Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Bên ngoài tầng cao nhất của khách sạn thành phố G, mấy tòa nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn neon tràn ngập, nhìn xuống dòng xe cộ vội vã, một cảnh đêm đô thị nhộn nhịp, nhưng tại thời điểm này chủ sở hữu của căn hộ lại không có tâm trí để thưởng thức.   

Chỉ có âm thanh gõ bàn phím nhanh chóng trong phòng.   

"Hai thuật toán này không được, thời gian vận hành lâu dài sẽ kéo theo hệ thống chính, cần phải sửa lại." Người ngồi ở bàn làm việc của khách sạn, ngón tay nhanh chóng gõ vào bàn phím của máy tính xách tay, đầu hơi lệch, hướng về phía tai nghe.   

Cô ăn mặc đơn giản, trên người là áo thun trắng cổ tròn, dưới thân mặc quần thể thao màu xám, trên chân đi một đôi dép của khách sạn, tóc buộc lung tung thành một khối, khuôn mặt trắng nõn thanh đạm, thoạt nhìn giống như là sinh viên đại học bình thường, hoàn toàn nhìn không ra thân phận của cô.   

Ba lô máy tính cũ màu đen tiện tay ném trên bàn làm việc cũng không hợp với toàn bộ thư phòng xa hoa rộng rãi như vậy.   

Một giờ sau.   

Đem tất cả công việc làm xong, lúc này Trình Lưu mới nặng nề dựa vào phía sau, cô giơ tay ném tai nghe lên bàn, nhắm mắt dùng sức ấn mi tâm.   

Nhìn chằm chằm vào máy tính cả ngày, rất nhanh mắt của cô đã nhìn thấy được hoa.   

Lúc này, đột nhiên trong ba lô truyền đến tiếng chấn động 'ong ong'.   

Trình Lưu mở mắt ra theo bản năng nhìn về phía điện thoại di động bên phải máy tính, vẫn ở trong trạng thái màn hình đen như trước, lúc này cô mới nhớ tới mình còn có một chiếc điện thoại di động cá nhân.   

Đưa tay kéo ba lô qua.   

Trình Lưu lấy ra một điện thoại di động màu trắng khác từ bên trong, vừa nhìn, quả nhiên có người gọi tới.   

Ghi chú:【 Uông Hải Dương】

Nhìn chằm chằm cái tên này hơn mười giây, cuối cùng Trình Lưu cũng nhớ tới đối phương là ai từ trong cái đầu đầy mã chương trình.   

-----Bạn trai mà nửa năm trước cô đã quen.   

Ngón cái Trình Lưu trượt sang phải, cầm lấy điện thoại di động: "Alo."

"Hai mươi ba ngày rồi, anh không liên lạc với em, em cũng thật sự không liên lạc với anh?" Giọng nói của người đàn ông như đầu dây bên kia mang theo từ tính tức giận chất vấn.  

Trình Lưu há mồm liền nói: "Chỉ là do gần đây em quá bận rộn, vừa rồi còn đang nhớ tới anh." Đang tự hỏi anh là vị nào.   

"Rõ ràng em chính là đã quên còn có một người bạn trai như anh?" Đối phương vô cùng tức giận.   

Trình Lưu hơi chột dạ trong chớp mắt, quả thật cô đã quên có một người như vậy tồn tại.

Nửa năm trước, trong một bữa tiệc, cô yêu vị bạn trai này ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó cô đi qua, thẳng thắn hỏi đối phương có muốn yêu đương hay không.   

Trình Lưu thân cao chân dài, bộ dạng cũng đẹp, tuy rằng lúc ấy ăn mặc giống như người đi lạc vào yến hội, nhưng đối phương chỉ rụt rè một ngày, liền đáp ứng yêu đương.   

Sau khi Trình Lưu thành công, không biết vì sao đột nhiên lại không tìm được cảm giác động tâm như lúc trước, nhanh chóng mất đi hứng thú với vị bạn trai này.   

Hơn nữa đoạn thời gian trước vì phải xử lý vấn đề của công ty, cần phải chạy khắp nơi, gần ba tháng nay bọn họ không gặp mặt nhau, Trình Lưu đã sớm quên mất vị bạn trai này không còn một mảnh.   

Trình Lưu miễn cưỡng kéo ra cảnh hai người ở chung từ trong đầu, chuyển đề tài khác: "Anh ăn chưa? Em gọi cơm hộp cho anh."

Cô ở thành phố G xa xôi, nhưng vẫn còn nhớ đến chuyện gọi cơm hộp cho bạn trai ở thành phố S.   

Trình Lưu ngẫm lại đều cảm thấy mình thật tri kỷ.   

Chiêu này là học được từ đối tác viên từ những năm đầu.   

Trước kia vì bán ra hệ thống trí tuệ nhân tạo của mình, Trình Lưu thường xuyên cùng các loại đối tác giao tiếp.   

Trong lúc tiềm thức, cô học được rất nhiều thủ đoạn xử sự từ đám đàn ông trung niên kia.

Ví dụ như, khi theo đuổi người khác phải tặng quà, dỗ dành người khác phải bắt đầu từ các chi tiết nhỏ.   

Vì vậy, vào ngày đầu tiên theo đuổi bạn trai, cô đã gửi cho anh ta một chiếc cà vạt đắt tiền.

Quả nhiên người ta rụt rè một ngày liền đồng ý kết giao.   

Nhưng mà hình như hôm nay chiêu thức tri kỷ gọi cơm hộp này tựa hồ không tốt lắm.  

"Bây giờ 11 giờ 30, buổi tối tôi chưa bao giờ ăn khuya!" Đối phương nghe xong càng tức giận, "Tôi cần phải giữ dáng.”  

Lúc này Trình Lưu mới loáng thoáng hồi tưởng lại đối phương là người mẫu, cô đành phải nói: "Vậy anh đi ngủ sớm một chút, em gọi một phần đồ ăn mang đến rồi tự mình ăn, đói bụng."   

Người ở đầu dây bên kia: "..."   

Trình Lưu ấn xuống loa, chuyển sang giao diện khác, nhanh chóng gọi một phần đồ ăn.  

Lúc này đột nhiên giọng nói của người đối diện trầm xuống: "Có phải tình cảm giữa chúng ta đã nhạt đi hay không?"   

Trình Lưu vừa lướt sang giao diện, vừa phân tâm nghĩ: Hình như tình cảm của bọn họ cũng không quá sâu?   

Tuy rằng bọn họ bắt đầu yêu đương từ nửa năm trước, nhưng Trình Lưu vẫn quá bận rộn, thời gian hai người ở chung có thể đếm được trên đầu ngón tay.   

"Anh còn nhớ rõ hình ảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vào đêm đó." Người ở đầu dây bên kia buồn bã nói, "Bây giờ em chê anh phiền sao?"  

Trình Lưu đưa tay nhét máy tính vào trong ba lô, đứng dậy đi ra khỏi phòng sách, nghe người ở đầu dây bên kia không ngừng oán giận, trong lòng không tự chủ được hiện lên cái thoáng nhìn kinh hồng vào đêm đó tại yến hội.   

Tuy rằng từ lúc bắt đầu hẹn hò, tình cảm của bọn họ không sâu đậm, nhưng mà...   

Trình Lưu phải thừa nhận, khuôn mặt bạn trai vẫn là cực đẹp, nhất là sườn mặt, vì vậy cho nên cô tạm thời luyến tiếc chia tay.   

Huống chi ... Mấy ngày trước còn có đối tác đang bát quái về cuộc sống tình cảm của cô, cố gắng giới thiệu con trai của bạn bè thân thích bên cạnh mình.

Có một người bạn trai ngăn cản cũng không tệ lắm.   

Trình Lưu lại nhớ lại tâm tình yêu bạn trai ngay từ cái nhìn đầu tiên trong bữa tiệc lúc ấy, hứng thú lại tăng lên một chút, cô quyết định vẫn duy trì một đoạn tình cảm này.   

"Sao tình cảm của chúng ta có thể nhạt? Chỉ là em quá bận rộn." Trình Lưu vừa nói vừa ấn vào giao diện wechat, "Phát bao lì xì cho anh, đừng suy nghĩ lung tung, đi ngủ sớm một chút, tháng sau em sẽ trở về."

