“Cầu xin Khương Tiều đừng lãng phí tài nguyên tốt như vậy nữa được không? Xem đến nỗi mắt tôi cũng đau.”

“Cái gì? Đây cũng gọi là diễn sao? Rõ ràng là một bình hoa mà?”

“Đồ vật xung quanh còn diễn tốt hơn cả Khương Tiều!”

“Mọi người đã xem video kinh dị trên hot search chưa? Con quái vật ăn thịt người trong đó diễn còn tốt hơn nhiều so với cô ta!”

Như thường lệ, Khương Tiều bình tĩnh tắt điện thoại đi sau khi xem những bình luận không hay từ anti-fan: Anti-fan năm nay không xứng làm, còn chẳng mắng ra chiêu trò mới nào, lại càng không thể khiến cô có phản ứng gì.

Cô lấy gương ra rồi nhìn vào khuôn mặt bị tê liệt của mình.

Đẹp thì đẹp, nhưng nhìn thẳng vào người khác với khuôn mặt vô cảm thế này chỉ khiến người ta cảm thấy kì quái và khó chịu.

Cô cố gắng kéo khoé miệng mỉm cười, nhưng nụ cười cách điệu đó không làm người ta cảm thấy thoải mái hay vui vẻ chút nào, mà thay vào đó là sự quỷ dị không thể tả.

Khương Tiều mắc một chứng bệnh hiếm gặp về hệ thần kinh, tuy có thể nhận thức nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng lại không có cách nào thể hiện trên khuôn mặt, giống như chứng rối loạn biểu hiện cảm xúc vậy.

Các chuyên gia cho rằng, chỉ cần cảm xúc của cô nhận đủ kích thích thì hệ thần kinh cũng sẽ được kích thích, từ đó khiến cô có thể biểu hiện như người bình thường.

Vì vậy, Khương Tiều trở thành một diễn viên, có người nói, với diễn xuất cô sẽ trải qua những cảm xúc vui buồn khác nhau, từ đó đủ để kích thích đến cảm xúc của mình.

Nhưng đến nay, bệnh tình của Khương Tiều vẫn không khá hơn là bao.  

Điện thoại chợt rung lên, là thanh mai trúc mã Văn Trình gọi đến, tín hiệu bên kia giống như không được tốt lắm, đường truyền liên lạc bị ngừng một lát, sau đó là giọng nói xen lẫn tiếng “rè rè” vang bên tai: “A Tiều, dạo này cậu sao rồi?”

“Vẫn vậy, cậu đang ở đâu? Hình như tín hiệu không được tốt lắm?”

“Tớ đang làm nhiệm vụ. Đúng rồi, có khả năng cao là gần đây sẽ có chút bất ổn, cậu phải biết tự bảo vệ bản thân, dù gặp chuyện gì cũng phải cố hết sức giữ gìn bình tĩnh.”

Khương Tiều nghĩ đến một số tin tức kỳ quái xuất hiện gần đây, cái gì mà “tận thế đến” rồi “quái vật xuất hiện”, thật hay giả khó lòng mà phân biệt được.

Không, không chỉ là tin tức.

Nghe nói có “người nghi bị nhiễm bệnh dại” ở tòa văn phòng bên cạnh công ty môi giới nên chính phủ đã cho phong tỏa tòa nhà đó.

“Cậu còn không rõ bệnh tình của tớ sao? Tớ còn lo là bản thân quá bình tĩnh đây. Nhưng chuyện này rốt cuộc là sao? Có phải như người ta nói, ‘tận thế đến’?”

Văn Trình im lặng.

“Được rồi, tớ cũng không làm khó cậu nữa. Lại là nội dung bảo mật đúng không? Vậy tớ sẽ chờ cậu trở lại.” Khương Tiều liền nói.

Người bạn thanh mai trúc mã này là một chàng trai có tinh thần nghĩa hiệp, cậu không chịu kế thừa gia sản của gia đình mà lại gia nhập một cơ quan đặc biệt của nhà nước, bước trên chiến tuyến nguy hiểm.

Cả Văn gia đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, thậm chí, ông nội Văn còn hạ lệnh cấm cậu bước chân vào cổng nếu như chưa từ chức, nhưng cách này vẫn không khiến cậu hồi tâm chuyển ý.

Khương Tiều cũng không hiểu, nhưng cô tin Văn Trình, vì cô hiểu rõ “Chính nghĩa và nhiệt huyết” trong lòng Văn Trình nhất.

Lúc còn nhỏ, cô đã nghe quá nhiều giọng nói gọi cô là “quái vật”.

Người lớn còn đỡ, bọn họ chỉ nói thầm sau lưng cô, nhưng trẻ con thì không như vậy, chúng nghĩ gì nói đó, thấy Khương Tiều đáng sợ thì sẽ nói thẳng ra.

Khi đó, Khương Tiều cũng cảm thấy mình là một con quái vật, thậm chí còn nảy sinh xu hướng tự ghê tởm bản thân, là Văn Trình đã đến tìm cô và nói: “Khương Tiều, cậu không phải quái vật, bọn họ chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài nhưng lại không nhìn thấy con người thật của cậu, họ không chịu hiểu cậu, tất cả đều do họ tự sợ hãi mà thôi.”

Tiếc là, dưới lời động viên của Văn Trình, Khương Tiều vẫn không thể trở thành một người tốt như cậu, cô cũng không muốn trở thành kiểu người như vậy, nên chỉ giữ khoảng cách gần gũi rõ ràng.

Lỡ có một ngày Văn Trình chết đói vì lòng chính trực của mình thì chỉ cần tới chỗ cô, sẽ luôn có cơm ăn.

“Được rồi, chờ tớ về, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn lẩu.” Giọng Văn Trình tiếp tục, “Có lẽ, không bao lâu nữa mọi người sẽ biết…”

Đây là cuộc điện thoại cuối cùng giữa Văn Trình và Khương Tiều.

Vào ngày thứ bảy, Văn Trình mất tích, một thông báo chính thức được công bố trên toàn thế giới: 

Thế giới đang bị xâm chiếm bởi những vị diện vô hạn, lần lượt bị cắt thành các “phó bản”, những người ở trong khu vực ô nhiễm sẽ trở thành người chơi phó bản.

Xin toàn thể người dân hãy nỗ lực giữ gìn bình tĩnh khi gặp những tình huống bất ngờ, đừng để cảm xúc tiêu cực lấn át, nếu không sẽ dẫn đến dị hoá. Trước mắt, các quốc gia đang chung tay để cùng nhau nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết các vị diện xâm lược và khôi phục cho cơ thể bị dị hoá.

Sau khi những điều kỳ lạ xảy ra, đã có đủ loại đồn đoán lan truyền trên Internet, nhưng chính phủ đã sử dụng “khoa học” để giải thích những điều dị thường đó, vì vậy, những lời đàm tiếu chỉ lan truyền trong một khu vực nhỏ.

Lý do chính phủ che giấu tin tức là vì sự xuất hiện của “phó bản vô hạn” và “sinh vật dị hoá” chắc chắn sẽ khiến người dân lo sợ, việc lan truyền cảm xúc tiêu cực trên diện rộng sẽ dẫn đến nhiều nơi trở thành “phó bản”, hình thành một vòng luẩn quẩn ác tính. 

Hiện tại, ngoài công khai sự thật thì không còn cách nào khác, vì sự việc không thể tiếp tục che đậy được nữa, chi bằng trực tiếp công khai để giữ cho cảm xúc chấn động trong lòng người dân ở mức an toàn.

Khả năng kiểm soát của Hoa Hạ thực sự không tệ, tuy các loại tin tức trên mạng đã bùng nổ theo nhiều cách khác nhau, nhưng tổng thể vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, trật tự an ninh xã hội vẫn chưa bị xáo trộn.

Có người muốn tranh thủ thời cơ gây sự, nhưng ngay khi bị phát hiện thì đã kịp thời khống chế.

Mọi người đều hiểu rằng thế giới đã thay đổi, nhưng khi sự thay đổi này không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục đi theo quỹ đạo ban đầu với một chút hoảng sợ.

Vị diện xâm lấn… dị hoá… quái vật…

Khương Tiều nhìn chằm chằm vào màn hình.

Những từ ngữ này không hề xa lạ gì với Khương Tiều: Cư dân mạng thực sự nói đúng, cô làm diễn viên là nhờ có tiền, nên các loại kịch bản, phim điện ảnh và truyền hình gì cô cũng đều đã thấy qua.

Nhưng mà, điều đó chỉ giới hạn trong nhiều tiểu thuyết và kịch bản phim điện ảnh, truyền hình! Thậm chí cô còn không thể diễn tốt được thì làm sao đại sát tứ phương trong phó bản thực tế được chứ?

Nếu có Văn Trình ở đây thì sẽ không sao cả, nhất định cậu sẽ muốn cô tránh những thứ này càng xa càng tốt.

Lòng Khương Tiều hiểu rõ: Cô chỉ là một người bình thường không có kỹ năng gì đặc biệt và hoàn toàn không muốn bản thân chết một cách vô ích.

Nhưng mà, có thể Văn Trình sẽ không trở về được nữa…

Một tuần trước, thôn Thanh Long ở thành phố A đã được chỉ định là khu vực cấm, đến nay vẫn chưa được dỡ bỏ, mà nơi gửi thông tin liên lạc cuối cùng của Văn Trình chính là thành phố A.

Những người chơi may mắn còn sống sót đã đăng tải hướng dẫn trực tuyến:

Khi cảm xúc tiêu cực tích tụ đến một mức độ nhất định, nó sẽ tạo thành nguồn ô nhiễm và hình thành phó bản. 

Những người đang ở trong khu vực được chọn làm phó bản sẽ tự động trở thành người chơi, một số khác có thể được truyền tống ngẫu nhiên vào trong phó bản; còn lại thì chỉ có thể dùng thủ đoạn để tiến vào.

Nếu nguồn ô nhiễm không được giải quyết, mặc dù phó bản sẽ không mở cửa tránh cho người ngoài đi nhầm vào, nhưng nó vẫn sẽ làm xung quanh bị nhiễm phóng xạ, khiến nhiều người bị dị hóa hơn.

Hơn nữa, khi người chơi trong phó bản trở thành sinh vật dị biến, mức độ ô nhiễm sẽ gia tăng, khu vực này sẽ lại kết nối với hiện thực, lúc đó, những sinh vật khủng bố bên trong sẽ trở thành một thảm họa thực sự.

Quan trọng là, thời gian người chơi ở trong phó bản phải càng ngắn càng tốt, bởi ảnh hưởng từ nguồn ô nhiễm trong phó bản cũng có thể người chơi bị suy sụp tinh thần.

Chỉ trong vòng một tuần, không còn ai sống sót rời khỏi phó bản thôn Thanh Long, có lẽ những người chơi trong đó đều đã trở thành quái vật…

Khương Tiều nghĩ thầm: Có lẽ dị hóa thành quái vật cũng không tệ lắm nhỉ?

Sau đó, Khương Tiều lại cảm thấy, cô phải tìm ra cách giải quyết vấn đề này và đưa Văn Trình trở lại.

Đối với Văn Trình, trở thành một con quái vật chỉ biết hại người so với chết còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần.

Cho nên nói, mắc nợ ân tình, sớm muộn gì cũng phải trả.

May mắn thay, chính phủ đã chế tạo ra thiết bị có thể đo lường giá trị ô nhiễm, từ đó dễ dàng tìm ra những nơi có khả năng trở thành phó bản để kiểm soát, thậm chí là xóa sạch nguồn ô nhiễm từ trước. 

Văn Trình chính là người chuyên làm việc này.

Tất nhiên, lượng người chơi phía chính phủ cũng có hạn, mà tốc độ xuất hiện của những phó bản lại rất lớn, vì vậy, chính phủ đang kêu gọi tuyển thêm những người chơi có năng lực tham gia.

Khương Tiều tính hỏi thăm một chút về khu vực có khả năng sẽ xuất hiện phó bản, trước tiên đến nơi đó, đạt được thân phận người chơi rồi mới tính tiếp.

