Định hướng của Khương Tiều rất rõ ràng: Mình là người mới, hãy làm từng bước một.
Cô thực sự không muốn ăn nhanh nuốt vội! Đừng để đến lúc Văn Trình bình an thoát ra ngoài, còn cô lại bỏ mạng trong khu vực ô nhiễm!
Vô tình vào phó bản có độ ô nhiễm hơn 500, Khương Tiều đã có ý muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng khi cô lùi lại hai bước, thứ chạm phải không phải cánh cửa biệt thự, mà là một bức tường không khí vô hình.
Phó bản đã hình thành.
Lúc này, trên tay trái Khương Tiều xuất hiện một chiếc vòng màu đen, trên vòng tay hiện lên một màn hình ảo:
— Đã kiểm tra đo lường danh tính người chơi, người chơi Khương Tiều đã bị ràng buộc.
— Giá trị tinh thần: 100 (Duy trì lý trí và tỉnh táo là điều quan trọng nhất, giá trị tinh thần nhỏ hơn 20, bắt đầu dị hóa; giá trị tinh thần về 0, mất tư cách người chơi)
— Thiên phú: Chưa thức tỉnh
— Phó bản: Gia đình hạnh phúc (Đang tiến hành)
Trên bảng điều khiển còn có nút kho hàng, Khương Tiều thử bấm vào xem, không ngoài dự đoán là trống rỗng.
Quả nhiên, một trò chơi đánh đổi mạng sống mà ngay cả gói quà tân thủ cũng không có. Nếu có nhà sản xuất cho trò chơi này, Khương Tiều sẽ phàn nàn cho đến khi họ phá sản thì thôi!
Khương Tiều có hoảng không?
Có, cô thực sự hoảng sợ.
Diễn xuất tám trăm năm, trải nghiệm tám trăm năm nóng lạnh của cuộc đời, có lẽ cũng không bằng cú sốc mà những chuyện trước mắt mang lại.
Trong nháy mắt, cô còn hoài nghi rằng có phải bệnh tình của mình sắp khỏi rồi phải không?
Nhưng giá trị tinh thần ổn định như chó nhắc nhở cô: Không, cô vẫn còn bệnh.
Dường như kiểm tra đo lường giá trị tinh thần không thể trực tiếp xuyên qua nội tâm của cô, mà là thông qua các chỉ số thể chất khác nhau để kiểm tra phản ứng.
Người không có phản ứng về mặt cảm xúc như Khương Tiều căn bản không thể truyền đạt được biểu hiện sợ hãi, nên giá trị tinh thần cũng không hề dao động.
Người bình thường, dù diễn xuất có giỏi đến đâu, trong tình huống sợ hãi cực độ, cũng sẽ có những phản ứng không kiểm soát được của các cơ quan cơ thể.
Tất nhiên, những phản ứng này có thể không bị phát hiện bằng mắt thường, nhưng vẫn sẽ được vòng tay ghi lại.
Khương Tiều trầm ngâm suy nghĩ: Có lẽ chiếc vòng tay “phi khoa học” này có thể theo dõi toàn diện cơ thể một người, nhưng không thể xâm nhập vào não bộ.
Cái gọi là duy trì lý trí, có phải cũng có nghĩa là bản thân não bộ đã có phòng tuyến, không thể bị xâm nhập?
Chỉ là sau khi giá trị tinh thần giảm xuống, mới có thể bị xâm nhập không?
Lúc này, bà Lý u ám nhắc nhở: “Có chuyện gì sao?”
Sau khi phát hiện bà Lý không phải người bình thường, cảm giác “người” này chỗ nào cũng có sơ hở.
Tròng mắt của người bình thường không cứng nhắc và chết chóc giống như một con rối vậy, cách nói chuyện đó cũng không giống như đón tiếp khách, mà giống như đi đưa đám tang hơn.
Khương Tiều nhanh chóng che giấu mọi suy nghĩ, bình tĩnh nói: “À, tôi chỉ cảm thấy chất lượng cửa nhà bà tốt quá, lần sau tôi cũng sẽ lắp một cái.”
Bà Lý nhìn chằm chằm vào Khương Tiều, như thể đang xem cô có phát hiện ra điều gì không, lại như đang tìm kiếm sơ hở.
Khương Tiều cũng nhìn thẳng lại bà ta, với vẻ mặt còn lạnh lùng hơn cả bà Lý.
Nội tâm Khương Tiều: Cứ nhìn đi, dù sao bây giờ bà cũng không làm gì được tôi.
Cuối cùng, bà Lý vẫn rời mắt trước, đi qua khu vườn nhỏ phía trước vào trong nhà.
Khương Tiều liền đi theo.
Cô nhìn cái lỗ đẫm máu trên gáy bà Lý, tiếc nuối thu hồi ánh mắt: Thực ra cô đã từng cân nhắc xem có nên ra tay trước, trực tiếp dùng dao đâm không. Nhưng nhìn bà Lý như vậy, có vẻ khả năng tấn công vật lý có hạn của cô không có hiệu quả.
Vậy nên, Khương Tiều cũng không chủ động tìm đường chết.
Cô hoàn toàn không muốn chọc giận con quái vật này, đó không phải là tự tìm đường chết sao.
Khương Tiều vẫn còn khá tỉnh táo. Có được cảm xúc ổn định không có nghĩa là cô thực sự có hack bất tử, nếu những con quái vật này phát động tấn công vật lý, xác suất cô tiêu đời là quá cao.
Tuy nhiên, sau khi hình thành phó bản, có thể sẽ có những người chơi khác đến, nên Khương Tiều xác định vô cùng rõ ràng vị trí của mình: Sống sót!
Bà Lý đang đi phía trước bỗng cảm thấy gáy lạnh toát.
Bà ta quay đầu nhìn thoáng qua Khương Tiều, thấy không có gì khác thường thì tiếp tục đi tiếp.
Kể từ lần đó... Thỉnh thoảng bà ta lại cảm thấy gáy lạnh căm căm là chuyện bình thường.
Nhưng mà, lần đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Bà Lý cố gắng khiến bộ não chậm chạp gỉ sét của mình hoạt động, nhưng thất bại. Cảm giác đó giống như não sắp nổ tung vậy, bà ta quyết định tạm gác vấn đề này sang một bên.
Bước vào biệt thự, Khương Tiều nhìn thấy một cảnh tượng hết sức ghê tởm: Trên bàn ăn, từng bãi máu đã đông lại thành màu đen sệt. Một người đàn ông trung niên nằm ngửa ở đó, chết không nhắm mắt, khuôn mặt đông cứng với biểu cảm sợ hãi vặn vẹo. Bụng ông ta đã bị mổ banh, từ bụng có vài con giòi đang lúc nhúc bò ra.
Bà Lý như không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.
Khương Tiều cảm thấy buồn nôn, nhưng do sự ngăn chặn cảm xúc bị động, khiến cô thậm chí không có phản ứng sinh lý buồn nôn.
Điều này khiến cô trông giống bà Lý, dù sao cũng không phải người bình thường.
Đúng lúc này, có hai người đột ngột xuất hiện bên cạnh bàn ăn, trong đó một người suýt nữa đã mặt đối mặt với cái xác.
“Ối mẹ ơi!” Người đó hét lên một tiếng, suýt thì ngã lăn ra đất.
Thiếu niên mặt tròn nhìn qua đã biết chưa trải sự đời, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên mặt.
Người kia gõ gõ trán: “Im miệng! Còn muốn giá trị tinh thần giảm nhanh hơn sao?”
Người đàn ông đẩy kính, bình tĩnh quan sát xung quanh, khi nhìn thấy bà Lý và Khương Tiều thì lập tức hít thở dồn dập: “Tận hai BOSS sao?”
Thiếu niên mặt tròn đang nằm dưới đất theo bản năng nhìn theo hướng ánh mắt anh ta, lại một lần nữa bật ra tiếng kêu thét: “Đệt, nữ thần của tôi đã biến thành quái vật rồi sao?! Hu hu!”
Cậu thiếu niên đắm chìm trong đau buồn đến nỗi quên cả sợ hãi: “Sao trên mạng lại không có tin tức quan trọng này chứ? Huhu nữ thần của tôi dù biến thành quái vật mà vẫn xinh đẹp như vậy...”
Khương Tiều không ngờ rằng, trong phó bản đầu tiên lại tình cờ gặp được fan của mình, chỉ là fan này trông có vẻ không được thông minh cho lắm.
Vừa gặp đã coi cô là quái vật rồi sao?
Chàng trai đeo kính không nhịn được hỏi: “Cậu đang nói gì vậy? Cậu quen con quái vật này à?”
“Cô ấy là Khương Tiều, diễn viên trẻ đang nổi đấy! Đã đóng《xxx》và《xx》! Anh không thể nào không biết cô ấy chứ!”
