Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Bóng đêm dày đặc, mưa rơi bên ngoài cửa sổ.   

Trong phòng, trên khuôn mặt gần như tái nhợt của Quý Triều Chu không có một tia cảm xúc, rũ mắt dựa vào ghế sô pha, môi hơi mím thành một đường, chân dài đặt trên bàn trà, gần như hòa làm một thể với bóng tối.  

Hơi thở lạnh băng mất tính thần từ trên người anh lan tràn ra, giống như là một pho tượng mỹ nhân không có sinh mệnh.   

Bó hoa linh lan lúc chiều được cắm vào bình thủy tinh, lẻ loi đặt ở trên bàn ăn trống rỗng bên cạnh, những bông hoa trắng đầy đặn rũ xuống, tản ra ánh sáng yếu ớt oánh nhuận trong một căn phòng mờ ảo.   

Lúc này, đột nhiên màn hình điện thoại di động trên bàn trà rung lên rồi lại sáng lên, trong bóng đêm vô cùng chói mắt.   

Quý Triều Chu không nhúc nhích, một lát sau, màn hình tối tăm lại lóe lên một lần nữa.  

Qua hồi lâu, anh mới đưa tay cầm lấy điện thoại di động, trượt màn hình mở khóa, WeChat có hai người trước sau gửi tin nhắn tới.   

Số 6:【Em đang đứng ở dưới lầu chờ anh.】

Quý Mộ Sơn:【Ăn cơm đúng giờ, đừng lúc nào cũng không quan tâm đến thân thể mình. 】

Ánh mắt của Quý Triều Chu lẳng lặng dừng lại trên tin nhắn WeChat do số 6 gửi tới.   

Không biết mấy ngày trước Quý Mộ Sơn lấy được báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh ở đâu, tìm tới, lời trong lời ngoài muốn Quý Triều Chu ăn cơm đúng giờ.   

Cho nên hiện tại thuê số 6 đến để giám sát anh?   

Mặc dù Quý Triều Chu đã đáp ứng với dì Vân, sẽ hòa giải với Quý Mộ Sơn, nhưng từ trước đến nay anh không có hứng thú đối với ăn uống, mặc dù dạ dày đang chống cự.   

Cái loại cảm giác đau đớn từ trong thân thể truyền đến này, dường như có thể làm cho anh càng thêm tỉnh táo.

......   

Trình Lưu trở về gội đầu tắm rửa, từ trong tủ quần áo của mình, tiện tay lấy một bộ quần áo sạch sẽ, nhìn thời gian hẹn hò vẫn còn sớm, lại ngồi trước mặt máy tính xem tài liệu do tổng trợ lý gửi trước đó.   

Nhưng lần này, cô cố tình đặt đồng hồ báo thức để ngăn chặn mình quá đắm chìm vào công việc đến nỗi cô quên hẹn hò.   

Thuận tiện còn thêm địa chỉ của bạn trai vào app đặt đồ ăn trên điện thoại di động.   

Lúc ấy Trình Lưu liền cảm thấy mình có tiềm năng làm bạn gái ba tốt.

Bảy giờ bốn mươi, Trình Lưu đến trước tòa nhà số năm ở tiểu khu Văn Hưng, gửi tin nhắn cho bạn trai, gọi anh xuống.   

Kết quả nửa ngày cũng không thấy đối phương trả lời, mãi cho đến tám giờ, đối phương mới gửi một câu:【Tôi không ăn, cô về trước. 】

Trình Lưu ngồi trong xe, nhìn chằm chằm tin tức kia, có chút khó hiểu.   

Mấy ngày trước oán giận mình không liên lạc với anh, hiện tại cô trở về, còn đặc biệt dành thời gian hẹn hò, sao một chút cũng không nguôi giận?   

Trình Lưu như có điều suy nghĩ.   

Có lẽ là bạn trai đang chơi thủ đoạn nhỏ, muốn lạt mềm buộc chặt đối với cô.   

Trước kia cô thường nghe nhóm đối tác trung niên phàn nàn rằng vợ con trong nhà thường dùng thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của bọn họ.   

Khi đó Trình Lưu một chút hứng thú cũng không có đối với loại chuyện này, hiện tại chính mình được gặp ... Rõ ràng là mấy đối tác kia là đang khoe khoang được vợ con quan tâm đi?

Nghĩ đến đây, thắt lưng Trình Lưu thẳng tắp vài phần, hiện giờ cô cũng là người có bạn trai, bộ dạng còn đẹp như vậy.   

Tùy hứng một chút cũng không có quan hệ gì.   

Vì thế Trình Lưu vừa dỗ dành bạn trai, vừa cầm ô từ trong xe đi ra.   

Số 6:【Gần đây nhà hàng Cốc Vũ đưa ra món ăn mới, thanh đạm dưỡng dạ dày, thích hợp với anh, ít nhất cũng nên ăn một chút. 】

Số 6:【Đây là món ăn của họ, hình ảnh .jpg]

Số 6:【Hình ảnh .jpg 】x12

Người mẫu cần phải giữ dáng, không nên ăn những thứ dầu mỡ có hương vị quá nặng.  

Trình Lưu tự nhận chính mình suy nghĩ vô cùng chu đáo.   

Mặt khác lại học thêm chiêu thức đối ứng bách thí bách linh của các đối tác trung niên—— kể khổ.   

Số 6:【Cuộc sống của mọi người không dễ dàng, hy vọng anh có thể hiểu cho em một chút. 】

Công ty của cô có nhiều người đang chờ trả lương, Trình Lưu cảm thấy bạn trai nên hiểu được sự bận rộn của mình trong khoảng thời gian này.   

Nhưng cô chắc chắn sau này thay đổi! Dành nhiều thời gian hơn với bạn trai.   

Trên lầu.   

Quý Triều Chu nhắn tin cho vệ sĩ xong, còn chưa buông điện thoại xuống, điện thoại di động đã liên tục rung lên.   

Anh thu tay lại, mở wechat số 6, nhìn những bức ảnh đồ ăn mà cô không ngừng gửi tới.  

Cuối cùng đối phương lại gửi một tin nhắn.   

Quý Triều Chu khẽ nhíu mày, không thích câu nói gần như bắt cóc đạo đức của đối phương.

Anh đứng dậy bật đèn, click mở trò chuyện bằng giọng nói, muốn trả lời lại số sáu, cuộc sống của cô không dễ dàng thì thế nào.   

Lúc này, Quý Triều Chu đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.   

Mưa vẫn còn, không có xu hướng giảm bớt.   

Đèn đường dưới lầu còn sáng, chung quanh lại không có người đi đường gì, cũng bởi vậy nên người cầm ô đen, thỉnh thoảng lại từ dưới mặt ô ngửa đầu nhìn xung quanh đặc biệt nổi bật.   

Cách một tầng cao, Quý Triều Chu cũng có thể nhìn thấy áo khoác kẻ sọc màu đỏ trên người người nọ cũ kỹ, quần thể thao màu xám giặt đến có chút trắng bệch, hai ống quần đã sớm bị mưa bắn ướt.

Mu bàn tay phải đang cầm ô có một vết trầy xước thật dài, buổi chiều bị che lại nên không nhìn thấy, buổi tối không dán băng cá nhân vào, dưới ánh đèn đường trong mưa có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí còn chưa kết vảy.   

Chật vật lại khốn đốn.   

Quý Triều Chu nhớ tới hôm nay đối phương còn mang theo vali ở sân bay, vừa mới hoàn thành đơn hàng trước đã vội tiếp nhận nhiệm vụ của Quý Mộ Sơn sao.   

Vài phần không thích cũng giảm bớt một chút.   

Trình Lưu đứng dưới lầu cúi đầu nhìn di động, phát hiện là bạn trai gọi tới, lập tức mở ra, vừa lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Quý Triều Chu trên lầu hai, cô cười cười với anh: "Nhà hàng Cốc Vũ cách nơi này không xa, ăn xong em sẽ đưa anh trở về."   

Trình Lưu muốn nhiệt tình chân thành đối với người khác, rất khó để cho ai sinh ra ác cảm, đây vừa là nhờ diện mạo được ông trời ưu ái, lại là bản lĩnh tất tu của cô với tư cách là thương nhân.   

Quý Triều Chu rũ mắt nhìn chằm chằm người dưới lầu hồi lâu, cuối cùng không lên tiếng, chỉ cúp máy.   

Vài phút sau.   

Quý Triều Chu đứng dưới tòa nhà số năm của tiếu khu, Trình Lưu lập tức sải bước đi tới, nâng cao cánh tay đang cầm ô, che mưa che gió cho bạn trai, phấn đấu trở thành một bạn gái tốt.   

Không đợi anh duỗi tay, Trình Lưu đã mở cửa xe trước một bước, cầm ô che cho bạn trai đi vào, đồng thời còn dùng tay chắn mái che, phòng ngừa anh đụng đầu.   

Có lẽ là đã thấy nhiều hành động như vậy của người gác cửa khách sạn, cho nên Trình Lưu làm đến nước chảy mây trôi, khoảng cách đối với người gác cửa chỉ kém một bộ âu phục.

Sau khi đóng cửa xe lại, cô vội vàng vòng sang trái, mở cửa xe, thu ô đen, đặt nó ở bên trong sườn xe, sau đó khởi động quay đầu, lái về phía nhà hàng Cốc Vũ.   

Quý Triều Chu im lặng nhìn cảnh mưa mơ hồ ngoài cửa sổ, đèn xe ven đường giao nhau mà đi qua, xẹt qua cửa kính.   

Thật lâu sau, anh xoay mặt nhìn về phía vệ sĩ số 6 bên cạnh.   

Trình Lưu phát hiện bạn trai đang nhìn mình, theo bản năng ngồi thẳng, hai tay cầm vô lăng đều dịch đi mấy lần.   

Cô có chút khẩn trương.   

Sau khi bạn trai ăn mặc, đôi mắt đeo lens màu hổ phách vừa nhìn qua, không hiểu sao trái tim Trình Lưu lại bị rò rỉ vài nhịp.   

Khó trách mấy đối tác kia luôn thích mua đồ trang điểm cho lão bà nhà mình.   

Cho dù là nam nữ, quả nhiên trang điểm lên sẽ đẹp hơn rất nhiều.   

Quý Triều Chu dễ dàng nhìn ra vệ sĩ này đang khẩn trương, tầm mắt hơi dời đi.   

Hiện tại khoảng cách giữa hai người gần hơn so với vừa rồi ở trên lầu, Quý Triều Chu càng có thể thấy rõ cách ăn mặc của đối phương, áo khoác đi đường thô ráp, thậm chí còn có đầu dây, tay áo bị vẽ lung tung mấy chữ viết tay màu đen dài ngắn khác nhau.   

Người đã trưởng thành sẽ không dùng bút để vẽ lung tung lên quần áo của mình 

Quý Triều Chu trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên mở miệng hỏi cô: "Nhà cô có trẻ em?"   

Đúng lúc này xe bên cạnh bấm mấy tiếng còi liên tục với xe phía trước, Trình Lưu không nghe rõ lời bạn trai nói, chỉ loáng thoáng nghe thấy có con gì đó.   

Đầu óc cô tự động bổ sung những gì bạn trai vừa nói.   

Hai tháng trước, có một phương tiện truyền thông tin tức khoa học kỹ thuật đã đăng một bài viết về bối cảnh gia đình của Trình Lưu, đại ý cũng là phân tích lý do vì sao Trình Lưu có thể từ một gia đình bình thường đi đến địa vị hiện tại.   

Trong đó còn nói một câu, theo người trong cuộc tiết lộ, gia đình Trình Lưu gia có ba đứa con, cô là con đầu.

Có lẽ bạn trai đã đọc bài báo kia, cho nên mới hỏi xem có phải nhà cô có ba đứa nhỏ không.

Đổi lại mấy ngày trước, tuyệt đối Trình Lưu sẽ không thích bạn trai nói mấy lời giống như theo dõi gia đình cô, nhưng hiện tại...   

Về sau bạn trai chính là người nhà, hỏi một chút thì có làm sao?   

Vì thế Trình Lưu trịnh trọng gật đầu: "Ừm."   

Là mẹ đã có con.   

Quý Triều Chu thu hồi ánh mắt, cảm giác khó chịu vì lúc trước đối phương mang theo đạo đức bắt cóc tiêu tán hơn phân nửa.   

Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tạm thời bỏ đi ý niệm để Quý Mộ Sơn thu hồi vệ sĩ trong đầu.   

Không phải đối phương để sẽ canh giữ cả ngày, chỉ xuất hiện đúng giờ, đối với Quý Triều Chu mà nói, cũng không quá phiền toái.   

......   

Hai người đi đến nhà hàng Cốc Vũ, nơi này không có bãi đậu xe ngầm, nhưng ngoài cửa có chỗ đậu xe.   

Trình Lưu dừng xe lại, nhanh chóng cởi dây an toàn, cầm chiếc ô đen dưới cửa xe, bước nhanh đến trước cửa ghế lái phụ, tích cực che mưa che nắng cho bạn trai.   

Ánh mắt Quý Triều Chu xẹt qua nữ vệ sĩ có chút ân cần bên cạnh, không lên tiếng ngăn cản, tùy ý để cô che ô.   

Phòng đã đặt xong, Trình Lưu đi vào báo tên, nhân viên phục vụ liền xách theo một ngọn đèn lồng dẫn bọn họ đi qua.   

Đây là một nhà hàng kiểu Trung Hoa, mặt tiền nhìn không lớn, nhưng đi vào có động thiên khác, thậm chí còn có hoa viên núi giá.   

Trước khi đến phòng riêng, bọn họ phải đi vòng qua một hành lang dài.  

Toàn bộ căn phòng này đều là gỗ, cửa sổ gỗ đàn hương thoáng được đẩy ra, gió mang đến mùi tanh của bùn đất cỏ xanh bên ngoài, không tính là khó ngửi.   

Trong phòng thắp nến, dùng lồng đèn che lại, đèn mờ nhạt đung đưa, có vài phần ý vị cổ kính.   

Trình Lưu giành việc với nhân viên phục vụ, chủ động kéo ghế cho bạn trai ra, bảo anh ngồi xuống, lúc này đột nhiên bụng kêu một tiếng.   

Cô đói rồi.   

Quý Triều Chu xoay qua gương mặt tái nhợt nhưng khó nén thanh quý, nhìn lướt qua nữ vệ sĩ một cái, thản nhiên nói: "Cô cũng ngồi xuống."   

Trình Lưu sửng sốt, vốn dĩ cô định ngồi xuống, tay cũng sắp duỗi về phía một cái ghế khác.

Nhưng mà, bạn trai xinh đẹp nói, cô vẫn là không nên phản bác thì hơn.   

Từng có một đối tác đã nói qua, thời điểm lão bà đang tức giận, nói cái gì cũng đúng, cho dù lời nói không có bất kỳ logic nào thì cũng ngàn vạn lần không thể trở miệng phản bác.  

Vạn vật tương thông, ấn ở trên người bạn trai, nghĩ đến cũng là cùng một đạo lý.   

Quý Triều Chu thấy cô bất động, cho rằng cô không hiểu hoặc nhận được mệnh lệnh gì đó của Quý Mộ Sơn, liền chỉ về phía cái ghế cách anh xa nhất, mang theo vài phần ý tứ mệnh lệnh, lãnh đạm nói: "Ngồi xuống cùng ăn."   

Trình Lưu nghe vậy chợt kinh hãi: Chẳng lẽ vừa rồi bạn trai muốn đuổi cô ra ngoài, một mình ở trong phòng riêng?   

Cái này có khác với chuyện đối tác bị vợ đuổi ra khỏi phòng sao?   

Trình Lưu chậm rãi kéo một cái ghế khác ngồi xuống, tuy rằng cách bạn trai rất xa, nhưng trong lòng cô vẫn còn chút đắc ý.   

Mình so với đối tác bị lão bà đuổi ra khỏi phòng còn mạnh hơn nhiều!   

Nhất định là do trên đường đi cô vô cùng chu đáo ân cần, cho nên bạn trai mới thay đổi ý định.

Vì thế trong lòng Trình Lưu lập tức càng thêm kiên định với quyết tâm làm bạn gái ba tốt.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh bắt đầu chủ động giới thiệu món ăn mới của Cốc Vũ.  

Quý Triều Chu hứng thú không cao đối với những thứ này, vốn dĩ cũng chỉ là tùy ý ứng phó Quý Mộ Sơn, anh gọi mấy món ăn, sau đó nói với Trình Lưu: "Cô gọi đi."   

Trình Lưu biết nghe lời mà nhận lấy thực đơn, trong lòng có chút cảm động: Bạn trai tức giận cũng không quên để cô gọi món.   

Loại địa phương như nhà hàng Cốc Vũ này, bình thường Trình Lưu đều không thích đến, đồ ăn đẹp nhưng ít.   

Chỉ là mỗi lần cô nhờ trợ lý sắp xếp đặt nơi dùng bữa, anh ta đều rất thích đặt ở nơi này.  

Nhưng bây giờ nhìn lại, hoàn cảnh nơi này còn rất xứng với bạn trai.   

Trình Lưu nương theo ánh nến, rất nhanh nhìn thoáng qua bạn trai bên cạnh, không biết mấy tháng nay bạn trai làm sao, khí chất của cả người phát sinh biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.   

Nửa năm trước, thời điểm bọn họ vừa mới kết giao, Trình Lưu Mơ mơ hồ nhớ rõ bạn trai hoàn toàn là một người yêu thích thời trang, toàn thân đều là các loại thương hiệu lớn, cũng không làm thất vọng với cái nghề người mẫu của anh.   

Nhưng bây giờ ... Giờ này khắc này, ánh nến rơi trên gương mặt tinh tế của bạn trai, mi dài rũ xuống che dấu đôi mắt hổ phách, trên sống mũi cao thẳng tắp in một bóng râm nông cạn, trên người là sơ mi trắng quần tây đen đơn giản, giống như một bức mỹ nhân tĩnh đang ngồi.   

Không biết vì sao, đột nhiên Trình Lưu cảm thấy có chút cổ quái, nhưng lại nói không rõ là cổ quái ở đâu.   

Rất nhanh cảm giác này đã bị cô bỏ lại phía sau.   

Ba tháng không gặp, có thay đổi cũng là bình thường.   

Huống chi ... Kỳ thật đối với chuyện bọn họ yêu đương, Trình Lưu ấn tượng không sâu, lúc ấy khi hẹn hò chỉ đơn giản là ăn cơm, cô thì vội vàng nhắn tin với tổng trợ lý để xử lý công việc, bạn trai thì cúi đầu chơi điện thoại di động.   

Một lát sau, tất cả đồ ăn đều được bưng lên.   

Hai người cách nhau quá xa, Trình Lưu đành phải vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bạn trai, vừa say sưa ăn món ăn thanh đạm quả vị.   

Hôm nay rốt cuộc cô cũng hiểu được ý tứ của từ "*tú sắc khả xan.”

*Tú sắc khả xan: Chỉ cô gai có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần · Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn  

Quý Triều Chu ngồi trên một cái ghế khác, chỉ cho rằng đối phương đang phụ trách nhìn chằm chằm mình dùng cơm, vì vậy cũng không để ý nhiều.

"Điện thoại di động của anh đang rung." Trình Lưu đột nhiên nhắc nhở.  

Quý Triều Chu dừng đũa lại, cúi đầu nhìn về điện thoại di động, trên đó hiện ra hai chữ - Vân Phỉ.

App TYT & Cá Voi team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp