Cẩm Y Sát

Chương 13: Thông dâm (Nhị ca, hình như gần đây huynh thay đổi)


1 năm

trướctiếp

Bị Lục Hành quấy rầy như vậy, Vương Ngôn Khanh suy nghĩ một lát mới tìm lại được mạch suy nghĩ của mình: “Bà ta thuật lại hành trình của Lương Dung thì không có vấn đề, nhưng lúc bà ta nói chuyện, con mắt không di chuyển một chút nào. Nếu như một người thật sự nhớ lại những chuyện từ nửa tháng trước đó, dù thế nào thì con mắt cũng sẽ di chuyển lên xuống, nhưng bà ta lại không có chút động tác nào, lúc đáp lời cũng không hề ngập ngừng. Cho nên, căn bản là bà ta chưa có suy nghĩ lại, bà ta đã soạn sẵn lý do từ sớm rồi. Thế nhưng khi ta hỏi đến ngày đó Lương Dung đọc sách vào giờ nào…”

Lục Hành vừa muốn cười thì Vương Ngôn Khanh quét mắt tới, Lục Hành làm ra vẻ vô tội nháy nháy mắt: “Ta đang nghe mà, sao không nói tiếp?”

Vương Ngôn Khanh tức giận trừng hắn một cái, nói: “Ánh mắt bà ta nhìn lên rồi chớp mắt nhanh hơn. Đây mới là phản ứng lúc bà ta hồi tưởng lại, mà bà ta chớp mắt nhanh hơn nói rõ lòng bà ta không bình tĩnh, hơn phân nửa là ta hỏi đúng vấn đề bà ta không có chuẩn bị trước. Trong một thời gian ngắn bà ta không nghĩ ra lý do thoái thác kín kẽ nên lập tức giả vờ tức giận, né tránh trả lời câu hỏi này.”

Lúc Vương Ngôn Khanh nói những lời này, trên mặt Lục Hành không lộ một tia bất ngờ nào mà hắn còn hỏi lại: “Làm sao muội biết bà ta đang giả vờ tức giận? Lỡ như bà ta tức giận thật thì sao?”

Vương Ngôn Khanh khinh thường lườm một cái, nói: “Nếu bà ta thật sự tức giận thì lúc ta hỏi ra câu kia, bà ta nên lập tức nổi điên lên, thế nhưng bà ta suy nghĩ một lát, đập tay vịn ghế trước sau đó mới tức giận chất vấn. Nhị ca, lúc huynh tức giận mắng chửi người thì huynh sẽ làm động tác trước rồi mới nói tiếp sao?”

Lục Hành suy nghĩ, phát hiện Vương Ngôn Khanh nói có lý. Lúc một người tức giận vỗ bàn đứng dậy, hành động đứng dậy, vỗ bàn, giận dữ mắng chửi nên xảy ra cùng một lúc, nhưng rõ ràng Lương Văn thị lại không như vậy. Xem ra đúng là bà ta đang giả vờ giận dữ.

Lục Hành nghĩ thầm đi chuyến này đến đây quá đáng giá, hắn học được khá nhiều điều thú vị. Vào đông gió lớn, tóc Vương Ngôn Khanh bị gió lạnh thổi tung, mắc cùng một chỗ với lông thỏ làm cho người ta yêu thích. Lục Hành nghiêng người, chỉnh lại tóc trên bờ vai nàng, nói: “Khanh Khanh nhìn rõ mọi việc, chặt chẽ kín kẽ, làm cho vi huynh vô cùng bội phục. Nhưng mà có một điều muội nói sai rồi nhỉ?”

Vương Ngôn Khanh nghe xong thì trịnh trọng lên, đôi mắt nghiêm túc nhìn về phía Lục Hành. Lục Hành gạt tóc của nàng về sau lưng, lại sờ vào lông thỏ xù xù trên cổ áo của nàng, nói: “Xưa nay, lúc ta tức giận không hề mắng chửi người khác.”

Vương Ngôn Khanh khẽ giật mình, sau khi kịp phản ứng lại thì vừa tức vừa bất đắc dĩ. Nàng nghiêm túc phân tích vụ án cho hắn, mà hắn lại toàn nói chêm chọc cười! Mà Lục Hành còn hoàn toàn không có tự giác mình làm sai chuyện gì, giống như hắn tìm được một thứ đồ chơi tốt, không ngừng nắm chặt lông thỏ trên áo Vương Ngôn Khanh mà xoa xoa. Vương Ngôn Khanh mặt lạnh bước sang bên cạnh một bước, tránh khỏi tay của Lục Hành.