Chàng trai đeo kính ồ một tiếng: “À, là bình hoa đó à…”
“Bình hoa thì sao!? Bình hoa thì không có quyền được đóng phim à!!? Chỉ cần cô ấy xuất hiện trước ống kính thôi cũng đủ để khiến người ta vui mắt rồi!” Thiếu niên mặt tròn cãi lại.
Khương Tiều: ...
Cảm ơn cậu đã bảo vệ, nhưng hoàn toàn không cảm động tí nào.
Mặc dù Khương Tiều đã quen với việc bị mọi người mắng chửi về khả năng diễn xuất của mình, nhưng đây là lần đầu cô thấy kiểu mắng mỏ trước mặt như vậy, lại còn là kiểu “chỉ con lừa mắng nhà sư” như này.
Cô cảm thấy buộc phải cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Xin lỗi, tôi cũng là một người chơi.”
Khương Tiều giơ tay lên, để họ nhìn rõ vòng tay đen trên tay cô.
Hai người lập tức im bặt.
Chàng trai đeo kính đẩy kính, che giấu sự xấu hổ của mình.
Thiếu niên mặt tròn còn muốn dùng ngón chân cào đất, xây một biệt thự mới: Những hành động ngu ngốc vừa rồi của cậu ta vẫn còn rõ mồn một, đã làm mất hết mặt mũi trước thần tượng rồi! Xấu hổ quá!
Trời ơi, có đạo cụ quay ngược thời gian không, cậu ta muốn vào lại phó bản một lần nữa!
Trước đây nếu có cơ hội tiếp xúc với Khương Tiều, chắc chắn cậu ta sẽ vui đến phát điên. Nhưng sau màn vừa rồi, bây giờ cậu ta chỉ muốn làm một con cút im lặng.
Bà Lý không hề tỏ ra bất thường trước sự xuất hiện và cuộc đối thoại của bọn họ, đôi mắt bà ta đảo một vòng, đột nhiên vỗ trán: “Ôi chao, mọi người đều đến đông đủ rồi, sao chồng tôi vẫn chưa về nhỉ?”
Bà ta tỏ vẻ xin lỗi với mọi người: “Mọi người đợi một chút, bữa tối sẽ được dọn lên sớm thôi.”
Ba người nhìn bàn ăn mà thấy dạ dày quằn quại: Bữa cơm kiểu này, thực sự nuốt không trôi...
Đúng lúc này, đèn trong biệt thự sáng lên, xác chết trên bàn ăn cùng với vết máu và giòi bọ đều biến mất, bên ngoài truyền đến âm thanh xe hơi phanh lại.
Bà Lý giống như một người vợ đang mong chồng về, trên mặt lộ rõ vẻ mong đợi: “Chồng tôi về rồi!”
Sau đó bước nhanh ra ngoài.
Khương Tiều phát hiện một vấn đề: Lúc đón tiếp cô, bà Lý biểu hiện như một cái xác không hồn, nhưng sau khi xác chết trên bàn ăn biến mất, bà ta lại như được tiêm linh hồn, trở nên sinh động hẳn lên.
Còn nữa, nếu cô đoán không sai thì người đàn ông trên bàn ăn vừa nãy chính là chồng của bà ta, biệt thự này đã hình thành phó bản, vậy chiếc xe này từ đâu tới?
Khương Tiều đã sớm biết cái gọi là “ô nhiễm” chắc chắn không phải chuyện gì tốt, nhưng ly kỳ đến mức này thì vẫn khiến cô hơi hoảng hốt.
Chàng trai đeo kính không còn thời gian để xấu hổ nữa, trực tiếp hỏi: “Cô là người mới? Vì tình cờ ở đây mà có được tư cách người chơi?”
Mới đầu khi biết Khương Tiều là một người chơi, anh ta vừa ngượng ngùng, vừa cảm thấy hơi phiền: Danh tiếng của Khương Tiều không được tốt lắm, ở trong phó bản nếu chẳng may bị đồng đội gà mờ kéo chân, tỷ lệ sống sót vốn đã chín chết một sống sẽ trở thành mười chết không sống.
Đồng đội như vậy, không có còn tốt hơn.
Đại minh tinh thì sao? Đến chỗ quỷ quái này, còn có thể dựa vào nhan sắc để sống sót à?
Sau một lúc quan sát, chàng trai đeo kính đã có cái nhìn khác về Khương Tiều: Ít nhất cô cũng không la hét như một số người chơi mới vào, làm ảnh hưởng đến tinh thần của người khác.
Tuy thiếu niên mặt tròn không phải là người mới, nhưng lại tỏ ra thiếu bình tĩnh hơn cả cô.
Vốn dĩ không kỳ vọng gì nhiều ở cô, nên anh ta cũng hạ thấp yêu cầu xuống đáng kể.
Khương Tiều gật đầu.
Thiếu niên mặt tròn hào hứng nói: “Nữ thần, chị có biết gì về tình hình của ngôi nhà này không? Có thể chia sẻ thông tin với chúng em không? Những thông tin này sẽ giúp chúng em giải quyết nguồn ô nhiễm. Nữ thần, chị cứ yên tâm, chúng em sẽ bảo vệ chị.”
Khương Tiều giơ tay bất lực: “Tôi chỉ biết đây là biệt thự số 4 ở khu Giang Loan 1, thành phố H. Chủ hộ hình như là một doanh nhân giàu có tên Lý Sâm, ngoài ra tôi không biết gì thêm.”
Ánh mắt chàng trai đeo kính mang theo vẻ nghi ngờ: “Cô không biết? Vậy tại sao cô lại ở đây?”
Chút niềm tin vừa nảy sinh với Khương Tiều lập tức tan biến.
Không phải được truyền tống vào phó bản, mà là được mời vào biệt thự với tư cách người bình thường, vậy mà Khương Tiều lại bảo bản thân không biết gì cả, điểm này thực sự rất đáng ngờ.
Trong phó bản cũng có những người chơi không muốn hợp tác, nhưng không muốn thì thôi, việc gì phải nói dối vụng về như vậy chứ?
Khương Tiều chỉ vào chai rượu vang được bà Lý đặt trên bàn: “Này, tôi chỉ đến thăm hàng xóm thôi. Khu này an ninh quá tốt, tôi cũng không rõ chuyện riêng tư của hàng xóm. Ai ngờ sang tặng chai rượu để thể hiện thiện chí mà lại thành ra thế này.”
Nếu chịu khó kiểm tra, chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó, nhưng thứ Khương Tiều thiếu nhất bây giờ chính là thời gian.
Đương nhiên, ý định mang rượu đến của Khương Tiều không thật sự thiện chí như vậy, cô chỉ diễn đạt một cách bóng gió, dù sao những chi tiết đó cũng không quá quan trọng.
Cả chàng trai đeo kính và thiếu niên mặt tròn đều thở phào nhẹ nhõm: May là Khương Tiều không phải loại người từ chối hợp tác.
“Tôi đã vào phó bản ba lần rồi, cô cứ gọi tôi là Kính.” Chàng trai đeo kính nói: “Nguồn ô nhiễm trong phó bản thường có logic hành vi riêng, chúng ta thử tìm xem logic ở đây là gì đã. Tóm lại, hãy giữ bình tĩnh. Nếu giá trị tinh thần dưới 50, nhớ báo cho đồng đội. Giá trị tinh thần của hai người hiện giờ không có vấn đề gì chứ? Hiện tôi còn khoảng 90.”
Mặc dù chàng trai đeo kính đã tỏ thái độ hợp tác, nhưng vẫn giữ sự đề phòng, không có ý định cho họ biết tên thật.
Thiếu niên mặt tròn tích cực nói: “Em tên Từ Hoành Hiên, giá trị tinh thần còn 80, đã vào phó bản hai lần. Anh Kính giỏi quá!”
“Hai người đều biết tôi là ai rồi, giá trị tinh thần của tôi vẫn ổn.” Khương Tiều kết thúc phần tự giới thiệu một cách ngắn gọn.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, chàng trai đeo kính nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận.”
Ba người lập tức trở nên cảnh giác.
Khương Tiều lấy con dao găm từ trong túi ra, nắm chặt trong tay và quay lưng về phía cửa.
Cô không biết sẽ phải đối mặt với điều gì, cảm giác có vũ khí trong tay sẽ an toàn hơn một chút.
Nhưng thiếu niên mặt tròn và chàng trai đeo kính có thể nhìn thấy rõ động tác của cô, nét mặt họ lập tức trở nên khó tả: “Thăm hàng xóm? Thể hiện thiện chí?”
Ai đi thăm nhà hàng xóm mà lại mang theo thứ này chứ?!