"Sao còn phát bao lì xì..." Giọng nói ở đầu dây bên kia đầu tiên là ôn nhu một chút, sau đó trở nên hơi xa, có lẽ là đang cầm điện thoại xuống xem WeChat.

Trình Lưu ấn xuống loa, cúi đầu nhìn WeChat, quả nhiên một giây sau chuyển khoản đã được nhận.   

Cô nhìn thấy dưới tên của đối phương hiển thị nhiều lần 'đang nhập vào', cuối cùng đầu dây bên kia có chút mất hứng nói: "Anh muốn chút tiền này của em làm gì? Tiền tiêu vặt một ngày của anh còn nhiều hơn như vậy."

Trình Lưu nghe vậy thì lập tức nhíu mày: "Anh còn trẻ, cần phải tiết kiệm chút tiền, tương lai còn phải mua nhà."   

“...... Giá nhà ở thành phố S, một người mẫu nhỏ như anh không đủ khả năng mua." Trình Lưu không nghe ra ý tứ ám chỉ trong lời nói của đối phương, mà thâm trầm nói: "Người trẻ tuổi phải có ước mơ. Giống như em, khi còn trẻ đã có một ngôi nhà ở thành phố S ”

"Không phải tất cả mọi người đều lợi hại như em." Đầu dây bên kia mơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.   

"Cái này cũng đúng." Trình Lưu hảo ngôn khuyên nhủ, "Nhưng mà tiền vẫn phải tích góp, anh cố gắng chạy sô, thừa dịp tuổi trẻ mà kiếm tiền thật tốt."

Người ở đầu dây bên kia nghe vậy, trên mặt vặn vẹo vài phần, cái từ 'chạy sô' này mang theo thuộc tính nghèo túng, dùng để hình dung những người mẫu nhỏ không có tên tuổi cũng không sai biệt lắm!   

Thế nhưng cô lại dùng từ này để hình dung về anh ta!   

"Được rồi, anh đi ngủ sớm một chút, cơm hộp của em đến rồi." Trình Lưu chúc ngủ ngon xong liền cúp điện thoại, mở cửa đi lấy đồ ăn.   

Thời điểm cô làm việc sẽ dễ dàng quên tất cả mọi thứ xung quanh, cả ngày hôm nay cũng chỉ mới uống một chai nước.

Trình Lưu lấy đồ ăn bên ngoài vào, lại lục soát vé máy bay trở về, chụp ảnh màn hình gửi cho bạn trai xem.   

Ảnh chụp màn hình đánh dấu rõ ràng thời gian trở về, ngày 1 tháng 4, là ba ngày sau.  

Trình Lưu suy nghĩ nhất định là đối phương sẽ chú ý, đến lúc đó sẽ đến đón mình.   

Ba tháng trước khi hai người qua lại, cô cũng đi công tác vài lần, đối phương hỏi xong thời gian trở về, sẽ chủ động đi đón cô.   

Chỉ là Trình Lưu không thích đối phương đến đón, cô cảm thấy anh đang xâm nhập vào lĩnh vực công tác của mình, cho nên phía sau không tiết lộ thời gian mình đi công tác trở về.   

Lần này cô thông báo thời gian trở về, cũng ám chỉ nguyện ý để đối phương tới đón mình, Trình Lưu cảm thấy vì duy trì đoạn tình cảm này, chính mình hy sinh rất lớn.   

Nhưng người ở đầu dây bên kia vừa cúp điện thoại, liền dùng sức ném điện thoại di động xuống sô pha, sắc mặt tối tăm khó coi, căn bản không chú ý hình ảnh phía sau mà Trình Lưu gửi.  

Chín trăm chín mươi chín!   

Trình Lưu đồ keo kiệt này chỉ phát 999 tệ lì xì, cô cho rằng mình rất lãng mạn sao?   

Ai có thể nghĩ đến người sáng lập khoa học kỹ thuật Thần Ẩn, ngay cả chín ngàn chín trăm chín mươi chín tệ cũng luyến tiếc gửi cho người bạn trai như anh ta!   

Người đàn ông ngồi trên sô pha cẩn thận hồi tưởng lại, đột nhiên phát hiện trong đống quà tặng Trình Lưu tặng, chỉ có chiếc cà vạt kia có giá trị là hàng ngàn.   

Khuôn mặt của anh ta lập tức đen thành đáy nồi.   

Sao lại có một người phụ nữ keo kiệt như vậy?  

Rõ ràng là khoa học kỹ thuật mới đắt đỏ, mấy năm gần đây giá trị một lần tăng vọt. Yêu đương nửa năm, tiền tiêu trên người anh ta cộng lại cũng không quá một vạn!   

Những người phụ nữ trước kia coi trọng mình, có người nào là ra tay không hào phóng.  

Nhưng ... rốt cuộc thì Trình Lưu không giống với những người phụ nữ khác, trước mắt cô là người có giá trị cao nhất mà anh ta từng tiếp xúc qua, hơn nữa công ty khoa học kỹ thuật Thần Ẩn còn đang khuếch trương, buông tha thì quá đáng tiếc.   

Tâm tình người đàn ông trên sô pha bình tĩnh lại một chút, một lần nữa cầm lấy điện thoại di động, trượt xuống chấm đỏ trên WeChat, tin nhắn của Trình Lưu kẹp ở trong đó, không hề dễ thấy chút nào. Anh ta mở hình ảnh mà Trình Lưu gửi, liếc mắt một cái xong cũng không có chú ý quá nhiều. Ngược lại trực tiếp thoát ra ngoài, tích cực nhắn trả lời cho nữ sinh mới quen.   

Anh ta phải chuẩn bị vài tay, trước tiên vớt một chút từ những người phụ nữ khác.   

......   

Trưa ngày 1 tháng 4, Trình Lưu vội vàng thu dọn hành lý từ khách sạn rồi chạy tới sân bay, ngồi trên chuyến bay trở về thành phố S.   

Trình Lưu lấy mặt nạ mắt từ trong ba lô đeo vào, bắt đầu nghỉ ngơi.   

Ba giờ sáng cô mới ngủ, buổi sáng lại đi dạo một vòng trong phòng thí nghiệm nghiên cứu và phát triển của đối tác, lúc này cần phải ngủ bù.   

"Hai tiếng sau em sẽ đến sân bay thành phố S."   

Trước khi máy bay cất cánh, Trình Lưu đột nhiên nghe thấy người ngồi bên cạnh đang nói chuyện, là giọng nói của một cô gái trẻ.  

...... Quên mất chưa lấy nút bịt tai ra, nhưng ba lô đã cất lên rồi.   

Nội tâm Trình Lưu giãy dụa một lát, cuối cùng vẫn không nhúc nhích, cũng lười lên tiếng nhờ tiếp viên hàng không.   

Vì thế âm thanh bên cạnh không ngừng truyền tới.  

"Bữa tiệc sinh nhật lần trước anh không đến ... Không phải là em muốn quà tặng."

"Đợi lát nữa em sẽ trực tiếp về nhà, dì Vân vẫn muốn hoa linh lan mà anh nuôi."   

"Anh có thuận đường đến sân bay không?" Chúng ta cùng nhau đi qua đó.”

Trình Lưu nhắm mắt nghe xong toàn bộ nội dung cuộc gọi ở phòng cách vách, cũng may sau đó đối phương không phát ra âm thanh gì nữa.   

Đợi đến khi máy bay vững vàng cất cánh, Trình Lưu duỗi tay ấn nút bên cạnh, trực tiếp nằm yên, hoàn toàn ngủ say.   

Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, cô mới bị tiếp viên hàng không đánh thức.

Trình Lưu mơ mơ màng màng kéo tấm bịt mắt xuống, điều chỉnh chỗ ngồi, xoa xoa mặt, miễn cưỡng tính là tỉnh táo lại.   

Hơn mười phút sau, máy bay hạ cánh tại sân bay thành phố S.   

Thời điểm xuống máy bay, Trình Lưu vừa vặn nhìn thấy cô gái trẻ bên cạnh, cô ấy đeo kính râm cùng khẩu trang, mái tóc dài sóng lớn xõa tung phía sau, một bộ váy dài phối cùng thắt lưng màu đen, chỉ nhìn dáng người thôi cũng đã cảm thấy hào quang chiếu rọi.   

Đột nhiên người phụ nữ trẻ tuổi kia lấy kính râm cùng khẩu trang xuống, vuốt vuốt tóc dài, chung quanh lập tức mơ hồ xao động, thấp giọng nghị luận, thỉnh thoảng truyền đến một cái tên.   

Có lẽ là một minh tinh nào đó.   

Trình Lưu đeo balo màu đen đựng máy tính của mình, trong đầu nhanh chóng xẹt qua ý nghĩ này.   

Nhưng mà Trình Lưu không có hứng thú đối với minh tinh, cô đi theo người phía trước, sải bước đi ra ngoài.   

Vali của Trình Lưu không lớn, trực tiếp mang lên máy bay, không cần lấy hành lý, nữ minh tinh kia muốn lấy hành lý nên chậm rãi dừng lại phía sau cô.   

Nhưng mà cô còn chưa rẽ ra ngoài, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, là tổng trợ lý gọi tới.   

Một tay Trình Lưu kéo vali, bước chân chậm lại: "Chuyện gì?"   

"Buổi chiều công ty có một cuộc họp tổng kết hàng quý, cô có muốn đến không?" Tổng trợ lý ở đầu dây bên kia nói, "Nhưng mà thời gian hơi dài, có thể buổi tối không kịp hẹn hò."

Hẹn hò?   

Ồ, hôm qua cô đã đặt phòng ăn trước, chuẩn bị tối nay đưa bạn trai đi ăn, hâm nóng tình cảm.   

Lúc này Trình Lưu lập tức nói: "Hoãn lại hẹn hò..."   

Cô đi đến lối ra sân bay, vừa nhấc mắt lên, đột nhiên nhìn thấy bạn trai trường thân ngọc lập trong đám người.   

Rõ ràng sân bay có nhiều người như vậy, nhưng Trình Lưu chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy được anh.   

Bờ vai đối phương thẳng tắp, màu tóc và màu da hình thành sự tương phản đen trắng cực hạn, mặt mày xa cách lãnh đạm, mũi thẳng môi đỏ, như đan thanh thủy mặc, trong thanh đạm xen lẫn trọng sắc.  

Trong dòng người mãnh liệt, quanh thân anh quanh quẩn mông lung xa cách không thấy rõ.   

Từ trước đến nay trái tim Trình Lưu luôn nhào vào công việc, đột nhiên lại lần nữa không chịu thua kém mà nhanh chóng nhảy lên, giống như kinh hồng thoáng nhìn ở yến hội nửa năm trước.   

Trình Lưu nghĩ thầm: Mấy tháng không gặp, bạn trai cô lại càng trở nên đẹp mắt hơn, quả thực đứng trong đám người cũng có thể tỏa sáng.   

Trình Lưu lập tức tự hỏi vì sao mình không liên lạc nhiều với bạn trai hơn một chút, kỳ thật ... cô vẫn có thể dành ra chút thời gian.   

Lúc này, tổng trợ lý ở đầu dây bên kia tự nhiên tiếp lời: "Nếu hẹn hò bị hoãn lại, vậy tôi sẽ thêm tên cô vào."   

Trình Lưu nhìn bạn trai xinh đẹp đối diện, gian nan phân ra một chút lực chú ý cho trợ lý trong điện thoại: "Không được."   

Tổng trợ lý kinh ngạc, vì vậy cho nên nhất thời không kịp phản ứng: "Cái gì?"   

"Không được trì hoãn chuyện hẹn hò." Trình Lưu nhanh chóng lật ngược suy nghĩ ban đầu của mình, "Mấy người mở, đến lúc đó đem tổng kết báo cáo bỏ vào phòng làm việc của tôi."

Không đợi bên kia nói chuyện, Trình Lưu liền cúp điện thoại.   

Cô không hiểu.   

Chính mình làm sao có thể chê bạn trai đẹp phiền phức đây?   

Nhất định là mấy tháng trước công việc phức tạp đã cho đầu óc cô bị loạn, nhưng mà hiện tại muốn nối lại tình xưa hẳn là vẫn còn kịp.   

Vì thế Trình Lưu kéo vali, tâm tình mang theo một phần áy náy, chín phần thèm thuồng, sải bước đi về phía bạn trai.

App TYT & Cá Voi team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp