Edit: Hiền

Cánh cửa phòng trà bị đẩy mạnh ra, mặt Nguyễn Nhiễm đỏ bừng kéo Diệp Thanh vội vã bước vào. 

"Ai da, con làm gì vậy?" Diệp Thanh ngơ ngác, có chút không vui nói: "Khách vẫn còn ở ngoài mà con kéo mẹ đi thế này thì ra thể thống gì?" 

Nguyễn Nhiễm đóng cửa lại, quay người tức giận hỏi: "Ôn Mặc chính là đối tượng xem mắt mà bố mẹ tìm cho con á?" 

"Khổ quá, mẹ đã nói không phải xem mắt, chỉ là... Hả? Sao con biết tên Ôn Mặc?" 

Nguyễn Nhiễm nhắm chặt mắt, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy, đâu phải đang quay phim truyền hình, đúng là quái lạ mà. 

Thầy trò cũ biến thành đối tượng xem mắt hiện tại, chuyện không có đạo đức luân thường này thật sự Nguyễn Nhiễm không làm được. Cô dứt khoát kể rõ mười mươi mối quan hệ giữa mình và Ôn Mặc cho Diệp Thanh nghe. 

"Trùng hợp vậy sao? Cậu ấy từng dạy toán cho con à? Khi nào thế? Học ở đại học Đô Thành à?" Diệp Thanh cũng có chút không tin nổi, bà hồi tưởng lại, nhớ ra điều gì đó: "Vậy Ôn Mặc chính là thầy giáo biến thái mà ngày nào con cũng về nhà mắng khi học lớp 11 hả?"

Nguyễn Nhiễm mạnh mẽ gật đầu: "Đúng, chính là anh ta! Mẹ ơi mẹ không biết anh ta đáng ghét đến mức nào đâu! Hơn nữa chúng con là quan hệ thầy trò, xem mắt gì chứ, đây chẳng phải biến thái sao?" 

Khi đó, đúng là ngày nào Nguyễn Nhiễm về nhà cũng mắng thầy giáo toán dạy thay của lớp mình. Nhưng Diệp Thanh không hiểu rõ về thầy giáo này, sau khi biết lý do thầy giáo nghiêm khắc với Nguyễn Nhiễm như vậy, bà cũng thấy không có gì là không thể chấp nhận được. Thậm chí còn cảm thấy an ủi vì cuối cùng cũng có người trị được con bé Nguyễn Nhiễm này, dù sao nếu Nguyễn Nhiễm thực sự có thể cải thiện một chút điểm toán thì cũng tốt cho kỳ thi đại học sau này của cô. 

Bây giờ biết Ôn Mặc chính là thầy giáo toán ngày xưa, Diệp Thanh càng thấy Ôn Mặc là một người không tồi. Hôm nay tiếp xúc một lúc, Diệp Thanh có thể cảm nhận được từ cử chỉ, điệu bộ của Ôn Mặc rằng anh là một người lịch sự, ga lăng, ôn hòa và tốt bụng, mỗi cử chỉ đều toát lên sự điềm tĩnh vừa phải. Diệp Thanh có ấn tượng ban đầu không tệ về Ôn Mặc, vì chuyện cũ của Nguyễn Nhiễm mà cảm thấy Ôn Mặc là một người rất có trách nhiệm.

Nhưng rõ ràng Nguyễn Nhiễm không nghĩ vậy. Muốn hóa giải thù cũ không phải là chuyện một sớm một chiều. 

Diệp Thanh thăm dò nói: "Nhưng quan hệ thầy trò của các con đã không còn từ mấy năm trước rồi, bây giờ cậu ấy cũng không phải thầy giáo của con, chắc cũng không sao đâu nhỉ." 

"Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Con có thể yêu đương với bố mình sao!" 

"..."

Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, vì Nguyễn Nhiễm không muốn như vậy, Diệp Thanh cũng không tiện ép buộc nên đành phải bỏ qua. 

Bên kia, dì của Ôn Mặc là Tần Chiêu Nguyệt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc giống như Diệp Thanh.

"Cô bé đó là học sinh cũ của cháu à? Từ khi nào vậy? Học ở đại học Đô Thành à?" 

"Không, là học sinh cấp ba cháu dạy trong thời gian thực tập."

Tần Chiêu Nguyệt hít sâu một hơi: "Thật không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến vậy." 

Bà ấy nhìn Ôn Mặc, không dám chắc: "Vậy cháu nghĩ thế nào?" 

Ôn Mặc khẽ nhấp một ngụm trà, ngón trỏ vuốt nhẹ mép cốc, anh ngẩng mắt lên, giọng điệu bình thản nói: "Không nghĩ gì cả, chỉ là không hợp thôi ạ, chắc dì hiểu ý cháu mà." 

Đương nhiên Tần Chiêu Nguyệt hiểu ý Ôn Mặc, Ôn Mặc với tư cách là giáo viên, có đạo đức nghề nghiệp riêng phải tuân thủ. Mặc dù Nguyễn Nhiễm chỉ là học sinh cũ của anh, nhưng Ôn Mặc cũng sẽ không muốn phát triển mối quan hệ kia. 

Đối với Ôn Mặc, Nguyễn Nhiễm luôn là đứa trẻ nghịch ngợm ngày nào cũng làm anh tức điên trong ký ức. Anh không có tình cảm gì dư thừa với cô, và cũng sẽ không có. 

Nguyễn Nhiễm và Diệp Thanh đi ra khỏi phòng trà, không khí rõ ràng đã trở nên ngượng nghịu hơn mấy phần. Cả hai bên đều không biết đối phương biết chuyện của Ôn Mặc và Nguyễn Nhiễm hay không, nhưng cũng ngầm hiểu mà không nhắc lại chủ đề cách đây vài phút, tự động bỏ qua chuyện này. 

--- 

Chập tối, gia đình chị họ của Nguyễn Nhiễm là Lâm Gia An đã đến nhà. 

Lâm Gia An vừa bước vào phòng khách đã chú ý đến người đàn ông trên ghế sofa. Từ lúc đó, ánh mắt cô ấy dán chặt vào Ôn Mặc không rời, cho đến khi ngồi xuống cạnh Nguyễn Nhiễm, cô ấy mới khẽ hỏi người đàn ông đối diện là ai. 

Nguyễn Nhiễm còn chưa kịp trả lời, Diệp Thanh đã chủ động giới thiệu giúp cô: "Gia An, đây là cháu trai của chú Lương, tên Ôn Mặc, là một giáo sư đại học." 

Diệp Thanh nói với Ôn Mặc: "Đây là con gái của chị gái dì, chị họ của Nguyễn Nhiễm, tên là Lâm Gia An, hiện tại đang làm việc ở ngân hàng." 

Nghe xong, với tư cách là phái nam, Ôn Mặc chủ động đứng dậy đưa tay ra, lịch sự và khách sáo chào hỏi: "Cô Lâm, chào cô." 

Lâm Gia An không giấu được sự vui mừng và ngưỡng mộ, lập tức đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay Ôn Mặc, cô ấy khẽ chào: "Chào thầy Ôn." 

Đôi mắt Nguyễn Nhiễm đảo qua đảo lại, gần như ngay lập tức hiểu ra tình hình trước mắt. 

Cô và Ôn Mặc không thành đôi, mục tiêu đã chuyển sang Lâm Gia An. Mà rõ ràng Lâm Gia An cũng có ý với Ôn Mặc, e rằng nhân vật chính của buổi xem mắt hôm nay sẽ trở thành Lâm Gia An và Ôn Mặc. 

Khoan đã! 

Ôn Mặc và Lâm Gia An? 

Nếu hai người họ thực sự thành đôi, vậy chẳng phải Ôn Mặc sẽ trở thành anh rể họ của cô sao! 

Vốn dĩ tưởng rằng cả đời sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa, vậy mà sau này phải “ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại gặp” sao?

Không được, Ôn Mặc tuyệt đối không thể trở thành anh rể họ của cô! 

Nguyễn Nhiễm lập tức khoác tay Lâm Gia An, nghiêm túc hỏi cô ấy: "Chị, chị thấy Ôn Mặc thế nào?" 

Má Lâm Gia An hơi ửng hồng, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ và vui tươi: "Rất tốt, đẹp trai, lịch sự, nhìn là biết người không tệ.” 

"Đẹp trai không có nghĩa là người tốt. Chị không biết đâu, hồi cấp ba Ôn Mặc từng làm thầy giáo toán của em mấy tháng. Trời ơi em nói chị nghe, anh ta đúng là một con quỷ, hành hạ người khác không hề nương tay chút nào. Anh ta hoàn toàn không tốt như chị thấy đâu, chị biết không..." 

Còn chưa nói hết, Nguyễn Nhiễm đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh toát, cô theo bản năng vô thức nhìn về một hướng. 

Người đàn ông mà Lâm Gia An nói là ôn hòa, lịch sự, lúc này đôi mắt lạnh lùng đó ánh lên vẻ băng giá xuyên qua tròng kính. Nguyễn Nhiễm lập tức nổi da gà, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Lâm Gia An. 

Lâm Gia An nhận ra sự khác thường của Nguyễn Nhiễm: "Sao thế?" 

Nguyễn Nhiễm hất cằm về phía Ôn Mặc, không dám nhìn thẳng: "Chị xem..."

Lâm Gia An thuận thế nhìn sang, nhưng Ôn Mặc đã thu lại ánh mắt từ lâu, đang nói chuyện với Diệp Thanh, dáng vẻ hòa nhã đó nào có đáng sợ như Nguyễn Nhiễm nói. 

Lâm Gia An nghĩ có lẽ Nguyễn Nhiễm chỉ đơn thuần là sợ thầy giáo. Thời học sinh ai mà chẳng sợ thầy cô chứ, nên cô ấy cũng không bận tâm, không để lời Nguyễn Nhiễm nói vào trong lòng. 

Ngồi ở nhà một lúc đã gần trưa, mọi người khởi hành đến khách sạn ăn cơm. 

Cứ tưởng bữa tiệc này có thể quen được một anh chàng đẹp trai, nhưng không ngờ mình lại tham gia vào một buổi tụ tập nhàm chán của các bậc trưởng bối. Nguyễn Nhiễm không có việc gì làm, ăn no rồi chỉ còn cách lén lút lướt điện thoại dưới gầm bàn. 

Trong lúc đó cô liếc nhìn vài lần, thấy Ôn Mặc và Lâm Gia An nói chuyện khá hợp, trai tài gái sắc, không khí hài hòa. Nguyễn Nhiễm hơi buồn bã, có lẽ không lâu nữa Ôn Mặc sẽ thực sự trở thành anh rể họ của cô. 

Nhưng may mà cô đã tốt nghiệp được vài năm rồi, Ôn Mặc không thể ép cô học toán nữa. 

--- 

Kết thúc bữa tiệc, vì chiều Ôn Mặc còn có cuộc họp nên phải rời đi sớm, buổi xem mắt hôm nay cũng kết thúc tại đây. 

Trên đường về nhà, Nguyễn Nhiễm ngồi xe của Lâm Gia An. 

Nguyễn Nhiễm tò mò về tiến triển của Lâm Gia An và Ôn Mặc, chuyện này liên quan đến việc Ôn Mặc có trở thành anh rể họ của cô hay không. 

Nhưng Lâm Gia An đã nói: "Nói sao nhỉ, Ôn Mặc ôn hòa, tốt bụng, ga lăng, lịch sự, nhưng cũng chỉ có thế thôi. Anh ấy rất lịch sự, lịch sự đến mức có chút khách sáo. Anh ấy sẽ rót đồ uống cho chị, sẽ múc canh cho chị, cũng sẽ gắp những món chị không với tới. Nhưng chị cảm thấy nếu trước mặt anh ấy không phải chị mà là bất kỳ ai khác thì anh ấy cũng sẽ làm như vậy, bất kể nam hay nữ. Chị hoàn toàn không cảm thấy anh ấy có ý gì với chị cả."  ( truyện trên app T•Y•T )

Điều này hơi nằm ngoài tầm hiểu biết của Nguyễn Nhiễm: "Phức tạp đến vậy sao?"

Nguyễn Nhiễm chưa từng yêu đương cũng chưa từng thích ai, nên cô cũng không rõ đây là cảm giác gì, càng không thể đưa ra lời khuyên hữu ích cho Lâm Gia An. 

Lâm Gia An nhìn Nguyễn Nhiễm đang ngơ ngác, xoa đầu cô: "Thôi, em cũng không hiểu đâu, chị tự mình xem xét vậy. Chuyện tình cảm này phụ thuộc vào duyên số mà." 

Nguyễn Nhiễm nửa hiểu nửa không gật đầu.

Mặc dù cô không thích Ôn Mặc, càng không muốn Ôn Mặc làm anh rể họ của mình, nhưng cô thích chị họ Lâm Gia An. Từ nhỏ đến lớn Lâm Gia An đều đối xử rất tốt với cô, rất chăm sóc cô. Vì vậy nếu Lâm Gia An thực sự thích Ôn Mặc, muốn ở bên anh, chắc chắn Nguyễn Nhiễm sẽ không ngăn cản, ngược lại cô còn hy vọng Ôn Mặc có thể cảm nhận được tấm lòng của Lâm Gia An. 

--- 

Một thời gian sau đó, thỉnh thoảng Nguyễn Nhiễm lại nhận được tin nhắn từ Lâm Gia An. Qua những dòng chữ của Lâm Gia An, có vẻ như cô ấy và Ôn Mặc trò chuyện khá tốt. Lâm Gia An chưa bao giờ bày tỏ sự yêu thích một người nào mạnh mẽ đến thế, mặc dù hai người vẫn chỉ là bạn bè, nhưng Nguyễn Nhiễm đã ngầm coi Ôn Mặc là một nửa anh rể họ của mình. 

Nền tảng video mà Nguyễn Nhiễm điều hành tài khoản sẽ tổ chức một sự kiện giữa năm vào cuối tháng. Bên nền tảng đã mời Nguyễn Nhiễm tham gia, vì vậy cuối tuần cô định đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo. 

Ban đầu cô hẹn Trịnh Úy đi cùng, nhưng đột nhiên Trịnh Úy bị sếp gọi về tăng ca, Nguyễn Nhiễm đành phải đến trung tâm thương mại một mình. 

Nguyễn Nhiễm chọn quần áo không chọn thương hiệu, chỉ chọn kiểu dáng, vậy nên mỗi lần mua quần áo cô đều ghé vài cửa hàng. Cô vừa chọn được một bộ, chuẩn bị thử đồ thì bỗng nghe thấy một tiếng nói từ phía bên kia. 

"Anh, em cầu xin anh đó, anh mua thêm cho em một cái nữa đi mà, em thật sự thích cái này lắm, anh ơi, đi mà~" 

Giọng phụ nữ trong trẻo du dương mang theo giọng điệu nũng nịu, nghe đến mức Nguyễn Nhiễm mềm nhũn nửa người.

Cô cười khẽ, thầm nghĩ chắc là một cặp đôi đang mua sắm quần áo. 

Cô cầm bộ đồ lên, kéo cửa phòng thử đồ ra, một giọng nam quen thuộc bất ngờ lọt vào tai Nguyễn Nhiễm. 

"Hôm nay em đã mua nhiều lắm rồi, đã nói chỉ mua một cái thôi mà." 

Nguyễn Nhiễm sững sờ. 

Giọng nói này dù có qua một trăm năm cô cũng có thể nhận ra! 

Nguyễn Nhiễm không còn tâm trạng thử đồ nữa, cô đặt quần áo xuống, lén lút đi vòng qua, thò đầu ra qua một bức tường ngăn cách. 

Ôn Mặc mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt kết hợp với quần tây đen đang ngồi trên ghế sofa lật tạp chí. Bên cạnh anh là một cô gái có thân hình nóng bỏng và cao ráo, cô gái có mái tóc xoăn dài đen nhánh. Dù quay lưng lại không nhìn thấy mặt, Nguyễn Nhiễm cũng có thể cảm nhận được đối phương là một đại mỹ nhân. 

"Được lắm Ôn Mặc, làm thầy giáo mà lại làm cái chuyện vô sỉ như vậy, có bạn gái rồi mà còn đi xem mắt với chị tôi, đồ tra nam! Tôi phải lột cái mặt nạ đàn ông tốt của anh ra!" 

Nguyễn Nhiễm tức điên lên, trước đây cô chỉ thấy dáng vẻ thích lên mặt dạy đời của Ôn Mặc rất đáng ghét, không ngờ người này còn là một tên tra nam chính hiệu, đứng núi này trông núi nọ, phụ bạc tấm lòng chân thành của Lâm Gia An. 

Nguyễn Nhiễm đợi thời cơ hành động, thấy Ôn Mặc vẫn không chịu được sự nũng nịu của bạn gái mà đành nhượng bộ, anh cầm bộ đồ cô gái đã chọn đi ra quầy thu ngân.

Nguyễn Nhiễm đi theo.

"Thưa anh, Alipay hay WeChat ạ?"

"Alipay." 

"Vâng, tôi quét mã của anh." 

Tiếng "tít" một cái, thanh toán thành công. 

Ôn Mặc cất điện thoại đi, bỗng nhiên một bóng người tiến lại gần bên cạnh, kèm theo một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. 

"Ôi, thầy Ôn giàu ghê nha." 

Ôn Mặc quay đầu nhìn, là Nguyễn Nhiễm. 

Ôn Mặc há miệng, còn chưa kịp nói gì đã thấy Nguyễn Nhiễm khinh miệt cười một tiếng, sau đó nghe cô nói: "Đi mua sắm với bạn gái à? Ha, thầy Ôn rảnh rỗi ghê nha. Nhưng cũng đúng, tra nam thì giỏi quản lý thời gian mà, có bao nhiêu cô gái bên cạnh cũng sắp xếp được hết. Nhưng Ôn Mặc, tôi nói cho thầy biết, chị tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện có thể bị thầy phụ bạc đâu. Chị ấy xinh đẹp tài giỏi, không phải không có thầy thì không được. Thầy đã có bạn gái rồi thì đừng lãng phí tình cảm của chị ấy nữa, nói rõ ràng với chị ấy đi. Chị ấy không phải loại người bám riết đâu. Bắt cá hai tay, thầy sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu tôi nói cho thầy biết!" 

Nguyễn Nhiễm nói một hơi trút hết giận dữ, càng nói về sau càng kích động, giọng nói trực tiếp thu hút sự chú ý của cô gái xinh đẹp đang đợi Ôn Mặc thanh toán xong. 

Cô gái bước đến, kỳ lạ nhìn Ôn Mặc và cô gái đứng trước mặt anh. 

"Chuyện gì vậy? Hai người quen nhau à?" 

Nguyễn Nhiễm bực bội liếc nhìn cô gái đó một cái, suýt nữa thì trợn trắng mắt.

Ôn Mặc bị Nguyễn Nhiễm mắng một cách khó hiểu, anh không nói gì. Thay vào đó, sau hai giây im lặng, đột nhiên anh bật cười một tiếng, nụ cười đó ít nhiều có chút ý trêu chọc. 

Nguyễn Nhiễm nghe xong càng tức hơn, đang định vạch trần bộ mặt thật của Ôn Mặc trước mặt cô gái xinh đẹp kia, đột nhiên Ôn Mặc mở lời. 

"Không sao, Ôn Huệ, em ra ngoài đợi anh một lát." Anh nhìn Nguyễn Nhiễm, nhưng lời nói là dành cho cô gái kia. 

Cô gái gật đầu, mặc dù không yên tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi. 

Nguyễn Nhiễm khoanh tay trước ngực, khinh thường trong lòng. Ôn Mặc dám làm không dám chịu, lén lút qua lại với phụ nữ khác sau lưng bạn gái mà còn không dám cho người khác biết, thật hèn nhát! 

Bạn gái anh tên gì nhỉ? 

Ôn Huệ? 

Ôn... 

Ôn?! 

Nguyễn Nhiễm không phải là người không thích thể hiện cảm xúc ra mặt, Diệp Thanh luôn nói cô không giấu được chuyện gì, mọi suy nghĩ trong lòng đều thể hiện rõ trên mặt. 

Và ngay lúc này, Ôn Mặc nhìn biểu cảm của Nguyễn Nhiễm thay đổi nhanh chóng, nụ cười trên khóe môi anh càng sâu hơn. 

Anh nghiêng người tựa vào quầy thu ngân, đôi chân dài vắt chéo tùy ý, sau đó bắt chước Nguyễn Nhiễm khoanh tay trước ngực.

Ôn Mặc khẽ nghiêng đầu nhìn Nguyễn Nhiễm, cười nói: "Vậy tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp như thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play