Tất nhiên, hiện tại cô không thể trực tiếp đi tìm Văn Trình, đó không phải là tự nộp mạng tới cửa sao?

Khương Tiều tìm người ủy thác lấy thiết bị dò tìm, phát hiện ra nơi có khả năng hình thành phó bản gần đây nhất: Biệt thự 4, chỉ cách nơi cô ở vài trăm mét, giá trị ô nhiễm đã lên tới 90.

Giá trị ô nhiễm đạt tới 100 đã có thể trở thành phó bản.

Tuy nhiên, quy mô nguồn ô nhiễm dưới 500 là tương đối nhỏ, độ khó thấp, chính phủ lại không có thời gian cử nhân lực đến xử lý, biệt thự này cũng đang gặp phải tình trạng tương tự.

Khương Tiều sống trong khu Giang Loan ở thành phố H, hiện cô đang ở biệt thự 7. Toàn khu chỉ có mười hộ gia đình, diện tích đất rộng, bảo vệ và dịch vụ quản lý rất tốt. Những người có thể sống được ở đây đều là những người giàu có hoặc quyền quý.

Tuy là hàng xóm nhưng Khương Tiều lại không thân với gia đình ở biệt thự 4.

Kỹ năng xã hội của cô quá hạn chế để thể hiện “lòng trắc ẩn” hoặc “sự đồng cảm” với một người mà khó có thể đánh đồng bằng những từ như “thiện nghiệp”.

Dù không ai chĩa mũi dùi vào và gọi cô là quái vật, nhưng cô lại khiến bọn họ có cảm giác rằng cô rất khó hòa hợp và không dễ tiếp cận.

Khương Tiều lại cho rằng cái mác khó gần này thực ra cũng khá tốt, cô thực sự không hiểu ý nghĩa và giá trị của việc xã giao. 

Chẳng phải chọn sống ở một nơi như này là để tạo không gian riêng và bảo vệ quyền riêng tư của bản thân hay sao? 

Cảm giác thật tuyệt khi không bị ai quấy rầy.

Một nơi gần như vậy lại là nguồn ô nhiễm, chính Khương Tiều cũng không lường trước được điều này.

Khương Tiều nghĩ, dường như số phận đã sắp đặt sẵn để cô đi chuyến này.

Cô định đi kiểm tra tình hình trước.

Khương Tiều thay một bộ quần áo thể thao thuận tiện cho việc chạy trốn, đồng thời để chiếc máy đo độ ô nhiễm có kích thước gần bằng điện thoại và một con dao găm vào trong túi quần, còn bình xịt cay và gậy kích điện thì cho vào trong túi áo khoác.

Mà trên tay cô lại cầm một chai rượu vang đỏ, thoạt nhìn giống như một người hàng xóm thân thiện chuẩn bị đi chào hỏi nhà bên cạnh.

Ngay khi người đại diện Trần Vân nhìn thấy trang phục của cô thì lập tức cảm thấy cả người không ổn: “Khương Tiều, đừng nói với tôi là cô định đến nơi đó nhé! Cô điên rồi! Cô có biết ô nhiễm là gì không!”

Kể từ khi khái niệm vị diện xâm lược và người chơi được biết đến rộng rãi, không phải là không có kẻ tự ý đi vào khu vực ô nhiễm với suy nghĩ “Ta là thiên mệnh chi tử”, nhưng sau khi nhìn thấy sự kinh hoàng bên trong, có người đã chết, có người thì trở nên điên loạn, có người lại dị hóa, ngay cả những người may mắn còn sống sót cũng không dám mang ý nghĩ “Ta là nhân vật chính” nữa.

Bởi vì chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ thực sự mất mạng.

Không có quyền lực nào lại vô cớ có được, mỗi khi bước chân vào khu vực ô nhiễm thì chẳng khác nào đang đối phó với Tử Thần.

Khương Tiều vẫy tay về phía người đại diện: “Chị Trần đừng lo lắng, em rất sợ chết, em chỉ tính thăm dò đường đi một chút thôi. Nhưng nếu em không thể trở về ... Di chúc gì đó phải nhờ chị vất vả xử lý rồi.”

Trần Vân: …

Cô ấy thực sự cảm thấy lo lắng.

Sợ chết sao? Thật sự không nhìn thấy hai từ đó ở cô.

Một trong những điều mà người từng trải như Trần Vân giỏi nhất chính là nhìn mặt đoán ý, ngay cả một con cáo già cũng sẽ có lúc để lộ manh mối trên khuôn mặt.

Nhưng những kinh nghiệm ấy hoàn toàn không có tác dụng gì với Khương Tiều, đôi khi chỉ nhìn vẻ bề ngoài điềm tĩnh của cô ấy, bạn thực sự không biết cô ấy sẽ làm những việc điên rồ và bốc đồng gì vào giây tiếp theo.

Khương Tiều nghĩ bản thân đã giải thích xong, liền thong thả đi đến biệt thự 4.

Khương Tiều bấm chuông cửa, ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên trong bộ quần áo ở nhà, trông có vẻ được chăm sóc kỹ lưỡng bước ra.

Cô nghe nói có một doanh nhân họ Lý giàu có sống ở đây, người này có lẽ là vợ của vị doanh nhân giàu có đó.

Khuôn mặt trắng trẻo của bà Lý có vẻ hơi căng, trông không được tự nhiên, như vừa mới đi căng da mặt nên chưa lành hẳn.

Người bình thường khó có thể nhận ra điều này. Nhưng với tư cách là “bà chúa soi mói” trong giới giải trí, đôi mắt tinh tường của Khương Tiều đã từng thẩm định không biết bao nhiêu “quái vật phẫu thuật thẩm mỹ”, những điểm bất thường này đương nhiên không qua được mắt cô.

Tất nhiên, dù Khương Tiều có vụng về trong giao tiếp đến đâu, cô cũng không ngốc đến mức chỉ ra điều đó.

Cô giả bộ như không thấy mà nâng chai rượu vang lên: “Có phải bà Lý không ạ? Tôi là hàng xóm ở tòa số 7, xin phép đến thăm. Chúng ta đều là hàng xóm, đương nhiên phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau đúng không?”

Khương Tiều hận không thể lấy khả năng diễn xuất cả đời của mình ra đóng vai một người hàng xóm thân thiện. 

Chỉ hy vọng nụ cười lúc này của cô không quá kỳ quặc.

May mắn thay, bà Lý cũng không nghi ngờ gì, mở cửa và đưa tay nhận lấy chai rượu vang từ Khương Tiều.

Khoảnh khắc ngón tay của bà ta chạm vào Khương Tiều, cô cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

“Mời vào.” Bà Lý trầm giọng nói.

Có lẽ bà Lý không phải là kiểu người thích giao thiệp, thái độ không nóng cũng không lạnh.

Khương Tiều không cảm thấy có gì không đúng cả, bởi vì lý do cá nhân nên nhiều người cũng có thái độ như vậy với cô.

Nhưng ngay khi bà Lý quay người lại, Khương Tiều đã nhìn thấy một lỗ thủng đẫm máu rõ ràng ở gáy bà ta, chỗ gần tóc còn có vô số đường khâu, như thể da mặt được đem khâu vào đầu vậy.

Đây đâu phải di chứng của phẫu thuật căng da mặt? Rõ ràng là phẫu thuật khâu vá thô sơ!

Khương Tiều: !!!

Như đáp lại suy nghĩ của Khương Tiều, thiết bị theo dõi giá trị ô nhiễm trong túi quần của cô bỗng điên cuồng rung lên.

Nếu giá trị ô nhiễm trong khu vực vượt quá 500, thiết bị sẽ phát ra âm thanh cảnh báo.

Cùng lúc đó, cánh cửa lớn phía sau Khương Tiều cũng từ từ đóng lại.

~~~

Girl đi học: Tự dưng hiểu tầm quan trọng của việc beta lại truyện ghê á, sao lúc trước khi edit truyện tui lại dùng mấy từ như “Lý thái thái”, “tiểu khu”,... được nhỉ 🥲

P/s: Không dám nhận sẽ edit thuần Việt và edit sát nghĩa nhất, chỉ dám nói là sẽ cố gắng!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play