Trong lòng Lục Hành thở dài, xem ra Khanh Khanh không phải một người thích nói đùa, còn đùa nữa nàng sẽ giận. Lục Hành có chừng có mực, thu tay lại, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Theo phân tích của muội thì ít nhất ngày mười sáu tháng mười một, Lương Văn thị biết Lương Dung đã chết. Vụ án này đến nay không có quan hệ gì với Lương đại cô nương, nhưng án mạng vừa qua không lâu mà Lương Văn thị đã nói Lương đại cô nương thông dâm. Xem ra phần lớn là do vị Lương đại cô nương này biết được gì đó. Đi thôi, chúng ta đi hỏi Lương đại cô nương một chút.”

Lục Hành đang từ đùa giỡn trở về đứng đắn làm Vương Ngôn Khanh hơi không quen. Nàng vô thức gật đầu, lập tức ý thức được từ lúc đi ra từ phòng của Lương Dung thì Lục Hành cũng đã nói muốn tra án thông dâm. Nói cách khác, lúc đó Lục Hành cũng đã nghĩ rõ ràng tất cả rồi?

Vậy nàng còn líu lo không ngừng phân tích cho hắn lâu như vậy. Vương Ngôn Khanh im lặng đi theo. Lục Hành phát hiện Vương Ngôn Khanh không nói lời nào thì rất nhanh đoán được Vương Ngôn Khanh đang suy nghĩ gì: “Khanh Khanh không nên tự xem nhẹ mình. Tra án không phải chuyện riêng, thường cần bằng chứng từ nhiều góc độ mới có thể xác định thủ phạm cuối cùng. Muội cung cấp manh mối cũng là một việc quan trọng.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Vương Ngôn Khanh suy nghĩ cũng phải, khó có khi nhị ca nhờ nàng giúp đỡ, nàng phải cố gắng làm một cách tốt nhất. Xem như nàng không theo kịp bước chân của nhị ca thì có thể từ khía cạnh khác xác minh được phỏng đoán của nhị ca không sai. Như vậy cũng đáng mà.

Hai người đang mải nói chuyện thì đã đến Tú Lâu. Lục Hành dừng bước chân, dừng ở bên ngoài Tú Lâu, nói với Vương Ngôn Khanh: “Khanh Khanh, ta không tiện đi vào, một mình muội có thể vào đó chứ?”

Vương Ngôn Khanh gật đầu, nàng có học võ, đối đầu với nam tử trưởng thành còn có sức đánh một trận, huống chi là những nữ quyến ru rú trong nhà? Lục Hành đặt một cái còi vào tay Vương Ngôn Khanh, rất trịnh trọng nhìn vào mắt nàng, nói: “Một mình muội thì nên cẩn thận mọi bề, nếu như gặp phải chuyện gì thì thổi cái còi này, ta sẽ vào tìm muội. Không nên cậy mạnh, biết không?”

Cái còi này là phương thức liên lạc đặc biệt của Cẩm Y vệ, Vương Ngôn Khanh cầm lấy rồi cất vào tay áo, ngẩng đầu cười cười với Lục Hành: “Nhị ca, sao gần đây huynh trở nên cẩn thận như vậy? Ta không sao.”

Người nói vô tâm người nghe có ý, Lục Hành run lên, lập tức ý thức được là Vương Ngôn Khanh đang nói đến Phó Đình Châu. Nàng không có ký ức, nhưng vẫn còn một chút phản ứng được lưu lại trong tiềm thức, ví dụ như trước kia Phó Đình Châu sẽ để nàng lại một mình ở chỗ nào đấy, cũng sẽ không dặn đi dặn lại nàng giống như Lục Hành. Cho nên Vương Ngôn Khanh mới vô thức cảm thấy Lục Hành thay đổi.

Lục Hành không thể giải thích, ngầm nhận lấy sự thiệt thòi này, cười một cái rồi nói: “Bệnh của muội còn chưa hết, ta không yên lòng. Ta sẽ ở chỗ này chờ muội, đi thôi.”

Mắt Lục Hành như nước mùa thu, ôn nhu ung dung nhìn nàng chăm chú, phảng phất cho dù Vương Ngôn Khanh trở về lúc nào thì hắn cũng sẽ ở nơi này. Vương Ngôn Khanh quay đầu nhìn hắn một chút, nhẹ nhàng nói: “Ta đi đây?”

Lục Hành gật đầu, ánh mắt vẫn một mực không rời khỏi Vương Ngôn Khanh. Vương Ngôn Khanh nghĩ thầm sao gần đây nhị ca trở dài dòng nói dai như vậy, người vẫn bình thường mà? Nhưng bước đi về phía trước của nàng lại an ổn hơn rất nhiều, bởi vì nàng biết có người ở phía sau luôn luôn dõi theo nàng.

Vương Ngôn Khanh từng bước tới gần, bên ngoài Tú Lâu có hai bà tử trông coi, các bà ta đã sớm phát hiện Vương Ngôn Khanh và Lục Hành, giờ phút này phát hiện Vương Ngôn Khanh còn đi đến gần thì từ xa xa đã quát lên: “Phu nhân có lệnh, không cho phép tới gần Tú Lâu. Ngươi là người từ đâu tới, tới nơi này làm gì?”

Vương Ngôn Khanh dừng ở cổng, tự nhiên hào phóng nói: “Ta là người đi theo Thiên hộ Trần Vũ Huyên đại nhân của Cẩm Y vệ từ kinh thành đến đây để phúng viếng Lương gia. Trần Thiên hộ vô cùng đồng cảm với chuyện mà Lương gia gặp phải, phái ta đến trò chuyện với Lương tiểu thư.”

Vương Ngôn Khanh nói xong, thấy hai bà tử xụ mặt, một dáng vẻ không có ý động đậy thì lập tức ra hiệu cho các nha hoàn phía sau nàng: “Chuyến này ta đi đã thông qua sự đồng ý của tam lão và Lương phu nhân. Nếu như các ngươi không tin thì có thể hỏi thị nữ của Lương phu nhân.”

Lương Văn thị phái nha hoàn đi theo Vương Ngôn Khanh và Lục Hành, nhưng nha hoàn này sợ hãi Lục Hành nên chỉ dám đi theo xa xa phía sau mà không dám tới gần. Bây giờ thấy Vương Ngôn Khanh vẫy tay với nàng ta thì nha hoàn vội vàng cúi đầu, không dám nhìn về phía Lục Hành tí nào, dùng hết sức bình sinh chạy tới bên cạnh Vương Ngôn Khanh. Chỉ mấy bước ngắn ngủi thôi mà nha hoàn cảm thấy mình giống như đánh trận vậy, thở gấp nói: “Là phu nhân để nàng tới.”

Có thị nữ của Lương Văn thị làm chứng nên cho dù hai bà tử có không tình nguyện cũng phải cho qua. Nha hoàn thừa cơ đi theo sau lưng Vương Ngôn Khanh, sát sao kế bên. Vương Ngôn Khanh nhìn lướt qua phía sau, không để ý đến tính toán nhỏ nhặt của nha hoàn, sắc mặt như thường đi vào nhà.

Tú Lâu có hai tầng, tầng thứ nhất là phòng khách và khố phòng, tầng thứ hai mới là nơi Lương đại cô nương ngủ nghỉ sinh hoạt. Lương đại cô nương bị tung tin đồn thông dâm, sớm đã bị người ta giam lỏng. Sau khi Vương Ngôn Khanh đi vào một lúc thì lập tức trở thành tiêu điểm ánh mắt của mọi người.

Mỗi một bước đi của Vương Ngôn Khanh đều có ánh mắt dõi theo. Vương Ngôn Khanh nghĩ thầm cứ như vậy thì còn gì mà hỏi nữa, nha hoàn của Lương Văn thị cứ nhìn chằm chằm, làm sao Lương đại cô nương có thể nói lời trong lòng ra được? Nhưng mà cũng may là nha hoàn theo tới mà không phải là Lương Văn thị, dễ lừa qua mặt hơn nhiều. Trong lòng Vương Ngôn Khanh yên lặng nói một tiếng xin lỗi nhị ca, sau đó đột nhiên lạnh mặt xuống, nói: “Ta phụng mệnh người lớn tuổi của Lương gia và Trần Thiên hộ đến đây tra hỏi, sau đó Trần Thiên hộ cần để viết sổ con, dâng lên cho chỉ huy sứ Cẩm Y vệ ở kinh thành. Nếu có chút sơ xuất nào, chỉ huy sứ có trách tội xuống thì các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?”

Thật ra những nha hoàn này cũng không biết chỉ huy sứ là quan lớn gì, nhưng chỉ cần ba chữ Cẩm Y Vệ cũng đủ để uy hiếp các nàng ta. Lương phu nhân và các người lớn trong gia tộc lôi kéo đủ kiểu với Trần Thiên hộ mà Trần Thiên hộ còn cùng cấp bậc với lão gia, nếu như là cấp trên của Trần Thiên hộ vậy còn đến mức nào nữa?

Bọn nha hoàn đều sợ hãi, bọn họ hầu hạ trong gia đình Cẩm Y Vệ cho nên càng biết những người này không dễ chọc như thế nào. Trong Cẩm Y Vệ coi trọng trật tự nhất, mệnh lệnh của cấp trên là quyền uy tuyệt đối, thường chỉ cần một câu nói là có thể quyết định được sống chết của phía dưới. Nếu như các nàng ta chọc phải Vương Ngôn Khanh, Vương Ngôn Khanh trở về lại phàn nàn đôi lời trước mặt Trần Thiên hộ, đến lúc đó Lương phu nhân là quả phụ của Lương Vệ thì không có vấn đề gì, nhưng những nha hoàn như các nàng ta lại không còn mạng để sống.

Vương Ngôn Khanh thấy bọn nha hoàn bị hù sợ, lại thay đổi thành biểu cảm ôn hòa: “Nhưng mà ta cũng biết các ngươi là theo lệnh mà làm, không thể làm gì khác. Như vậy đi, chúng ta vào đó, ta đi vào nói chuyện cùng Lương đại cô nương, các ngươi đứng ngoài cửa nghe, như vậy thì các ngươi trở về có thể báo cáo, ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Trần Thiên hộ giao cho, thế nào?”

Tính cách con người chính là kỳ quái như vậy, nếu như Vương Ngôn Khanh ôn tồn thương lượng cùng bọn nha hoàn thì các nàng ta tuyệt đối sẽ không hòa nhã. Nhưng nếu trước đó Vương Ngôn Khanh đe dọa một trận, sau đó lại để lộ ra chút ít thiện ý, những nha hoàn này lập tức cảm động đến rơi nước mắt, nhao nhao cảm thấy Vương Ngôn Khanh là người tốt. Vương Ngôn Khanh cho biện pháp hợp tình hợp lý, bọn nha hoàn cũng không có chủ ý khác nên lập tức đồng ý: “Được. Nhưng cô nương, tiểu thư nhà chúng tôi cấu kết thông dâm với người khác, sau khi bị phu nhân bắt được thì hơi điên rồi, thường xuyên nói mê sảng. Ngươi chỉ nên hỏi chuyện thông dâm ngày đó, không nên hỏi cái khác, nếu không sẽ kích thích cho tiểu thư phát điên thì người lớn trong tộc và phu nhân sẽ trách tội.”

“Ồ?” Vương Ngôn Khanh nhẹ giọng nghi ngờ: “Lương đại cô nương điên rồi? Đây là có chuyện gì, có mời lang trung chưa?”

Nha hoàn hai mặt nhìn nhau, một biểu cảm khó mà mở miệng được: “Một nữ tử chưa xuất các làm ra loại chuyện này, làm sao có mặt mũi đi mời lang trung chứ? Phu nhân thỉnh bùa trừ tà ở bên ngoài nhưng đáng tiếc là không có tác dụng gì. Phu nhân liên tục căn dặn rằng chúng ta không nên nói chuyện với tiểu thư, nếu như tiểu thư nói chuyện mê sảng thì lập tức nhanh chóng đi bẩm báo cho phu nhân.”

Vương Ngôn Khanh đáp lời, mím môi cười cười với bọn nha hoàn: “Đa tạ nhắc nhở. Trần Thiên hộ còn đang chờ nữa, ta đi vào trước.”

Vương Ngôn Khanh nhấc váy đi lên lầu, nàng im lặng nhìn khắp bốn phía, phát hiện trên lầu hai cũng không lớn, đập vào mắt là một bộ bàn ghế gỗ gụ chân chim hoa lá, bên cạnh đặt một hộp chỉ thêu và một giá đỡ đàn, đằng sau là một phòng kín được ngăn cách bằng một cái quạt gỗ, có lẽ là buồng ngủ. Tất cả bày biện đều tinh tế từng chi tiết, xem ra chính là nơi ở của nữ tử.

Bây giờ quạt gốc vẫn luôn nhúc nhích, Vương Ngôn Khanh quay đầu nói với bọn nha hoàn sau lưng: “Các ngươi chờ đợi ở chỗ này đi, ta đi vào tìm Lương cô nương.”

Vương Ngôn Khanh lấy tên tuổi của Lục Hành ra hù dọa người, quả nhiên bọn nha hoàn bị trấn áp, ngoan ngoãn dừng ở bên ngoài tấm bình phong bằng gỗ, không đi vào bên trong. Vương Ngôn Khanh dừng ở trước cửa gỗ thật mỏng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Lương đại cô nương, ta theo lệnh của bạn cũ của lệnh tôn, đến hỏi ngươi mấy câu.”

Vương Ngôn Khanh nói xong, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Vương Ngôn Khanh đợi một hồi mới nói khẽ: “Vậy ta đi vào nhé?”

Vương Ngôn Khanh không đợi Lương đại cô nương đáp lại, đẩy cửa vào. Sau khi nàng đi vào phát hiện ánh sáng rất tối, tất cả các màn che đều bị kéo lại, không khí nặng nề, lộ ra sự âm u. Phía sau rèm che có một bóng người, giống như một đoạn cây gỗ khô héo, một lúc lâu mà cũng không động đậy một chút nào. Vương Ngôn Khanh biết đây chính là Lương đại cô nương, nàng không tùy tiện đến gần, mà dừng lại ở bên ngoài màn che, ôn nhu nói: “Lương cô nương, ngươi không cần phải sợ, ta không phải là người xấu. Ta là người hầu của Trần Thiên hộ ở kinh thành. Trần Thiên hộ là bạn cũ của lệnh tôn Lương Vệ, hắn nghe nói Lệnh Tôn qua đời thì rất đau lòng nên hôm nay đặc biệt đến phủ để phúng viếng, để cho ta tới hậu viện thăm hỏi ngươi.”

Người trên giường âm u đầy tử khí, nghe được tên Lương Vệ, cuối cùng nàng ấy cũng nhúc nhích, để cho người ta xác định là nàng ấy vẫn còn sống: “Ngươi biết phụ thân ta?”

Vương Ngôn Khanh dò xét nữ tử này cách một tấm màn che, dáng người nàng ấy nhỏ nhắn xinh xắn, không đánh phấn, tóc rối lung tung, gương mặt hóp lại. Nhìn khung xương của nàng ấy vốn nên có dáng người châu tròn ngọc sáng, thế nhưng trải qua chuyện mất phụ thân, rồi đả kích thông dâm, ngắn ngủi mới mấy ngày mà nàng ấy đã gầy đến mất dáng.

Vương Ngôn Khanh than thở trong lòng, hai tay nàng chéo trước người, làm một tư thế vạn phúc với Lương đại cô nương, nói: “Ta thì không biết nhưng chủ nhân nhà ta và Lương Thiên hộ vừa gặp đã thân, trở thành tri kỷ. Hắn nghe nói chuyện Lương cô nương gặp phải thì vô cùng tiếc hận, phái ta tới thăm hỏi một chút, xem có thể giúp đỡ thứ gì hay không.”

Vương Ngôn Khanh vừa đến đã cho thấy ý đồ đến đây, đồng thời cố ý nói mình là người của bạn cũ của Lương Vệ, không có quan hệ với Lương Văn thị. Tinh thần của Lương đại cô nương đang ở biên giới sắp sụp đổ, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, vừa lễ độ còn ăn nói không tầm thường, sự đề phòng trong lòng phút chốc biến mất. Lương đại cô nương chớp chớp mắt, bỗng nhiên đôi mắt chua xót, rơi lệ: “Có phải đại ca tìm các ngươi đến hay không?”

Ánh mắt Vương Ngôn Khanh khẽ nhúc nhích, một mực trông cậy vào Lương Dung tới cứu nàng ấy, xem ra nàng ấy cũng không biết Lương Dung đã gặp nạn trước nàng ấy rồi. Cũng vì thế mà một nữ tử khuê các bị nói thành thông dâm, còn bị mẹ kế giam lỏng, nếu không phải trong lòng nàng ấy còn ôm hi vọng ca ca sẽ đến cứu nàng ấy, thì sao nàng ấy có thể kiên trì lâu như vậy chứ?

Đáng tiếc ca ca của nàng ấy đã không còn cách nào để giải oan giúp nàng ấy nữa, chính nàng ấy cũng bởi vì thông dâm mà bị quan phủ phán quyết tử hình. Nếu như không phải Lục Hành chặn lại, sợ là không lâu sau nàng ấy sẽ bị hành hình.

Vương Ngôn Khanh cười cười với Lương đại cô nương, im lặng rút ngắn khoảng cách giữa hai người: “Lương cô nương, chúng ta cũng đang tìm kiếm hướng đi của Lương Dung. Chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện hay không?”

Lương đại cô nương vô thức gật đầu, lúc này mới ý thức được gian phòng lôi thôi bừa bộn, không có trà cũng không có nước, cũng không phải là đạo đãi khách. Đầu tiên nàng ấy hoảng hốt, sau đó cười chua xót: “Mấy ngày nay ta trải qua ngày đêm điên đảo, ngơ ngơ ngác ngác, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đãi khách cơ bản cũng quên hết.”

Nửa tháng nay, thế giới của Lương đại cô nương thay đổi long trời lở đất. Nàng ấy từng là một tiểu thư là quan võ không lo không nghĩ đột nhiên trở thành kẻ người người hô đánh. Đã có một thời gian dài đến cả nàng ấy cũng không xác định được mình còn sống hay không. Bây giờ nhớ lại cuộc sống trước kia lại giống như nằm mơ vậy.

Vương Ngôn Khanh dời một cái ghế thêu đến ngồi trước giường của Lương đại cô nương, nhẹ giọng an ủi: “Cô nương không cần khổ sở, ta hiểu rõ tình cảnh của ngươi nên sẽ không để ý đến những thứ này. Không biết ta nên xưng hô với cô nương như thế nào?”

Sau khi hai người ngồi gần nhau, giọng nói của Lương đại cô nương cũng dần dần mềm mại: “Khuê danh của ta là Lương Phù, ngươi gọi ta là A Phù là được rồi.”

Vương Ngôn Khanh gật đầu, nói: “A Phù, sau khi Trần Thiên hộ nghe được những tin đồn kia thì rất tức giận, Trần Thiên hộ nói gia phong Lương gia trong sạch, Lương Vệ cũng là quân nhân đỉnh thiên lập địa nên nữ nhi của ông ấy tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện đồi bại thuần phong mỹ tục như vậy. Trần Thiên hộ không muốn cốt nhục của bạn cũ phải chết không rõ ràng, vì vậy hôm nay mới từ kinh thành đến đây, tranh thủ thời gian phái ta đến tìm hiểu tình hình thực tế. A Phù, Lương phu nhân nói ngươi lén lút qua lại với người khác, trong đó có phải có điều bí ẩn gì không?”

Cảm xúc của Lương Phù bây bây giờ rất yếu ớt, không chịu được mảy may kích thích nào, lúc này Vương Ngôn Khanh nói vừa chậm vừa nhẹ. Lúc nàng nói vẫn luôn nhìn vào mặt Lương Phù, căn cứ vào biểu cảm nhỏ nhặt của Lương Phù mà điều chỉnh ngữ điệu và tìm từ. Lời nói của Vương Ngôn Khanh nhìn thì đơn giản nhưng thật ra mỗi câu đều được thiết kế vì trạng thái tâm lý bây giờ của Lương Phù. Đầu tiên là nàng xưng hô rút ngắn khoảng cách, sau đó lại thông qua việc khen ngợi Lương Vệ để lấy sự tin tưởng của Lương Phù, cuối cùng là làm sáng tỏ hôm nay nàng mới từ nơi khác tới đây, không có bất kỳ quan hệ nào với Lương phu nhân. Bất chi bất giác, Vương Ngôn Khanh đã kéo Lương Phù đến trận doanh của mình, ám chỉ với Lương Phù rằng bọn họ mới là người cùng phe với nàng ấy.

Thái độ của Lương Phù dần dần mềm đi, khi nghe đến đoạn sau, ánh mắt của nàng ấy đã ướt, nức nở nói: “Ta không có.”

Cổ họng của nàng ấy phát ra âm thanh, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, gần như hoàn toàn không có cách nào nói một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại: “Ta không có.”

Từ đầu đến cuối, Vương Ngôn Khanh đều kiên nhẫn lại ôn hòa nhìn nàng ấy, chờ cảm xúc của Lương Phù ổn định lại mới ôn nhu nói: “Ta tin tưởng ngươi. Ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”



App TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp