Cẩm Y Sát

Chương 12: Mẹ kế


1 năm

trướctiếp

Màu mắt của Lục Hành hơi nhạt hơn người bình thường, khóe mắt rủ xuống, đuôi mắt nhếch lên, khi nhìn người lại lấp lánh hơi nước, muốn nói lại thôi, trời sinh một đôi mắt ẩn tình. Vương Ngôn Khanh phát hiện Lục Hành luôn luôn như thế, lúc nói thật trông giống nói đùa, lúc nói dối lại cực kỳ chăm chú, thật giả đan xen khiến người ta không thể nào đoán ra suy nghĩ của hắn. Vương Ngôn Khanh nghi ngờ nhìn Lục Hành, hỏi: "Thật ư?"

"Thật." Lục Hành nhìn Vương Ngôn Khanh, giọng điệu vô cùng chân thành: "Nhị ca từng lừa muội khi nào?"

Vương Ngôn Khanh như tin như không tin, lúc này nàng phát hiện Lục Hành còn nắm tay của nàng, ống tay áo của hai người chồng lên nhau, khoảng cách rất gần. Vương Ngôn Khanh lùi lại một bước, rút tay mình về: "Nói chuyện gì thì cứ nói, đứng gần như vậy làm gì?"

Lục Hành lại không thích nghe lời này, hắn nhướng mày, nói với hàm ý không rõ: "Huynh muội một nhà, muội còn chú trọng những việc này với huynh?"

"Mình còn đang ở nhà người khác mà." Vương Ngôn Khanh thấy hắn không buông tay thì ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng gắng sức trừng hắn một cái: "Buông tay."

Cuối cùng Lục Hành không làm nàng quá khó xử, chậm rãi buông lỏng tay. Vương Ngôn Khanh vừa được tự do đã vội vàng sửa sang lại ống tay áo rồi đi vào nhà. Trong lúc bọn họ nói chuyện, mấy người Lương Văn thị đã vào nhà. Vương Ngôn Khanh im lặng bước vào cửa, đứng sát cửa sổ, Lục Hành lập tức đi theo, đứng sau lưng nàng.

Trong phòng Trần Vũ Huyên đang hỏi thăm Lương Văn thị về đầu đuôi chuyện Lương Dung mất tích, Vương Ngôn Khanh cũng đứng nghe. Lương Văn thị cúi thấp mặt xuống, thỉnh thoảng cầm khăn khẽ chấm khóe mắt: "Ngày mười bảy tháng trước, đại thiếu gia đi ra ngoài từ sáng sớm, không nói là sẽ đi đâu. Thiếp thân cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đại thiếu gia lại đi gặp bạn. Không ngờ đã nửa tháng rồi vẫn không về."

Trần Vũ Huyên hỏi: "Ngươi đã tìm những nơi đại thiếu gia thường đi chưa?"

"Tìm hết cả." Lương Văn thị nói xong chỉ về phía ba tộc lão khác, nói: "Khách sạn, tửu quán, nhà người thân, nhà bạn bè, thiếp thân đều phái người hỏi hết. Trần Thiên hộ không tin thì có thể hỏi tộc lão, khi thiếp thân sai người cả ba lão đều biết."

Tộc lão gật đầu: "Đúng vậy. Đầu tháng đại thái thái đã từng phái người đến hỏi, chúng ta còn tìm giúp, nhưng cũng không tìm được tung tích của Lương Dung."

Trần Vũ Huyên liếc về phía cửa, hạ giọng hỏi: "Sòng bạc ngõ Liễu thì sao?"

Người Lương gia đều có phần xấu hổ, trong đó có một tộc lão thề thốt bảo: "Tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy. Ta hiểu đứa bé Lương Dung này, mặc dù nó chỉ thích ở một mình, trầm mặc kiệm lời, nhưng nó cũng không phải là loại công tử bột. Xưa nay thích đọc sách, trừ cái đó ra thì chỉ đi du sơn ngoạn thủy, ngoài ra không có thú tiêu khiển gì khác."

"Lương đại thiếu gia thế mà thích đọc sách à." Trần Vũ Huyên bất ngờ đáp một câu, lại hỏi: "Nếu không ở trong thành thì các ngươi đã đi tìm bên ngoài chưa?"

Chức quan của Lương Vệ đặt trong triều đình không tính là lớn, nhưng ở Bảo Định phủ cũng là nhân vật có tiếng. Lương Văn thị cũng đã thông báo cho tộc lão, làm ra tình trạng lớn tới vậy rồi, nếu như Lương Dung còn ở trong thành thì chắc chắn sẽ có người đến báo tin. Đã lâu đến vậy vẫn không có tin tức thì phần lớn là người không ở Bảo Định phủ.

Tộc lão Lương gia nghe vậy lộ ra vẻ mặt sầu khổ: "Trần Thiên hộ, chúng ta cũng từng nghĩ là ở ngoài thành. Nhưng bên ngoài Bảo Định phủ to lớn như vậy, chỉ riêng huyện thành xung quanh đã có mười hai chỗ, đừng nói là đồng núi hoang sơ xa hơn. Lương Dung không để lại một lời nào, chúng ta biết đi đâu tìm?"

Trần Vũ Huyên ngẫm lại cũng đúng, tìm như vậy không khác gì mò kim đáy biển, ít nhất phải biết Lương Dung đi phương hướng nào. Trần Vũ Huyên hỏi: "Trước khi Lương Dung rời nhà đã từng xảy ra chuyện gì không?"

Mặc dù Vương Ngôn Khanh không tra hỏi, nhưng nàng vẫn luôn quan sát kỹ vẻ mặt của đám người trong sân. Nàng phát hiện sau khi Trần Vũ Huyên hỏi vấn đề này, Lương Văn thị không hề do dự thốt lên: "Không có. Mấy ngày nay mọi chuyện đều rất ổn, trong nhà vẫn giống như ngày thường, thậm chí chưa từng cãi nhau câu nào. Nếu Thiên hộ không tin thì chi bằng tìm nha hoàn và gã sai vặt hỏi thử, ta tuyệt đối không bạc đãi hắn."

Khi nói lời này, Lương Văn thị mở mắt thật to, giọng nói cũng vang dội kiên định, trông không thẹn với lương tâm. Vương Ngôn Khanh đột nhiên mở miệng hỏi: "Lương phu nhân, vậy ngươi còn nhớ một ngày trước khi Lương Dung đi ra ngoài, tức là ngày mười sáu đã xảy ra chuyện gì không?"

Vương Ngôn Khanh hỏi chuyện, Lương Văn thị quay đầu lại nhìn rồi nhíu mày, dường như không quá muốn nói. Nhưng Trần Vũ Huyên cũng tỏ vẻ cảm thấy rất hứng thú nên Lương Văn thị chỉ có thể đáp: "Không xảy ra chuyện gì cả. Ban ngày chúng ta đều ở trong nhà giữ đạo hiếu cho lão gia, ban đêm đại thiếu gia ăn cơm xong rồi đi về phòng ngay. Đại thiếu gia đọc sách ở trong phòng của mình, đọc đến khuya mới tắt đèn, sáng sớm hôm sau thì đi ra ngoài."

Vương Ngôn Khanh nhìn chằm chằm đôi mắt của Lương Văn thị, hỏi: "Đêm đó Lương Dung đọc sách đến giờ nào?"

Lương Văn thị nhanh chóng chớp mắt, con mắt hơi lật lên trên, sau khi khựng lại mấy giây thì bà ta làm như bị xúc phạm, vỗ tay ghế rồi phẫn nộ nói: "Sao ta biết được chuyện của đại thiếu gia chứ?"

Hỏi mẹ kế về hoạt động ban đêm của con riêng đã trưởng thành quả thật có phần bất kính. Trần Vũ Huyên thấy thế thì vội vàng ra mặt giải hòa: "Phu nhân, chúng ta cũng muốn tìm được đại thiếu gia sớm hơn thôi, không phải là cố ý xúc phạm nên mong phu nhân đừng trách móc. Đêm khuya rồi mà đại thiếu gia còn đọc sách, đúng là cần cù thật đấy."

Lương Văn thị tức giận, mặt bà ta tối sầm lại, mím môi thật chặt, sau đó không nói thêm một câu nào. Trần Vũ Huyên cũng không tiện hỏi lại, hắn ta thở dài nói: "Phu nhân, tộc lão, Lương huynh vừa đi, lẽ ra ta không nên nói những lời này. Nhưng người có sớm tối họa phúc, đã lâu như vậy rồi còn chưa tìm được đại thiếu gia, chỉ sợ phải có tính toán khác."

Ba vị tộc lão cũng thở dài theo, Lương Văn thị cúi đầu, dùng khăn che phân nửa gương mặt. Một vị tộc lão thở dài nói: "Thi cốt Lương Vệ còn chưa lạnh, Lương Dung lại mất tích ngay lúc này, thật sự là họa đến dồn dập."

Lục Hành nghe đến đó thì thản nhiên ra dấu tay, Trần Vũ Huyên nhận được, ngầm hiểu trong lòng mà hỏi: "Tha thứ cho tại hạ mạo phạm, nhưng khi ta đi trên đường từng mơ hồ nghe thấy thiên kim của quý phủ bị truyền ra một vài lời đồn không tốt. Xin hỏi những lời đồn này có thật không? Hay là có người mượn cơ hội bôi nhọ Lương gia?" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Trần Vũ Huyên nhắc đến chuyện này, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh. Ba tộc lão liếc nhau, người thì cúi đầu người thì cụp mắt, chỉ có một người hít một hơi, đau buồn nói: "Là Lương gia gia môn bất hạnh, có nữ nhi như thế thật sự là thẹn với liệt tổ liệt tông. Những chuyện xấu xa như vậy mà truyền vào tai Trần Thiên hộ, đúng là quá tội lỗi."

Người Lương gia tỏ thái độ như vậy đã nói rõ lời đồn Lương tiểu thư thông dâm là sự thật. Vương Ngôn Khanh đảo mắt qua khuôn mặt của mấy người, hỏi: "Chuyện Lương đại cô nương thông dâm thật sự bị bắt tại chỗ ư?"

Tộc lão Lương gia xem thông dâm là chuyện xấu, bọn họ nghe một nữ tử như Vương Ngôn Khanh lại treo từ ‘tại chỗ’ bên miệng thì vừa khinh thường vừa kinh ngạc. Đây là điều một cô nương có thể hỏi ư? Họ nể tình Vương Ngôn Khanh là người mà Trần Vũ Huyên mang tới nên không nổi giận, nhưng mặt họ cũng tối sầm, không chịu nói thêm câu nào.

Người Lương gia không phối hợp thì việc điều tra không tiếp tục tiến hành được. Nhưng không sao, Vương Ngôn Khanh đã nhận được đáp án từ trên mặt bọn họ. Nàng đổi một cách hỏi khác, nói: "Chuyện đã xảy ra như vậy rồi, ta cũng thông cảm với mọi người. Không biết ta có thể gặp Lương đại cô nương không?"

Mấy người khác nghe Vương Ngôn Khanh nói vậy đều không thèm để ý, chỉ có một tộc lão mất mặt, nói với vẻ nhìn từ trên cao xuống: "Đây là chuyện nội bộ của Lương gia chúng ta, không cần làm phiền người ngoài nhúng tay vào."

Thái độ của người Lương gia rất khinh thường, Vương Ngôn Khanh không tức giận, nhưng Lục Hành lại không thoải mái. Đồ không biết sống chết, xem ra lần sau hắn nên bắt những người này vào trong chiếu ngục thẩm vấn, Vương Ngôn Khanh nói chuyện nhẹ nhàng với bọn họ mà bọn họ lại còn dám vênh mặt.

Trần Vũ Huyên nhìn sắc mặt của chỉ huy sứ là biết sắp xong đời, hắn ta vội vàng nói tiếp, cứu vãn tình hình: "Lương huynh đã đi, Lương đại thiếu gia không rõ tung tích, trong phủ không có người lo liệu việc nhà cũng không phải là chuyện gì tốt. Ta và Lương huynh cũng coi như từng làm bạn với nhau, nếu có việc gì ta giúp được một tay thì ta bằng lòng viết một lá thư, mời bạn đồng sự trong kinh thành giúp đỡ. Nhưng mà ta cũng nên biết tình huống cụ thể, sau này thượng quan hỏi thì ta cũng biết mà đáp lời. Vị cô nương này là người tin được, chắc chắn sẽ không lan truyền chuyện hôm nay ra bên ngoài. Tất nhiên, nếu như phu nhân và tộc lão cảm thấy không tiện thì xem như ta nhiều chuyện, ta đành cáo lui vậy…"

Trần Vũ Huyên nói xong làm bộ muốn đi, Lương Văn thị và tộc lão thấy vậy thì hoảng hồn, vội vàng giữ chặt Trần Vũ Huyên nói tốt đủ kiểu. Mặc dù Trần Vũ Huyên và Lương Vệ cùng là Thiên hộ, nhưng quan kinh thành và quan nơi khác về mặt thực quyền thì khác nhau một trời một vực, nếu như Trần Vũ Huyên đồng ý giúp đỡ, nói không chừng việc kế thừa Thiên hộ Lương gia sẽ có kết quả.

Tộc lão Lương gia bảo thủ ngạo mạn, hận không thể tự mình xử tử nữ nhi, sao có thể để người ngoài đi gặp Lương đại cô nương? Nhưng bọn họ muốn cầu cạnh Trần Vũ Huyên, Trần Vũ Huyên đã nói đến đây rồi thì đương nhiên bọn họ không dám không nghe theo. Bọn họ nghĩ thầm Vương Ngôn Khanh chỉ là một nữ tử, có thể hỏi ra cái gì được nên bèn miễn cưỡng đồng ý.

Chỉ có Lương Văn thị nhíu mày, vẻ mặt không bằng lòng. Lương Văn thị cũng không biết là tại sao, mỗi khi đối diện với đôi mắt như gương sáng của Vương Ngôn Khanh thì bà ta luôn cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Nhưng Lương Văn thị không dám đắc tội Trần Vũ Huyên nên chỉ có thể đứng dậy nói: "Làm phiền cô nương. Đại cô nương nhà chúng ta không hiểu lễ, thiếp thân đi với cô nương."

"Không cần." Vương Ngôn Khanh nói: "Ta tự đi là được, phu nhân cứ tự nhiên."

Vương Ngôn Khanh nói xong, không đợi Lương Văn thị phản ứng lại đã xoay người bỏ đi. Lương Văn thị còn muốn đuổi theo thì lại bị Lục Hành ung dung liếc qua. Bà ta lập tức sợ đến mức đứng yên tại chỗ. Chỉ trong chớp mắt, hai người bọn họ đã đi xa. Mà sau lưng bà ta, Trần Vũ Huyên nhắc đến việc kế thừa Thiên hộ, Lương Văn thị ở thế khó xử, cuối cùng chỉ có thể nói nha hoàn bên cạnh mình mau đuổi theo họ còn bà ta ở lại phòng tiếp khách nghe Trần Vũ Huyên nói chuyện.

Nói tới nói lui, chức Thiên hộ của Lương gia được truyền cho ai mới là chuyện quan trọng nhất hiện giờ.

Sau khi Vương Ngôn Khanh và Lục Hành đi ra ngoài, họ hoàn toàn không cần hạ nhân Lương phủ chỉ đường mà đi thẳng đến Tú Lâu. Trong lúc đó, tiểu nha hoàn bên cạnh Lương Văn thị cũng đuổi kịp bọn họ, muốn dẫn đường cho bọn họ. Lục Hành chỉ dùng một ánh mắt đã khiến nàng ta không dám động đậy. Nha hoàn không dám tới gần lại không dám trở về nên chỉ có thể cả gan đi đằng sau, đi theo bọn họ từ xa.

Từ khoảng cách này nha hoàn cũng không nghe được bọn họ nói gì nên Lục Hành vẫn để nàng ta đi theo. Lục Hành hạ giọng, có phần hứng thú hỏi: "Khanh Khanh, muội lại phát hiện thêm điều gì thế?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ngôn Khanh trắng nõn, nàng dừng lại một lát, thấp giọng nói: "Ta nghi ngờ Lương Dung có khả năng đã bị giết hại."

Lục Hành khẽ nhíu mày, khiêm tốn hỏi: "Vì sao muội lại nói lời ấy?"

Vương Ngôn Khanh lườm Lục Hành một cái, không hề lưu tình mà vạch trần hắn: "Đừng giả vờ, huynh đã phát hiện từ lâu rồi."

Bị nhìn ra nhưng Lục Hành cũng không ngại ngùng gì, thản nhiên gật đầu thừa nhận: "Không sai. Nhưng ta càng muốn biết Khanh Khanh phát hiện như thế nào."

"Lương Văn thị có rất nhiều sơ hở. Nếu như Lương Dung thật sự mất tích, mà bà ta thật sự không biết hướng đi của Lương Dung thì đáng lẽ ra nên biểu hiện ra sự tức giận và bực tức, nhưng mà khi bà ta nghe Cẩm Y Vệ tới nhà thì phản ứng đầu tiên lại là sợ hãi. Nếu không làm việc trái với lương tâm thì sợ cái gì chứ? Lương Dung chỉ mất tích, bà ta lại khóa cửa phòng Lương Dung lại, chứng tỏ bà ta biết người này sẽ không quay về. Khi ta hỏi hướng đi của Lương Dung vào ngày mười bảy, bà ta nhiều lần dùng khăn che mặt, hơn nữa còn vô thức bóp ngón tay. Tất cả dấu hiệu đều nói rằng Lương Dung không đi ra ngoài thăm bạn, khả năng cao là hắn ta đã gặp bất trắc."

Lục Hành gật đầu, hỏi: "Nếu như là vụ án về mạng người thì phán đoán thời gian tử vong và hiện trường tử vong là quan trọng nhất. Theo ý của Khanh Khanh, hai điều này lần lượt ở đâu?"

Vương Ngôn Khanh hơi trầm ngâm, hạ giọng nói: "Ta không dám xác định thời gian tử vong, nhưng ta nghi ngờ Lương Dung bị giết hại trong nhà."

"Ồ?" Lục Hành quay đầu lại, nhìn Vương Ngôn Khanh đầy hứng thú: "Mấy người Lương gia đều nhìn thấy Lương Dung đi ra khỏi cửa từ sáng sớm, sau đó không còn trở về nữa. Sao muội biết hắn không bị hại ở bên ngoài?"

"Vẫn may là có Lương Văn thị giúp muội loại trừ từng trường hợp." Vương Ngôn Khanh nói: "Lương Văn thị lần lượt nhấn mạnh Lương Dung đi ra ngoài giống như thường ngày. Trong nhà không phát sinh mâu thuẫn mà bà ta lặp lại nhiều như vậy chứng tỏ trong nội tâm bà ta rất để ý chuyện này. Bà ta muốn dời tầm mắt của chúng ta từ Lương phủ ra bên ngoài, ám chỉ chúng ta là Lương Dung gặp bất trắc ở bên ngoài, bởi vậy muội mới khóa chặt mục tiêu trong nhà. Khi Trần Vũ Huyên nói muốn vào phòng Lương Dung quan sát, Lương Văn thị sốt ruột liếm môi, lúc đó muội đã nghi ngờ trong phòng Lương Dung có thứ gì đó. Khi bà ta mở khóa, thân thể bà ta hướng về phía phòng ngủ của Lương Dung, trong lúc đó bà ta cố gắng đưa lưng về phía thư phòng. Sau đó khi bà ta phát hiện chúng ta ở thư phòng thì căng thẳng tới mức giọng nói thay đổi, cho nên ta mới xác định thư phòng của Lương Dung chính là nơi xảy ra vụ án."

Lục Hành bình tĩnh nhìn sang Vương Ngôn Khanh, bình tĩnh nhìn lướt qua đôi mắt tỉnh táo, sống mũi thẳng tắp và hàm dưới mỏng manh của nàng. Ban đầu hắn chỉ hỏi thử, không ngờ nàng lại cho niềm vui bất ngờ còn lớn hơn hắn nghĩ.

Lục Hành chậm rãi mở miệng, hỏi: "Nhưng mà có người nhìn thấy Lương Dung đi ra ngoài, muội lại nói Lương Dung bị hại trong nhà. Nếu vậy thì việc Lương Dung đi ra ngoài phải giải thích như thế nào?"

Đôi mắt Vương Ngôn Khanh đen nhánh, tô điểm trên khuôn mặt trắng thuần của nàng thì càng trơn bóng phát sáng giống như mặc ngọc. Nàng dừng lại một lát rồi bỗng nhiên nói: "Ta nghi ngờ người đi ra ngoài ngày đó không phải là Lương Dung."

Lục Hành nhíu mày, không nhanh không chậm mà hỏi: "Ồ?"

"Nha hoàn nói hôm đó Lương Dung đã đi ra ngoài từ rất sớm, hơn nữa trên đường đi không nói chuyện với người khác, trông giọng điệu kinh ngạc của nha hoàn thì chắc đây là chuyện mà trước kia rất hiếm thấy. Hành vi của một người bình thường sẽ không thay đổi, trừ phi người đó không phải Lương Dung. Người giả trang Lương Dung chắc hẳn là hung thủ, hung thủ phí sức để giả trang như thế thì phần lớn là để che giấu khoảng thời gian nào đó. Thế nên ta thử hỏi ngày mười sáu tháng mười một, kết quả Lương Văn thị không cần suy nghĩ đã kể hết hành trình của Lương Dung trong ngày hôm đó."

Vương Ngôn Khanh chưa nói xong, Lục Hành đã bắt đầu cười. Vương Ngôn Khanh liếc qua bên cạnh, mất hứng nói: "Huynh cười cái gì?"

Khi Lục Hành không nói lời nào thì đôi mắt luôn trầm tĩnh rực rỡ, giờ phút này bởi vì cười mà nổi lên một lớp nước gợn, đôi mắt đào hoa càng trở nên óng ánh mênh mông, xán lạn như sao trời: "Cho nên muội mới hỏi Lương Văn thị là hôm đó Lương Dung đi ngủ lúc nào?"

Lúc ấy Lục Hành nghe thấy Vương Ngôn Khanh hỏi câu này đã muốn cười rồi, nàng cũng dám hỏi hay thật. Lúc đó Vương Ngôn Khanh chỉ chăm chú muốn điều tra manh mối nên cũng không suy nghĩ nhiều, ai biết bọn họ lại nghĩ lệch sang hướng này. Giờ phút này nàng bị Lục Hành chỉ ra mới thẹn quá hóa giận, nghiêm mặt nói: "Huynh còn muốn nghe nữa không? Không thì ta mặc kệ huynh."

Lục Hành vội nhịn cười lại, dỗ dành Vương Ngôn Khanh: "Được được, trách tư tưởng của ta không tốt, ta không nói nữa. Sau đó thì sao?"



App TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp