Kỳ Chính bưng về hai đĩa xiên nướng, một đĩa đặt trước mặt Giang Trừng Dương và Giang Vãn Nguyệt. Giang Vãn Nguyệt khẽ nói một tiếng cảm ơn nhưng anh không đáp lại mà chỉ đặt đĩa còn lại trước mặt Hạ Đằng.
Có người liếc nhìn đĩa của Hạ Đằng rồi nói: “Đĩa này hơi khang khác nhỉ?”
Kỳ Chính lại châm điếu thuốc rồi nói: “Tự tay ông mày nướng đấy.”
Mọi người đồng loạt “ồ” lên.
Lưng của Hạ Đằng lập tức cứng đờ.
Trong đĩa có năm xiên, hai xiên thịt và ba xiên rau, nhìn màu sắc hơi đậm hơn bình thường một chút.
Kỳ Chính rất biết nắm bắt thời điểm cô định mở miệng: “Không phải còn có việc sao? Ăn xong rồi cho cậu* đi.”
(*: Nam chính biết nữ chính học cùng mình nên sẽ đổi xưng hô)
Hạ Đằng nhìn thẳng vào mắt anh, ý bảo: Cậu nói có giữ lời không đấy?
Kỳ Chính truyền ý lại: Có giữ.
Không ai nói gì, nhưng cả hai đều hiểu rõ ý của đối phương.
Cô không lằng nhằng nữa mà cầm lấy xiên đầu tiên cắn một miếng, hương vị vừa lan tỏa trên đầu lưỡi là suýt nữa cô đã nôn ra.
Rốt cuộc anh đã cho bao nhiêu muối vào vậy?!
Hạ Đằng không dám nhai nữa, nhanh chóng nuốt nguyên một miếng vào bụng, trong miệng toàn là vị mặn. Cô không kịp cảm nhận lại vị đó mà vội vàng cho xiên thứ hai vào miệng. Vì nuốt quá nhanh nên khi gia vị của xiên thứ hai trào ngược lên thì cô mới nhận ra xiên thứ hai không phải vị mặn mà là vị cay.
Cay cực độ là cảm giác gì? Chính là đầu óc choáng váng, miệng như bị lửa thiêu, cả người đều bốc khói trắng.
Cô sắp nổ tung luôn rồi.
Hạ Đằng cay đến mức ho sặc sụa, đến cả cổ họng cũng đỏ bừng lên một mảng lớn. Cô vội vàng tìm nước uống, Kỳ Chính đưa cho cô một ly giấy: “Uống cái này đi.”
Tầm nhìn của cô mờ nhoè, không nghĩ ngợi gì mà cứ thế nhận lấy uống luôn một ngụm, cuối cùng như thêm dầu vào lửa, tóc gáy cô dựng đứng cả lên vì bỏng rát.
Kỳ Chính cho cô uống rượu.
Hạ Đằng đứng “vèo” dậy, định rời đi. Nhưng Kỳ Chính còn nhanh hơn, anh duỗi chân ra, gác ngang lên cái ghế cô đang ngồi và chặn đường cô lại. Anh chỉ khẽ nhướng mi, giọng điệu thản nhiên:
“Đi đâu đấy?”
Hạ Đằng muốn đi qua, nhưng anh lại chắn chặt đường không cho cô đi.
Anh phải nhìn cô chết ở đây mới chịu yên.
Hạ Đằng không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng bùng nổ, cầm ly giấy trong tay hất mạnh vào mặt anh rồi hét lên: “Tôi chọc giận cậu chỗ nào hả!”
Rượu theo từng sợi tóc nhỏ xuống mặt anh, rồi lại chảy dọc theo gò má mà nhỏ xuống đất. Anh không nhắm mắt, cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Cô thực sự đã tức đến cực điểm, nước mắt lưng tròng nhưng lại không rơi xuống, vì cô không muốn khóc.
Tóc mái cô ướt đẫm mồ hôi, mặt và cổ đều đỏ ửng, miệng sưng vù lên vì cay, đôi mắt ươn ướt.
Mọi người trong bàn đều im phăng phắc, tình huống này đúng là quá căng. Kỳ Chính không lên tiếng nên cũng chẳng ai dám mở miệng.
Một lúc lâu sau, anh mới thu chân lại, tháo mũ ra, không dùng khăn giấy lau mà chỉ lắc nhẹ mái tóc. Anh không nói một lời, cứ để bầu không khí căng thẳng như vậy. Cuối cùng phải để cậu con trai ngồi cạnh Hạ Đằng phá vỡ sự im lặng, nói: “Còn không mau đi nữa à?”
Cậu ta ra hiệu bằng mắt với cô, Hạ Đằng khẽ động đậy chân, Kỳ Chính cũng không ngăn lại.
Anh vẫn không nói gì, chỉ dùng răng cắn mở một chai bia mới, bật nắp rồi nhả ra, ngửa cổ uống ừng ực. Khi cô đi khỏi thì nửa chai đã cạn. Có người khuyên anh: “Uống ít thôi, đây là chai thứ tám rồi đấy. Chẳng phải Phàm Tử nói chủ nhiệm lớp cậu bảo mai phải về đi học sao? ...”
Mọi người đều vây quanh anh, chẳng ai để ý đến cô cả.
…
Trên đường về, cô gặp không ít khó khăn. Cô không nhận ra được đường, cũng không tìm thấy bến xe buýt, mà dù có tìm được thì cũng không biết phải đi chuyến nào. Khi cô định mở điện thoại gọi xe thì mới phát hiện ở huyện Chiêu vẫn chưa mở dịch vụ gọi xe qua app. Cô đứng bên đường chờ một hồi lâu mà cũng không bắt được xe, xe dù thì tràn lan nhưng cô không dám đi.
Bản đồ trên điện thoại cũng không thể hiển thị chi tiết từng con phố như trong thành phố. Khu Tây Lương chỉ hiện lên mỗi con sông. Cô định vị đến đó, nhưng không có lộ trình xe buýt hay phương án gọi xe nào cả. Ở nơi này gần như chẳng ai dùng đến những dịch vụ hiện đại tiện lợi ấy hết. May mà huyện Chiêu cũng không lớn lắm, cô dựa vào trí nhớ mà đi một đoạn, về đến gần trường thì cũng lờ mờ biết được đường về.
Tới khi cô quay lại Tây Lương thì đã mất hơn một tiếng đồng hồ. Lúc này trời đã tối hẳn, chỉ còn muỗi và côn trùng bay quanh cột đèn đường. Chân cô bị muỗi đốt hai chỗ, chai nước khoáng trong tay đã uống cạn, cổ họng khô rát khó chịu, dạ dày thì như bị lửa thiêu.
Cảm giác cay tê vẫn chưa tan hết.
Trước cổng nhà Thẩm Phồn, Giang Trừng Dương đang ngồi bệt dưới đất, hai tay gác lên đầu gối, đầu gục xuống.
Sau khi nghe thấy tiếng động, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn cô rồi không cúi xuống nữa.
Tâm trạng cậu ấy chán nản, trông như một chú chó lớn bị tổn thương.
Hạ Đằng chẳng còn tâm trạng nào để duy trì mối quan hệ này. Cô dừng lại trước mặt cậu ấy mà không nói gì. Thấy thế, Giang Trừng Dương lập tức đứng dậy, nhường vị trí trước cổng cho cô, thấy cô sắp đẩy cửa bước vào, cậu ấy liền cúi đầu, vội vàng nói một câu: “Xin lỗi cậu vì chuyện hôm nay.”
Giọng điệu cậu ấy rất áy náy, có thể nhìn ra được là cậu ấy thật lòng, và đây cũng là người duy nhất cảm thấy cô bị bắt nạt trong buổi hôm nay.
Trong lòng Hạ Đằng vừa dấy lên một chút hối hận, rằng cô không nên trút giận lên người vô tội, thì Giang Trừng Dương lại nói thêm: “Nhưng cậu không nên chọc tức Kỳ Chính.”
Cô dừng tay, nói: “Tôi không chọc cậu ta.”
“Cậu…”
“Còn các cậu thì sao, sao ai cũng sợ cậu ta thế.”
Giang Thành Dương nói: “Ở huyện bọn tớ, không ai dám động vào cậu ấy cả.”
“Vậy thì nên bắt cậu ta lại.”
“Cậu ấy không phải loại người đó.” Giang Trừng Dương lắc đầu: “Cậu hiểu lầm rồi.”
Hạ Đằng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô thật sự không có tâm trạng: “Tôi vào trong đây, tạm biệt.”
Cô bước vào sân rồi đóng cổng lại, khe cổng từ từ khép vào. Giang Trừng Dương vẫn đứng ở ngoài với khuôn mặt đầy lo lắng và oan ức, cô thì chẳng thèm để ý mà cứ thế bước vào phòng khách. Người bị thiệt thòi rõ ràng là cô.
Ở trong nhà, Thẩm Phồn đang ngồi trên chiếc ghế mây nghe nhạc, tai bà không được tốt nên không nghe thấy tiếng Hạ Đằng bước vào. Đến khi cô đến gần thì bà mới sực tỉnh, hỏi cô: “Sao giờ này con mới về?”
Hạ Đằng lắc đầu rồi ném cặp sách xuống đất, cô không muốn nói chuyện.
Thẩm Phồn đã nhận ra chút gì đó, bà bảo cô đi rửa tay rồi ăn cơm trước. Cô vốn không muốn ăn, nhưng khi nhìn thấy là cháo trắng thì lại ngồi xuống.
Cháo hơi nguội rồi, Thẩm Phồn định hâm nóng lại nhưng cô nói không cần, để nguội một chút cũng tốt, đúng lúc làm dịu cái nóng trong người cô. ( app TYT - tytnovel )
Sau khi ăn xong một bát cháo trắng, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Sau đó cô giúp thu dọn bát đũa Thẩm Phồn. Trong phòng khách, chiếc radio đang phát một khúc “Tỏa Lân Nang”, giai điệu kinh kịch nhẹ nhàng, vang vọng hòa cùng tiếng côn trùng trong đêm. Hạ Đằng ngồi trên sô pha nghe một lúc, tâm trạng bực bội cả tối cuối cùng cũng dịu lại.
Nhà của Thẩm Phồn đã được Trần Phi Vãn cải tạo lại rất đẹp, phòng khách và phòng bếp thông với nhau, tạo ra cảm giác rộng rãi thoáng đãng. Phòng khách có hai khung cửa sổ lớn sát đất, lúc này đang mở ra, rèm cửa bị gió đêm thổi hất tung một góc. Trong nhà mát rượi, ánh trăng như những ánh bạc trải kín mặt sàn.
Cô nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc. Nhưng rồi đột nhiên, phần ghế sô pha bên cạnh hơi lún xuống, Thẩm Phồn ngồi lại gần, ôm lấy cánh tay Hạ Đằng, cho cô tựa đầu lên đầu gối mình.
Bà nhẹ nhàng vỗ về Hạ Đằng, ý muốn an ủi cô. Hạ Đằng bỗng cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, đây là lần thứ hai trong ngày cô muốn khóc rồi.
Cô rất ít khi muốn tâm sự, bởi thân phận và hoàn cảnh không cho phép cô nói quá nhiều với người khác. Điểm bất lợi của việc nổi tiếng khi còn trẻ là tất cả người lớn đều xem cô như công cụ để kiếm tiền. Giao tiếp trong giới cũng chỉ là mối quan hệ dựa trên lợi ích. Bạn học quanh quẩn bên cô chỉ vì cô nổi tiếng, họ hàng khen cô chỉ vì cô làm cho họ được vẻ vang. Con người thật của cô chỉ có thể bị giấu kín trong lòng.
Nhưng khi cô cởi bỏ hết mọi hào quang mà đến đây, cô mới phát hiện, thật ra, mình lại đáng ghét, ích kỷ, kiêu ngạo đến vậy, còn tự cho mình là thanh cao nữa chứ. Cô khao khát sự chân thành giữa nơi phố xá ồn ào, nhưng khi trở về với chốn giản dị, cô lại không thể buông bỏ được sự phù phiếm. Đương nhiên kết quả sẽ bị người của cả hai thế giới ruồng bỏ cùng lúc.
Hạ Đằng che mắt lại, nghẹn ngào nói: “Họ không thích cháu.” Cô hít hít mũi: “Cháu cũng không thích họ.”
Thẩm Phồn chậm rãi vỗ về cô, lòng bàn tay thô ráp nhưng lại truyền đến hơi ấm, bà nói: “Cháu phải thích họ thì họ mới thích cháu chứ.”
Hạ Đằng nói: “Nhưng họ không chào đón cháu.”
“Vì cháu mới đến mà, họ chưa từng gặp cháu. A Đằng, đừng quá nóng vội, cháu không thể học theo mẹ cháu, lúc nào cũng thể ý đến ánh mắt của người khác được.”
Thẩm Phồn không biết những chuyện đã xảy ra với cô ở trong thành phố, nếu biết, e là bà cụ cũng không thể chấp nhận nổi, cho nên Trần Phi Vãn vẫn giấu không kể cho bà nghe.
Hạ Đằng không nói gì, làm sao cô có thể không để ý đến ánh mắt của người khác chứ?
Thẩm Phồn dịu dàng an ủi cô: “Cháu cứ là chính mình, những chuyện khác rồi sẽ từ từ đâu vào đấy cả thôi.”
…
Sáng sớm vừa mở mắt ra thì trời đã đổ mưa. Những vệt nước chảy thành từng đường trên cửa sổ, trông như một khuôn mặt lem luốc vì khóc. Hạ Đằng mở cửa sổ ra, gió lạnh cuốn theo những hạt mưa tạt vào mặt. Bầu trời âm u xám xịt, cây trong sân bị mưa quật phát ra từng tiếng “rào rào”, những tán lá cây rủ xuống vì không chịu nổi sức nặng của nước mưa.
Cô không có đồng phục, nhưng nhìn cách ăn mặc của các bạn trong lớp hôm qua thì hình như trường cũng không bắt phải mặc đồng phục mỗi ngày. Hạ Đằng có rất nhiều quần áo, phần lớn là do các nhãn hàng gửi tặng để quảng bá. Cô chọn một bộ đơn giản nhất, áo thun và quần dài. Trước khi ra khỏi nhà, Thẩm Phồn nhất quyết bắt cô phải mặc thêm một chiếc áo khoác len bên ngoài.
Ở miền Bắc, mỗi khi trời mưa là cái lạnh buốt lại tràn về. Hạ Đằng vừa đi vừa run lẩy bẩy vì gió lạnh suốt cả quãng đường. Hành lang ở toà nhà dạy học lấm lem bùn đất, dấu chân in hằn khắp mọi nơi. Cô cẩn thận đi vòng qua, đến trước cửa lớp 12A6 thì nhẹ nhàng gấp ô lại, treo gọn bên ngoài. Vừa bước vào lớp, hơi ấm bên trong lập tức ập đến khiến mắt kính cô mờ đi, không nhìn rõ được gì. Cô tháo kính ra, vừa lau vừa đi về chỗ ngồi, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ trong lớp học.
Khi đến bên bàn, cô đeo lại kính lên sống mũi, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng rồi cô chợt khựng lại.
Ở dãy cuối cùng, chỗ hôm qua còn trống giờ đã có người ngồi, người đó còn đang gục mặt xuống bàn ngủ.
Thảo nào cả lớp lại im lặng như vậy.
Vị Diêm vương kia lại đến rồi.
Cái cảm giác bỏng rát như lửa đốt đêm qua lại ùa về, ký ức về những gì Kỳ Chính mang đến cho cô thực sự mạnh mẽ đến đáng sợ.
Hạ Đằng quay mặt đi, vừa định ngồi xuống thì thấy cửa sổ bên cạnh chỗ mình đang mở toang, nước còn đọng thành từng vũng trên mặt bàn. Cô ngẩng đầu nhìn quanh lớp, tất cả cửa sổ đều đóng, chỉ có cửa sổ bên cạnh cô là mở.
Cô quay người hỏi cậu bạn nam phía sau: “Ai mở cửa sổ vậy?”
Cậu bạn nam cúi đầu làm bài tập, đáp lại cô mà không hề ngẩng đầu lên: “Tôi không biết.”
Cô không hỏi nữa, quay lại lấy giấy lau sạch rồi đóng cửa sổ lại.
Một lúc sau, Giang Trừng Dương và Giang Vãn Nguyệt bước vào lớp. Giang Vãn Nguyệt liếc về phía cô một cái rồi nhanh chóng rời mắt đi, ngồi xuống dãy đầu tiên. Giang Trừng Dương nhìn cô, dường như muốn nói gì đó, nhưng Hạ Đằng lại cúi đầu lật sách, tránh né ánh mắt của cậu ấy.
Sau chuyện hôm qua, mọi người đều không vui, Thẩm Phồn nói đúng, cô quả thật có chút nóng vội thiếu kiên nhẫn.
Tần Phàm vừa bước vào từ cửa sau thì đúng lúc tiếng chuông vang lên, tiết tiếng Anh bắt đầu.
Tiếng đọc bài bị ngắt quãng ở giữa lớp, vì chỉ có mấy bạn ở dãy trước đọc thôi, còn dãy sau thì im phăng phắc như thể bị gắn bộ giảm thanh. Hôm nay còn là một ngày mưa âm u, hạt mưa bên ngoài cửa sổ gõ lách tách lên kính, âm thanh ấy thật khiến người ta dễ dàng buồn ngủ, trong lớp đã có vài người chống cằm gật gù lim dim rồi.
Cô giáo tiếng Anh là một người phụ nữ dáng người tròn trịa, hình như đã sớm bỏ cuộc với hai dãy bàn cuối rồi. Khi giảng bài, cô chỉ đi đến giữa lớp rồi quay lại, gần như chẳng bao giờ bước xuống khu vực phía dưới.
Hạ Đằng nghe giảng rất khó khăn, cô cố gắng tập trung, nhưng tiếc là bầu không khí ngột ngạt vì hơi nước trong lớp cùng với nhiệt độ đang tăng dần khiến cô càng lúc càng buồn ngủ. Cuối cùng, cô bị cái bầu không khí mơ màng uể oải của dãy bàn phía sau bao trùm lấy, đầu gục xuống, thiếp đi lúc nào không hay.
Khi cô tỉnh dậy thì đã qua hai tiết học, giờ đang là giờ nghỉ giữa buổi. Cô chưa từng ngủ lâu như vậy ở trường, xem ra giáo viên thật sự chẳng ngó ngàng gì đến mấy người ngồi ở dãy sau.
Cô vận động vai một chút rồi cầm bình đi đến phòng nước lấy nước. Trong lớp có một đống người đang gục mặt xuống bàn ngủ, cô nhìn về phía sau, người ở dãy cuối cùng vẫn đang nằm bò trên bàn, chiếc cặp thì y như lúc sáng, bị vứt trên mặt bàn không hề động đến.
Có vẻ vẫn chưa tỉnh.
Hạ Đằng đi trên hành lang, siết chặt chiếc áo len trên người. Bầu trời ngoài kia xám xịt nặng nề, mưa rất to, gió rít lên từng hồi. Không hiểu sao mà cho đến giờ cô vẫn cảm thấy như ngày hôm nay chưa thực sự bắt đầu.
Trong phòng nước có một hàng người dài đang xếp hàng, cô lấy nước nóng xong quay lại thì đã có một số người trong lớp tỉnh dậy.
Sau khi trở về chỗ ngồi, Hạ Đằng không ngồi xuống.
Cửa sổ lại bị mở ra tiếp rồi.
Gió mưa hắt vào từ khung cửa sổ, làm ướt hết mặt bàn cô. Nhưng lần này, trên bàn cô còn đang trải sách, túi bút, vở ghi chép và tài liệu ôn tập, tất cả đều bị nước mưa làm cho ướt sũng.
Hạ Đằng từ từ vặn nắp bình lại, đặt xuống bàn, rồi quay sang hỏi người ngồi phía sau: “Ai mở cửa sổ vậy?”
Lần này rõ ràng cậu bạn nam đó biết chuyện, cậu ta lười biếng chống cằm rồi nói: “Cậu tự đoán đi.”
Kỳ Chính và Tần Phàm thì đang ngủ, Giang Trừng Dương không có trong lớp, còn Giang Vãn Nguyệt đang ngồi làm bài tập ở dãy đầu.
Đúng lúc này, Triệu Ý Hàm bước vào lớp, phía sau vẫn là hai cô bạn thân của cô ta. Cô ta thấy Hạ Đằng đang đứng bên cạnh chỗ ngồi với vẻ mặt lạnh tanh, liền vừa cười vừa nghiêng đầu nói gì đó với một trong hai cô bạn kia.
Khi cô ta sắp đến chỗ ngồi, Hạ Đằng chợt lên tiếng: “Này.”
Hôm nay lớp học không quá ồn ào nên tiếng “này” rõ ràng của cô lập tức thu hút sự chú ý của các bạn xung quanh.
Một cô bạn thân kéo nhẹ áo của Triệu Ý Hàm, ra hiệu rằng Hạ Đằng đang gọi cô ta, nhưng Triệu Ý Hàm lại vờ như không nghe thấy, thong thả ngồi xuống, dựng chiếc gương trên mặt bàn lên để soi.
Hạ Đằng lại tiếp tục quay đầu hỏi lại người phía sau: “Là cậu ta à?’’
Cậu bạn nam nhìn cô với vẻ mặt cạn lời, rồi hét sang phía bên kia: “Triệu Ý Hàm, mày qua đây tự giải quyết đi được không? Cậu ta cứ hỏi tao mãi đây này!”
Triệu Ý Hàm thu gương lại, sau khi giả vờ đủ rồi, cô ta liền dẫn theo hai cô bạn thân đi tới. Cô ta không nhìn Hạ Đằng mà nói với cậu bạn nam kia trước: “Lần sau phải gọi tao là chị, nghe chưa?”
Cậu bạn nam làm động tác buồn nôn, Triệu Ý Hàm cười cười rồi đánh nhẹ cậu ta một cái.
Bầu không khí của tình huống này thật sự rất khó nói.
Cứ như họ là một tập thể thống nhất, cho dù cô có bị nhắm vào hay bị chơi xỏ, cho dù rõ ràng ai cũng nhận ra là Triệu Ý Hàm đang cố tình gây khó dễ cho cô, thì cũng chẳng có ai xem đó là chuyện gì đáng để bận tâm.
Bởi vì cô chỉ là một người ngoài.
Giống như hiện tại, chỉ có mình cô đang tức giận thôi. Mà sự tức giận của cô trong mắt họ thì chẳng hề có chút uy hiếp nào, còn trong mắt người khác lại trở thành một màn kịch để xem.