Edit: Hiền

Một luồng khí ấm áp từ sống lưng chạy thẳng lên đỉnh đầu, Nguyễn Nhiễm chỉ nghe thấy một tiếng "ong" trong tai, sau đó cảm thấy toàn thân mình nóng bừng lên. 

Chắc hẳn mặt cô lúc này đã đỏ bừng như một quả cà chua chín. 

Người nhân viên lỡ đứng hóng chuyện giả vờ bình tĩnh đưa quần áo đã mua cho Ôn Mặc, lịch sự hỏi anh có cần giúp đỡ gì không.

Ôn Mặc thu hồi ánh mắt đầy thú vị đang dừng trên người Nguyễn Nhiễm, nói với nhân viên: "Không cần, cảm ơn." 

Ôn Huệ vẫn đang đợi ở cửa, rướn cổ tò mò nhìn ngó tình hình bên trong. 

Ôn Mặc xách đồ liếc nhìn Nguyễn Nhiễm đang đỏ bừng mặt lần nữa, anh khẽ cười, cũng lười nói thêm gì, trực tiếp nhấc chân bước ra ngoài. 

"Thầy Ôn..." Nguyễn Nhiễm ngượng ngùng cất tiếng, nhưng đến khi Ôn Mặc nhìn lướt qua cô thì im bặt. 

Mặc dù Nguyễn Nhiễm không thích Ôn Mặc, nhưng cô biết hôm nay mình đã sai, mắng người không phân biệt trắng đen, ai cũng sẽ không dễ chịu.

Vì vậy Nguyễn Nhiễm đã đi theo.

Ôn Huệ nhìn Ôn Mặc xách đồ ra ngoài, trên mặt anh không có biểu cảm gì, cũng không thể hiện cảm xúc rõ rệt, phía sau anh là cô gái nhỏ vừa nãy còn giận dữ, nhưng lúc này vẻ mặt cô gái đã chuyển từ kiêu ngạo sang chột dạ, xấu hổ. 

Đi đến cửa, Ôn Mặc đưa đồ cho Ôn Huệ: “Tự xách đi." 

Ôn Huệ "chậc" một tiếng: “Anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc."

Ôn Mặc không hề dịu dàng đáp lại: "Vậy thì tiền chuyển trả anh." 

Ôn Huệ lập tức nhận lấy: “Để em xách!" 

Ôn Mặc khẽ nhếch khóe môi, quả nhiên khi cạn lời là người ta sẽ cười.

Nguyễn Nhiễm đã đi đến cửa, đôi mắt tròn xoe nhìn Ôn Mặc rồi lại nhìn Ôn Huệ, nhìn kỹ thì thấy hai người đúng là có nét giống nhau, sao vừa rồi cô không nhận ra chứ, nếu không cũng sẽ không gây ra trò cười lớn như vậy. 

"Chào em gái." Ôn Huệ vẫy tay với Nguyễn Nhiễm, cô ấy cười tươi roi rói. 

Ôn Mặc quay người nhìn, lúc này mới phát hiện Nguyễn Nhiễm đã đi theo. 

Anh cụp mắt, hờ hững hỏi: "Vẫn chưa mắng xong à?" 

Mặt Nguyễn Nhiễm càng đỏ hơn, lập tức giải thích: "Xin lỗi thầy Ôn, vừa rồi là em hiểu lầm hai người, thực sự xin lỗi, xin lỗi..." 

Ôn Huệ mờ mịt nhìn cô gái này chuyển từ thái độ kiêu căng hống hách sang rụt rè, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ôn Huệ mở miệng hỏi Ôn Mặc: "Anh bắt nạt cô ấy à?"

Ôn Mặc hừ một tiếng, cười đáp: “Em nghĩ có thể không?" 

Ôn Huệ lẩm bẩm trong lòng, sao lại không thể chứ. 

Ôn Huệ quay sang hỏi Nguyễn Nhiễm: "Sao vậy em gái, em có quen anh chị à? Anh ấy có bắt nạt em không?" 

Nguyễn Nhiễm lập tức lắc đầu: “Không không, là em tự hiểu lầm." 

"Hiểu lầm cái gì?" 

"Hiểu lầm..." Nguyễn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Ôn Mặc, không biết chuyện này phải nói từ đâu, không thể nói là cô hiểu lầm hai anh em họ là một cặp đôi chứ, điều này quá vô lý. 

Ôn Mặc rủ mắt xuống, tiếp xúc với ánh mắt bối rối của Nguyễn Nhiễm, Nguyễn Nhiễm lập tức thu hồi tầm nhìn, môi mấp máy như đang suy nghĩ lời giải thích. 

Anh định giải thích giúp Nguyễn Nhiễm, nhưng vừa nghĩ đến những lời Nguyễn Nhiễm mắng anh vừa rồi, anh không muốn giúp nữa. 

Dù sao cô cũng nói muốn anh không có kết cục tốt đẹp.

Thấy cả hai im lặng, đột nhiên Ôn Huệ lóe lên một tia linh cảm, cô ấy không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin đồn nào về Ôn Mặc, vì vậy cô ấy đã tự mình suy đoán. 

"Em gái, không lẽ em là..." 

Nguyễn Nhiễm ngẩng đầu, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, ngay sau đó cô nghe thấy Ôn Huệ nói: "Bạn gái của anh chị à?" 

"?” 

"Vừa nãy có phải em nghĩ chị là người thứ ba không? Ai da, đây đúng là một sự hiểu lầm, chị không phải người thứ ba, chị là em gái anh ấy, em gái ruột." Ôn Huệ đưa tay về phía Nguyễn Nhiễm: “Chị là Ôn Huệ." 

Nguyễn Nhiễm ngơ ngác, nhưng vẫn vô thức đưa tay ra, Ôn Huệ nắm chặt tay cô, thân thiết gọi một tiếng: "Chào chị dâu." 

"!" Nguyễn Nhiễm đột ngột rụt tay lại, mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp nói: “Em em em không phải!"

Nguyễn Nhiễm đang là trung tâm sự việc, cô sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn, còn người kia thì ung dung tự tại đứng một bên xem kịch, thích thú ngắm nhìn vẻ mặt tức tối của Nguyễn Nhiễm.

Nguyễn Nhiễm nhìn Ôn Mặc, nhưng cô phát hiện người này vô cùng thờ ơ, cô bắt đầu thấy sốt ruột. 

"Thầy Ôn, thầy nói gì đi chứ!" 

"Nói gì?" Ôn Mặc khẽ nhướng mày, trong mắt ẩn chứa nụ cười tinh quái: “Nói em muốn tôi không có kết cục tốt đẹp như thế nào à?" 

Nguyễn Nhiễm: "..." 

Người này sao mà thù dai thế!!! 

Vừa nói ra lời này, gần như Ôn Huệ đã chắc chắn suy đoán của mình ban nãy, cô ấy lập tức khoác tay Nguyễn Nhiễm dỗ dành thay Ôn Mặc, mặc dù Nguyễn Nhiễm giải thích đủ kiểu, Ôn Huệ vẫn cho rằng cô đang giận dỗi. 

Nguyễn Nhiễm giống như một con mèo nhỏ cao quý, bình thường trông vô hại, nhưng trong lòng có biết bao nhiêu mưu mẹo, hơn nữa khi bị chọc tức sẽ lập tức xù lông, cào xước người bên cạnh. 

Ôn Mặc biết nếu tiếp tục trêu chọc thì Nguyễn Nhiễm sẽ nổi điên, vì vậy anh mới chậm rãi đứng ra dẹp yên tình hình. 

Ôn Mặc nhéo gáy Ôn Huệ kéo cô ấy ra khỏi người Nguyễn Nhiễm, giải thích đơn giản về mối quan hệ thực sự giữa anh và Nguyễn Nhiễm. 

Ôn Huệ nghe xong chợt hiểu ra nhưng vẫn thấy tiếc nuối, cô ấy còn tưởng rằng cuối cùng ông chú độc thân Ôn Mặc cũng thoát kiếp độc thân chứ. 

Thấy cuối cùng cũng không sao rồi, Nguyễn Nhiễm muốn rời đi nhưng đã bị Ôn Huệ kéo lại. 

"Em gái, đã quen biết rồi, hay là cùng đi dạo đi, chị mời em uống trà sữa nhé?" 

Hôm nay Ôn Huệ cũng bất đắc dĩ mới dẫn Ôn Mặc đi mua sắm, Ôn Mặc là một người đàn ông thẳng, không có gu thẩm mỹ, đi mua sắm với anh rất vô vị, khó khăn lắm mới gặp được một cô em gái xinh xắn, Ôn Huệ phải giữ lại người ta mới được. 

Nguyễn Nhiễm vô thức liếc nhìn Ôn Mặc, nói thật là cô không muốn đi mua sắm cùng Ôn Mặc, ở cùng một ngày với tảng băng lớn hung dữ này, về nhà cô bị đông cứng mất. 

Ôn Huệ thấy Nguyễn Nhiễm nhìn Ôn Mặc, nghĩ rằng Nguyễn Nhiễm sợ Ôn Mặc, dù sao học sinh nào mà chẳng sợ giáo viên, hơn nữa cô ấy quá hiểu Ôn Mặc khi làm giáo viên sẽ như thế nào. 

"Ôi dào, không sao đâu, không cần để ý đến anh ấy, cứ coi anh ấy là người xách đồ đi." Ôn Huệ vỗ vỗ ngực: “Có chị đây, em sợ gì chứ." 

Ôn Huệ là người dễ gần, xinh đẹp phóng khoáng, là kiểu chị gái xinh đẹp mà từ nhỏ Nguyễn Nhiễm đã thích, mặc dù cô không thích Ôn Mặc, nhưng đối với người cùng một mẹ sinh ra là Ôn Huệ, cô có một cảm giác thân thiết tự nhiên. 

Nghĩ đến việc đi mua sắm một mình thật nhàm chán, Nguyễn Nhiễm liền đồng ý. 

Ôn Mặc được giao nhiệm vụ xách đồ nên không có quyền bày tỏ ý kiến, giống như một vệ sĩ đi theo sau hai người. 

--- 

Trong quán trà sữa, Ôn Huệ và Nguyễn Nhiễm mỗi người một ly trà sữa, bên cạnh Ôn Mặc là một ly Americano đá. 

"Vậy ra anh chị dạy khóa học sinh đầu tiên là em sao?" 

Ôn Huệ và Nguyễn Nhiễm ngồi cạnh nhau, vừa rồi cô ấy đã đại khái hiểu được Nguyễn Nhiễm và Ôn Mặc quen nhau từ khi nào. 

Nguyễn Nhiễm cắn ống hút, gật đầu rồi lại lắc đầu, cô nói: "Em không biết có phải là khóa đầu tiên thầy ấy dạy không, nhưng chắc là khá sớm."

Ôn Mặc vừa trả lời tin nhắn của trường, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì ngẩng đầu lên.

"Cũng coi là vậy." Ôn Mặc trả lời: “Nếu tính theo việc giảng dạy chính thức, có lẽ các em là khóa học sinh đầu tiên tôi dạy."

Ôn Huệ cảm thấy rất thú vị, tò mò hỏi Nguyễn Nhiễm: "Hồi đó anh ấy dạy các em có phải là rất non nớt không? Chắc là không quản được các em nhỉ?" 

Nguyễn Nhiễm ngẩng đầu, đột nhiên chạm mắt với Ôn Mặc, cô lập tức tránh đi. 

Non nớt? 

Hoàn toàn không, khi đó cả lớp đều bị anh huấn luyện ngoan ngoãn, không giống một giáo viên thực tập chút nào. 

Hơn nữa bất kể những thứ khác, chỉ riêng cái mặt của anh thôi cũng không ai dám chọc tức anh. 

Và trong số đó, người bị hại nặng nhất chính là Nguyễn Nhiễm. 

Nhiều năm trôi qua, Nguyễn Nhiễm vẫn sợ Ôn Mặc, không phải vì anh đối xử với cô hung dữ như thế nào, mà là thái độ nghiêm khắc và áp lực học tập căng thẳng mà anh mang lại cho cô, khiến cô nhìn thấy Ôn Mặc là muốn chạy trốn. 

Nếu lúc này Ôn Mặc không ở đây, có lẽ Nguyễn Nhiễm sẽ trút hết nỗi lòng với Ôn Huệ, nhưng dưới khí thế mạnh mẽ của Ôn Mặc, Nguyễn Nhiễm chỉ có thể thốt ra ba chữ. 

"Cũng được ạ."

Nguyễn Nhiễm không muốn nói về khoảng thời gian đó, cô viện cớ đi vệ sinh rồi ra ngoài. 

Thấy bóng lưng Nguyễn Nhiễm giống như vội vàng bỏ chạy, Ôn Huệ chống cằm, ánh mắt dò xét nhìn Ôn Mặc.

Ôn Mặc không nhanh không chậm nói: “Làm gì?" 

"Anh xem anh kìa, làm cô bé sợ đến mức nào rồi, tốt nghiệp bao nhiêu năm mà vẫn sợ anh như vậy." Ôn Huệ lắc đầu, uống một ngụm trà sữa: “Dạy con gái và dạy con trai khác nhau, mặc dù nói dạy con gái có một số rủi ro, nhưng anh cũng không cần làm cho mọi người đều sợ anh thế chứ." 

Ánh mắt Ôn Mặc chùng xuống, cảm xúc u ám chợt lóe lên trong mắt, anh nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. 

"Hồi đó cô ấy..." Ôn Mặc suy nghĩ một hai giây: “Và bây giờ không phải cùng một tình huống, chỉ có thể nói là vấn đề của anh, có lẽ... anh đã quá khắt khe với cô ấy." 

Trước đây Ôn Mặc chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hơn nữa anh chỉ dạy Nguyễn Nhiễm hai tháng, thậm chí còn chưa dạy hết một học kỳ, nên anh không quá chú trọng đến việc mình dùng phương pháp giảng dạy nào, cũng không quá để tâm đến việc mình sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho cô. 

Nhiều năm trôi qua, Ôn Mặc cũng đã quên học sinh mà anh từng dẫn dắt trong thời gian ngắn là Nguyễn Nhiễm, cho đến lần gặp mặt bất ngờ tại lễ kỷ niệm trường, rồi đến những chuyện xảy ra hôm nay, anh mới dần nhận ra một điều gì đó không ổn. 

Ôn Huệ khẽ thở dài, cô ấy biết chủ đề này không thích hợp để tiếp tục nữa đành nói sang chuyện khác. 

--- 

Nguyễn Nhiễm đi vệ sinh xong trở về, chậm rãi đi về chỗ ngồi, cách một bức tường trang trí, cô nghe thấy cuộc đối thoại của Ôn Huệ và Ôn Mặc. 

"Vậy ra bây giờ anh đang đi xem mắt với chị họ của Nguyễn Nhiễm à?"

"Cũng không hẳn, chỉ là quen biết thôi."

"Không phải anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn sao, còn xem mắt làm gì." 

"Đối phó với người lớn tuổi, dì đã nói với anh nhiều lần rồi, anh cũng không tiện từ chối mãi, nhưng mà cũng mới chỉ gặp mặt, sau này nói rõ ràng là được rồi." 

Nguyễn Nhiễm nghe xong cau mày, Ôn Mặc là người theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy thì không phải chị họ là đã đặt nhầm tình cảm sao. 

Trong suốt khoảng thời gian còn lại, Nguyễn Nhiễm thấy nặng lòng vô cùng, cô cũng tỏ ra khá rụt rè trước mặt Ôn Mặc. Ôn Huệ không muốn làm khó Nguyễn Nhiễm, sau khi ăn tối xong thì đề nghị về nhà. 

Ôn Mặc lái xe đưa hai người về, nhà Ôn Huệ gần nên cô ấy xuống xe trước, vì vậy trên xe chỉ còn lại Ôn Mặc và Nguyễn Nhiễm. 

Nguyễn Nhiễm ngồi hàng ghế sau, đối diện chéo với Ôn Mặc. 

Không có Ôn Huệ, không gian trong xe nhất thời chìm vào im lặng, Nguyễn Nhiễm nhìn ra cảnh đường phố sáng đèn bên ngoài qua cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. 

"Nguyễn Nhiễm." 

Giọng Ôn Mặc vang lên trong sự tĩnh lặng, Nguyễn Nhiễm lập tức ngẩng đầu, trả lời rất nhanh. 

"À, sao vậy ạ?" 

Ôn Mặc nhìn vẻ mặt Nguyễn Nhiễm qua gương chiếu hậu, trông cô có vẻ không vui thật. 

"Tâm trạng không tốt à?" Ôn Mặc hỏi thẳng cô. 

Nguyễn Nhiễm mím môi hơi do dự, nhưng vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng mình. 

"Có thể hơi mạo phạm, nhưng em nghe thầy nói với chị Ôn Huệ là thầy theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy thầy với chị họ em thì sao?" 

Ôn Mặc không ngờ Nguyễn Nhiễm vì chuyện này mà buồn bã. 

Ôn Mặc không cảm thấy bị mạo phạm, chuyện anh không kết hôn anh cũng không định giấu diếm, bèn nói thật: "Không có chuyện gì cả, tôi sẽ không ở bên cô ấy." 

Nguyễn Nhiễm nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của Lâm Gia An mấy ngày nay, trong lòng có chút tức giận: “Nhưng chị ấy rất thích thầy." 

"Thế à?" Ôn Mặc khẽ cười nhưng không mang theo chút tình cảm nào, anh hỏi ngược lại Nguyễn Nhiễm: “Em đã từng thích ai chưa?"  ( truyện trên app t.y.t )

Nguyễn Nhiễm hơi sững sờ: “Hả?" 

Quai hàm anh hơi siết lại, cảm xúc trong mắt cũng trở nên lạnh nhạt, chỉ là Nguyễn Nhiễm không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy giọng nói quá đỗi bình tĩnh và lạnh lùng của Ôn Mặc truyền đến từ phía trước. 

"Nếu em đã từng thích một người, em sẽ biết thích một người thực sự là như thế nào. Tôi sẽ không kết hôn với chị em, cô ấy cũng sẽ không, sự hứng thú nhất thời không đại diện cho sự lâu dài vĩnh cửu, nên em yên tâm, tôi sẽ không trở thành anh rể của em." 

Nguyễn Nhiễm có chút chột dạ, sao Ôn Mặc biết cả chuyện cô sợ anh trở thành anh rể của cô chứ. 

Nghe những lời này của Ôn Mặc, mặc dù Nguyễn Nhiễm vẫn chưa hiểu lắm, nhưng cô có thể nghe ra Ôn Mặc không thích Lâm Gia An, có lẽ "trò chuyện khá tốt" mà Lâm Gia An nói chỉ là một biểu hiện lịch sự của Ôn Mặc. 

Mặc dù vậy, Nguyễn Nhiễm vẫn nhấn mạnh: "Nếu thầy không định kết hôn với chị em thì thầy nên nói rõ với chị ấy sớm." 

Ôn Mặc nói: "Tôi biết rồi." 

Dừng lại một chút, anh hỏi tiếp: "Còn chỉ thị nào khác không?" 

Một câu nói đùa nhẹ nhàng của Ôn Mặc khiến Nguyễn Nhiễm giật mình, cô cảnh giác liếc nhìn bóng lưng Ôn Mặc, khẽ nói: "Không... không còn nữa." 

Ánh mắt anh rơi vào gương chiếu hậu, vừa rồi cô nhóc còn khá dũng cảm vì chị gái lúc này lại rụt về vỏ ốc của mình, bật chế độ không muốn nói chuyện với anh một lời. 

Ôn Mặc không phải là người thích quá phức tạp, trong việc xử lý các mối quan hệ anh cũng không thích tốn quá nhiều tâm tư, nên thường xuyên có người dùng từ lạnh lùng để miêu tả anh. 

Nhưng thái độ của Nguyễn Nhiễm khiến anh có chút không thoải mái, sự không thoải mái đó không phải là sự chán ghét Nguyễn Nhiễm, mà là thái độ của Nguyễn Nhiễm đối xử với anh đã vô hình trung nhấn mạnh lỗi lầm trong quá khứ của anh, mang lại cho anh cảm giác tội lỗi. 

Ôn Mặc là một người theo đuổi sự hoàn hảo, bao gồm cả bản thân anh. 

"Nguyễn Nhiễm, em rất sợ tôi sao?" 

Nguyễn Nhiễm sững sờ, cô nhìn Ôn Mặc, không hiểu tại sao đột nhiên Ôn Mặc hỏi câu này. 

Nguyễn Nhiễm không biết phải trả lời thế nào. 

Có sợ không?

Có, nhưng cũng không phải, thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, Ôn Mặc cũng không còn là giáo viên của cô nữa, cô thực sự không nên sợ anh, nhưng chỉ cần có Ôn Mặc ở đó, cô sẽ lo lắng vô cớ, đó cũng là sự thật.

Nguyễn Nhiễm chìm vào im lặng, sự nặng nề trong lòng Ôn Mặc tăng thêm vài phần. 

Đèn đỏ bật sáng, xe dừng lại một cách êm ái, ngoài cửa sổ là chợ đêm ồn ào náo nhiệt, những âm thanh tạp nham theo gió lọt vào trong xe khiến bầu không khí không còn im lặng đến kỳ lạ nữa. 

"Khi đó tôi vừa tốt nghiệp thạc sĩ, mới bước chân vào xã hội." 

Nguyễn Nhiễm nhìn Ôn Mặc, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của Ôn Mặc, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe. 

Một tay Ôn Mặc đặt trên vô lăng, ánh mắt lạc vào ánh đèn neon ngoài cửa sổ không có tiêu điểm, dường như đang chìm vào một ký ức nào đó.

"Những gì tôi tiếp nhận là tư tưởng thầy cô phải dạy học và giáo dục con người, vừa trở thành giáo viên tôi có một hoài bão lớn, luôn cảm thấy mình có thể thay đổi điều gì đó, giống như những siêu anh hùng trong phim, cố gắng dựa vào khả năng của mình để giải cứu thế giới, bây giờ nghĩ lại thực sự quá ngây thơ." 

"Mỗi người đều có con đường riêng để đi, tôi không thể quyết định cuộc đời của bất kỳ ai ngoài tôi, đây là điều tôi phải mất nhiều năm mới hiểu ra, vì vậy khi tôi gặp em, một cô gái suốt ngày vô công rồi nghề không giống một học sinh cấp ba bình thường, tôi đã nảy sinh chủ nghĩa anh hùng đó, tôi nghĩ rằng mình có thể thay đổi em, tôi muốn truyền đạt kiến thức cho em, và cũng muốn chỉ dẫn cuộc đời em." 

Nói đến đây, Ôn Mặc đột nhiên bật cười vô cùng tự giễu. 

"Cứ như là đang cứu vớt một thiếu nữ thất vọng vậy, nói gì cũng phải kéo em về con đường chính đạo." 

Nghe vậy, Nguyễn Nhiễm cũng không kìm được bật cười theo. 

Ôn Mặc nhìn Nguyễn Nhiễm trong gương chiếu hậu, thấy cô cười, anh không còn nghiêm túc nữa mà thay bằng giọng điệu thoải mái. 

"Cứ như vậy trôi qua nhiều năm dạy rất nhiều người, tôi mới biết mình không thể thay đổi tất cả mọi người, những điều tôi cho là tốt chưa chắc đã là điều các em cần, vậy nên Nguyễn Nhiễm..." 

Ôn Mặc nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Nhiễm ngồi phía sau, nghiêm túc nói với cô: "Khi đó tôi quá khắt khe với em, đó là lỗi của tôi, vì vậy tôi xin lỗi em, xin lỗi."

Nguyễn Nhiễm sững sờ, nửa ngày không nói nên lời. 

Cô không nghĩ Ôn Mặc sẽ xin lỗi mình, nhưng thực ra những chuyện trong quá khứ cũng không ảnh hưởng quá lớn đến tính cách của cô, cái sự xin lỗi này của Ôn Mặc, dường như cô có chút không chịu nổi. 

"Cũng không đến mức đó đâu ạ." Nguyễn Nhiễm nói năng lộn xộn, cô gãi đầu: “Đều... đều qua rồi, không sao đâu thầy Ôn."

Ôn Mặc không tin lời Nguyễn Nhiễm lắm: “Em chắc chắn đã cho qua rồi sao?"

Nguyễn Nhiễm có chút ngại ngùng, những chuyện này thực sự đã qua rồi, nói là tức giận đến mức nào thì nghĩ kỹ lại cũng không nghiêm trọng đến thế, thái độ hiện tại khi gặp Ôn Mặc dường như đều là phản ứng căng thẳng ban đầu. 

Ôn Mặc đã xin lỗi, vậy thì cô không cần phải giữ mãi chuyện đó nữa.

Nguyễn Nhiễm ngẩng đầu lên đối mặt với Ôn Mặc, cô cười khiến hai mắt cong cong, cũng nghiêm túc nói với Ôn Mặc: "Qua rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của thầy Ôn." 

Ôn Mặc gật đầu, khóe mắt lộ ra nụ cười dịu dàng và thanh thản: “Vậy sau này gặp tôi có thể tự nhiên hơn một chút không?" 

Nguyễn Nhiễm chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: “Bây giờ em không tự nhiên sao?" 

Im lặng một giây, hai người cùng bật cười.

Bầu không khí trong xe trở nên tươi sáng hơn nhờ sự hòa giải, những ký ức không mấy tốt đẹp ngăn cách giữa họ cũng nhanh chóng được lật sang trang, mở ra một chương mới. 

Tại thời điểm này, họ mới thực sự giải tỏa mối quan hệ cũ. 

Xe tiếp tục lăn bánh, tâm trạng Nguyễn Nhiễm bỗng nhiên tốt hơn hẳn, thực ra cô là một người rất dễ dỗ. 

"Còn nữa." Ôn Mặc nói tiếp. 

Nguyễn Nhiễm: "Dạ?" 

Ôn Mặc nhìn con đường phía trước, tùy tiện nói: "Bây giờ cũng không còn là quan hệ thầy trò, sau này đừng gọi là thầy Ôn nữa." 

Nguyễn Nhiễm suy nghĩ một chút, hỏi lại: "Vậy gọi thầy là gì?" 

Ôn Mặc bật đèn xi nhan trái, một tay xoay vô lăng quay đầu xe, ánh sáng đèn đường nhanh chóng và đều đặn lướt qua khuôn mặt góc cạnh tinh xảo của anh. 

Nụ cười trêu chọc đó ẩn trong bóng tối. 

"Vậy thì gọi là... Lão già?"

Nguyễn Nhiễm: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play