Bà lão sờ đầu hai người chơi rồi nở nụ cười hiền từ mang theo chút quỷ dị: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, không phải đây là món thịt yêu thích nhất của hai cháu sao? Mau ăn đi, trời lạnh như vậy, để nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu. Hay là các cháu muốn bà đút cho? Nào, há miệng ra.”
Bà lão xúc một thìa thịt lớn đưa đến miệng Từ Hoành Hiên.
Làm sao Từ Hoành Hiên dám ăn, nếu ăn loại đồ ăn này, sợ rằng giá trị tinh thần sẽ trực tiếp rớt xuống con số không.
Cậu ta duỗi tay ra chặn, vô tình làm chiếc thìa trên tay bà lão rơi xuống đất.
Chiếc thìa rớt xuống đất tạo âm thanh như một loại tín hiệu, sắc mặt bà lão nháy mắt liền trở nên âm trầm, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Từ Hoành Hiên: “Cháu ngoan của tao sẽ không làm như vậy, mày không phải cháu tao, mày là ai!!?”
Từ Hoành Hiên lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Bà lão dùng bàn tay khô khốc nắm lấy cổ thiếu niên: “Cháu ngoan của tao, cháu ngoan của tao đâu?”
“Khụ ... khụ ...” Khuôn mặt tròn trịa của Từ Hoành Hiên đỏ lên một cách dị thường, cậu ta chật vật muốn bẻ tay bà lão ra, nhưng sức lực của bà lão rõ ràng là không bình thường!
Cậu ta cảm thấy mình sắp chết ngạt, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc liền tính sử dụng đạo cụ - xác suất phó bản đánh rơi đạo cụ là rất thấp, nên người chơi đều sử dụng nó như một lá bùa cứu mạng.
Phó bản chỉ vừa mới bắt đầu, thời điểm nguy hiểm nhất vẫn chưa tới, nhưng Từ Hoành Hiên không quản được nhiều đến vậy, trước cứ vượt qua nguy hiểm hiện tại trước đã.
Đúng lúc này, chàng trai đeo kính bên cạnh chợt đặt bát lên bàn: “Bà ơi, cháu không muốn ăn một món dở như vậy!”
Hành động của anh ta đều khiến mọi người chú ý, kể cả bà lão không mấy bình thường.
Bà lão thả lỏng lực tay và nhìn chàng trai đeo kính đầy nghi ngờ, như thể để kiểm tra xem anh ta có phải là cháu trai của bà ta không.
Cái nhìn này khiến tim chàng trai đeo kính đập loạn nhịp, anh ta quyết định cược một ván: Đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình không bình thường như vậy có khả năng cao sẽ là đứa trẻ hư hỏng và nghịch ngợm, lấy lý do đồ ăn không ngon có lẽ sẽ phù hợp với thiết lập nhân vật.
Chàng trai đeo kính không chắc chắn lắm về hành động này, chẳng qua anh ta cũng chỉ lấy cảm hứng từ Khương Tiều: Những biểu hiện vừa rồi của Khương Tiều rất phù hợp với tính cách của một người hàng xóm Lý Sâm cần lấy lòng.
Nói cách khác, chỉ cần hành vi của anh ta và Từ Hoành Hiên phù hợp với thiết lập nhân vật, nhất định sẽ không kích phát điều kiện tử vong.
Bà lão nhìn chằm chằm anh ta và nói: “Đại bảo, không phải đây là món cháu thích nhất sao?”
Chàng trai đeo kính liền nói: “Cháu không muốn ăn nữa.”
Bị đám quái vật nhìn chằm chằm khiến giá trị tinh thần của anh ta giảm xuống vài điểm.
Anh ta đã nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng đôi khi cảm xúc tự nhiên không phải thứ mình có thể khống chế được.
“Thật sao?” Có lẽ bà lão đã chịu buông tha cho anh ta: “Vậy cháu muốn ăn cái gì? Để bà kêu mẹ cháu làm.”
Chàng trai đeo kính thực sự không muốn ăn gì cả, nơi này còn có đồ ăn bình thường được sao?
Nhưng bà lão cứ nhìn chằm chằm vào anh ta như thể sẽ không để yên nếu anh ta không trả lời.
Hết cách, anh ta đành phải đưa ra câu trả lời: “Bà nội, cháu muốn ăn khoai tây chiên.”
Bà lão bất ngờ nổi điên lao đến cấu lấy tay chàng trai đeo kính với vẻ mặt tức giận: “Mày cũng không phải cháu trai tao! Cháu trai của tao sẽ không chấp nhận mụ đàn bà độc ác kia là mẹ! Rốt cục cháu trai của tao đang ở đâu!”
Thấy tình hình không ổn, Khương Tiều lập tức cất giọng nói: “Trẻ con không muốn ăn cũng là chuyện bình thường mà? Đến tôi còn không muốn ăn. Bà nhìn đống tóc này đi, mất vệ sinh quá đi mất!”
Cô vừa nói vừa dùng đũa vớt tóc lên.
Chiếu theo logic hiện tại, cô có thân phận là "vị khách quý”, không bị ràng buộc bởi địa vị trong gia đình, nên ưu tiên của cô là cao nhất.
Khương Tiều hiểu rõ bản thân không thể đấu lại ba con quái vật kia, hiện tại nháo với bọn chúng cũng không tốt, nên chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Cũng may, chiêu này còn hữu dụng.
Khương Tiều vừa dứt lời, bầu không khí liền trở nên ngưng trệ.
Bà lão không rảnh mà để ý đến đứa cháu trai của mình nữa, lúc này ánh mắt bà Lý cũng u ám dừng lại trên người Khương Tiều, cảm giác uất hận kia dường như có thể biến thành thực thể.
Logic của phó bản quả thực rất kỳ quặc: Hai đứa trẻ bị chặt xác làm thành món thịt hầm, ai cũng không phát hiện ra điều dị thường, nhưng cuối cùng chính đống tóc kia lại khiến bọn họ phát hiện ra thứ ô uế trong nồi là gì.
Lý Sâm trầm mặc một lát, sau đó liền đập bát mắng bà Lý: “Cô nấu cơm cái kiểu gì vậy? Còn để tóc rơi vào trong nồi! Khó khăn lắm mới được dịp cô Khương ghé thăm, cô còn dám để cô Khương ăn thứ này! Cô định hại chết cả nhà tôi mới vừa lòng à!”
Ông ta không chỉ mắng mà còn giơ tay lên, gân xanh trên trán nhảy thình thịch, hai tròng mắt như sắp bật ra khỏi hốc.
Khương Tiều chợt cắt ngang lời Lý Sâm: “Chờ đã, hình như đây không phải là tóc của bà Lý, đây là tóc ngắn.”
Tuy bà Lý đã trở thành quái vật, nhưng chuyện xảy ra trước mắt cũng khiến bà ta đứng ngồi không yên.
Lý Sâm tức nghẹn họng, lên không được, xuống cũng không xong, tự nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười.
Bà Lý không ngờ Khương Tiều lại thay mình nói chuyện, bà ta liếc mắt nhìn cô một cái, nhíu mày nói: “Tôi sẽ nấu một nồi khác.”
Nói rồi bà ta đem cái nồi trên bàn đi.
Lý Sâm còn đang tức giận, ông ta giật giật khoé miệng, nói: “Tôi vào bếp xem một chút.”
Khương Tiều theo sát phía sau: “Tôi cũng cần đi vệ sinh.”
Chàng trai đeo kính nhỏ giọng dặn dò cô: “Cẩn thận.”
Sau khi vợ chồng Lý Sâm rời đi, hai người họ chỉ cần đối mặt với một mình bà lão, áp lực lập tức nhỏ đi rất nhiều nên cũng không sợ sệt như trước nữa.
Có khả năng Khương Tiều sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng cô lại có thân phận đặc biệt, hơn nữa bộ dáng tự tin của cô khiến bọn họ theo khả năng tin tưởng, nên cũng không phản đối.
Còn chưa đi đến cửa bếp, Khương Tiều đã nghe được âm thanh ầm ĩ bên trong: “Đồ con đàn bà ngu ngốc, cơm còn nấu không xong! Đến hai đứa nhóc con cũng chăm sóc không tốt! Hàng ngày mày làm gì?!! Mày không biết học theo vợ người ta sao!”
Khương Tiều nhanh chóng bước đến, lập tức thấy cảnh Lý Sâm đang túm tóc bà Lý điên cuồng đập vào tường.
Chỗ đó…. là nơi mà Khương Tiều đã nhìn thấy lỗ máu to sau đầu bà Lý!
Khương Tiều nhịn không được tự hỏi: Chẳng lẽ đây là cảnh tượng trước khi bà ta chết, tái hiện lại sao?
Cô không biết bây giờ ngăn cản Lý Sâm có giúp được gì không, nhưng dù là vì mạng sống hay vì lương tâm của mình, Khương Tiều vẫn quyết định thử một lần.
Khương Tiều ném con dao găm ra, nhắm thẳng vào tay phải của Lý Sâm đang túm lấy bà Lý. Đây là lần đầu tiên cô ra tay với “con người”, nên nói không sợ hãi là không thể, nhưng dù hoảng loạn, cô vẫn giữ được sự bình tĩnh đến lạ lùng.
Con dao găm cắm trúng mục tiêu một cách chuẩn xác và dứt khoát.
Dường như Lý Sâm không cảm thấy đau đớn, hai mắt ông ta đỏ au, kéo bà Lý tiếp tục đập mạnh vào tường, máu văng tung tóe khắp nơi.
Lý Sâm thấy máu bắn ra thì càng thêm hưng phấn: “Chỉ khi cô chết, nhà này mới tốt hơn! Tôi mới có thể kiếm được nhiều tiền! Tôi mới có thể lấy một người vợ hiền thục! Sao cô vẫn chưa chết đi hả?!”
“Cứu tôi với ...” Bà Lý khóc, hai mắt tuôn ra máu.
Bà ta bỗng rút con dao găm trên tay Lý Sâm ra rồi liên tiếp đâm vào ngực ông ta: “Không! Tôi không muốn chết... Chính ông đi mà chết đi! Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho căn nhà này.”
Các đòn tấn công của Khương Tiều không làm tổn hại được Lý Sâm, nhưng mỗi nhát dao của bà Lý lại khiến ông ta hét lên thảm thiết.
Lý Sâm lộ vẻ kinh hãi, muốn bỏ chạy, nhưng sao bà Lý có thể để yên cho ông ta chạy thoát?
Bà ta túm lấy Lý Sâm rồi dùng dao mổ bụng ông ta ra, máu nóng bắn lên mặt, nhưng dường như bà ta không hề để ý, thậm chí còn nở nụ cười kỳ quái: “Chồng à, thịt anh cũng không tồi đâu, chắc chắn mọi người sẽ thích lắm. Em còn đang lo không có nguyên liệu để nấu ăn, sợ mọi người sẽ bị đói, giờ thì em không cần lo lắng nữa rồi.”
Khương Tiều cẩn thận quan sát: Càng về sau, hơi thở Lý Sâm càng yếu ớt. Ngược lại bà Lý càng trở nên mạnh hơn, có thể thấy sức mạnh ẩn dưới từng nhát dao đó.
Bởi vì bà Lý đã hấp thụ năng lượng của Lý Sâm sao?
Hoặc là nói, “cảm xúc” chính là sức mạnh của bọn chúng? Càng về sau, Lý Sâm càng sợ hãi và tuyệt vọng, đây mới là chất dinh dưỡng mà bà Lý đã hấp thụ?
Rốt cuộc, trong trò chơi quỷ quái này thì “giá trị tinh thần” là thứ duy nhất được vòng tay trò chơi nhắc nhở, tầm quan trọng của nó là điều không phải nhắc tới.
Khương Tiều biết quá ít thông tin về trò chơi vô hạn này, hay nói đúng hơn là bây giờ toàn bộ người chơi đều đang thăm dò từ từ.
Cô muốn cứu Văn Trình, muốn sống sót rời khỏi phó bản này. Mọi tin tức thu thập được có thể sẽ cứu sống cô trong lúc nguy cấp.
Vì vậy, cô không sợ chết mà đứng ở đây quan sát bọn họ.
Chờ Lý Sâm hoàn toàn bất động, lúc này bà Lý mới chầm chậm quay đầu lại nhìn Khương Tiều. Bà ta duỗi tay lên lau mặt, máu ấm hòa cùng nụ cười vui sướng của bà ta càng tăng thêm phần quỷ dị: “Cô Khương, mong cô chờ một chút, nguyên liệu nấu ăn sẽ được tôi chế biến ngay lập tức.”
Giây tiếp theo, sắc mặt bà ta bỗng nhiên trầm xuống: “Không đúng... Tại sao cảm xúc của cô không hề dao động? Cô không cảm thấy buồn nôn hay sợ hãi sao?”
Con mồi như vậy sẽ không ngon nha…
Khương Tiều bình tĩnh nhìn bà ta rồi quay đầu bỏ chạy.
Bà Lý hơi ngạc nhiên trước phản ứng của cô, sau đó liền cười toe toét, bà ta buông con dao găm trong tay xuống, xoay người cầm con phay trong bếp rồi đuổi theo.
Bà ta còn có thời gian nhàn nhã ngâm nga một điệu nhạc: “Chạy đi, chạy đi, càng chạy trốn, càng sợ hãi… càng ngon...”
Trước tiên Khương Tiều chạy tới phòng khách để nhắc nhở hai người chơi còn lại: “Chạy mau!”
Lúc này, trên bàn ăn, chàng trai đeo kính và Từ Hoành Hiên đang gắt gao kiềm chế nỗi sợ hãi.
Khương Tiều vừa rời đi một lúc, bà lão chợt nhận ra họ là kẻ giả mạo, khóe miệng vừa chảy nước dãi vừa nói những câu đại loại như “Cháu trai tao nhất định sẽ thích ăn lắm.”
Cũng may, chàng trai đeo kính và Từ Hoành Hiên có thể tạm thời khống chế được bà ta.
Đúng lúc này, Khương Tiều ra hiệu cho họ chạy trốn.
Họ và Khương Tiều cũng coi như tạo được lòng tin, nghe vậy lập tức buông tay chạy đi.
Bà lão nhìn thấy Khương Tiều, cũng nhìn thấy bà Lý sau lưng cô, nhưng bà lão lại không đuổi theo họ mà quay đầu muốn chạy.
Khương Tiều vừa định bỏ chạy, nhưng khi nhìn thấy động tác của bà lão, cô liền khựng lại hỏi hai người kia: “Các cậu có dây thừng không?”
Chàng trai đeo kính khẽ gật đầu rồi ném một sợi dây thừng qua.
Khương Tiều nhận lấy dây thừng, chạy về phía bà lão.
Chàng trai đeo kính và Từ Hoành Hiên: ?
Cô tính làm gì???
Chỉ thấy Khương Tiều thừa dịp lúc bà lão đang hoảng sợ mà rút gậy kích điện ra dí vào bà ta.
Lượng điện bình thường đủ để đánh gục một người trưởng thành đã yếu đi nhiều khi dùng trên người con quái vật này, bà lão chỉ run rẩy hai lần nhưng không hề té xỉu.
Bà lão cũng không ngờ còn có người không sợ chết sẽ xuất hiện vào lúc này, tròng mắt toát lên vẻ dữ tợn, cũng không thèm quan tâm đến bà Lý, quay đầu muốn giết Khương Tiều trước.
Khương Tiều đã sớm đoán được tác dụng của gậy kích điện có thể sẽ bị hạn chế, nhưng chỉ cần nó có thể ảnh hưởng đến động tác của bà lão thì cô đã đạt được mục đích.
Nhân lúc bà lão đang run rẩy, Khương Tiều chìa chân ra khiến bà ta ngã xuống đất.
Cánh tay của bà lão vặn vẹo một cách quỷ dị, bà ta vươn tay muốn nhắm tới mặt Khương Tiều.
Nhưng sao Khương Tiều có thể để bà ta đạt mục đích được?
Cô nhanh chóng trói bà lão lại, sau đó chạy đến cạnh chàng trai đeo kính và Từ Hoành Hiên: “Còn đứng đó ngơ ngác làm gì? Chạy mau!”
Một loạt hành động như nước chảy mây trôi của Khương Tiều khiến bọn họ đồng thời ngẩn người, trong lòng thầm hoài nghi về nghề nghiệp thật của cô.
Mãi đến khi được cô nhắc nhở, hai người họ mới phản ứng lại, chạy lên tầng hai.
Từ Hoành Hiên vẫn không kìm lòng được hỏi: “Nữ thần, chị học chiêu này ở đâu vậy?”
Người nổi tiếng bây giờ đều có nghề tay trái sao?
“Đoàn phim.” Khương Tiều đáp ngắn gọn.
Lời này nói ra sợ rằng sẽ khiến nhiều người không tin, nhưng mấy năm nay Khương Tiều đã rất cố gắng để trau dồi diễn xuất, bởi vì đóng nhiều vai nên cô có chút kỹ năng cũng không có gì là lạ.
Chỉ tiếc là trong mắt khán giả, ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm của cô trông vô cùng cứng nhắc: Tận tâm diễn xuất? Còn không bằng người ta tỏ vẻ đáng yêu một chút liền được khen tới tấp…
Tại phòng khách ở lầu một, bà lão bị trói đang giãy giụa kịch liệt, dây thừng là đạo cụ cấp thấp chàng trai đeo kính có được từ phó bản trước, nhưng bởi vì nó tương đối vô dụng nên anh ta đã để lâu không dùng: Không thể dùng dây thừng trói sinh vật dị hoá quá mạnh mẽ được. Còn sinh vật dị hoá yếu ớt cũng không cần trói. Tựa như bây giờ, sợi dây bắt đầu có xu hướng đứt gãy.
Chàng trai đeo kính nhịn không được nói: “Sợi dây này cũng quá vô dụng...”
Tuy Khương Tiều đã lãng phí thời gian chạy trốn quý giá để trói bà lão lại, nhưng cô cũng không trông mong gì nhiều ở sợi dây này.
Cô chăm chú nhìn cầu thang: “Chờ một chút.”
Lúc này, bà Lý đã đi tới cầu thang, sau khi do dự một lát, bà ta dứt khoát đi về phía bà lão.
Ngay khi sợi dây thừng vừa đứt, bà ta cũng đã đứng trước mặt bà lão.