Edit: Hiền
Trước quầy bắn bóng bay, một cậu bé mặc đồng phục trường trung học số 8 Cẩm An đang cầm khẩu súng trường mô phỏng, cậu chăm chú nhắm vào một quả bóng bay màu hồng phía trước.
Cậu bé nhếch mép cất giọng điệu kiêu ngạo: "Nhìn cho rõ đây, hôm nay để mấy cậu thấy ai mới là Thần! Xạ! Thủ!"
Vừa dứt lời, cò súng kêu "đùng" một tiếng.
Viên đạn rời nòng bay vút về phía trước, mọi người có mặt đồng loạt quay đầu lại, háo hức nhìn chằm chằm vào quả bóng bay màu hồng.
"..."
Tiếng bóng bay nổ tung như dự kiến không hề vang lên.
Hiện trường im lặng như tờ, không một tiếng động.
Trong vài giây im lặng đó, thậm chí Nguyễn Kỳ còn nghĩ xong cả việc sẽ chuyển đến trường nào rồi.
"Chỉ vậy thôi sao?" Một chàng trai cao lớn trong đám đông chế giễu cười nghiêng ngả, còn cố tình bắt chước giọng điệu hùng hồn của Nguyễn Kỳ lúc nãy.
"Hôm nay để mấy cậu thấy ai mới là thần xạ thủ~"
Cả đám cười ồ lên, mặt Nguyễn Kỳ đỏ bừng, tức giận đuổi theo người đó chạy khắp sân.
Giữa lúc hỗn loạn, dưới bóng cây không xa có một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh nhạt vang lên: "Chậc, mất mặt quá."
Trịnh Úy vừa mua nước xong, chưa kịp đến gần đã nghe thấy tiếng ồn ào trên sân, nhìn kỹ thì thấy Nguyễn Kỳ đang đuổi đánh một cậu bạn cao lớn.
"Này, em trai cậu sao thế, sao lại đánh nhau với người ta vậy?" Trịnh Úy hỏi.
Một cô gái đang ngồi xổm dưới bóng cây, những vệt nắng lốm đốm đổ lên người cô càng làm làn da trắng sáng hơn.
Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ được tết thành một bím tóc lệch vắt qua vai phải. Cô mặc một chiếc áo hai dây màu hồng xinh xắn để lộ đường vai và cổ đẹp mắt cùng xương quai xanh quyến rũ. Một màu sắc mà người thường khó lòng mặc đẹp, nhưng cô mặc lên vô cùng nổi bật.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn với những đường nét tinh xảo nhăn nhúm lại, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, đôi mắt nai nheo lại dưới ánh nắng chói chang. Nghe thấy lời Trịnh Úy, cô bực bội đảo mắt một cái.
Cô khịt mũi nhẹ tiếng: "Bị thất bại rồi chứ sao, muốn thể hiện trước mặt mấy bạn nữ, ai dè chẳng bắn trúng cái gì cả."
Trịnh Úy cười đưa chai nước đặt vào tay Nguyễn Nhiễm, Nguyễn Nhiễm đứng dậy phủi những nếp nhăn trên chiếc quần jean dài, cô vươn vai, để lộ phần eo thon gọn săn chắc dưới chiếc áo hai dây.
Trịnh Úy nhận xét: "Đúng là chuyện thằng nhóc đó có thể làm."
"Cậu không đi chơi thử à? Tớ nhớ cậu bắn cái này cũng khá tốt mà."
Nguyễn Nhiễm ngửa cổ uống một ngụm nước, vết nước đọng trên đôi môi đỏ nhạt. Cô đưa tay lau đi, vì trời nóng mà có chút bực bội, sự khó chịu hiện rõ trên mặt, lông mày nhíu lại.
"Không đi. Tớ không muốn người khác biết tớ là chị của thằng nhóc đó."
"..."
Trịnh Úy nhún vai, thầm thương cảm cho Nguyễn Kỳ một giây.
Nguyễn Nhiễm và Trịnh Úy đi thẳng về tòa nhà dạy học. Trong tòa nhà đã bật điều hòa, ngăn cách cái nóng oi ả của tháng sáu bên ngoài. Vừa bước vào, cả hai thở dài một hơi, thoải mái đến mức tinh thần sảng khoái hẳn lên.
Hành lang đâu đâu cũng treo ruy băng và lụa, dùng từ "giăng đèn kết hoa" để miêu tả cũng không hề quá lời.
Hôm nay là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường trung học số 8 Cẩm An. Để kỷ niệm ngày này, nhà trường đã bắt đầu chuẩn bị từ một năm trước. Không chỉ mời rất nhiều học sinh và giáo viên đã tốt nghiệp hoặc rời trường về, mà còn đặc biệt cho học sinh nghỉ học cả ngày, ngay cả học sinh khối 12 chỉ còn vài ngày nữa là thi đại học cũng không ngoại lệ.
Trên sân vận động có tổ chức các hoạt động hội chợ, trò bắn súng mà Nguyễn Kỳ chơi là một trong số đó. Ngoài ra, lần này nhà trường còn chi mạnh tay mời không ít ca sĩ đến tham gia đêm gala kỷ niệm, nên nhiều cựu học sinh dù đang trong ngày làm việc cũng vì thế mà quay về trường.
Nguyễn Nhiễm không hứng thú với các ngôi sao mấy, nếu không phải đi cùng Trịnh Úy, cô cũng chẳng muốn quay lại Cẩm An.
Trịnh Úy khoác tay Nguyễn Nhiễm đi về phía lớp học cũ của họ.
Lâu rồi không về thăm trường cũ, cả hai cảm thấy rất bồi hồi. Mỗi đoạn đường đi qua đều gợi lại những ký ức xưa, nhưng những ký ức đó thường xuyên bị gián đoạn bởi những người đàn ông đến xin WeChat của Nguyễn Nhiễm.
Cho đến khi từ chối người thứ tư xin WeChat, họ mới đến được lớp học cũ.
Lớp học nằm ở gian trong cùng tầng ba, khi Nguyễn Nhiễm và Trịnh Úy đến thì đã có khá nhiều người, ngoài những học sinh đang học lớp đó ra còn có cả các bạn học cũ của Nguyễn Nhiễm và Trịnh Úy.
Người ồn ào nhất trong số đó phải kể đến Tạ Khải An. Lúc này anh ấy đã kết bạn được với một cậu bé trong lớp, cả hai đang cùng nhau than phiền về một thầy giáo vật lý. Khi nói đến đoạn cao trào, đột nhiên gáy Tạ Khải An bị một bàn tay vỗ mạnh, anh ấy giật mình run rẩy, vội vàng quay đầu lại.
Trịnh Úy cười không ngừng, châm chọc: "Cậu có mỗi cái gan đó mà dám nói xấu thầy giáo à?"
Tạ Khải An giả vờ giơ tay định đánh Trịnh Úy, Trịnh Úy nhanh mắt lẩn ra sau lưng Nguyễn Nhiễm, tay Tạ Khải An lập tức vòng ra sau gáy giả bộ gãi đầu.
Nguyễn Nhiễm liếc nhìn anh ấy, không cần nói lời nào, Tạ Khải An đã nhụt chí.
Tạ Khải An biện minh: "Cậu ra tay mạnh quá, nếu không phải vì cậu là con gái thì tôi đã cho cậu một combo đấm rồi."
Nhưng lời bào chữa đó nghe thật vô dụng.
Nguyễn Nhiễm lùi nửa bước, chống tay ngồi lên một bàn học trống. Đôi chân dài lướt trên sàn đung đưa, cô khoanh tay trước ngực, nụ cười ranh mãnh như một con cáo: "Chúng tôi đều biết cậu sợ thầy giáo, không cần giải thích."
Cậu bé vừa mới kết bạn với Tạ Khải An cũng cười không ngớt. Thấy mình mất mặt như vậy, Tạ Khải An đành buông xuôi: "Sợ thầy thì sao chứ, các cậu không sợ thầy à?"
Mi mắt Nguyễn Nhiễm khẽ chớp nhẹ, mỉm cười duyên dáng: "Sợ thầy là sao? Không biết."
"Xì, trước đây cậu gặp thầy Ôn như chuột gặp mèo, chúng tôi đều biết cả." Tạ Khải An không suy nghĩ mà buột miệng nói ra.
Trịnh Úy ở bên cạnh còn chưa kịp bịt miệng Tạ Khải An, cô chỉ đành lùi vài bước, rời xa chiến trường tự bảo toàn thân mình.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Nguyễn Nhiễm đông cứng lại khi bị động chạm vào từ cấm kỵ. Ánh mắt cô cuộn trào cảm xúc, như một con báo nhỏ đang chuẩn bị vồ mồi.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh ấy, không nói một lời nhưng lại có sức sát thương hơn bất kỳ hành động nào.
Tạ Khải An nuốt nước bọt một cách bất an.
"Lại đây." Nguyễn Nhiễm vẫy tay về phía Tạ Khải An.
Tạ Khải An cười đáp: "Hì hì hì, em sai rồi chị, em thật sự sai rồi!"
Nguyễn Nhiễm khẽ cong môi cười, vẻ ngọt ngào dịu dàng, người ngoài nhìn vào không hề nhận ra cô đang tức giận. Nhưng Tạ Khải An biết, đây là điềm báo của một cơn bão sắp đến.
Chứng kiến toàn bộ sự việc, Trịnh Úy chọn cách lờ đi, cô ấy lắc đầu: "Chậc chậc chậc, tự dưng đi chọc giận cậu ấy làm gì không biết."
Nguyễn Nhiễm là một cô công chúa nhỏ, hồi cấp ba đã được mọi người cưng chiều bảo vệ. Dù là nam hay nữ, ai cũng thích chơi với cô, vì vậy cuộc sống cấp ba của cô luôn suôn sẻ cho đến hết học kỳ một năm lớp 11.
Mãi đến học kỳ hai năm lớp 11, trường trung học số 8 Cẩm An đón một thầy giáo thực tập môn toán, và những ngày tháng tươi đẹp của Nguyễn Nhiễm chấm dứt từ đó.
Thầy giáo đó họ Ôn, khoảng thời gian đó, thậm chí Nguyễn Nhiễm không muốn nghe bất kỳ từ nào có chữ "Ôn", nếu không cô sẽ nổi điên.
Tưởng chừng nhiều năm trôi qua, Nguyễn Nhiễm đã hết dị ứng với từ đó rồi, không ngờ cái bóng tâm lý mà thầy Ôn mang lại cho cô vẫn còn lớn đến vậy.
Nguyễn Nhiễm cũng không làm gì Tạ Khải An, dù sao cô cũng đã lớn rồi, không còn nóng nảy như hồi mười mấy tuổi, hơn nữa còn có nhiều người ở đây, cô mà động tay động chân thật thì quá mất nết.
Cô cố kìm nén cảm xúc, nhấc bổng chuyện này lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Thấy bản thân xin lỗi xong đã được Nguyễn Nhiễm bỏ qua, Tạ Khải An vẫn còn hơi khó tin: "Sao giờ cậu hiền lành hẳn ra thế, mặt trời mọc đằng tây à?"
Nguyễn Nhiễm liếc nhìn anh ấy, cười lạnh một tiếng: "Tôi thấy cậu đúng là thiếu đòn mà."
Trong lúc trò chuyện, các bạn học cũ lần lượt đến đông hơn. So với trước đây, có rất nhiều người đã thay đổi, thoạt nhìn còn không nhận ra.
Ngày xưa tính cách của Nguyễn Nhiễm cởi mở và hướng ngoại, có thể nhanh chóng kết bạn với bất kỳ ai. Dù đã nhiều năm trôi qua, khi gặp lại vẫn có thể trò chuyện vài câu.
Buổi giao lưu dài dòng với bạn bè cũ cuối cùng cũng kết thúc, những người vây quanh Nguyễn Nhiễm dần thưa thớt, Trịnh Úy mới tìm được một chỗ ngồi cạnh Nguyễn Nhiễm.
Là bạn thân, cô ấy nhạy bén nhận ra tâm trạng hôm nay của Nguyễn Nhiễm không tốt lắm, nhưng lúc trước cô không thể hiện rõ nên cô ấy cũng không hỏi.
"Cậu sao thế, có chuyện gì à?" Trịnh Úy hỏi.
Nguyễn Nhiễm ngả người ra sau ghế, giơ chân gác lên thanh ngang phía trước bàn rồi đẩy nhẹ ra sau, nhấc bổng hai chân ghế lên đung đưa nhẹ nhàng.
"Không có gì, không phải chuyện lớn." Đột nhiên Nguyễn Nhiễm nói một câu: "Chỉ là không ngờ họ cũng là loại người như vậy."
Trịnh Úy và Tạ Khải An nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu gì.
"Ai vậy?"
Ánh mắt Nguyễn Nhiễm dán chặt vào bảng đen phía trước lớp học, trên đó vẽ một bức tranh bảng báo tường về lễ kỷ niệm trường rất nhiều màu sắc, nhưng trong mắt một người từng học vẽ như Nguyễn Nhiễm thì không đẹp lắm.
Nguyễn Nhiễm thở dài, nét ưu sầu hiện rõ trên khuôn mặt. Cô cắn môi dưới, nói với âm lượng chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy: "Bố mẹ tớ chắc bị bệnh rồi, tự nhiên bắt tớ đi xem mắt."
"Không phải chứ?" Trịnh Úy kinh ngạc, cùng là con gái, cô ấy rất hiểu sự khó chịu của Nguyễn Nhiễm: "Cậu mới bao nhiêu tuổi, hai mươi tư chứ có phải ba mươi tư đâu mà phải vội thế?"
"Đúng vậy đó, vì chuyện này mà họ còn cãi nhau với tớ nữa chứ. Từ nhỏ đến lớn bố mẹ chưa bao giờ nặng lời với tớ một câu nào, vậy mà vì chuyện này đã mắng tớ. Tớ thật sự không hiểu, chẳng lẽ trông tớ khó lấy chồng đến vậy sao mà phải vội vàng bắt tớ đi xem mắt thế?"
Tạ Khải An đột nhiên vỗ bàn, bức xúc tức giận nói: "Đúng vậy, quá đáng quá! Nhất định không được làm theo sự sắp đặt của họ! Người gì đâu!"
Im lặng một giây, Nguyễn Nhiễm và Trịnh Úy đồng loạt nhìn về phía Tạ Khải An.
Tạ Khải An cảm nhận được hai ánh mắt từ phía trước, anh ấy sững người: "Nhìn tôi làm gì?"
Nguyễn Nhiễm cười nhẹ: "Không có gì, chỉ là không ngờ cậu cũng phẫn nộ như vậy."
Trịnh Úy cũng nói: "Cậu tức giận như thể bố mẹ đang ép cậu lấy chồng vậy."
Tạ Khải An: "..."
Về chuyện này, Nguyễn Nhiễm không muốn nói nhiều, nói rồi cũng chỉ thêm tức. Cô đổi chủ đề, nhưng khi các bạn học khác tham gia, cuộc trò chuyện đi vào một chủ đề khác mà cô không thích.
"Này, các cậu biết lần trước tôi nhìn thấy ai ở đại học Đô Thành không?" Người nói là một bạn học nam, lúc đó cũng chơi khá thân với Nguyễn Nhiễm và những người khác.
Những người còn lại lắc đầu, cậu bạn chạm vào vai Nguyễn Nhiễm, ám chỉ chủ đề này có liên quan đến Nguyễn Nhiễm.
Nguyễn Nhiễm không muốn đoán anh ta đã gặp ai, nhưng vẫn phối hợp hỏi một câu: "Ai vậy?"
Dường như người đó đang chờ Nguyễn Nhiễm hỏi câu này, phấn khích nói: "Chính là ông thần chết của cậu đó, thầy Ôn, Ôn Mặc. Ôi trời ơi, mấy năm không gặp thầy Ôn đã là giáo sư đại học rồi, mà hình như còn đẹp trai hơn trước nữa. Quan trọng là thầy ấy còn nhớ tôi! Thầy còn mời tôi đi ăn ở căn tin nữa..."
Nguyễn Nhiễm: "..."
Tạ Khải An đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Trịnh Úy vội vàng nháy mắt với người đó, đối phương nhận được tín hiệu, giọng nói dần nhỏ lại. Anh ta quan sát biểu cảm của Nguyễn Nhiễm, không tin nổi nói: "Không phải chứ, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn giận à?"
Hiện trường im lặng như tờ.
Nguyễn Nhiễm vui vẻ nhếch môi, cười hiền lành thân thiện nói: "Không giận, cậu cứ nói tiếp đi."
Người đó không hề có mắt nhìn, tiếp tục nói, lời lẽ toàn là khen ngợi Ôn Mặc. Áp suất không khí ngày càng thấp, Nguyễn Nhiễm đột nhiên đứng dậy.
"A…"
Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết xuyên qua mái nhà, vang vọng khắp trời.
Không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa, đối với Nguyễn Nhiễm mà nói việc kiểm soát cảm xúc thực sự quá khó khăn.
Trong nhà vệ sinh tầng ba của tòa nhà dạy học.
"Cái tên Phó Minh này đúng là không có mắt nhìn gì cả. Nhưng chắc cậu ấy cũng nghĩ trải qua nhiều năm rồi cậu không còn để bụng nữa, không ngờ cậu vẫn còn nhớ đến tận hôm nay."
Trịnh Úy đứng ngoài chờ Nguyễn Nhiễm, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi lại cười không ngớt.
Nguyễn Nhiễm ném một cuốn sách vào người Phó Minh, vừa quay người cầm cây chổi ở phía sau lớp, Phó Minh đã chạy ra khỏi lớp như một con thỏ, gọi thế nào cũng không quay lại. ( truyện trên app T•Y•T )
Sau một buổi chiều ồn ào, bây giờ trong tòa nhà dạy học đã vắng người hơn nhiều, đa số mọi người đều đã đi tham gia các hoạt động hội chợ ở sân vận động.
Hành lang hơi tĩnh lặng vang lên một chuỗi tiếng bước chân trầm và đều đặn nhưng không quá rõ ràng. Tiếng bước chân đó đi từ văn phòng ra, rẽ, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Khu vực rửa tay của nhà vệ sinh là chung cho cả nam và nữ, nằm ở bên ngoài. Hai năm trước Cẩm An đã được cải tạo, cộng thêm dịp kỷ niệm trường, giờ đây khu vực rửa tay sáng bóng như mới, thậm chí còn có vòi nước cảm ứng.
Dưới ánh đèn sáng chói, một đôi bàn tay thon dài, ngón tay cân đối, khớp xương rõ ràng duỗi ra dưới vòi nước, nước phun ra theo cảm ứng bao trọn đôi bàn tay đẹp như tác phẩm nghệ thuật đó.
Trong nhà vệ sinh nữ.
Nguyễn Nhiễm xả nước đẩy cửa bước ra, Trịnh Úy vẫn đang cười, thấy cô ra, cô ấy không kìm được tò mò hỏi: "Nhưng mà tớ thật sự rất tò mò, nhiều năm như vậy rồi, sao nhắc đến thầy Ôn cậu vẫn giận thế? Cậu với thầy ấy có thù lớn đến vậy sao?"
Nguyễn Nhiễm hừ lạnh một tiếng, ngũ quan xinh đẹp vì tức giận mà trở nên vô cùng linh động: "Thật ra thì không có thù lớn gì cả, nhưng tớ cứ nghe đến tên anh ta là tớ bực. Nguyễn Nhiễm này bao nhiêu năm nay thuận buồm xuôi gió, mọi khổ sở tớ chịu đều dồn hết vào Ôn Mặc! Thật đấy, hai tháng anh ta đến thực tập là khoảng thời gian tăm tối nhất trong đời tớ, không có cái nào khác sánh bằng!"
Đôi tay đang rửa dưới vòi nước bỗng khựng lại giữa dòng.
"Xem ra cậu thật sự không thích toán học."
"Tớ vốn dĩ đã không thích! Tớ là một học sinh mỹ thuật, tớ học giỏi toán để làm gì chứ, cái lão Ôn Mặc đó cứ như bị bệnh vậy!"
Trịnh Úy khoác tay Nguyễn Nhiễm đi ra ngoài, Nguyễn Nhiễm vẫn không nguôi giận, vừa đi vừa nói: "Tốt nhất là Ôn Mặc cứ ở yên trong cái đại học Đô Thành của anh ta đừng có ra ngoài. Nếu để tớ gặp được, tớ nhất định sẽ đánh cho anh ta quỳ xuống gọi tớ bằng bố để báo thù mối thù học toán năm xưa!"
Lời nói hùng hồn vang vọng khắp nhà vệ sinh yên tĩnh, nếu lúc này không có người thứ ba ở đó, có lẽ Trịnh Úy đã phá lên cười, nhưng bây giờ cô ấy không thể cười nổi.
Nguyễn Nhiễm càng không thể cười nổi.
Người đàn ông mặc áo trắng quần đen, dáng người cao gầy thanh thoát đứng trước bồn rửa tay, anh rút một tờ giấy lau tay rồi quay người lại.
Trông anh vẫn thanh cao như vài năm trước, khuôn mặt tuấn tú đeo một cặp kính không gọng, đôi mắt lạnh lùng quen thuộc sau tròng kính nhìn thẳng về phía cô.
Anh như cười như không.
Người đàn ông trong ký ức của Nguyễn Nhiễm bây giờ đang đứng ngay trước mặt. Ôn Mặc khẽ nhướng mày, thong thả lau khô nước trên tay, anh nhìn cô gái đang há hốc mồm kinh ngạc trước mắt, như thể hồi tưởng lại một hai giây rồi gọi tên cô.
"Bạn học Nguyễn Nhiễm."
Còn chưa dứt lời, Nguyễn Nhiễm đã chui tọt vào nhà vệ sinh nữ như thấy ma, cô đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại.
Khóa chốt.
Đúng là chẳng khác nào như chuột gặp mèo.