Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Hai người ngồi cách xa nhau, Trình Lưu có thể nhìn thấy màn hình điện thoại di động của bạn trai sáng lên, nhưng không thấy rõ người gọi.   

Vốn dĩ cô không muốn mở miệng nhắc nhở, chỉ là bạn trai đang ngồi đó rũ mắt nghiêm túc gảy đồ ăn trong đĩa, gần như không bỏ vào trong miệng, hiển nhiên có tật xấu kén ăn.   

Anh hoàn toàn không chú ý đến điện thoại di động rung bên cạnh cốc.   

Sau khi Trình Lưu nhắc nhở, bạn trai buông đũa xuống, cầm lấy điện thoại di động đứng lên đi ra ngoài.   

Trình Lưu nhìn anh đi ra ngoài, lại nhìn thoáng qua đồ ăn trước bàn bên kia, cô suy nghĩ một chút, ấn chuông gọi nhân viên phục vụ tới.   

"Xin chào, xin hỏi ngài cần gì?" Nhân viên phục vụ bên kia vẫn luôn chờ bên ngoài, đến rất nhanh.   

Trình Lưu chỉ chỉ một món ăn đã vơi đi một chút bên bạn trai: "Thêm một đĩa nữa."   

"Vâng ạ, ngài còn cần cái gì khác không?"   

"Không còn." Trình Lưu xua tay, cúi đầu lấy ra điện thoại di động đang vang lên từ trong túi, ấn nút nghe máy hỏi tổng trợ lý, "Công ty có chuyện gì sao?"

"Hội nghị tổng kết hàng quý đã kết thúc." Tổng trợ lý bên kia nói, "Mặt khác phía dưới đưa tới một bản kế hoạch mới, tối nay cô có muốn xem qua không?"   

Trình Lưu dựa vào ghế: "Tôi vẫn đang hẹn hò."   

Đầu dây bên kia mơ hồ có chút ý cười: "Hôm nay hẹn hò lâu như vậy? Được rồi, tôi sẽ gửi kế hoạch trực tiếp đến nhà cô, nếu có thời gian thì có thể xem nó."

"Cũng được, thuận tiện mang theo báo cáo tổng kết hàng quý thuận tiện tới đây." Trình Lưu thuận miệng nói.   

Bên ngoài cửa.

Quý Triều Chu nhận điện thoại, giọng nói của Vân Phỉ ở đầu dây bên kia truyền tới: "Em không biết đám phóng viên kia sẽ đến, lần này trở về thành phố S em chỉ nói với trợ lý..." Anh đứng ở bên tường, khóe mắt nhìn thấy nhân viên phục vụ ra vào, trầm mặc nghe Vân Phỉ giải thích xong mới lãnh đạm mở miệng: "Dì Vân muốn hoa linh lan, ngày mai tôi sẽ đưa qua."   

Từ đầu đến cuối, Quý Triều Chu đều không phán xét đến chuyện buổi chiều.   

Càng như vậy Vân Phỉ lại càng khó chịu, nếu mà không phải có tầng quan hệ với dì Vân ở đây, căn bản Quý Triều Chu sẽ không để ý tới cô ta.   

Vân Phỉ cầm di động, cắn chặt môi dưới, gương mặt từ trước đến nay luôn xinh đẹp có chút tái nhợt, cô ta bóp lòng bàn tay mình, chậm lại một lát rồi lại mang theo nụ cười như không có chuyện gì xảy ra, thăm dò hỏi: "Buổi chiều, người ở sân bay kia là bạn của anh?"   

Ngoại trừ dì Vân, cô ta chưa từng thấy ai có thể tới gần Quý Triều Chu, càng đừng nói đến buổi chiều người phụ nữ kia còn trực tiếp dắt anh đi.   

Nếu không phải quá mức khiếp sợ, cô ta sẽ không bị những người ở sân bay vây quanh, bỏ lỡ cơ hội tới gần anh.   

Vốn dĩ tối nay hotsearch nên tiết lộ tin tức "tình yêu" của cô ta.   

Nhưng mà Quý Triều Chu ở đầu dây bên kia không có giải thích, trực tiếp cúp máy.   

Vân Phỉ quá mức dùng sức nắm điện thoại di động, vì vậy đầu ngón tay trắng bệch: "..."  

Cô ta biết sau này Quý Triều Chu sẽ hoàn toàn không trúng chiêu nữa.   

Anh luôn như vậy, giống như nhìn thấu tất cả động tác nhỏ của cô ta, chỉ là nhìn mặt mũi của dì Vân nên mới không so đo rõ ràng với mình.   

Thậm chí Vân Phỉ còn hy vọng anh sẽ so đo với mình.   

Chỉ cần có thể lưu lại dấu vết trong lòng một người đàn ông như tuyết tùng núi lạnh như vậy, cho dù là tốt hay xấu, cái gì cô ta cũng nguyện ý làm.   

Vân Phỉ đứng ở phòng khách hồi lâu, ngực phập phồng, đột nhiên dùng sức đem điện thoại di động nặng nề nện ra ngoài.   

......   

Quý Triều Chu trở lại phòng riêng một lần nữa, phát hiện trên bàn của anh có thêm một đĩa đồ ăn, mà vệ sĩ ngồi ở bên kia lập tức chột dạ buông điện thoại di động bên tai xuống, ngồi thẳng tắp.   

Rõ ràng vừa rồi còn đang liên lạc với Quý Mộ Sơn.   

Trình Lưu nhìn thấy bạn trai tiến vào, theo bản năng cúp điện thoại của trợ lý, thẳng lưng ngồi xuống.   

Trước kia hẹn hò ăn cơm, cô luôn nói chuyện điện thoại với tổng trợ lý, lạnh nhạt bạn trai, khiến anh chỉ có thể một mình cúi đầu chơi điện thoại di động.  

Lúc ấy Trình Lưu không phát hiện ra vấn đề, hoặc là nói cho dù phát hiện cũng không thèm để ý, nhưng hiện tại cô đã sâu sắc nhận ra sai lầm của mình, làm như vậy là không đúng.  

Trình Lưu thầm nghĩ lần sau hẹn hò phải cảnh cáo tổng trợ lý trước, công ty không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì đừng gọi điện thoại tới.   

Để làm dịu bầu không khí, Trình Lưu chủ động mở miệng, chỉ vào món ăn hầu như không nhúc nhích trước đó của bạn trai: "Mấy thứ này anh không ăn có thể cho em sao?" Đỡ phải lãng phí.  

Còn có thể thể hiện sự thân mật của hai người.   

Cô đã sớm nghe đối tác nói, chỉ có người thân cận mới có đủ tư cách ăn đồ ăn thừa của lão bà.   

Quý Triều Chu quay mặt nhìn vệ sĩ vừa rồi tự chủ trương gọi đồ ăn cho anh, nhớ tới dù sao đối phương cũng là một người mẹ nghèo khó có con nhỏ, cuối cùng mặt không chút thay đổi đem mấy đĩa đồ ăn kia của mình đẩy cho cô.   

"Không đủ ăn thì cô có thể gọi thêm." Ánh mắt Quý Triều Chu đảo qua cái đĩa trống rỗng trước mặt cô rồi lạnh nhạt nói, Quý Mộ Sơn không đến mức không trả nổi tiền cơm cho một vệ sĩ.   

Trình Lưu lập tức nói: "Không cần, những thứ này là đủ rồi."

Cô không thích đồ ăn ở đây.   

Nhưng mà bạn trai vậy mà lại chủ động quan tâm cô, trong lòng Trình Lưu càng tin tưởng vài phần đối với những chuyện mà đối tác đã nói qua.   

Quả nhiên rất dễ dùng!   

Quý Triều Chu không nhìn cô nữa, chỉ vì đối phương là một người mẹ nên anh mới nguyện ý đưa ra một phần lực chú ý, nhưng cũng không có gì hơn.   

Cũng không biết mưa bên ngoài đã ngừng từ khi nào, ngoài cửa sổ có vài tiếng ếch nhái kêu linh tinh, gió nhẹ theo cửa sổ gỗ đàn hương tiến vào, ánh nến màu cam ấm áp nhẹ nhàng lay động.   

Trình Lưu giương mắt nhìn bạn trai bên kia, dường như ánh nến lắc lư trong phòng đều tụ tập trên người anh, anh cầm một đôi đũa vàng bạch ngọc, ánh nến trên bàn giống như vì bàn tay thon dài xinh đẹp của anh mà vượt qua một tầng màu sắc ôn nhuận.  

Đặt mình vào hoàn cảnh này, trong nháy mắt, Trình Lưu cảm thấy anh giống như công tử thế gia thanh quý, toàn thân đầy hoa phong cốt.   

Khó trách mỗi lần tổng trợ lý giúp cô đặt phòng ăn hẹn hò đều phải đặt chỗ này, trước kia là mình không hiểu phong tình, cảm thấy nơi này hoàn cảnh tối tăm, còn đau mắt.   

Hiện tại Trình Lưu đã biết.

Dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân, mỹ nhân càng đẹp hơn.   

Nhà hàng Cốc Vũ đúng là một nơi hẹn hò tốt, tổng trợ lý làm không tệ!   

Chờ bọn họ ăn cơm xong, Trình Lưu đi tính tiền, Quý Triều Chu không nhúc nhích, anh biết Quý Mộ Sơn sẽ hoàn trả lại tiền cho cô.   

Trình Lưu quẹt thẻ xong, lại mở cửa cho bạn trai, sau đó đưa anh về nhà.   

Tuy rằng hôm nay hầu như bạn trai không nói chuyện với cô, nhưng Trình Lưu cảm giác bản thân cũng không tệ lắm, ít nhất bạn trai vẫn quan tâm đến mình.   

"Đi ngủ sớm một chút."   

Đến tiểu khu Văn Hưng, Trình Lưu thân mật nói với bạn trai đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.   

Quý Triều Chu cầm tay nắm của cửa xe, không thể nhìn thấy sườn mặt, sau đó đẩy cửa xe rời đi.   

Tiểu khu Văn Hưng là một tiểu khu cũ, cao nhất chỉ có sáu tầng, hơi thở sinh hoạt xung quanh rất nồng đậm, chẳng qua hiện tại gần mười một giờ, không ít ánh đèn đã tắt.   

Trình Lưu quay đầu xe, không lập tức rời đi mà ngửa đầu nhìn ngọn đèn sáng lên trên lầu hai.   

Hơn hai giờ trước, bạn trai đứng bên cửa sổ lạnh lùng nhìn cô, không biết vì sao, tim Trình Lưu đập thình thịch cực nhanh.   

Hiện tại hồi tưởng lại, Trình Lưu cảm thấy mình có lẽ mình hơi có chút biến thái.   

Có thể là do cô thích bộ dạng lãnh đạm của bạn trai.   

Trình Lưu phỉ nhổ mình một lát xong mới lái xe trở về.   

......   

Không giống như nơi bạn trai ở, căn hộ của Trình Lưu nằm ở trung tâm thành phố S, mặc dù đêm khuya nhưng nơi này cũng đèn đuốc sáng trưng, nhà cao tầng đứng thẳng.   

Trình Lưu vừa đi vào đại sảnh tiểu khu, lập tức có bảo vệ chào hỏi cô.   

Cô ở trên tầng hai sáu.   

Bởi vì tên của cô có phát âm giống sáu, cùng với sinh nhật là ngày 6 tháng 6, cho nên Trình Lưu thích tất cả những con số liên quan đến sáu.   

Ngay cả tên WeChat cũng trực tiếp gọi là số 6, về phần ảnh đại diện WeChat, thuần túy là khẩu súng kia bày ra giống như sáu, cô tiện tay cầm ra dùng.   

Đến tầng 26, thang máy vừa mở, tầng này đều là của Trình Lưu.   

Đi qua hành lang, cô ấn dấu vân tay, cửa vừa mở ra, đèn bên trong phòng khách sáng lên.

Trình Lưu không cảm thấy ngoài ý muốn, đổi dép đi về phía phòng khách.   

Trên sô pha có một người đàn ông quen thuộc dựa về phía sau, quay đầu cười nói: "Tôi còn tưởng tối nay cô không về."   

Anh ta mang theo một cái kính gọng bạc, trên người còn mặc âu phục màu xanh lục bảo cao cấp, thân hình cao ngất, dáng vẻ anh tuấn nho nhã.   

Không biết bộ dáng mang theo nụ cười này của anh ta đã hấp dẫn bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài chú ý.  

Trình Lưu nhìn thấy anh ta, ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, cô sớm đã quen với diện mạo của tổng trợ lý, huống chi mới tách ra khỏi bạn trai.   

Ai có đẹp hơn so với bạn trai của cô?   

Trình Lưu đi qua, ngồi trên một cái sô pha khác, đưa tay cầm lấy kế hoạch trên bàn trà: "Phía dưới đưa tới?"   

Thấy Trình Lưu trực tiếp nói chuyện chính sự, Hạ Bách liền nói: "Tôi đã nhìn một chút, so với lúc trước tốt hơn."   

"Ừm." Trình Lưu gật đầu đồng ý, dùng tốc độ cực nhanh tiến vào trạng thái làm việc, cúi đầu lật xem phần kế hoạch này.  

Hạ Bách kéo laptop trước mặt, hai tay nhanh chóng đánh máy.   

Nhất thời trong phòng khách chỉ có ngón tay gõ bàn phím màng mỏng và âm thanh lật trang sách.   

Nửa tiếng sau, Trình Lưu đọc xong kế hoạch, phân phó Hạ Bách mấy chuyện, sau đó hỏi: "Báo cáo tổng kết hàng quý đâu?"   

"Nơi này." Hạ Bách xoay máy tính theo hướng khác, để màn hình đối mặt với Trình Lưu, "Phía sau có mấy số liệu tương đối phức tạp, cho nên tôi sửa sang lại một lần."

Trình Lưu kéo máy tính qua, ngón tay dừng lại ở bảng điều khiển cảm ứng, di động vài cái.

"Tôi tưởng tối nay cô không về, còn muốn sửa sang lại rồi mới đóng dấu xong đặt ở thư phòng của cô." Tầm mắt Hạ Bách dừng trên mặt Trình Lưu, giải thích.   

Nguyên nhân công việc, trợ lý thường xuyên đến nhà cô, thậm chí không ít đồ đạc trong này đều do một tay anh ta lo liệu, ra ra vào vào cũng là chuyện bình thường.   

Trình Lưu chú ý trên màn hình, thuận miệng nói: "Chỉ là ăn cơm thôi."   

Ngón tay cô nhanh chóng điểm lên bảng điều khiển cảm ứng, sau đó đẩy máy tính trả lại cho Hạ Bách: "Báo cáo gửi đến hòm thư của tôi, cậu về nghỉ ngơi trước."   

Hạ Bách khép máy tính lên, thấy Trình Lưu đi ra từ trạng thái làm việc, nhịn không được mở miệng hỏi: "Mu bàn tay của cô bị sao vậy?"   

Trình Lưu cúi đầu nhìn mu bàn tay mình một chút, phía trên có một vết trầy xước thật dài, không sao cả nói: "Sáng nay ở phòng thí nghiệm thành phố G không cẩn thận bị trầy xước một chút."   

Hạ Bách nhíu mày muốn nói lại thôi, nhưng anh ta làm tổng trợ lý cho cô đã mấy năm, biết Trình Lưu không thích mình can thiệp quá nhiều vào công việc của cô, cuối cùng xoay người đi lấy hòm thuốc tới: "Tôi giúp cô bôi thuốc."   

"Dán băng dán cá nhân là được, cần gì phải phiền toái như vậy." Trình Lưu cảm thấy không có gì to tát, cũng không phải là gãy tay.   

Hạ Bách chậc chậc một tiếng: "Không phiền Cố tổng, tôi bôi thuốc xong cho cô rồi đi."   

Hạ Bách và Trình Lưu học cùng một trường đại học, trước kia lại cùng một hiệp hội, so với những người khác trong công ty càng quen thuộc hơn. Khi không làm việc, mối quan hệ của hai người cũng được coi như là bạn bè.   

Tuy rằng Trình Lưu cảm thấy tổng trợ lý giống như mẹ chồng, nhưng nếu hôm nay cô không cho anh ta bôi thuốc, phỏng chừng mấy ngày sau đều phải nghe anh ta lải nhải, dứt khoát tựa vào sô pha, vươn tay đưa tay cho Hạ Bách.   

Tay kia cầm lấy kế hoạch vừa rồi đọc lại lần nữa.   

Hạ Bách nửa quỳ cẩn thận mang thuốc bôi lên tay Trình Lưu, anh giương mắt đánh giá quần áo trên người cô: "Cô mặc bộ quần áo này đi hẹn hò?"   

Ánh mắt Trình Lưu còn dừng lại trên kế hoạch: "Ừm."   

Hạ Bách: "... Cô xác định cô thích Uông Hồng Dương?"

Người bình thường hẹn hò thế nào cũng phải ăn mặc một chút.   

"Ai?"   

Hạ Bách im lặng: "Bạn trai cô."

Trình Lưu nghe vậy, lập tức khép lại kế hoạch, ngồi thẳng người nhìn về phía Hạ Bách: "Không phải bạn trai tôi tên là Uông Hải Dương sao?"   

Cô nhớ rõ ràng lúc đó bạn trai tự giới thiệu mình tên là Uông Hải Dương.   

Hạ Bách không hổ là người làm tổng trợ lý của Trình Lưu trong mấy năm nay, anh ta vừa đoán đã biết được logic của cô: "Họ Uông, ba chữ, đều là nước, cho nên gọi là Uông Hải Dương?"   

Trình Lưu: "..."   

May mắn hôm nay cô không gọi tên bạn trai của mình, nếu không có thể bạn trai sẽ tức giận hơn.   

Hạ Bách bôi thuốc cho cô xong, lắc đầu đứng lên: "Nếu tôi là bạn trai cô, đại khái sẽ tức chết."   

Trình Lưu: "..."   

Là do cô nhận ra sai lầm là không đủ sâu sắc!

App TYT & Cá Voi team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp