. Cô có biết tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới mua được biệt thự ở đây không?! Chỉ biết lãng phí cơ hội, đúng là đồ ngu!”

Dù biết lúc này Lý Sâm chắc chắn đã chết, nhưng nhìn thấy cảnh này, chàng trai đeo kính và thiếu niên mặt tròn vẫn lộ vẻ tức giận, còn Khương Tiều thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.

Cô cất con dao găm đi, ngón tay gõ trên mặt bàn, nói: “Ông Lý này, khách khứa vẫn còn ở đây đấy, chuyện gia đình có thể để sau được không?”

Ánh mắt Lý Sâm đảo qua, có chút nghi hoặc: “Cô là?”

“Tôi là hàng xóm của ông, Khương Tiều, chẳng lẽ ông không nhận ra tôi sao?”

Chàng trai đeo kính & thiếu niên mặt tròn: Thật sự muốn làm “hàng xóm thân thiện” sao…

Lý Sâm thật sự không biết rõ lắm về Khương Tiều, tin tức về thân phận của cô đã được bảo mật, không biết cũng phải, vậy nên ông ta chính là đến chết cũng không biết còn có một người hàng xóm như cô.

Khương Tiều nhắc nhở: “Tôi là người Khương gia.”

Người có thể là thanh mai trúc mã với Văn Trình, còn có nguồn tài nguyên nhiều không đếm xuể, hiển nhiên xuất thân không tầm thường. Dù cô chỉ là nhân vật bên lề của Khương gia, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô cáo mượn oai hùm.

Sắc mặt Lý Sâm thay đổi, không thèm đếm xỉa đến vợ nữa, sốt sắng bước lên phía trước, định bắt tay Khương Tiều, nhưng cô không đưa tay ra, ông ta liền tự nhiên thu tay lại: Cô Khương, xin lỗi xin lỗi, tôi không biết cô đến.

Ông ta hung hăng lườm bà Lý một cái rồi quay qua cười nói với Khương Tiều: “Được làm hàng xóm với cô Khương thật là vinh hạnh quá, mời ngồi, mời ngồi.”

Hai người chơi còn lại nhìn đến trợn mắt há mồm: Ai cũng biết, sự xuất hiện của trò chơi vô hạn rất có thể là thời điểm xáo trộn lại các quy tắc và thế lực trên toàn thế giới, quyền lực và tài sản vốn có trong phó bản đã không còn tác dụng.

Nhưng tại sao Khương Tiều vẫn có thể sử dụng một cách thuận lợi như vậy?

Lý Sâm không biết nỗi bất bình trong lòng hai người họ, ông ta nhìn thấy bàn ăn trống trơn thì suýt nữa bùng nổ.

Nhưng nghĩ đến vị khách quý trước mặt, mặt ông ta giật giật hai cái rồi vẫn kìm nén được cơn giận, hạ thấp giọng hỏi: “Bữa tối đâu!”

Đúng lúc này, một bà lão mặt đầy nếp nhăn nhanh nhẹn bước xuống từ tầng hai: Ôi trời ơi, cuối cùng con cũng về rồi!

Bà lão với từng nếp nhăn đều toát lên vẻ tinh ranh này vừa thấy Lý Sâm liền khóc lóc kể lể: Con ơi, con không biết khi con không có ở nhà, con đĩ này đã bắt nạt người ta thế nào đâu! Con nhìn hai đứa cháu của mẹ bị đói gầy đi kìa, dù không phải con đẻ thì cũng không thể đối xử tệ bạc như thế chứ…”

Bà lão một tay ôm lấy chàng trai đeo kính, một tay ôm lấy thiếu niên mặt tròn, như thể đang ôm cháu trai đích tôn của mình.

Khác với Khương Tiều có lý do chính đáng để vào biệt thự, hai người họ được truyền tống vào đây, tự động được sắp xếp thân phận.

Mặt chàng trai đeo kính hơi tái xanh, nhưng anh ta vốn bình tĩnh hơn nên vẫn có thể kiềm chế được.

Mà thiếu niên mặt tròn thì không khỏi rùng mình khi bị cánh tay lạnh lẽo của bà lão chạm vào.

Nhìn cảnh này, Khương Tiều không khỏi mừng thầm vì mình đã đi từ cửa chính vào. Dù với tình trạng của cô thì không cần lo lắng về giá trị tinh thần, nhưng bị sinh vật không rõ lai lịch này sờ soạng, cô vẫn cảm thấy rất buồn nôn.

Bà lão như cảm nhận được điều bất thường, ánh mắt chuyển sang thiếu niên mặt tròn, làn da như vỏ cam nhăn nhúm kéo căng lên, nở một nụ cười: “Cháu yêu, sao thế?”

Từ Hoành Hiên như ngửi thấy mùi tanh tưởi phát ra từ khoang miệng của bà lão, suýt nữa thì nôn mửa.

May mà cậu ta cũng không phải người chơi mới, chỉ thấy cậu ta gượng cười nói: “Bà ơi, không sao đâu, chỉ là cháu cảm thấy hơi lạnh thôi.”

Dường như bà lão đã tìm được một cái cớ hoàn hảo để trút giận lên bà Lý: “Đồ con đàn bà độc ác! Mày muốn hại cháu trai yêu quý của tao đúng không! Tự mình không đẻ được, lại còn muốn Lý gia ta phải đoạn tử tuyệt tôn? Phi! Tưởng bở!”

Bà Lý khẽ đảo mắt liếc qua thiếu niên mặt tròn.

Từ Hoành Hiên không quên người này có thể chính là nguồn ô nhiễm, bị bà ta để mắt tới không phải chuyện gì tốt đẹp cả. 

Ánh mắt của bà ta không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, không biết là do giá trị tinh thần của cậu ta hiện giờ đã giảm xuống hay là do thu hút sự thù địch.

Hết cách, Từ Hoành Hiên chỉ có thể lặng lẽ tránh ánh mắt của bà Lý.

Bà Lý cũng không nổi giận, cúi đầu khép nép nói: “Mẹ, con xin lỗi, đều tại con...”

Lý Sâm liếc nhìn vẻ mặt Khương Tiều, có chút e ngại, không đoán được ý cô. Cuối cùng ông ta đành phải ngăn cản vở kịch gia đình này lại: “Mẹ, đủ rồi, hôm nay còn có khách.”

Ông ta không muốn việc vặt vãnh này ảnh hưởng đến cơ hội kết giao với Khương gia.

Rốt cuộc bà lão cũng chú ý tới Khương Tiều, lông mày lập tức dựng lên: “Ai đây? Con gái con đứa gì mà nhìn như phù thủy, trang điểm dày như vậy, nhìn là biết hạng người không đứng đắn.”

Vì Khương Tiều mà con trai làm bà ta mất hết mặt mũi, tự nhiên sẽ ghi hận trong lòng, cộng thêm việc Khương Tiều còn trẻ đẹp, bà lão liền cho rằng cô là hạng phụ nữ chủ động bám víu đàn ông.

Khương Tiều còn chưa kịp lên tiếng, Lý Sâm đã tái mặt cướp lời trước: “Mẹ! Mẹ nói bậy bạ gì đó! Cô Khương là khách quý của con!”

Sau đó ông ta lại quay sang xin lỗi Khương Tiều: “Xin lỗi cô Khương nhiều nhé. Trình độ học vấn của mẹ tôi không cao, lại già cả rồi, mong cô đừng để ý.”

Đến lúc này bà lão mới phát hiện ra Khương Tiều không giống như con dâu mình, không phải người mà bà ta có thể tùy ý quát mắng, dù trong lòng có chút không vui nhưng cuối cùng cũng chịu im lặng.

Khương Tiều tinh mắt nhìn thấy bà Lý liếc qua cô với ánh mắt ghen tị.

Mối quan hệ giữa các nhân vật trong phó bản đã rõ ràng: Bà Lý có một người chồng coi vợ như con hầu, mẹ chồng thì độc ác, cùng hai người con trai (có thể không phải là con ruột của bà Lý).

Thật là một gia đình “hạnh phúc”!

Bà Lý xuống bếp đem bữa tối lên cho mọi người.

Bữa tối là một nồi thịt to, đường kính của nồi rộng gấp đôi so với bà Lý, nhưng Lý Sâm và những người khác dường như hoàn toàn tin tưởng vào sức mạnh của bà Lý, im lặng ngồi chờ bà ta bưng nồi tới.

Bà Lý ngượng ngùng nói: “Xin lỗi vì đã đem lên muộn, mẹ nói thích món thịt hầm nên con đã ninh lâu hơn một chút. Mẹ nếm thử đi, thịt này tươi và mềm lắm, con đã chọn rất kỹ đấy.”

Khi mở nắp ra, trên mặt nước súp màu trắng sữa nổi lên những miếng thịt, cùng với tay chân, đầu và các bộ phận cơ thể người.

Mặc dù đã cắt thành từng miếng nhỏ, nhưng đặc điểm quá rõ ràng, khiến mọi người khó lòng làm ngơ.

Xem kích thước và hình dạng chân tay này, có lẽ là của một đứa bé khoảng 4-5 tuổi và một đứa bé 7 tuổi - không cần nói cũng biết đó chính là những “đứa cháu ngoan” của bà lão.

Nhìn những tròng mắt lơ lửng trong nồi thịt, lấy tố chất tâm lý của chàng trai đeo kính vậy mà còn suýt nôn, càng không nói tới tâm trạng của thiếu niên mặt tròn.

Có lẽ chỉ có Khương Tiều, giống như những con quái vật khác trong biệt thự, có thể mặt không đổi sắc chứng kiến cảnh tượng này.

Trên bàn ăn, biểu hiện đối lập của các người chơi rất rõ ràng, người không biết chắc còn tưởng Khương Tiều cùng phe với đám quái vật.

Thậm chí chàng trai đeo kính còn cảm thấy nghi ngờ: Đây thực sự là Khương Tiều sao? Chắc không phải là con quái vật nào đó giả dạng làm người chơi chứ?

Nếu đúng là vậy thật thì phó bản này cũng quá khủng bố, hoàn toàn không phải độ khó tương ứng với chỉ số ô nhiễm khoảng 500.

Còn nếu không phải thì... rốt cuộc thân phận ngoài đời thực của Khương Tiều là gì?!! Một tên giết người hàng loạt đội lốt diễn viên?

Khương Tiều cũng cảm thấy buồn nôn và kinh hoàng, nhưng những cảm xúc này dường như chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, rồi không còn gì nữa.

Bà lão hoàn toàn không nhận ra bản thân đang ăn đứa cháu ngoan của mình, vui vẻ nhấp một ngụm súp, rồi gặm những ngón tay nhỏ của đứa cháu.

“Thơm, thật là thơm...” Bà lão vừa há to mồm nhai vừa tấm tắc khen.

Hàm răng ấy hoàn toàn không giống răng của một bà già ngoài bảy mươi tuổi.

Chỉ nhìn cách ăn uống đó thôi, chàng trai đeo kính và thiếu niên mặt tròn càng thêm buồn nôn.

Còn bà Lý thì nở một nụ cười sung sướng quỷ dị, nói: “Nếu mẹ thích thì lần sau con sẽ nấu tiếp cho mẹ ăn.”

Như thể được bà lão công nhận là một thành tựu quan trọng lắm vậy.

Khương Tiều rất muốn nhắc nhở bà ta: Lần sau nhà bà không còn đứa trẻ nào để hầm nữa đâu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi. Không có trẻ con để hầm, lỡ đâu bà ta lại chuyển sang hầm cô thì sao?

Thiếu niên mặt tròn bí mật ra hiệu cho bọn họ: Giá trị tinh thần của cậu ta đã gần xuống đến mức cảnh báo 50 rồi!

Cú sốc liên tiếp khiến giá trị tinh thần của cậu ta giảm khá nhanh.

Mặc dù Từ Hoành Hiên đã có kinh nghiệm vượt qua hai phó bản, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta bước vào một phó bản có giá trị ô nhiễm trên 500.

Càng hoảng loạn thì giá trị tinh thần càng giảm, giá trị tinh thần càng giảm thì càng dễ hoảng loạn. Đây là một vòng luẩn quẩn ác tính!

Chàng trai đeo kính đưa mắt ra hiệu: Nhìn nữ thần của cậu đi, cô ấy còn có thể bình tĩnh như vậy, là fan thì phải biết học hỏi người ta đi chứ.

Thiếu niên mặt tròn vô thức nhìn về phía Khương Tiều, thấy khí chất vững vàng như núi Thái Sơn và vẻ mặt nắm chắc phần thắng đó, bỗng nhiên bình tĩnh lại: Đúng vậy, nữ thần là người mới mà còn không hoảng, mình sợ gì chứ?

Khương Tiều thoáng nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người, rất muốn lay tỉnh bọn họ: Không! Tôi thực sự rất hoảng! Cái gì mà nắm chắc phần thắng, đó đều là ảo tưởng! Xin hãy dừng trí tưởng tượng của hai người lại!

Nhưng trong tình huống này, chắc chắn cô không thể nói ra sự thật.

Lý Sâm nhìn ba người chơi bất động, nghi ngờ hỏi: “Sao ba người không ăn? Cô Khương, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?”

Ánh mắt của bà Lý và bà lão đột ngột dồn về phía họ, khiến áp lực của ba người tăng vọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play