Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Hạ Bách không ở nhà Trình Lưu quá lâu, thay cô lau thuốc xong, lại chấn động cô không để ý đến bạn trai, giễu cợt vài câu rồi mới trở về.   

Đối với bộ dáng hiện giờ không để ý của bạn trai, trong lòng Trình Lưu cũng tỏ vẻ hiểu sâu sắc.   

Cô đã sai.   

Nhưng mà vừa mới suy nghĩ lại xong, Trình Lưu xoay người đi vào phòng sách, đem báo cáo tổng kết hàng quý in ra, cứng rắn xem xong mới đi ngủ.   

Sáng sớm hôm sau, Trình Lưu đứng dậy đi công ty.   

Thần Ẩn là một công ty khoa học kỹ thuật chuyên về trí tuệ nhân tạo, do một tay Trình Lưu sáng lập ra.   

Cùng với mấy năm gần đây trí tuệ nhân tạo của khoa học kỹ thuật Thần Ẩn cùng các lĩnh vực hợp tác đạt được thành tích tốt, giá trị của Trình Lưu cũng tăng lên.   

Bắt đầu từ năm nay, khoa học kỹ thuật Thần Ẩn chuẩn bị tiến vào lĩnh vực xe tự lái, sáng hôm qua Trình Lưu đi phòng thí nghiệm của một công ty xe hơi ở thành phố G, chuyên cung cấp cho nơi nghiên cứu công nghệ lái xe tự động.   

Hiệu quả không tốt lắm.   

Hiện giờ ngành công nghiệp ô tô đang tiến hành nghiên cứu xe lái tự động, một số công ty xe hơi đang hợp tác với các công ty công nghệ trí tuệ nhân tạo như Thần Ẩn, sử dụng hệ thống do các công ty công nghệ nghiên cứu và phát triển. Một số công ty xe hơi có tài sản thô, đào người ở khắp mọi nơi, phát triển hệ thống của riêng bọn họ.   

Nhưng mà bất kể công ty xe hơi nào, cho đến nay, thậm chí vẫn chưa nghiên cứu được công nghệ lái xe tự động cấp L4.   

Vẫn còn một chặng đường dài mới có thể đạt được trình động tự động hóa hoàn toàn.   

Trình Lưu đứng trong phòng nghiên cứu và phát triển của Thần Ẩn, nhìn những cỗ máy thí nghiệm kia, công ty bọn họ đã nhanh chóng giải quyết hàng rào kỹ thuật mấu chốt.   

"Công ty xe hơi thành phố G kia gửi mail tới." Hạ Bách đứng bên cạnh Trình Lưu, đưa tới một cái máy tính bảng, "Tháng sau hợp đồng hết hạn, bọn họ không chuẩn bị tiếp tục hợp tác. ”

Trình Lưu tiếp nhận máy tính bảng, đầu ngón tay lật lên trên, nhanh chóng xem xong nội dung tin nhắn, trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc: "Bọn họ không theo nổi."   

Sau khi thử nghiệm cuối cùng thất bại vào sáng hôm qua, ngoại trừ cô, sắc mặt của những người có mặt đều cực kỳ khó coi.   

Phỏng chừng sau khi Trình Lưu rời đi, các giám đốc điều hành công ty xe hơi liền mở cuộc họp, cuối cùng quyết định tạm dừng nghiên cứu và phát triển dự án lái xe tự động.   

Hôm qua Trình Lưu nhìn thấy sắc mặt của những giám đốc điều hành kia ở hiện trường, trong lòng đã có dự cảm, cũng không tính là quá kinh ngạc.   

"Thành phố G còn có hai hãng xe khác, quy mô không khác gì công ty xe kia, trong đó một bộ phận nghiên cứu và phát triển thậm chí còn tốt hơn." Hạ Bách giơ tay đẩy kính không gọng nói:

"Có muốn tôi và bọn họ tiếp xúc không?"   

Trình Lưu trả lại máy tính bảng cho tổng trợ lý: "Không vội, trước tiên chờ hàng rào kỹ thuật của chúng ta hoàn toàn đột phá, sau đó quyết định hợp tác với công ty xe hơi nào."

Cô quay đầu nhìn về phía Hạ Bách, tầm mắt dừng lại trên kính anh thêm vài giây: "Huống hồ cũng không phải chỉ có thành phố G có doanh nghiệp xe hơi, tôi nhớ thành phố S cũng có một công ty xe hơi lớn."   

"Được, vậy trước tiên tôi cùng bọn họ đàm phán chuyện hủy hợp đồng." Sau đó Hạ Bách nhướng mày, nói một câu không liên quan: "Hôm nay sao Trình tổng lại nhìn tôi như vậy?"

"Cậu đổi kính." Trình Lưu khẳng định.   

Không chỉ hôm nay thay đổi một bộ kính, trên người còn mặc một bộ âu phục màu đen kết cấu cực tốt, cổ đeo cà vạt hoa văn màu đỏ sậm, càng tôn lên vai rộng chân dài, nhã nhặn anh tuấn.   

Ánh đèn trong phòng nghiên cứu từ trên xuống, chiếu lên người Hạ Bách, anh đứng ở đây, cực kỳ giống người mẫu nam vừa mới từ đài T đi xong, là móc treo quần áo trời sinh.   

Không chỉ hôm nay, nếu Trình Lưu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện cùng một bộ âu phục nhưng tổng trợ lý của cô chưa bao giờ mặc hai lần, càng đừng nói đến có bao nhiêu cặp kính.   

"Khó có khi Trình tổng có thể chú ý tới tôi thay kính." Hạ Bách cong môi cười nói, "Xem ra cặp kính này đeo lên càng đẹp hơn."

Trình Lưu quay đầu lại kỳ quái nhìn Hạ Bách một cái: "Là khung kính tối qua của cậu quá lóe, thoạt nhìn giống như hai bóng đèn lớn."   

Độ cong khóe môi Hạ Bách cứng đờ: "... Sao tối hôm qua không nghe cô nói như vậy?"

"Tôi thấy cậu đeo rất vui sướng nên mới không nhắc đến." Trình Lưu thả chậm bước chân, giơ tay vỗ vỗ bả vai, trấn an nói, "Đèn flash của truyền thông tôi cũng có thể chống đỡ, huống chi chỉ là một cặp kính. ”   

“......”   

Một cặp kính!  

Từng chữ tru tâm.   

Trợ lý Hạ nắm lấy lan can, dùng sức nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Cảm ơn cô."   

Lại mở mắt ra, Trình Lưu đã sớm đi xa.   

......   

Loại người cuồng công việc như Trình Lưu, mặc dù công ty không có chuyện gì, cô cũng sẽ không về sớm, một ngày hai mươi bốn giờ ở công ty cũng được.   

Hôm nay hơi khác một chút, bởi vì mười giờ Trình Lưu nhận được tin nhắn của bạn trai.

Bạn trai:【11 giờ tới đón tôi.】

Lúc nhận được wechat này, Trình Lưu đang nghe một quản lý bộ phận báo cáo tiến độ.  

Cô ngồi ở trước bàn làm việc, một tay cầm bút màu đen chuyển động, thỉnh thoảng đầu bút vẽ ở ống tay áo cũng không thèm để ý chút nào, tay kia tùy ý lật báo cáo tiến độ bộ phận đưa lên, ánh mắt tùy ý liếc về phía màn hình điện thoại di động sáng lên mặt bàn, lập tức ngồi thẳng người.   

Bạn trai chủ động tìm cô!   

Lần này tuyệt đối không thể bỏ qua, nhất định cô sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của bạn trai!

Quản lý bộ phận đang thao thao bất tuyệt, thấy động tác đột ngột của Trình Lưu, còn tưởng rằng mình nói đến ý tưởng, giọng nói lại cao hơn vài nốt.   

Trình Lưu nhìn đồng hồ, giơ tay ra hiệu cho quản lý bộ phận dừng lại: "Tôi gần như đã biết, anh về trước, lần sau lại nói chuyện."   

"A?" Quản lý bộ phận mờ mịt đẩy cửa rời đi, anh ta còn chưa nói xong đâu.   

Trình Lưu ngồi trên ghế trong văn phòng, cúi đầu nhìn wechat kia, nhớ tới bạn trai trong phòng nhỏ tối hôm qua, trái tim lại bắt đầu đập thình thịch.   

Cô ngồi thẳng, lập tức trả lời bạn trai:【Được! 】

Để thể hiện sự kiên định của mình, một icon cúi chào đã được gửi qua.   

Sau đó Trình Lưu đứng lên, chuẩn bị rời đi sớm.   

Công ty khoa học kỹ thuật Thần Ẩn cách tiểu khu Văn Hưng có chút xa, nếu Trình Lưu cô đã quyết định làm bạn gái ba tốt, vậy tuyệt đối không thể đến trễ.   

Bên ngoài phòng làm việc của Trình Lưu còn có một phòng làm việc khác, là phòng của Hạ Bách, anh ta giương mắt nhìn thấy cô đeo balo đựng máy tính đẩy cửa đi ra, theo bản năng hỏi: "Cô đi đâu?"   

Hành trình của cô đều do Hạ Bách sắp xếp, hôm nay không có việc cần phải đi ra ngoài.  

"Hôm nay không có việc gì." Trình Lưu bước nhanh ra ngoài, "Tôi đi tìm bạn trai."

Hạ Bách sửng sốt, mãi cho đến khi Trình Lưu biến mất trong phòng làm việc, anh mới chậm rãi phản ứng lại những gì cô vừa nói.   

Không phải trước đây cô vẫn không để ý đến bạn trai sao? Cuối cùng thì lần này trở lại đã có chuyện gì?   

......   

Trình Lưu cũng không biết tổng trợ lý của mình đang suy nghĩ cái gì, cô một đường hưng trí bừng bừng lái xe đến tiểu khu Văn Hưng, dừng ở dưới lầu nhắn tin cho bạn trai.   

Số 6: 【Tôi đến rồi! 】

Trên lầu.   

Thời điểm điện thoại di động rung lên, Quý Triều Chu đang rũ mắt ngồi ở trước bàn, ngón tay thon dài sạch sẽ quấn băng giấy, từng vòng từng vòng quấn quanh gốc hoa linh lan để đóng gói.   

Tối hôm qua bỏ đi ý tưởng để Quý Mộ Sơn thu hồi vệ sĩ, cuối cùng Quý Triều Chu quyết định tiếp nhận dùng vệ sĩ này, cho nên buổi sáng liền gửi tin nhắn cho cô.   

Anh muốn đến thăm Dì Vân. 

……
Trình Lưu ngồi trong xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa căn hộ, nghĩ xem đến khi nào bạn trai xuống.   

Đợi hơn mười phút, cuối cùng Trình Lưu cũng nhìn thấy bạn trai từ bên trong đi ra, nhưng mà vừa nhìn qua như vậy, liền khiến cô ngây người.   

Hôm nay bạn trai mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen, cúc áo đều được cài gọn gàng, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo lá sen dựng đứng quấn cổ thon dài của anh, dưới quần đen là một đôi giày trắng, trong tay còn có hoa linh lan trắng quen thuộc.   

Anh chậm rãi từ trong bóng tối hướng ánh mặt trời đi tới, trong nháy mắt kia phảng phất như thanh niên quý tộc từ trong tranh sơn dầu thời Trung cổ đi tới.   

Rõ ràng toàn thân gần như đều được bọc kín, chỉ có nửa đoạn cổ thon dài, cùng với một đoạn cổ tay trắng nõn lộ ra.   

Nhưng Trình Lưu ngồi trong xe lại nhìn đến đầu váng mắt hoa, bạn trai cô cũng quá ... Gợi cảm.   

Cô hoàn hồn, lập tức đi ra ngoài mở cửa xe cho bạn trai, sau đó bị mỹ nhan ở cự ly gần bạo kích, làm cho Trình Lưu cảm thấy mũi nóng lên, cô theo bản năng đưa tay lau một cái, tất cả đều là máu.   

Quý Triều Chu thấy vệ sĩ đi qua mở cửa ghế lái phụ, vừa nghiêng đầu muốn nói mình ngồi phía sau, liền phát hiện vệ sĩ này đang chảy máu cam, anh nhíu mày: "Cô ... Làm sao vậy?"

Trình Lưu bịt mũi, ồm ồm nói: "Em không sao, anh ngồi vào trước."   

Quý Triều Chu vừa đóng cửa xe lại, Trình Lưu liền từ bên kia ngồi vào, cô mở hộp tay vịn ở giữa ra, liên tiếp rút ra mấy tờ khăn giấy, lau sạch mũi.   

Cũng may không còn máu nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.   

Trình Lưu lại nghiêng người xoay người qua, lật lật tìm khăn ướt, lau sạch ngón tay mình.   

Thấy bạn trai bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm mình, Trình Lưu theo bản năng biện giải cho mình: "Lúc trước thức khuya hơi nhiều." Tuyệt đối không phải nhìn nhìn thấy bạn trai nên mới chảy máu cam.   

Chỉ là do cô phải làm việc cả đêm, đúng, chính là như vậy.   

Quý Triều Chu chậm rãi thu hồi ánh mắt, vệ sĩ này thoạt nhìn rất trẻ, đại khái đứa nhỏ còn quá nhỏ cho nên cần thường xuyên thức đêm chăm sóc nó.  

"Không rảnh thì có thể không đến." Quý Triều Chu nhìn ra ngoài cửa sổ thản nhiên nói, gọi đối phương tới một chuyến, nhưng mà muốn cho cô ở chỗ Quý Mộ Sơn bên kia có công bố mà thôi.   

Vừa nghe lời này, Trình Lưu lập tức nghiêm túc nói: "Em tùy thời luôn rảnh rỗi, anh có chuyện gì cũng có thể tìm em."   

Quý Triều Chu không trả lời cô, báo địa chỉ, sau đó ôm hoa linh lan, nhắm mắt dựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi.   

Trình Lưu nhanh chóng nhìn thoáng qua bạn trai, không dám nhìn nhiều, cô sợ tâm tình mình kích động, lại chảy máu cam.   

Thật đáng xấu hổ!

……
Chỗ bọn họ đi có chút xa, nhưng hoàn cảnh cực tốt, cuối cùng Trình Lưu dừng xe trước một biệt thự.   

Không đợi cô mở cửa xe cho bạn trai, anh đã đi ra ngoài trước.   

Trình Lưu đành phải vội vàng đuổi theo.   

Dường như bạn trai vô cùng quen thuộc với nơi này, anh đi thẳng qua biệt thự, đi về phía khu vườn.   

Trình Lưu đi theo phía sau anh, nhìn thấy bước chân bạn trai dần dần chậm lại, cô ngước mắt nhìn về phía trước.   

Một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh nhạt ngồi trên xe lăn đang cúi người tưới nước cho hoa, tóc của bà ấy búi sau lưng, một cây trâm ngọc cắm ở giữa tóc, vành tai đeo bông tai trân châu, sườn mặt tuy gầy yếu nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp ban đầu.   

Bên cạnh còn có một hộ lý.   

"Dì Vân."   

Nghe thấy âm thanh, người phụ nữ trên xe lăn quay đầu lại, mặc dù gương mặt kia bị bệnh đau nhưng vẫn còn phong hoa như trước, bà ấy nhìn thấy Quý Triều Chu thì lộ ra nụ cười hòa ái: "Sao hôm nay lại tới đây?"   

"Không phải dì nói muốn hoa linh lan mà con trồng sao?" Quý Triều Chu tiến lên, đưa một bó hoa lan trong tay cho người phụ nữ.   

Người phụ nữ trên xe lăn cười tiếp nhận hoa linh lan, cúi đầu ngửi ngửi: "Ta chỉ nói một câu, Vân Phỉ lại đi quấy rầy con?"   

Khuôn mặt từ trước đến nay luôn thanh quý lãnh đạm của Quý Triều Chu hơi nhu hòa: "Chuyện của ngài không tính là quấy rầy."   

Trình Lưu đứng phía sau nhìn khuôn mặt hai người có vài phần giống nhau, lâm vào trầm tư: Hình như bạn trai mang mình đến gặp cha mẹ, vậy mà cô lại không mang theo lễ vật.  

Lúc này người phụ nữ trên xe lăn cũng phát hiện Trình Lưu, nghiêng đầu hỏi Quý Triều Chu: "Vị này là?"   

"Vệ sĩ." Quý Triều Chu đi tới phía sau dì Vân, thay bà đẩy xe lăn.   

Vân Sắt hơi sửng sốt, nhưng hứng thú với vệ sĩ không lớn, bà muốn nói chuyện riêng với Triêu Chu nên nói với hộ lý: "Cô dẫn cô ấy vào phòng khách ngồi một chút."

Đương nhiên Trình Lưu nghe rõ bạn trai nói mình là vệ sĩ, nhưng cô không có phản ứng gì, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.   

Trước đây có một số đối tác nói, khi vợ bọn họ tức giận, thỉnh thoảng sẽ cố ý đặt tên riêng cho bọn họ, giả vờ là người lạ.   

Đây gọi là tình thú!   

Hơn nữa lần này cô đến nhà nhưng lại không mang theo quà.   

'Vệ sĩ' nghe cũng có vẻ tốt.

App TYT & Cá Voi team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp